Cơ thể Phó Trọng đột nhiên cứng đờ, cả người ngửa ra phía sau. Nhưng bàn tay đang siết chặt cổ hắn của Tu An đột ngột ghìm lại, ép hắn ngả về phía trước, lớp da thịt mỏng manh áp sát vào lưỡi dao lạnh lẽo để lại một vết cắt mảnh đầy máu.
Phó Trọng lập tức không dám động đậy, hắn ngoan ngoãn rút hai bàn tay từ trong bộ đồng phục lộn xộn của Tu An ra, sau đó giơ tay lên tỏ vẻ ngoan ngoãn, nở nụ cười gượng: "Cưng à, có cần thiết phải làm thế không?"
Tu An dứt khoát tịch thu hết vũ khí trên người hắn. Không nhiều như tưởng tượng, chỉ có một con dao găm và một khẩu súng.
Phó Trọng mỉm cười lấy lòng: "Xem đi, tôi sợ làm em bị thương nên chỉ mang ít đồ thế này. Tôi thề chưa bao giờ chu đáo với Omega nào khác thế đâu."
Dù sao thì những Omega khác cũng đâu có vừa lên giường vừa lăm lăm muốn lấy dao cứa cổ hắn.
Tu An hoàn toàn phớt lờ mớ lời nhảm nhí của hắn, họng súng vẫn chĩa thẳng vào thái dương của Phó Trọng: "Mấy học sinh kia đâu?"
Phó Trọng cười he he: "Bọn chúng không ở trên phi thuyền này. Nếu em giết tôi thì cả đời này cũng đừng mong biết được chúng đã bị đưa đi đâu."
"Phó Trọng!" Mắt Tu An bốc lửa giận dữ. "Những người kia chỉ là những học sinh vô tội!"
Phó Trọng nhún vai, vẻ mặt vô tội: "Tôi cũng chỉ là một tên hải tặc vô tội thôi mà."
Câu trả lời khiến Tu An không kìm được mà giáng một cú báng súng mạnh vào thái dương hắn ta, y lại túm lấy cổ áo đối phương đè mạnh lên tường.
Phó Trọng còn chưa hoàn hồn thì đã bị một cú đầu gối nện thẳng vào bụng, giọng nói lạnh lẽo của Tu An vang lên nghe xa xăm: "Cất ngay cái thứ pheromone kinh tởm của anh đi!"
Phó Trọng chớp mắt vài cái để lấy lại tiêu cự, hắn cười toe toét nhìn rõ người trước mặt, "Sao thế? Sợ rồi à?"
Tu An lúc này đúng là không ổn, hai chân y vẫn mềm nhũn, tay cầm súng hơi run. Dù pheromone Alpha của Phó Trọng rất khó chịu, nhưng bản năng Alpha vẫn áp đảo và có khả năng khống chế Omega.
Tu An chỉ đang cố gắng chống chọi nhờ ý chí, làn da trắng lạnh của y đỏ ửng lên tầng tầng lớp lớp. Tuyến thể ở sau gáy liên tục tiết ra pheromone Omega ngọt ngào, như thể bị pheromone của đối phương kích thích mà hòa hợp quấn lấy.
Phó Trọng nhướng mày, đôi mắt xanh sâu thẳm hiện rõ vẻ đắc ý. Hắn thử đặt tay lên eo Tu An, giọng nói mang theo chút mê hoặc: "Từ bỏ đi cục cưng. Không ai có thể chiến thắng được bản năng giữa A và O đâu. Em sinh ra đã là để tôi kiểm soát-"
Đùng!
Viên đạn sượt qua tai hắn đâm sâu vào bức tường kim loại, ở đó lập tức có một vết lõm lớn.
"Im miệng." Tu An mặt không cảm xúc liếc xuống cạp quần hắn, nói với giọng điệu lạnh lẽo: "Không thì tôi phế anh ngay tại đây."
Phó Trọng rùng mình, cười khan: "Cái đó... không hay lắm đâu ha."
Năm phút sau, Phó Trọng khoác vai Tu An thân mật bước ra khỏi phòng.
Bên ngoài, mấy tên đàn em đang canh gác trêu chọc: "Chào đại ca! Chào chị dâu!"
