Trong khoảnh khắc đó, mặt của Phó Trọng tái mét.
Hắn túm lấy cổ áo của Tu An, mạnh tay đập y vào tường. Sau khi hồi phục, lực Alpha của hắn trở nên mạnh mẽ đến đáng sợ, lưng của Tu An bị đập vào, y khẽ rên lên một tiếng.
Phó Trọng nghiến răng nghiến lợi, gằn giọng nói: "Tu An, chuyện này tôi không để yên đâu!"
Tu An lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt như băng giá: "Đó là do anh tự chuốc lấy."
"Ngậm miệng lại!" Phó Trọng tức giận quát.
"Vậy nếu hôm qua không có lọ thuốc đó, anh có dừng tay không?" Tu An hỏi hắn, giọng cũng lạnh không kém.
Phó Trọng lập tức á khẩu.
Hắn biết rõ, mình chắc chắn sẽ không dừng tay.
Nhưng... nhưng rồi sao?
"Tôi biết dùng chuyện chưa xảy ra để nói lý thì có vẻ không hợp lắm." Tu An gạt tay hắn ra, chỉnh lại cổ áo của mình, y thản nhiên nói: "Nhưng tiếc là, tôi luôn thích ra tay trước."
Lúc này, Phó Trọng mới như nhận ra con người thật của Tu An. Người năm xưa một mình đột nhập vào băng hải tặc Cơn Lốc còn suýt nữa lật đổ cả sào huyệt của hắn, làm sao có thể là một con thỏ trắng ngoan ngoãn mặc người định đoạt được- Dù y chỉ là một Omega.
Tên hải tặc lừng lẫy, ngang ngược tàn bạo, cuối cùng cũng gặp phải thất bại ê chề. Tu An chỉ làm những điều tương tự như Phó Trọng đã từng làm, nhưng khi tình thế bị đảo ngược xảy ra trên chính người hắn, thì lại trở thành điều không thể chấp nhận.
Tu An kiêu ngạo không kém gì Phó Trọng.
Tuy nhiên, nói thì nói vậy, nhưng người chịu thiệt vẫn là hắn. Phó Trọng cảm thấy vừa ấm ức vừa giận dữ, hắn trừng mắt nhìn Tu An một cái rồi chui vào một góc tự mình ngồi gặm nhấm uất ức.
Không biết đã qua bao lâu, cánh cửa luôn đóng chặt bất ngờ được mở ra. Cô Lang bước vào, ngoảnh lại nói với hai Alpha trẻ tuổi đứng sau lưng:
"...Ngoài Phó Trọng còn có một Omega nữa, chắc là đồng bọn của hắn. Tôi đã dùng còng tay đặc chế để khóa hắn lại rồi, thứ đó tuyệt đối không thể mở ra đâu-"
Lời của Cô Lang chưa nói hết, Tư Duẫn và Tạ Thiên Hòa đã đồng loạt im bặt.
Chỉ thấy trong phòng giam Phó Trọng là một khung cảnh hỗn độn. Không khí tràn ngập mùi pheromone kỳ quái, vừa nồng nặc vừa khó chịu kết hợp của mùi phát tình. Hai chiếc áo sơ mi bị xé rách nằm bừa bãi trên mặt đất, bên cạnh là chiếc còng tay đặc chế mà Cô Lang vừa khoe rằng "không cách nào mở ra được".
Cô Lang: "..."
Phó Trọng nhắm nghiền mắt, nằm dài ở một góc phòng với dáng vẻ chán chường. Nghe thấy tiếng động, hắn ta vẫn không buồn nhúc nhích. Một người khác thì đứng quay lưng về phía mọi người, khi nghe thấy tiếng động bất thình lình quay người lại.
"Anh?!" Tư Duẫn kêu lên đầy bất ngờ.
Tu An hiển nhiên cũng bị giật mình: "A Duẫn?"
Tư Duẫn nhìn khắp phòng, từ cảnh tượng hỗn loạn cho đến bộ dạng xộc xệch, áo quần không chỉnh tề của Tu An, hắn lập tức hiểu ra chuyện gì. Máu nóng dồn lên não, hắn phẫn nộ xông tới, túm lấy cổ áo của Phó Trọng mà gào lên: "Tôi mẹ nó giết anh!"
Phó Trọng vốn đã bực bội, giờ có người tự dưng lao vào gây sự thế hắn ta không chút khách sáo nào vung nắm đấm lên đáp trả ngay.
