"Người còn sống chứ?" Cô Lang hỏi.
"Vẫn còn sống." Có người lớn tiếng trả lời: "Lão đại, còn một người nữa!"
"Nhốt hết vào cho tao!" Cô Lang phất tay ra lệnh: "Bỏ đói vài ngày để mài mòn ý chí."
Thế là Trưởng quan Tu An bị Phó Trọng liên lụy, làm bỏ lỡ cơ hội tuyệt vời để gặp em trai rồi thoát thân. Trong tình trạng hôn mê lại bị tống vào phòng giam, mà lần này, căn phòng giam hạng sang của y lại còn bị chuyển thành phòng đôi.
Cô Lang không thèm quan tâm đến sống chết của tên khốn Phó Trọng. Gã chỉ chăm chú nhìn Tạ Thiên Hòa hỏi: "Giờ hai bây phải giải thích rõ ràng với tao rốt cuộc chuyện này là sao rồi chứ?"
Vậy là Tư Duẫn, Tạ Thiên Hòa và Cô Lang ngồi trong phòng họp cả buổi chiều để tóm tắt và giải thích mọi chuyện một cách rõ ràng ngắn gọn nhất.
Sau khi nghe xong, Cô Lang thất thần. Khuôn mặt tinh xảo và thanh nhã như quý tộc của gã đầy vẻ ngơ ngác, như thể có dấu chấm hỏi viết khắp mặt: "Uống thuốc thử nghiệm là biến thành Omega? Cả xương, cơ bắp lẫn pheromone đều thay đổi hoàn toàn nhưng sau đó lại có thể trở lại bình thường? Chuyện này nghe chẳng có tí gì là khoa học cả!"
Tư Duẫn: "......"
Tạ Thiên Hòa: "......"
"Quan trọng nhất là, hai bây nói với tao chuyện này có phải là đã vi phạm điều khoản bảo mật rồi không? Có bị kỷ luật không? Có bị ghi lỗi không? Có khi nào bị đuổi luôn không?"
Tư Duẫn & Tạ Thiên Hòa: "......"
Thưa ngài, là một người nổi bật nhất trong đám phạm nhân tai tiếng đầy mình của Quặng tinh, ngài có thấy trọng điểm của mình hơi lệch lệch rồi không?
"Chỉ cần ông không nói ra ngoài thì sẽ không có chuyện gì đâu." Tạ Thiên Hòa đáp: "Với lại bây giờ chúng tôi cần sự giúp đỡ của ông, ba ạ."
Tư Duẫn gật đầu tán thành: "Đúng vậy, ba ba."
Khóe miệng Cô Lang giật giật, cuối cùng gã ta cũng nhìn thấu hai tên Alpha bề ngoài chính khí lẫm liệt này căn bản chẳng có chút chính trực nào!
Gặp chuyện gì là ba ba, chẳng lẽ ba ba có thể giúp tụi mi giải quyết tất cả mọi thứ chắc!?
"Được thôi, không thành vấn đề." Cô Lang cảm thấy cả người mình sắp bay lên mây rồi, gã vui vẻ nói: "Mọi chuyện giao cho ba ba, ba nhất định sẽ tìm được cách giải quyết cho tụi mày."
Tạ Thiên Hòa và Tư Duẫn liếc nhìn nhau, Tạ Thiên Hòa nhướng mày nhìn Tư Duẫn.
"Nhưng mà..." Cô Lang nửa tò mò nửa lo lắng hỏi: "Hai bây cứ biến thành Omega rồi vào kỳ phát tình như thế, cơ thể chịu nổi không đó?"
"......"
Trong phút chốc, cả phòng họp chìm vào một bầu không khí im lặng kỳ dị.
Tư Duẫn suy nghĩ nghiêm túc một lát, rồi thăm dò: "Cũng... ổn?"
Hình như cũng không đến nỗi suy thận.
Tạ Thiên Hòa lạnh lùng liếc hắn một cái.
Tư Duẫn lập tức ngậm miệng, giữ nguyên nụ cười tao nhã đúng mực.
Khi hai người quay về phòng, chiếc giường vẫn bừa bộn như bãi chiến trường, ngay cả ghế sô pha và bàn cũng vậy. Sắc mặt Tạ Thiên Hòa trông không được đẹp lắm.
