Đối A - Quy Hồng Lạc Tuyết

Chương 57

Tư Duẫn muốn đập vỡ đầu Tạ Thiên Hòa xem bên trong chứa toàn thứ rác rưởi gì, nhưng cuối cùng vẫn dùng tình yêu để kiềm chế cơn bực tức, hắn hít sâu một hơi rồi nói: "Cậu xem tôi đã gặp ba cậu rồi, hay là cậu cũng theo tôi về gặp ba mẹ tôi đi?"

Tạ Thiên Hòa thở dài, đưa tay nhéo mặt hắn: "Thiếu gia, tôi đã nói bóng gió thế rồi mà cậu còn nghe không ra à?"

Tư Duẫn ngẩn người, nhìn anh chằm chằm: "Cậu không muốn gặp bố mẹ tôi sao? Cậu đừng lo, họ rất tốt, luật hôn nhân AA cũng hợp pháp bao nhiêu năm nay rồi, họ không phải là người cổ hủ đâu... Dù họ không đồng ý, tôi vẫn sẽ ở bên cậu."

Tạ Thiên Hòa nhìn dáng vẻ hoang mang và lo lắng của hắn mà lòng xót xa, anh xoa xoa mái tóc đã khô gần như hết của hắn: "Chúng ta mới quen nhau chưa đầy ba tháng."

Ánh mắt Tư Duẫn dần trầm xuống, hắn ngồi thẳng dậy, nhíu mày nhìn anh: "Tạ Thiên Hòa, ý cậu là gì?"

Bàn tay của Tạ Thiên Hòa khựng lại giữa không trung, rồi như chẳng có chuyện gì, anh thu tay về: "Cậu có biết tôi là loại người thế nào không? Biết Cô Lang có ý nghĩa gì với Liên minh không? Một thân một mình dám lên tàu của Cô Lang, kể cả anh trai cậu cũng không dám làm vậy."

"Tư Duẫn, đừng tùy tiện tin người như thế." Tạ Thiên Hòa nói.

Tư Duẫn nhíu mày: "Tôi không phải tin Cô Lang, tôi chỉ tin cậu."

Biểu cảm trên mặt Tạ Thiên Hòa thoáng chốc trống rỗng.

"Nhưng cậu nói cũng đúng, chúng ta quen nhau thật sự chưa lâu. Nếu cậu không muốn gặp thì thôi, sau này lại nói tiếp." Tư Duẫn đột nhiên đổi giọng.

Tạ Thiên Hòa nghẹn lời, im lặng vài giây rồi nói: "Tư Duẫn, thật ra tôi-"

Tư Duẫn đưa tay kéo lấy tay anh, kéo anh ngã xuống giường rồi cũng thuận thế nằm xuống: "Không muốn nói thì đừng nói nữa. Nói ra tôi cũng phiền, ngủ!"

Tạ Thiên Hòa giơ tay ôm Tư Duẫn vào lòng, hôn nhẹ lên đỉnh đầu hắn, anh khẽ nói: "Tôi thích cậu."

Tư Duẫn đột ngột mở to mắt kinh ngạc nhìn anh.

Dĩ nhiên, hắn biết Tạ Thiên Hòa thích mình, nhưng tên này đúng là một kẻ ngoài mặt lạnh lùng, chẳng bao giờ chịu nói một câu tử tế.

Bây giờ đột nhiên lại thốt ra một câu như thế, Tư Duẫn vừa mừng vừa bất ngờ, hắn nghi hoặc nhìn anh, giọng nửa phần kiêu ngạo, nửa phần sung sướng: "Tất nhiên là cậu thích tôi rồi."

"Ừm." Tạ Thiên Hòa khẽ cười, xoa xoa đôi tai hơi đỏ của hắn, giọng trầm thấp nói: "Ngủ đi."

Tư Duẫn giống như một con mèo lớn duỗi người rồi ôm chặt Tạ Thiên Hòa, hắn còn xoa xoa cọ cọ tới lui trên người anh: "Chúng ta thật sự mới quen nhau ba tháng thôi hả?"