Cảm nhận được khẩu súng đang ghì mạnh vào eo mình, sắc mặt Phó Trọng hơi co lại, gượng cười: "Cút ngay, đứng sang một bên."
"Dạ rõ!" Đàn em ngoan ngoãn lăn.
Cả hai bước vào khoang cất cánh phi thuyền cỡ nhỏ. Tu An vừa cân nhắc xem nên bắn một phát xả giận hay bắt trói mang về Liên minh lĩnh thưởng thì cuối cùng lý trí thắng thế, miễn cưỡng tha cho Phó Trọng một mạng.
Phó Trọng bị trói chặt ném lên ghế. Hắn trừng mắt nhìn Tu An, bất mãn lên tiếng: "Thật sự định dẫn tôi đi cùng hả?"
Tu An vừa điều chỉnh phi thuyền vừa không thèm quay đầu lại: "Lần này anh bắt cóc hàng trăm học sinh vô tội, một số thậm chí chưa đủ tuổi vị thành niên, thêm tội tấn công căn cứ quân sự và vận chuyển trái phép vũ khí cấm, mấy cái đó đủ để Liên Minh sửa luật thêm một lần nữa chỉ vì anh."
Phi thuyền nhỏ ổn định rời khỏi khoang. Tu An đặt lộ trình xong thì đi tới trước mặt hắn: "So với tội ám sát Nguyên Soái Khải Lai, những tội này nghiêm trọng hơn nhiều. Chúc mừng anh, anh rất có khả năng trở thành tội phạm đầu tiên bị tử hình kể từ khi Liên Minh thành lập."
Phó Trọng chẳng hề bận tâm: "Vậy trước khi chết, tôi có thể đánh dấu hoàn toàn em không?"
Mắt Tu An nheo lại, cười lạnh như băng mà không cần cố: "Thật ra tôi cũng tò mò một chuyện."
"Cứ hỏi." Phó Trọng nhếch môi cười: "Tôi nhất định biết gì nói nấy."
"Anh đã đánh dấu hoàn toàn chưa 1000 nhưng cũng không ít hơn 800 Omega, thế thì có cần thiết phải cứ bám lấy tôi không?" Tu An thâm trầm nói.
Hồi tưởng lại chuyện năm đó, hắn thậm chí còn truy đuổi từ hệ sao Bạc Hải đến chủ tinh của nhà họ Tư, hắn suýt thì bị nả cho thành cái tổ ong.
"Đậu má! Ai vu oan cho ông thế hả?!" Phó Trọng lập tức nổi giận, hắn gầm lên: "Ai nói với em vậy?!"
Tu An hơi khựng lại, rõ ràng không tin hắn.
Phó Trọng tức đến đỏ mắt: "Ông đây nụ hôn đầu còn dành cho em, đào đâu ra 1800 Omega mà đánh dấu?!"
Biểu cảm của Tu An thoáng co giật: "Nụ hôn đầu?"
Phó Trọng tiếp tục nổi cáu: "Lần đầu tạm thời đánh dấu vừa rồi cũng là dành cho em! Em mẹ nó còn suy diễn ác ý thế cho được! Nếu ông đây từng chạm vào Omega khác thì em cứ bắn ngay một phát đi! Nháy mắt một cái tính ông đây thua!"
Tu An: "..."
Im lặng một lúc lâu, khóe miệng Tu An giật nhẹ, giọng nói như nghiến răng nghiến lợi: "Vậy nên năm đó anh từ hệ Bạc Hải đuổi tới chủ tinh, thậm chí còn nổ tung cả tòa nhà Quốc Hội chỉ vì tôi lỡ hôn anh một cái?"
Đến cuối câu, Tu An tức đến mức muốn bổ đầu hắn ra xem bên trong là bột hồ dán hay gì.
"Hôn một cái cái con khỉ!" Phó Trọng bực bội gào lên: "Đó là em cưỡng hôn tôi!"
Tu An suýt bật cười vì tức, y đang định nói gì đó thì phi thuyền đột nhiên rung lắc dữ dội. Tiếng cảnh báo chói tai vang lên, còn chưa kịp nghe thông báo phi thuyền đã hứng thêm một loạt đạn pháo.