Tư Duẫn lập tức hiểu ý, hắn bắt đầu dọn dẹp phòng, cúi người kéo tấm ga giường nhăn nhúm xuống rồi chỉ vào chiếc áo khoác: "Cái này có giặt không?"
Tạ Thiên Hòa mở tủ quần áo trong phòng, phát hiện bên trong có hai bộ áo choàng ngủ mới tinh, anh lấy ra nói: "Cứ giặt hết đi, tôi đi tắm một cái."
Tư Duẫn nhét đống ga giường vào máy giặt, phủi tay nói: "Cùng nhau đi."
Tạ Thiên Hòa: "......"
Tư Duẫn: "Không, ý tôi là... chỉ đơn thuần là tắm thôi."
Tạ Thiên Hòa nhướng mày: "Không thì còn gì nữa?"
Tư Duẫn thở dài, kéo anh vào phòng tắm rồi đẩy vào trong: "Tắm!"
Lúc Tạ Thiên Hòa đưa áo sơ mi cho hắn, Tư Duẫn nhận lấy rồi nhìn chằm chằm vào nó vài giây: "Sao cái này trông giống áo của tôi vậy?"
"Đúng là của cậu." Tạ Thiên Hòa mặt không biểu cảm nói: "Còn cậu đang mặc đồ của tôi."
Tư Duẫn nhớ lại trình tự mặc quần áo lúc sáng, sau khi hiểu ra chân tướng, đôi mắt hắn ánh lên vẻ chòng ghẹo: "Hay lắm Tạ Thiên Hòa, cậu lén mặc áo của tôi."
Tạ Thiên Hòa lạnh lùng nói: "Sao, cậu muốn tố cáo tôi à?"
Tư Duẫn nhét tất cả đồ vào máy giặt, rồi mở vòi hoa sen. Qua lớp rèm nước, hắn ngấm ngầm nở nụ cười: "Để tôi suy nghĩ xem sao."
"Hửm?" Tạ Thiên Hòa nheo mắt, anh đẩy hắn vào tường, tay chống bên tai hắn, cười như không cười nói: "Cậu còn dám suy nghĩ à?"
Tư Duẫn giơ tay lau nước trên mặt anh, vuốt mái tóc ướt xõa ra sau thành kiểu tóc ngược, hắn lập tức bị vẻ điển trai này mê hoặc, đầu hàng vô điều kiện: "Tôi quyết định sẽ bao che cho cậu tới cùng."
Tạ Thiên Hòa khẽ hừ một tiếng, cúi xuống hôn hắn một cái.
Sau đó hai A thành thục trầm ổn tiếp tục nghiêm túc tắm rửa.
"Cậu có nốt ruồi đen ở đây này." Tư Duẫn sờ nhẹ vào vai phải của Tạ Thiên Hòa, gần đó còn một dấu răng tròn trịa rõ ràng, hiển nhiên là kiệt tác của hắn tối qua.
Nhưng Tư Duẫn chẳng hề tự hào chút nào. Nếu được, hắn còn muốn để dấu răng này ngay trên nốt ruồi đen kia.
"Chưa từng thấy." Tạ Thiên Hòa nhíu mày, anh thấy hơi nhột vì bị sờ nên thúc giục: "Cậu lo mà kỳ lưng đi."
"Ồ." Tư Duẫn lưu luyến vuốt thêm một cái rồi nhỏ giọng nói: "Nhưng trông nó đáng yêu quá, tôi muốn-"
"Không, cậu không muốn." Tạ Thiên Hòa lạnh lùng cắt ngang ý nghĩ táo bạo của hắn, còn kèm thêm một lời đe dọa sâu sắc: "Nếu không tôi sẽ dìm chết cậu ngay tại chỗ."
Tư Duẫn khẽ hừ một tiếng, Tạ Thiên Hòa nghe vậy liền quay người lại nhìn chằm chằm vào hắn: "A Duẫn."
Tư Duẫn rùng mình một cái, theo bản năng lùi lại một bước, hắn cảnh giác nhìn anh: "Cậu nói chuyện đàng hoàng đi, đừng có bắt chước anh trai tôi."
