Đối A - Quy Hồng Lạc Tuyết

Chương 58

Tu An đưa tay chặn ngang cổ họng của Phó Trọng, lạnh lùng lên tiếng: "Anh bình tĩnh lại đã, thứ kia... có gì đó không đúng!"

"Ha, đúng là đàn ông, muốn chơi trò gì lúc này sao?" Phó Trọng siết chặt cổ tay Tu An, đẩy tay y lên đỉnh đầu, định làm càn.

Tu An biết rõ rằng khi bị Alpha áp chế bằng pheromone sức mạnh của mình sẽ bị hạn chế, nhưng y vẫn cố gắng phản kháng. Một cú húc gối chuẩn xác nhắm vào bụng của Phó Trọng. Y không mong đẩy được hắn ra, nhưng bất ngờ là Phó Trọng lại rên khẽ một tiếng rồi thả tay y.

"Chết tiệt..." Phó Trọng quỳ gục xuống đất, toàn thân như bị rút cạn sức lực. "Cái quái gì thế này?"

Tu An cảm nhận được không khí xung quanh dần dần mất đi mùi pheromone Alpha, thay vào đó là một làn hương pheromone của... Omega. Tất nhiên, cái mùi này vẫn khiến y phát ớn.

Phó Trọng cố gắng đứng lên, nhưng cơ thể hoàn toàn không chịu nghe lời.

Tu An hít thở đều để lấy lại sức rồi đứng dậy. Y cúi xuống nhìn chiếc áo sơ mi bị Phó Trọng xé rách, các cúc áo văng tứ tung chẳng biết đã lăn đi đâu. Cuối cùng, y từ bỏ ý định sửa soạn, đứng thẳng lưng bước tới trước mặt Phó Trọng.

Từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt Tu An đầy vẻ lạnh lẽo.

Phó Trọng vẫn cảm nhận được áp lực đe dọa. Hắn ngả người vào tường, cố gắng nói đùa một cách khô khốc: "Cái thứ vừa rồi đúng là có gì đó sai sai... Hôm nay coi như tôi tha cho em."

Tu An nhướng mày, y cúi người nhìn hắn, khóe môi cong lên một nụ cười chẳng chút thiện ý: "Còn tôi thì hôm nay không định tha cho anh đâu."

Ánh mắt Phó Trọng vô thức rơi xuống vùng cơ bụng săn chắc của Tu An. Hắn khẽ nuốt nước bọt, trên môi nở một nụ cười quái gở: "Thật ra tự em động cũng được."

Tu An nén lại cơn giận, mỉm cười gượng gạo: "Được thôi, ý hay đấy."

Một cú đá thẳng vào vai khiến Phó Trọng bật mạnh vào tường. Tu An túm lấy cổ áo Phó Trọng, định tung ra một cú đấm vào mặt, nhưng ánh mắt lại lướt qua những vết thương chằng chịt trên cánh tay hắn.

Khoảnh khắc ngắn ngủi ấy đủ để Phó Trọng bắt được cơ hội. Hắn chớp lấy thời cơ ấn Tu An vào tường rồi bất ngờ cúi đầu hôn y, không quên tự nhủ rằng cú đá vừa rồi xem như "đáng giá". Nhưng dường như hắn vẫn chẳng chịu rút kinh nghiệm, tiếp tục mơ tưởng được làm càn với Tu An.

Tu An nghiến răng, gân xanh trên trán như sắp nổ tung. Những hành động ngang ngược của Phó Trọng trước đây tràn về như ngọn lửa được đổ thêm dầu.

Loại người như Phó Trọng, nếu chỉ đánh một trận thôi hắn sẽ chẳng thèm để bụng, thậm chí còn có thể trơ trẽn xem như trò vui. Tu An hiểu rằng cần phải cho hắn một bài học khó quên cả đời.

Ngay cả khi bị đè bẹp, Phó Trọng vẫn không ngừng lượn lờ trêu ghẹo, chẳng hề hay biết ánh mắt Tu An đang lạnh hơn bao giờ hết.

Khi hắn nhận ra điều bất thường thì đã quá muộn. Hắn bị Tu An ghì sát vào tường, quần áo chẳng biết đã bị ném đi đâu.

Phó Trọng bắt đầu thấy... hơi sai sai.

"Cục cưng... cục cưng, từ từ đã..." Đầu hắn tựa vào bức tường lạnh ngắt, cổ hơi ngửa ra sau. Hắn cố gắng đẩy vai Tu An nhưng phát hiện y hoàn toàn không nhúc nhích.

