Đối A - Quy Hồng Lạc Tuyết

Chương 53

"Mơ cũng đừng mơ." Tư Duẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đối phương, "Loại già như ông làm sao mà xứng với cục cưng nhà tôi."

Gương mặt tinh tế đẹp đẽ của người đàn ông bỗng chốc vặn vẹo như thể bị xé nát lớp mặt nạ lịch sự giả tạo, ông ta vung khẩu súng trong tay lên, ác ý nói: "Mày gọi tao là gì?"

"Hừ." Tư Duẫn cười lạnh, "Lão già, sao, ông cho là gọi loại chó mới hợp với ông à?"

Đằng sau họ, Tạ Thiên Hòa lặng lẽ lùi lại một bước, ánh mắt ngập tràn sự cảm thông và thương hại nhìn về phía Tư Duẫn.

Màu mắt xanh ngọc của người đàn ông bùng cháy ngọn lửa giận dữ, ông cười gằn: "Mày không biết trời cao đất rộng là gì hết đồ nhãi ranh."

Chưa kịp để Tư Duẫn và Tạ Thiên Hòa phản ứng, ông ta đã nhanh chóng lao đến trước mặt Tư Duẫn, khẩu súng trong tay đã sẵn sàng để bắn vào đầu hắn. Nhưng ngay lập tức, một tiếng gầm lớn vang lên khiến ông đứng khựng lại.

"Ba!"

Người thốt lên câu này chính là Tạ Thiên Hòa, người vẫn luôn đứng sau lưng Tư Duẫn.

Người đàn ông đã đặt mũi súng vào trán Tư Duẫn, ông chuyển tầm nhìn về phía Omega xinh đẹp đáng yêu đứng sau Tư Duẫn rồi phát ra một âm tiết khó hiểu: "Hả?"

Tư Duẫn nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt có khuôn mặt tinh xảo đến mức gần như mê hoặc, hắn nghi ngờ nói: "Ba?"

Khuôn mặt người đàn ông hết vàng rồi lại xanh, tức giận nói: "Mấy đứa học sinh quân trường đều nhát gan thế này sao? Không đánh lại thì nhận ba thế á?!"

Tạ Thiên Hòa bước lên một bước, anh nắm tay Tư Duẫn, mặt không chút biểu cảm lên tiếng: "Ông không thể giết cậu ta được, giết cậu ta rồi thì làm sao có cháu."

Ánh mắt người đàn ông này di chuyển qua lại giữa họ, cuối cùng dừng lại trên Tư Duẫn, ông nghi ngờ nói: "Mày là Tạ Thiên Hòa?"

Tư Duẫn: "...Không, tôi không phải."

Tạ Thiên Hòa trầm tĩnh nói: "Là tôi."

Cô Lang trố mắt ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào anh, "Mày.. mày mẹ nó thế nào lại đổi giới tính rồi!"

Tạ Thiên Hòa giật khóe miệng, anh muốn lập tức bắn chết ông nhưng vẫn cố nhịn nói: "Trước tiên hạ súng đi."

Cô Lang không động đậy, nhướng mày: "Mày nói mày là Tạ Thiên Hòa, vậy chứng cứ đâu?"

"Diệp Độc Cẩu, ông-"

"Câm miệng ngay." Cô Lang vẫn giữ mũi súng nhắm vào đầu Tư Duẫn, "Mày là Tạ Thiên Hòa, vậy thằng này là ai? Chuyện tao có cháu hay không có liên quan gì đến nó!"

Cả căn hầm lớn chìm trong sự im lặng ngượng ngùng kéo dài.

Qua một lúc lâu, Cô Lang mới chợt hiểu ra, ông nhìn về phía Tư Duẫn: "Mày là cái tên gì... Tư cái gì?"

Tư Duẫn kéo khóe miệng cố gắng tạo ra một nụ cười, hắn muốn cứu vớt chút ấn tượng đầu tiên đã tan vỡ của mình, "Chào chú nha, tôi tên là Tư Duẫn."

Cô Lang hạ súng rồi quan sát Tư Duẫn một lượt, ông vỗ vai hắn, "Cậu nhóc không tệ, thời điểm mấu chốt biết bảo vệ người."

Tư Duẫn cười ngại ngại.

Ngay sau đó, Cô Lang lại nhìn Tạ Thiên Hòa với vẻ mặt đau lòng, "Tao tưởng phải chuẩn bị sính lễ, nhưng giờ nhìn lại, chắc phải chuẩn bị của hồi môn rồi."