Tạ Thiên Hòa nhếch môi, đưa tay nhéo má hắn. Cảm giác mềm mịn khiến Tạ Thiên Hòa thích thú nhướng mày: "Bao giờ thì cậu mới thành Omega đây hả?"
Tư Duẫn hất tay anh ra, nhăn nhó xoa xoa má mình rồi cả giận nói: "Quả nhiên cậu có ý đồ xấu với tôi!"
Tạ Thiên Hòa thản nhiên đáp: "Đúng vậy đấy."
Tư Duẫn đưa tay định nhéo lại mặt anh, còn hùng hổ nói: "Tôi biết mà! Chờ đến khi tôi thành Omega rồi, tôi sẽ siêu đáng yêu, chẳng A nào có thể cưỡng lại được cả! Không có ai! Chỉ có cậu là tên khốn khiếp dám ném tôi vào nước lạnh tận hai lần! Hai lần đấy! Rõ ràng cậu muốn giăng bẫy tôi rồi còn giả vờ đứng đắn!"
Tạ Thiên Hòa cười tủm tỉm né tránh, anh nghiêm túc nói: "Đó là tôi muốn cậu bình tĩnh lại thôi..."
Khi tắm xong đã hơn một tiếng trôi qua.
Tư Duẫn gối đầu lên đùi Tạ Thiên Hòa xem tin tức trên thiết bị quang não, trong khi Tạ Thiên Hòa lấy khăn lau mái tóc ướt sũng của hắn.
Tư Duẫn giả vờ hỏi vu vơ: "Kỳ nghỉ đông này cậu định làm gì?"
Tạ Thiên Hòa nghĩ một lát rồi đáp: "Có lẽ sẽ đi làm thêm."
Tư Duẫn:??
"Tôi cần kiếm tiền sinh hoạt cho kỳ sau." Tạ Thiên Hòa nghiêm túc nói.
Tư Duẫn chọc chọc cằm anh, ý bảo anh cúi xuống.
Tạ Thiên Hòa nhìn hắn, chỉ thấy cặp mắt đào hoa xinh đẹp của Tư thiếu gia long lanh có ý tứ ám chỉ: "Tôi, bạn trai của cậu."
Loại siêu siêu giàu có.
Tạ Thiên Hòa nhào nặn mặt hắn, bật cười khẽ nói: "Ừ, cậu, bạn trai của tôi."
Loại siêu đẹp trai siêu đáng yêu.
Thấy ám chỉ vẫn chưa đủ, Tư Duẫn dứt khoát nói thẳng: "Bạn trai của cậu, gia đình rất giàu có."
Tạ Thiên Hòa chợt tỉnh ngộ: "Vậy tôi bắt cóc cậu rồi đòi tiền chuộc tinh tệ nhé?"
Tư Duẫn:??
Tác giả có lời muốn nói:
Tư Duẫn (phẫn nộ): Quả nhiên cậu chỉ ham muốn cơ thể tôi, đồ lưu manh!
Tạ Thiên Hòa (gật đầu): Ai bảo không phải đâu?
Tư Duẫn (ám chỉ): Tôi rất giàu! Rất rất giàu!
Tạ Thiên Hòa (bừng tỉnh rồi lấy dây thừng ra): Quẩy, con trai nhà mấy người đang ở trong tay tôi...
Phó Trọng (nổi đóa): Tôi muốn lên hình!
Tu An (ấn cậu ta xuống): Tỉnh táo lại đi, anh vẫn đang hôn mê đấy.
Phó Trọng (vẫn nổi đóa): Thế rốt cuộc tôi nên tỉnh hay nên hôn mê đây!?
Tu An (lạnh lùng): Ngu ngốc.
- Thiếu gia Tư liều mình cứu anh trai khỏi hổ dữ, Tổng tài Phó rơi lệ chịu trận.
*
Anh Tạ là người hay đi dọn dẹp kí túc, nấu cơm, gấp quần áo các kiểu mà khi lâm trận xong toàn là anh Duẫn đi thu dọn =))) Ban đầu A Duẫn cũng không biết ủi áo, mà cũng đếch cần biết vì có A Tạ ủi giúp rồi