Tạ Thiên Hòa bị một tên ngốc nào đó bóp mũi làm cho tỉnh lại.
Anh khó chịu mở mắt ra, trông thấy khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Tư Duẫn thì suýt nữa nhịn không được đấm cho một cú.
Tư Duẫn đưa tay vào trong chăn xoa lưng anh, hắn ghé sát tai thì thầm: "Đau không?"
Tạ Thiên Hòa lạnh lùng nhìn hắn một cái, thốt ra một chữ: "Biến."
Tư Duẫn như không nghe thấy gì, hắn ôm chặt anh như một con bạch tuộc rồi hôn tới hôn lui, hôn chỗ này rồi hôn chỗ kia, dường như không bao giờ hôn đủ.
Tạ Thiên Hòa thấy phiền, vung tay đập vào mông hắn, "Dậy đi."
Tư Duẫn ôm chặt thắt lưng anh, miệng thì cười không ngừng, "Tạ Thiên Hòa, cậu xấu hổ rồi à?"
Mặt Tạ Thiên Hòa tối sầm, thấp giọng cảnh cáo, "Tư Duẫn."
Tư Duẫn lập tức im, thấy Tạ Thiên Hòa muốn nhắm mắt ngủ tiếp thì không quậy phá nữa, chỉ ôm anh chặt hơn, giương mắt nhìn anh như một con rồng dữ canh giữ kho báu, hận không thể mọc đuôi quấn luôn người.
Không lâu sau, Tạ Thiên Hòa rốt cuộc lặng lẽ mở mắt.
Tư Duẫn ân cần hỏi: "Sao vậy?"
Tạ Thiên Hòa liếc hắn một cái, "Cậu cứ nhìn tôi như vậy thì làm sao mà ngủ được?"
Tư Duẫn ho nhẹ một tiếng, "Ồ, vậy tôi không nhìn nữa."
Tuy nói vậy nhưng ánh mắt dính chặt vào anh không hề rời đi chút nào.
Tạ Thiên Hòa thở dài, quay sang nhìn hắn, "Tư Duẫn, cậu có thể có liêm sỉ một chút được không?"
Tư Duẫn không nhịn được cười tủm tỉm, trông cứ ngu ngu, "Không thể."
Tạ Thiên Hòa nhìn thấy nụ cười ngốc nghếch kia lại không nhịn được mà vò đầu hắn, anh khẽ mỉm cười, "Ngốc quá đi mất."
Tư Duẫn ôm anh, ghé tai anh nói: "Hôm qua lúc tắm cậu đã gọi một tiếng, dễ nghe lắm luôn, vừa nghe xong tôi đã cứng..."
Tạ Thiên Hòa một tay bóp chặt mỏ của Tư Duẫn tạo thành một cái miệng vịt trên khuôn mặt điển trai của hắn.
Tư Duẫn nhìn thấy tai Tạ Thiên Hòa đỏ ửng lên, cơ mặt thì căng cứng như đang cố kiềm chế. Ánh mắt của hắn đầy ắp ý cười, nhìn đến mức làm Tạ Thiên Hòa vừa tức giận lại vừa xấu hổ mới thôi.
Cả hai lại trêu đùa thêm một lúc, nói đủ thứ lời tầm phào, lại suýt nữa thì tẩn nhau, cuối cùng mới hài lòng bò dậy khỏi giường, mặc đồ.
Tạ Thiên Hòa đi chân trần bước xuống sàn, nửa người trên không một mảnh vải. Cơ thể anh săn chắc với vòng eo thon gọn uốn cong thành một đường cong đẹp mắt, xương bả vai di chuyển theo từng động tác, cổ trắng mịn lộ rõ vết hôn của Tư Duẫn tối qua, nhìn vừa nghiêm nghị lại vừa.. Quyến rũ.
Tạ Thiên Hòa có vẻ cảm nhận được cái nhìn thẳng thắn thô bạo của Tư Duẫn, anh hơi nghiêng đầu nhìn lại với ánh mắt cảnh cáo, hầu kết nhô lên và khuôn mặt anh tuấn dưới ánh sáng tạo thành cái bóng khiến người ta không khỏi mê mẩn.
Tư Duẫn liếm môi, tim đập nhanh không thể kiểm soát.
Tạ Thiên Hòa mặc xong quần đi đến trước mặt Tư Duẫn, anh đứng cao hơn hắn một chút, ẩn ý nở nụ cười: "Có đẹp không?"
Tư Duẫn ngẩn người gật gật đầu.
Tạ Thiên Hòa nhướng mày, đưa tay lấy một miếng giấy ăn nhét vào mũi Tư Duẫn, giọng anh mang theo chút ý đùa trêu chọc, "Trước hết lau máu mũi đi đã."
Tư Duẫn cứng người, sau đó luống cuống lấy giấy ăn ra, nhìn thấy vết máu trên đó.