Trên chiếc phi thuyền không xa, Cô Lang nhìn màn hình chiếu hình ảnh con tàu nhỏ đang bị bắn cho tơi bời không còn chút sức phản kháng thì nhếch miệng: "Bắn cho nó tan xác đi. Đó là dấu hiệu của băng cướp biển Cơn Lốc, tên khốn Phó Trọng chắc chắn đang ở gần đây."
Bên cạnh có người đề nghị: "Lão đại, có cần giữ lại một người sống để tra hỏi không?"
Lời vừa dứt, trong đại sảnh bỗng vang lên giọng nói kinh ngạc của Tư Duẫn. Cô Lang tưởng Tạ Thiên Hòa gặp chuyện gì, liền phất tay ra lệnh: "Bắt vào trong thẩm vấn cẩn thận."
Nói xong, ông ta lập tức quay đầu chạy đi tìm con trai.
"Rõ ràng trước đó có vết thương mà..." Tư Duẫn đưa tay sờ lên cơ bụng rắn chắc của Tạ Thiên Hòa với vẻ mặt khó tin: "Sao bây giờ lại biến mất rồi?"
Cô Lang vừa bước vào đã nhìn thấy tên nhãi ranh thúi chết bầm kia dám trắng trợn sờ soạng con lợn béo trắng nhà ông. Ông ta lập tức gầm lên giận dữ: "Sờ cái gì đấy?!"
Tư Duẫn giật nảy mình vội vàng rút tay về, hắn nghiêm túc giải thích: "Chú đừng hiểu lầm, là thế này, trước đó bụng cậu ấy bị thương rất nặng, nhưng bây giờ vết thương lại biến mất rồi."
Cô Lang nổi giận: "Đừng có nói linh tinh! Lúc ở tầng hầm nó còn khỏe mạnh lắm, sao tự dưng bị thương được?"
Tạ Thiên Hòa cúi đầu, cố gắng nhớ lại: "Hình như lúc ở tầng hầm... tôi đã bắt đầu có thể hoạt động bình thường rồi."
Tư Duẫn tiếp lời: "Đúng vậy, hơn nữa sau khi cậu hoàn toàn bước vào kỳ phát tình thì vết thương trên người cũng biến mất hẳn. Chẳng qua lúc đó chúng tôi không để ý..."
Cô Lang vẫn tiếp tục nổi giận: "Chuyện lớn như vậy mà cũng quên được hả?"
Không để ý... dĩ nhiên là vì hai người lúc đó còn bận rộn làm mấy chuyện khác. Trong kỳ phát tình thì đầu óc của một Alpha mà còn nghĩ đến chuyện khác mới là lạ.
Tạ Thiên Hòa ho khẽ một tiếng: "Có lẽ là tác dụng của loại thuốc đó."
"Lão... lão... lão đại!" Bỗng nhiên có người hoảng hốt chạy xộc vào ngắt ngang cuộc trò chuyện.
"Chuyện gì?" Cô Lang nhíu mày.
"Phó... Phó Trọng!" Người kia kích động đến nỗi nói lắp bắp: "Người trên chiếc phi thuyền đó... chính là Phó Trọng!!"
Tác giả có lời muốn nói:
Chương này là sân khấu chính của anh trai và Phó Trọng ~ Câu chuyện trước kia của họ sẽ được kể trong ngoại truyện nhé!
Tóm lại, Phó Trọng cứ nghĩ mình đang diễn vai "Vua Hải Tặc và tiểu kiều thê bỏ trốn", còn Tu An lại cầm kịch bản "Trọng quyền xuất kích, quét sạch tội phạm", hai kênh khác nhau nên đấu trí đấu lực mấy năm trời. Cuối cùng nhờ các em trai mà kênh sóng mới được điều chỉnh đúng, đạt được sự kết hợp hoàn hảo giữa phim thần tượng và chuyên mục pháp luật!
*
Vừa note ở những chương đầu khi Phó Trọng xuất hiện nhưng sợ có bạn đọc dở lúc mình edit nên note lại lần nữa, CP Phó Trọng với Tu An coi chừng nhầm thuyền.. Không biết ở NT có phản/hỗ công không nhưng mà Tu An ăn Phó Trọng được 2 lần từ đây tới cuối truyện á =)))