Nhưng cú đấm của Phó Trọng chưa kịp tới nơi thì đã bị Tư Duẫn đấm ngược lại một cú vào mặt.
Tu An nhanh chóng chặn cú đấm của Phó Trọng, động tác nhanh gọn khiến hắn ta càng giận điên người, hét lớn: "Tu An!"
Tu An hơi nhíu mày, chẳng buồn để ý đến hắn ta, mà chỉ kéo Tư Duẫn lại, y trầm giọng nói: "A Duẫn, anh không sao. Em bình tĩnh lại đi."
Mắt Tư Duẫn đã đỏ lên vì tức giận, hét lên: "Anh buông em ra! Hôm nay em phải xử hắn ra trò!"
Phó Trọng cũng chẳng chịu thua gì, hắn ta cũng gào lên: "** mợ, nhóc mày là mẹ nó muốn tìm chết à!"
Tu An quay sang liếc Tạ Thiên Hòa đang đứng xem náo nhiệt: "Tạ Thiên Hòa."
Tạ Thiên Hòa thở dài, anh tiến lên kéo Tư Duẫn đang điên tiết ra.
Tư Duẫn vẫn cố vùng vẫy, gào lên: "Tạ Thiên Hòa, thả tôi ra! Tôi phải giết hắn!"
"Được rồi mà." Tạ Thiên Hòa vòng một cánh tay qua cổ Tư Duẫn, tay còn lại giữ eo hắn kéo hắn khỏi Phó Trọng, "Trước hết nghe anh cậu giải thích đã."
Tư Duẫn đinh ninh rằng anh trai mình đã bị ức hiếp, hắn trừng trừng nhìn Phó Trọng với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.
Phó Trọng lau vết máu ở khóe miệng, ánh mắt lạnh lẽo tối tăm quét qua Tư Duẫn. Nếu không phải vì nể Tu An, hắn ta đã chẳng ngại tẩn cho thằng nhóc này một trận.
Tạ Thiên Hòa nhấc tay chắn trước mặt Tư Duẫn, cắt đứt ánh nhìn của Phó Trọng. Anh kéo Tư Duẫn lùi ra xa thêm vài bước, rồi nhìn Cô Lang: "Đây là anh trai của Tư Duẫn. Ba, trước tiên cứ thả hắn ta ra đã."
Cô Lang bất mãn trước thái độ chỉ gọi "ba" của Tạ Thiên Hòa mỗi khi có việc nhờ vả. Nhưng khổ nỗi là mỗi lần nghe thấy, trong lòng ông lại thấy vui mừng khôn xiết. Cô Lang nhanh chóng đi mở cửa phòng giam, vui vẻ "mời" vị "thông gia" ra ngoài.
Tu An rời khỏi phòng giam mà không thèm liếc nhìn Phó Trọng lấy một cái. Trong căn phòng hỗn độn chỉ còn lại tên hải tặc đầu lĩnh đang ngập tràn cơn giận. Hắn ta tức tối tung một cú đá mạnh vào bức tường kim loại, chỗ đó ngay tắp lự lõm sâu thành một vết lớn.
Mẹ bà!
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo và thưởng thức một bữa sáng thịnh soạn, Tu An được mời đến phòng họp trên phi thuyền.
Tư Duẫn vừa rồi còn đang phẫn nộ, giờ đã được Tạ Thiên Hòa dỗ dành đến ngoan ngoãn ngồi một chỗ. Nhưng ánh mắt hắn khi nhìn Tu An vẫn đỏ hoe, như thể đã chịu đựng một nỗi ấm ức khủng khiếp.
Tu An bất đắc dĩ thở dài, y bước đến xoa đầu Tư Duẫn, nhẹ nhàng nói: "Anh thật sự không sao, em lớn thế này rồi, lại là một Alpha thế mà còn khóc nhè, không thấy xấu hổ à?"
Tư Duẫn nghểnh cổ lên, bực tức đáp: "Em không có khóc! Phó Trọng cái thằng khốn nạn đó, sớm muộn gì em cũng xử lý hắn!"
Tạ Thiên Hòa nhìn bàn tay của Tu An đang đặt trên đầu Tư Duẫn, anh hơi nhướng mày rồi hỏi: "Anh trai, rốt cuộc chuyện này là thế nào vậy?"
Ai anh cậu!