Tư Duẫn:!!
Đến mức này à!
Đến mức này luôn ấy à!!
Tư Duẫn tức giận nhảy từ giường xuống lao vào phòng tắm, tiếng nước chảy ầm ầm.
"Chậc." Tạ Thiên Hòa đưa tay nhặt chiếc áo sơ mi vương trên sàn, phát hiện ra nhặt nhầm áo của Tư Duẫn. Anh cũng chẳng buồn cúi xuống nhặt cái khác, liền thuận nước đẩy thuyền mặc luôn chiếc đó.
Tư Duẫn đã thay đồ xong ra khỏi phòng tắm, hắn kéo Tạ Thiên Hòa đi tìm đồ ăn.
Mới mở cửa, hàng chục cặp mắt đột ngột nhìn vào họ, hội trường ồn ào lúc nãy bỗng chốc trở nên yên lặng.
Đôi mắt xanh biếc đẹp nhất trong đám người ngập tràn sự đau lòng.
Cô Lang nhìn thấy đứa nhóc thúi Tư Duẫn mặt mày thì hồng hào rạng rỡ, lại nhìn con trai mình toàn là sương lạnh, cổ có dấu vết đỏ rõ ràng, cảm giác tim ông ta như đang nhỏ máu.
Mình tạo ra cái nghiệp gì thế này.
Cô Lang bước lên một bước, chợt nhận ra có gì đó không đúng, ông trừng mắt nhìn Tạ Thiên Hòa, "Sao mày lại biến lại vậy rồi?!"
Tạ Thiên Hòa: "......"
"Chú, chuyện này dài lắm, lát nữa sẽ giải thích riêng với chú." Tư Duẫn mỉm cười, "Có thể cho tôi hỏi ở đâu có bữa sáng không?"
Câu hỏi lịch sự như thể hôm qua người vừa gọi ông là đồ lão già chó không phải là hắn vậy.
Cô Lang nhìn hai người, ánh mắt đảo qua rồi dừng lại trên con trai, nhận ra con trai mình chắc chắn đang cực kỳ không vui, bèn vung tay bảo đám tay sai của mình: "Hôm nay cuộc họp đến đây thôi, cút về phòng hết đi! Bữa sáng đâu, mang lên!"
Chưa đến năm phút, hội trường ồn ào lúc nãy đã trở nên im lặng, trên bàn là những bữa sáng đầy đủ. Cô Lang ngồi đối diện, nhìn Tư Duẫn hết ân cần hỏi han rồi lại không ngừng gắp thức ăn cho Tạ Thiên Hòa thì ông ta ho một tiếng thiệt to.
Tạ Thiên Hòa bình tĩnh liếc nhìn ông ta một cái.
Cô Lang đảo mắt rồi lại thở dài, cúi gầm mặt tức giận tự kéo tóc mình.
Đồ con sói mắt trắng!
*Chỉ người vong ơn bội nghĩa.Tư Duẫn chẳng hề để ý tới không khí căng thẳng giữa hai cha con, hắn tận tình đưa cho Tạ Thiên Hòa một chiếc bánh nhỏ trông rất ngon, "Ăn xong bữa sáng rồi ăn cái này nhé."
Cô Lang nhếch môi, "Nó không thích đồ ngọt."
Tư Duẫn nghi hoặc hỏi, "Hả? Cậu ấy thích nhất mà..."
Chưa nói hết câu, dưới bàn đã có một cú đá mạnh vào chân hắn.
Tư Duẫn ngoan ngoãn câm miệng, hắn quay sang nháy mắt với Tạ Thiên Hòa.
Cậu bạn trai đáng yêu quá đi, phải bảo vệ cho tốt cái tự tôn của cậu ấy.
Không biết tại sao, Cô Lang càng thấy chua chát hơn.
Tóm lại, cảm giác bản thân ngồi đây đúng là thừa thãi, lại còn chịu tổn thương nặng nề như núi đè.
Cùng lúc đó, trên một chiếc phi thuyền khác.
Trước mặt Tu An là một mẩu bánh mì và một cốc sữa có mùi khá khó chịu, y chẳng thèm nhìn lấy một cái.
Y đang ngồi trong một căn phòng chật hẹp không có cửa sổ, chỉ có một cái giường và một bộ bàn ghế, ngoài ra chẳng có gì hết.
Y cũng đã ở đây khoảng 30 tiếng đồng hồ rồi.
Tất cả thiết bị liên lạc và vũ khí đều bị thu giữ, ngay cả thức ăn cũng chỉ được đưa qua cửa, gần như không còn cơ hội trốn thoát.
Mọi thứ được gửi vào y đều không chạm vào.
Chắc là Phó Trọng không chịu nổi nữa.
Y nhẹ nhàng gõ gõ lên bàn nhắm mắt nghỉ ngơi, nửa giờ sau, cửa phòng bị đá văng ra thể hiện rõ sự tức giận của người mở.