"Ừ." Tạ Thiên Hòa vỗ nhẹ lưng hắn: "Còn hai ngày nữa là tròn ba tháng."

Tư Duẫn học theo Tạ Thiên Hòa, hắn cũng vỗ vỗ lưng anh: "Tôi cứ ngỡ đã ba năm rồi ấy."

Tạ Thiên Hòa khẽ bật cười: "Nếu là ba năm thì đã không dính người như bây giờ đâu, đồ bám người."

"Tự cậu bám tôi thì có." Tư Duẫn như một con bạch tuộc quấn chặt lấy anh, ngáp dài một cái: "Buồn ngủ rồi, ngủ thôi."

"Ừ." Tạ Thiên Hòa ôm hắn nhắm mắt lại, nhưng ngay khi anh sắp ngủ thì nghe thấy hắn nói gì đó, anh mơ màng hỏi: "Hả?"

Tư Duẫn ghé sát tai anh, nhỏ giọng nói: "Tôi nói, tôi cũng thích cậu."

Tạ Thiên Hòa nhắm mắt, khẽ mỉm cười: "Tôi biết."

Cùng lúc đó, ở một căn "phòng giam" cách khoang của họ bảy, tám bức tường kim loại, Phó Trọng dần mở mắt.

Chỉ cần hơi động đậy, tiếng xích sắt loảng xoảng vang lên bên tai.

"** mẹ! Chuyện quái gì đây?" Phó Trọng chửi một câu, cúi đầu nhìn xuống thì thấy cổ tay mình bị còng bằng còng hợp kim đặc chế, một sợi dây xích dài khóa chặt xuống đất, cứ như sợ hắn ta bỏ trốn vậy.

"Hừ." Một tiếng cười lạnh vang lên từ trong bóng tối.

Phó Trọng nhìn theo hướng âm thanh, liền thấy Tu An cũng đang ngồi bệt trong góc, bộ dạng y cũng thảm hại không kém, tay y cũng bị còng, có lẽ vì nghĩ y chỉ là một Omega nên bọn chúng không khóa thêm dây xích.

Ánh đèn trong phòng sáng đến chói mắt. Phó Trọng nheo đôi mắt xanh biếc, đảo mắt một vòng quanh phòng. Cơ thể hắn ta cứ như bị nổ tung bởi bom đạn, đau đến rệu rã, giọng khàn khàn hỏi: "Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Giọng nói của Tu An vang lên trong căn phòng trống trải, mang theo cảm giác lạnh lẽo như kim loại: "Nhờ phước của anh đấy, bây giờ chúng ta đang bị một nhóm không rõ danh tính giam giữ ở đây."

Phó Trọng nhếch miệng cười, phát hiện xích sắt đủ dài mà chân mình không bị trói, hắn ta liền lết thân thể gần như tàn phế của mình sang bên cạnh Tu An, còn không ngừng toát ra vẻ quyến rũ của một Alpha: "Yên tâm đi bé yêu, tôi nhất định sẽ đưa em ra khỏi đây."

Tu An đang dựa vào tường nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện Phó Trọng dịch đến gần, y lập tức mở mắt, lạnh giọng nói: "Tránh xa tôi chút."

Phó Trọng mặc kệ, cứ mặt dày mà lết lại gần hơn, nghiêm túc nói: "Chỉ huy ời, ở xa em quá tôi thấy lạnh lẽo lắm, cũng chẳng thấy an toàn chút nào."

Tu An không muốn đôi co với một kẻ ngốc, im lặng tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nhưng Phó Trọng rõ ràng không chịu để y yên, hắn ta vừa cọ tới cọ lui bên cạnh, vừa kéo ống tay áo của Tu An, thỉnh thoảng còn ghé sát ngửi cổ y, miệng thì lải nhải đòi cởi áo để xem y có bị thương ở đâu không.