Tạ Thiên Hòa: "..."

Cô Lang không hiểu tại sao con trai Alpha của mình lại biến thành Omega, ông nghĩ lại cách làm việc mạnh mẽ và lạnh lùng của Tạ Thiên Hòa, rồi suy ra có thể là anh giả vờ mạnh mẽ thôi, thực ra lại là một Omega mềm mại đáng yêu, thế là trong lòng ông không khỏi cảm thấy thương xót, "Mấy năm nay... khổ cho mày rồi."

Tạ Thiên Hòa:??

"Nhận thức giới tính sai lệch là chuyện rất bình thường." Cô Lang tự cho mình là người cha bao dung vĩ đại, giọng nói cũng quá mức chân thành: "Dù sao mà lớn lên dưới ánh hào quang của một Alpha mạnh mẽ và hoàn hảo như tao cũng không dễ dàng gì, mày..."

Cô Lang nhìn thân hình gầy yếu của Tạ Thiên Hòa trong bộ quân phục rộng thùng thình, càng cho người ta cảm giác anh nhỏ bé, ông lập tức cảm thấy tình yêu thương cha mẹ trào dâng, "Có phải mày thích mặc váy nhỏ không?"

Khóe miệng Tạ Thiên Hòa run rẩy, anh nghiêm túc nói: "Không phải, tôi không có, đừng nói bậy."

"Không có gì phải xấu hổ hết." Cô Lang nhìn anh một cách bất lực, cũng đầy yêu chiều, dịu dàng nói: "Ngoan, lại đây nhào vô ôm bố mày một cái nào."

Tạ Thiên Hòa suýt nữa bị nghẹn vì thấy ghê, tức giận nói: "Diệp Độc Cẩu!"

Tuy nhiên Cô Lang không giận, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn, ông cười khổ: "Nhìn kìa, tính khí của mày vẫn nóng nảy như vậy, chẳng dễ thương gì."

Tạ Thiên Hòa rùng mình, cảm giác da gà nổi đầy người, anh hỏi: "Chuyện này tôi sẽ giải thích sau, sao ông lại ở đây?"

"Tao đến lấy hàng." Cô Lang chỉ vào đống hóa chất xanh lam phía sau họ, "Khách hàng đang đợi."

Tạ Thiên Hòa nhíu mày: "Không phải đã bảo phải gấp..."

Câu chưa dứt, chân anh mềm nhũn đi suýt thì ngã, Tư Duẫn nhanh chóng đỡ lấy anh ôm người vào lòng.

"Nó làm sao vậy?" Cô Lang nghi ngờ nhìn Tạ Thiên Hòa một lát, sau đó ông ta bĩu môi, nhanh chóng bịt mũi lại, "Ê thằng nhóc thúi này, đến kỳ phát tình còn chạy loạn!"

Cô Lang cúi đầu lục tìm trong túi, ông mắng: "Chết tiệt, tao đi đâu tìm được thuốc ức chế Omega cho mày."

"Không cần thuốc ức chế." Tư Duẫn ngang nhiên bế Tạ Thiên Hòa lên, hắn nhìn Cô Lang, "Chú, chú đến đây bằng phi thuyền à?"

Cô Lang nhìn hắn một lúc, sau đó vẻ mặt lạnh lùng biến sắc, "Không cần cậu, tôi sẽ đi tìm thuốc ức chế cho nó."

Tạ Thiên Hòa thấp giọng nói: "Thuốc ức chế không có tác dụng, để cậu ta đi."

"Đệt mẹ." Cô Lang mắng thầm, "Đi theo tao."

Tư Duẫn bế Tạ Thiên Hòa ra ngoài, vừa mới ra cửa đã thấy hàng chục Alpha trang bị vũ trang, đang mang tên lửa và súng laser đứng rải rác canh gác cửa.

Pheromone Omega trong kỳ phát tình ngọt ngào từ từ lan ra trong không khí, đám Alpha này lập tức ánh mắt xanh lè, từng người nhìn chằm chằm vào Tạ Thiên Hòa trong vòng tay của Tư Duẫn như mấy con sói đói nhìn thấy con mồi.

"Tụi mày ** mẹ nhìn cái đệt!" Cô Lang gầm lên, "Bịt mũi lại cho tao! Ai còn nhìn nữa thì tao móc mắt!"