Tu An nghe vậy khẽ ngẩng đầu, sống mũi lướt qua phần yết hầu nhô cao của hắn, làm cả người Phó Trọng run rẩy một cách kỳ lạ.

"Phó Trọng, anh có muốn thử cảm giác làm một Omega không?" Tu An mỉm cười hỏi, giọng nói pha chút nguy hiểm ngấm ngầm.

Đôi mắt xanh thẳm của Phó Trọng trợn to như không thể tin nổi những gì vừa nghe. Hắn liếm môi khô khốc, cười gượng: "Không đến mức đó đâu, cục cưng... tôi sai rồi, có được không? Đừng làm vậy mà."

Tu An cười lạnh: "Muộn rồi."

...

Khi Phó Trọng tỉnh lại, ánh mắt hắn vẫn còn chút mơ hồ.

Quần áo trên người hắn đã được mặc chỉnh tề, nhưng cơ thể thì đau nhức như bị xe tăng cán qua. Đặc biệt là ở một chỗ khó nói, càng đau đến mức không thốt nên lời. Ký ức hỗn loạn của đêm qua ào ào ùa về trong đầu, hắn từ sốc đến giận dữ, rồi lại cảm thấy nhục nhã.

Hắn, đường đường là một Alpha hải tặc mạnh mẽ cuồng dã, lại bị một Omega hành hạ đến chết đi sống lại, thậm chí còn phải khóc lóc cầu xin tha thứ...

Tay của Phó Trọng run nhè nhẹ.

"Dậy rồi à?" Giọng nói lạnh nhạt, hơi khàn vang lên bên tai hắn, lập tức kéo hắn trở lại cơn ác mộng đêm qua.

Chính cái giọng này đã thì thầm những lời khiến hắn phát điên trong khi bên dưới làm hắn khóc thút thít xin tha. Phó Trọng giật mình, cơ thể theo phản xạ co rúm lại.

Tu An nhíu mày nhìn hắn: "Có chỗ nào không thoải mái?"

Trong lòng Phó Trọng phát điên mà gào thét ** mẹ ông đây chỗ nào chỗ nấy đều không thấy thoải mái!

Phó Trọng lúc này không tài nào dám nhìn thẳng vào gương mặt đẹp như tạc tượng của Tu An được nữa, gương mặt này đã từng khiến hắn thao thức không yên. Chỉ cần nghĩ đến chuyện đêm qua mình bị Omega mà mình thích đè xuống mà "muốn làm gì thì làm", hắn đã thấy cả người như muốn sụp đổ.

"Trả lời." Tu An lạnh giọng.

Phó Trọng tức tối chửi đổng: "Trả lời cái con khỉ! Cút mẹ em đi!"

Ánh mắt của Tu An dừng lại ở chỗ nào đó trên quần của hắn, y nghiêm túc nói: "Ở đây không có nhà tắm, tôi chỉ lau qua cho anh thôi. Tốt nhất là nên-"

"Im ngay!" Phó Trọng cảm thấy mọi dây thần kinh của mình đều bị kích thích đến phát điên. Hắn nghiến răng siết chặt nắm đấm, dồn hết sức đấm thẳng vào mặt Tu An.

Nhưng Tu An không hề tránh né, mà nắm đấm của hắn cũng khựng lại cách mặt Tu An chỉ vài phân.

Không xuống tay được!

Phó Trọng nghiến răng ken két, giận dữ vò đầu bứt tóc, hắn muốn đứng dậy rời khỏi nơi này càng xa càng tốt. Nhưng ngay khi hắn vừa đứng lên, đôi chân liền mềm nhũn, suýt nữa thì quỳ xuống tại chỗ.

Tu An nhanh tay vòng qua eo hắn đỡ người dậy, giọng nói vẫn lạnh lùng: "Ngoan ngoãn chút đi."

Câu nói này khớp hoàn toàn với một khoảnh khắc nào đó trong đêm qua, Phó Trọng lập tức đỏ mặt tía tai, chỉ muốn độn thổ vì xấu hổ.

Tu An nhìn gương mặt đang đỏ lên của tên hải tặc kiêu ngạo, đôi tai đỏ ửng đến mức như muốn nhỏ ra máu, trong lòng y bất giác cảm thấy vui vẻ một cách khó hiểu. Y cúi đầu sát lại gần tai hắn, thấp giọng nói: "Không thì tôi chịch chết anh."

Tác giả có lời muốn nói:

Tu An (mặt không cảm xúc): Công chân chính làm việc không bao giờ dây dưa lằng nhằng.

Phó Trọng (giận dữ gào lên): ** mẹ!!!
Bình Luận (0)
Comment