Tu An cuối cùng cũng không thể chịu nổi khi bàn tay chó của Phó Trọng chạm vào cổ áo mình. Y chuẩn bị đấm cho hắn ta một cú nhưng khi mở mắt ra y lại thấy mu bàn tay và cả cánh tay của Phó Trọng đầy rẫy vết thương, nhiều chỗ còn đang rỉ máu, có vết thương sâu đến mức lật cả da thịt ra, nhìn vô cùng dọa người.

Lúc này, Tu An bất giác nhớ lại hình ảnh Phó Trọng lao đến che chắn cho y khi con tàu vũ trụ bị nổ tung, y khẽ nhíu mày.

Nhưng Phó Trọng lại chẳng hề để tâm, dù sao thì công việc của hắn vốn dĩ là đi trên lưỡi dao, loại vết thương này đối với hắn đã quen thuộc đến mức chẳng đáng bận lòng gì mấy. Thấy Tu An nhíu mày, hắn còn tưởng y bị dọa sợ bởi mấy vết thương kia, liền "chu đáo" an ủi: "Không sao, không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi. Đừng sợ."

Tu An lạnh lùng liếc nhìn hắn ta. Phó Trọng cười gượng, nói: "Thật mà, không sao. Nào, để tôi xem em có bị thương ở đâu không."

Nói rồi, hắn liền định tháo cúc áo của Tu An ra.

Tu An hơi nghiêng đầu né tránh, lạnh lùng nói: "Anh hiểu lầm rồi. Tôi sợ anh làm bẩn quần áo của tôi."

Phó Trọng:???

Có lẽ việc tự mình đa tình đã giáng một đòn mạnh vào lòng tự tôn của Phó Trọng. Hắn rụt tay về, ngồi bên cạnh im lặng suốt một lúc lâu mà không nói lời nào.

Tu An chờ thêm một chút, thấy hắn cuối cùng cũng chịu yên phận thì trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Trước đó y thắng được Phó Trọng hoàn toàn là do may mắn, vì hắn ta đã quá khinh địch. Còn lúc trước, chút nữa y đã bị Phó Trọng khơi gợi khiến y bước vào kỳ phát tình. Giờ nếu Phó Trọng thật sự muốn làm gì đó với y, y hoàn toàn không có khả năng chống cự. May mà hắn ta hiện tại không có ý định đó-

Nhưng lúc này, một mùi hương nhè nhẹ của pheromone Alpha thoảng qua chóp mũi khiến mặt Tu An lập tức biến sắc. Y nghiến răng quay đầu lại, lạnh giọng gọi: "Phó, Trọng."

Phó Trọng ngây thơ chớp mắt: "Gì cơ?"

Tu An nén hơi thở lại, nói: "Thu lại pheromone của anh đi, đây không phải lúc để đùa giỡn đâu."

Phó Trọng vẫn ngơ ngác, hắn buột miệng hỏi lại: "Hả?"

Mặt Tu An xanh lè đứng bật dậy, lùi về phía góc tường: "Anh đang bước vào kỳ phát tình rồi."

"Chết tiệt!" Phó Trọng đưa tay ôm chặt sau gáy mình, chửi tục một câu, "Mẹ nó, sao lại là lúc này cơ chứ!"

Hiển nhiên, dù Phó Trọng có ngốc đến đâu thì hắn ta cũng biết bây giờ không phải là thời điểm thích hợp để bước vào kỳ phát tình. Huống chi, nghiêm túc mà nói thì hắn vốn không phải người ngu ngốc.

Tu An mặt đen như đít nồi: "Anh không mang thuốc ức chế sao?"

Phó Trọng lục túi mình một hồi. Đừng nói thuốc ức chế, đến một sợi tóc cũng chẳng tìm thấy.

"** mẹ!"

Tu An đi đến cửa, đập tay lên cánh cửa mấy cái. Một lúc sau, quả nhiên có người đi tới, giọng nói bực bội vọng lại từ bên kia: "Làm gì đó! Yên phận chút coi!"