Vừa dứt lời, một luồng sóng pheromone mạnh mẽ bá đạo của Alpha lập tức bao trùm không gian xung quanh, hung dữ áp đảo tuyên bố quyền sở hữu của mình, khí tức dữ dội làm Cô Lang muốn phát điên.

Tạ Thiên Hòa suýt thì bị pheromone có mùi chanh làm cho nghẹt thở, anh mơ màng vỗ vào tay Tư Duẫn, thấp giọng nói: "Phát bệnh gì vậy?"

Tư Duẫn ôm anh chặt hơn một chút, cũng bước nhanh hơn theo Cô Lang vào phi thuyền. Khi đã vào căn phòng kín, Tư Duẫn đá cửa sau lưng đóng lại.

Cô Lang vừa theo sau vừa vấp phải cánh cửa đóng lại: "..."

Mẹ bà.

Cha mày đây vất vả nuôi lớn con heo bao nhiêu năm, tự dưng lại biến thành cây cải trắng. Còn chưa kịp yêu chiều được mấy phút, đã bị con heo khác ủn mất rồi.

Cô Lang bĩu môi chua chát, hừ lạnh một tiếng rồi bước ra khỏi phi thuyền, ông gầm lên giận dữ với đám thuộc hạ vừa được việc ban nãy: "Mẹ nó, lôi hết đồ ra cho ông! Lũ vô dụng các ngươi! Thấy Omega là chân không bước nổi hả? Ngay cả con trai ông mà cũng dám thèm thuồng, có phải sống đủ rồi không hả?! A!"

Đám thuộc hạ bị chửi như tát nước vào mặt, cụp đầu rụt cổ như chó bị mắng, tranh thủ lúc cơn giận của ông lớn chưa bùng phát dữ dội hơn thì vội vàng chạy đi làm việc.

Cô Lang quay lại nhìn phi thuyền, nghĩ đến chuyện con trai mình lại ở vị trí bị đè thì trong lòng đau xót khôn nguôi, không cách nào dứt ra được.

Dưới đất, áo sơ mi và đồng phục vương vãi lộn xộn, bị ném bừa bãi trong cơn vội vã, hoàn toàn phơi bày tâm trạng nôn nóng của chủ nhân khi đó.

Tư Duẫn đặt Tạ Thiên Hòa xuống giường, hôn vừa dịu dàng vừa cẩn thận, hắn đưa tay chạm vào dấu răng còn mới trên gáy đối phương, sau đó rất lịch thiệp lên tiếng hỏi ý kiến.

Nụ cười thoạt nhìn như một quý tộc cao nhã, nhưng động tác lại táo tợn cuồng bạo.

Tạ Thiên Hòa nhìn hắn với đôi mắt đỏ ngầu.

"Lần trước tôi đã cho cậu cơ hội rồi, mà cậu không nắm bắt được." Tư Duẫn cúi đầu hôn vào khóe môi của Tạ Thiên Hòa, hắn nhẹ giọng nói: "Lần này đến lượt tôi."

Tác giả có lời muốn nói:

Tạ Thiên Hòa (lạnh lùng): Mọi chuyện trong chương này tôi không muốn nói gì, chương sau tôi càng không muốn (im lặng quay lưng).

Tư Duẫn (vui vẻ): Cảm ơn ba, cảm ơn mẹ, cảm ơn mọi người, tôi sẽ nắm bắt cơ hội này, không phụ kỳ vọng của mọi người!

Tu An (nhíu mày trầm ngâm): Nghe nói có người muốn tôi ra tay với Phó Trọng? Như vậy chẳng phải là thêm đất diễn cho tôi sao? Cướp mất phần của em trai tôi thì làm thế nào đây?

Tư Duẫn (vẫn vui vẻ): Đừng lo cho em, anh cứ diễn thêm đi, em bây giờ không có thời gian.

Phó Trọng (không thể tin): Tôi là A! Tôi là A! Làm ơn các người tỉnh lại đi!! Một O như y có thể đè tôi được sao? Các người đang mơ à! Nếu y mà thành công, tôi sẽ gọi y là ba!!

Tu An (nhìn chằm chằm): Thật là kích thích vậy sao?

*

Cô Lang là Sói Cô Độc đồ đó =))) Tạ Thiên Hoà gọi Độc Cẩu chắc khịa Sói mẹ gì, Chó Cô Độc thì có
Bình Luận (0)
Comment