Phó Trọng vẫn mặc bộ đồ jeans cũ kỹ không có thẩm mỹ gì, khuôn mặt vốn ủ rũ bực bội khi nhìn thấy Tu An lập tức tan biến.
Là một kẻ yêu cái đẹp, Phó Trọng luôn có độ nhẫn nại cao khi đối mặt với những Omega xinh xinh.
Hắn ta hít một hơi thật sâu, đóng cửa lại, bước đến trước mặt Tu An, hơi cúi người đưa tay chống lên lưng ghế, gần như là hắn ép y vào trong vòng tay mình, nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Tu An, em phải ăn chút gì đó."
Tu An chậm rãi mở mắt, đối diện với ánh mắt xanh biếc của Phó Trọng, y bình thản nói: "Anh quản rộng quá rồi."
Phó Trọng nhìn chằm chằm vào y vài giây rồi bật cười nhạo, hắn đưa tay nắm lấy cằm Tu An, xoa nhẹ: "Tu An, tôi vất vả lắm mới bắt được em, đừng nói là em không ăn, mà cho dù em có tự làm tổn thương mình tôi cũng sẽ không để em đi đâu, không có cơ hội đâu, thôi thì em cứ bỏ cuộc đi."
Tu An lạnh lùng đáp: "Vậy sao anh lại bắt cóc mấy sinh viên?"
"Chắc chắn có lý do." Phó Trọng cười, "Chỉ là bọn chúng không may mắn như em thôi."
Tu An biết mình chẳng thể hỏi được gì nữa, liền vung tay đẩy mạnh hắn ta ra, y muốn đứng dậy nhưng lại bị Phó Trọng nắm chặt lấy cổ tay rồi hắn mạnh mẽ ấn y vào tường. Phó Trọng dùng đầu gối chặn hai chân Tu An lại, dùng một tư thế xâm lược để giam cầm y trong vòng tay mình.
Hai người đứng rất gần nhau, Phó Trọng nhìn chằm chằm vào y như một con sói đói, ánh mắt lướt qua gương mặt lạnh lùng của Tu An, cuối cùng dừng lại ở đôi môi hơi tái của y.
Tu An gần như theo bản năng nhận ra nguy hiểm, nhưng lại bị pheromone Alpha bất ngờ phát tán từ Phó Trọng làm cho choáng váng, các tuyến trong cổ bắt đầu không thể kìm chế mà nóng rực, chân mềm nhũn suýt chút nữa không đứng vững.
Phó Trọng ngửi thấy trong không khí một mùi Omega giống như chocolate, hắn từ từ nhắm vào đôi môi mềm mại của đối phương, cười cười thấp giọng nói: "Em yêu, so với đôi môi của em thì cơ thể em thành thật hơn đấy."
Tu An kháng cự quay đầu, kết quả để lộ ra một phần cổ yếu ớt của mình, khi nhận ra không ổn thì đã quá muộn, Phó Trọng đã cười đắc ý cắn vào tuyến cổ y.
Omega vốn đang cố gắng cứng người phản kháng ngay lập tức mất hết sức lực chiến đấu, yếu ớt nằm trong lòng hắn, đôi tay dài thon của y nắm chặt vai Phó Trọng.
Đây là lần đầu tiên Tu An bị Alpha đánh dấu tạm thời, cảm giác lạ lẫm và kích thích khiến đầu óc y nhòa đi một lúc.
Phó Trọng còn đang tự mãn hôn lên cổ y, hắn ta tự đắc nói: "Hôm nay tôi sẽ khiến em không thể rời giường, trải nghiệm thử cảm giác bị Alpha đánh dấu hoàn toàn đi."
Tu An khẽ rên một tiếng, một tay vô thức ôm cổ hắn, ánh mắt lạnh lùng sáng rõ, tay còn lại cầm lưỡi dao lạnh lẽo áp vào động mạch lớn trên cổ Phó Trọng, y hơi nheo mắt lại, lạnh như băng nói:
"Trước tiên thì anh có thể thử trải nghiệm cái chết."
Tác giả có lời muốn nói:
Tạ Thiên Hòa (lạnh lùng không muốn nói chuyện):...
Tư Duẫn (vẫn vui vẻ như thường): Cảm ơn bố, cảm ơn mẹ, cảm ơn mọi người, bla bla bla...
Phó Trọng (bối rối): Liệu hướng đi này có ổn không? Sao hắn lại muốn cắt cổ tôi?
Tu An (nhăn mày): Ý gì đây, sao tôi lại bị thằng này cắn? (Rút thanh kiếm dài 40m ra)
Chắc chắn sẽ có những điều thú vị xảy ra, tên Alpha ngây thơ này không hề biết mình sẽ phải đối mặt với gì trong tương lai.