"Hắn đang bước vào kỳ phát tình của Alpha, có thể đưa một liều thuốc ức chế đến được không?" Tu nhẹ giọng hỏi, cố gắng giữ bình tĩnh.

"Cái quái gì, mày chẳng phải là Omega à? Giải quyết giúp hắn là xong chứ gì." Người kia trả lời cộc lốc.

Tu An suýt thì đập nát cánh cửa, y thầm nghĩ phải nghiền nát sọ não tên khốn bên ngoài kia. Y hít sâu một hơi, cố dằn lại cơn giận. Nhưng ai ngờ, một hơi hít vào liền toàn là cái mùi khó chịu như mùi sầu riêng. Giọng y lập tức trầm xuống: "Tốt thôi. Nếu các người muốn hắn chết như vậy, thì tôi sẽ nhân lúc này giết hắn luôn."

Bên ngoài im lặng vài giây, rồi giọng người kia lại vang lên có chút tức tối: "Đợi đó!"

Tu An thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó lại bị ai đó đẩy mạnh vào cánh cửa. Chiếc còng tay lạnh như băng kề sát gáy, đè y đến mức không thể động đậy.

Tiếng thở dốc nặng nề của Phó Trọng vang lên sau lưng y.

Tu An giãy dụa, nhưng phần da sau cổ nơi tuyến thể của Omega đã bị người kia dùng đầu lưỡi liếm mạnh một cái. Da gà khắp người y lập tức nổi lên.

Phó Trọng cúi đầu, cọ nhẹ lên cổ y vài lần, bất mãn lầm bầm: "Người bên ngoài nói không đúng à? Em giúp tôi giải quyết một chút thì có gì không được?"

Pheromone Alpha dày đặc khiến Tu An gần như không thể chống đỡ nổi. Pheromone Omega của y như đang tự động đáp lại, tỏa ra khắp không gian. Chân y hơi nhũn ra, nhưng vẫn cố gắng đứng thẳng không để mình ngã xuống.

"Tu An thượng tá, để tôi hoàn toàn đánh dấu em đi..." Phó Trọng xoay người y lại, ép y đối mặt với mình, hắn nắm lấy cằm y rồi cúi xuống hôn.

Alpha trong kỳ phát tình thường mạnh mẽ, hoang dã, mang theo ý chí chiếm hữu và kiểm soát đáng sợ, lý trí và thú tính của họ xen lẫn, lúc này nói lý lẽ với họ chẳng khác nào đàn gảy tai trâu. Dù về thể lực hay pheromone, Omega đều gần như chắc chắn trở thành đối tượng bị chiếm đoạt và áp chế.

Nhưng Tu An không phải là một Omega theo nghĩa thông thường. Y giật mạnh tóc Phó Trọng, ép hắn đối diện với mình. Từng chữ từng lời rành rọt: "Anh thật sự muốn hoàn toàn đánh dấu tôi?"

Mắt Phó Trọng đỏ rực, hệt như một con dã thú đói khát đến cực điểm đang khao khát miếng mồi ngon lành ngay trước mắt. Giọng hắn khàn khàn đáp lời: "Tôi muốn em."

Tu An đưa chân móc lấy sợi xích nối với chiếc còng tay mình, bất ngờ dùng lực kéo mạnh làm Phó Trọng phải loạng choạng. Sau đó, y dùng kỹ thuật chiến đấu tinh nhuệ quật ngã hắn ta xuống đất, nắm lấy cổ áo hắn kéo sát lên. Thần sắc y lạnh lẽo, ngữ khí cũng hung tàn nói: "Tốt thôi, mẹ nó, có giỏi thì cứ thử đi!"

Phó Trọng hơi ngửa đầu, cổ và cằm tạo thành một đường cong tuyệt đẹp. Nghe Tu An nói vậy, hắn nheo mắt đầy mãn nguyện, đôi mắt xanh biếc lóe lên ánh sáng nguy hiểm.

Đúng lúc này, cánh cửa sau lưng họ bất ngờ bị mở tung. Một vật gì đó bị ném vào trong, kèm theo tiếng hét: "Đây là thuốc ức chế pheromone các người đòi này!"

Ngay sau đó, "rầm" một tiếng, cánh cửa lại bị đóng sầm. Cùng lúc tiếng cửa vang lên, bên trong vang lên âm thanh của thủy tinh vỡ vụn.

Tu An quay đầu nhìn, y thấy trên sàn có một ống thuốc bị vỡ, chất lỏng màu xanh nhạt pha chút ánh vàng nhạt chảy tràn ra đất. Chưa kịp để cả hai phản ứng, chất lỏng ấy đã nhanh chóng bốc hơi, chỉ để lại những mảnh thủy tinh vỡ vụn nằm la liệt.

Dù Tu An thường xuyên dùng thuốc ức chế pheromone dành cho Omega, nhưng với chút kiến thức cơ bản của mình thì y vẫn nhận ra thứ vừa rồi tuyệt đối không phải thuốc ức chế pheromone dành cho Alpha.

Thế nhưng, Phó Trọng lúc này đã gần như mất hết lý trí. Hắn lợi dụng khoảnh khắc Tu An đẹp đẽ đang sững sờ lật ngược thế cờ, đè y xuống dưới mình. Gương mặt hắn hiện lên nụ cười nguy hiểm pha lẫn chút mờ ám: "Lúc này ai thèm dùng thuốc ức chế chứ, mẹ nó!"

Tác giả có lời muốn nói:

Hôm nay không có ngoại truyện, chỉ có mấy lời lẩm bẩm của tác giả chó lười biếng, chương tiếp theo vẫn chưa viết xong...

Mong các cục cưng quan tâm đến chuyên mục của tôi nhiều hơn một chút nhé (xem dòng đầu tiên đi, thương xót cho tác giả nhỏ bé đáng thương này đi mà!!!). Xin hãy ấn theo dõi (tượng trưng thôi, nhưng tôi thấy ai cũng xin nên tôi cũng xin chút xíu).

Sau khi thử nghiệm đăng truyện hằng ngày, cách ngày và thậm chí là cách cả nhiều ngày, tôi nhận ra rằng đăng theo cảm hứng có vẻ hợp với mình nhất (che mặt xấu hổ). Bây giờ vì nhiều lý do khác nhau, tôi không thể đăng hằng ngày được. Nếu có thể tôi cũng muốn đăng đều đặn vì như vậy câu chuyện sẽ mạch lạc hơn, nhưng hiện tại thì đành chịu. Tuy nhiên, tôi sẽ không để mọi người đợi quá lâu đâu, khoảng hai, ba ngày sẽ có một chương mới... (cúi đầu xấu hổ).

Còn nữa, bộ truyện này sẽ không bị bỏ dở đâu, thật sự không đâu! Đây là "đứa con đầu lòng" trong thể loại đam mỹ của tôi mà. Dù là Tiểu Tư và Tiểu Tạ hay là anh trai và Phó Chó, tôi đều cực kỳ yêu thích họ. Nhất định sẽ sắp xếp mọi thứ thật chỉn chu, rõ ràng. Vì vậy, các bảo bối hãy yên tâm nhé! Ban đầu tôi đã chuẩn bị tâm lý một mình viết lách, tự ăn "lương khô" rồi, nhưng không ngờ lại có nhiều bạn nhỏ đáng yêu thích như vậy, thật sự rất cảm động. Cúi đầu cảm ơn mọi người! ️

*

Đội mũ bảo hiểm nha..

Btw, tác giả đáng yêu lắm, hầu như chương nào cũng cảm ơn độc giả, kiểu list tên í, do tui lười không edit khúc đó..
Bình Luận (0)
Comment