Khóe miệng Tu An hơi giật, đối với hành động nhận anh trai tùy tiện của Tạ Thiên Hòa, y cảm thấy có hơi xấu hổ. Rút tay lại, y nói: "Có chút... ngoài ý muốn, tối qua Phó Trọng bước vào kỳ động dục..."
Tất nhiên, Tu An không đề cập đến chuyện động trời là y đã làm Phó Trọng. Có lẽ, Phó Trọng cũng không muốn ai biết chuyện đó. Tu An đơn giản tóm tắt sự việc, đặc biệt nhấn mạnh vào lọ thuốc lạ đã khiến pheromone của Phó Trọng từ Alpha chuyển thành Omega.
Nghe vậy, Tư Duẫn không khỏi nhớ lại khoảnh khắc hắn và Tạ Thiên Hòa phải gồng mình chống lại tác dụng của thuốc. Nếu hai người bọn họ có thể chịu đựng được, thì Phó Trọng chắc chắn cũng vậy. Nghĩ đến đây, hắn mới nhẹ nhõm phần nào, chắc mẩm rằng cây cải thảo xinh đẹp - Anh trai mình vẫn chưa bị con heo Phó Trọng đụng tới.
Dù Tu An mạnh mẽ đến đâu thì y vẫn là một Omega. Tư Duẫn đã từng nhiều lần bị biến thành Omega, hắn cũng hiểu rõ Alpha trong kỳ phát tình có sức ảnh hưởng đến Omega lớn đến mức nào. Một khi rơi vào hoàn cảnh đó, Omega gần như hoàn toàn bị áp đảo, chẳng thể chống cự nổi.
"Nhưng anh, sao anh lại ở cùng với Phó Trọng?" Tư Duẫn thắc mắc, "Chẳng phải lúc đó anh đang đi cứu học sinh sao?"
"Những học sinh ở căn cứ đều bị Phó Trọng bắt giữ, không rõ bị đưa đi đâu..." Tu An kể lại đầu đuôi sự việc, rồi nhíu mày nói: "Điều cần làm bây giờ là tìm ra bọn họ. Nhưng Phó Trọng nhất quyết không chịu nói."
"Chuyện này cứ giao cho tôi!" Cô Lang không biết là núp ở đâu bất ngờ xông vào, ông ta cười tươi nhìn Tu An nói: "Ở trên đời này, chưa từng có ai vào tay tôi mà vẫn giữ được bí mật."
Tạ Thiên Hòa nổi gân xanh, cau có nói: "Vào phòng phải gõ cửa trước!"
"Chậc, bây giờ không phải lúc gọi ba ba à?" Cô Lang liếc anh một cái, sau đó quay sang Tu An liền đổi ngay sang vẻ lịch lãm. Ông chìa tay ra, mỉm cười với vẻ phong độ ngời ngời: "Tu An tiên sinh phải không? Chào cậu, tôi là người giám hộ của Tạ Thiên Hòa, tên là Diệp Tỉnh."
Tạ Thiên Hòa:???
Tu An lịch sự bắt tay: "Chào ông, Diệp tiên sinh, rất hân hạnh được gặp."
Chỉ mất năm giây để Cô Lang bịa ra một cái tên mới. Ông nở nụ cười ôn hòa, dịu dàng nói với Tu An: "Nếu cậu không phiền, tôi rất sẵn lòng giúp cậu tìm lại lũ trẻ. Cậu có thể kể chi tiết hơn về tình hình lúc đó được không?"
Tạ Thiên Hòa và Tư Duẫn đứng cạnh, nhìn hai người một A một O bàn chuyện một cách nghiêm túc, cứ thấy bầu không khí ngày càng kỳ quặc.
"Nếu tôi nhớ không lầm, ba của cậu là một Alpha?" Tư Duẫn nghiến răng, nói nhỏ.
Tạ Thiên Hòa có hơi mất tự nhiên lảng tránh ánh mắt, anh đáp: "Ừ."
Trời mưa còn có cách chống, chứ ba thích tán Omega thì biết làm gì giờ?
Nhưng dựa trên bản tính trăng hoa của ông, Tạ Thiên Hòa vẫn chân thành nhắc nhở: "Ông ta rất đào hoa, không hợp với anh trai chúng ta đâu."
"Ai là "anh trai chúng ta" với cậu chứ!" Tư Duẫn lườm anh một cái, hắn giận dữ nói: "Bảo ba cậu tránh xa anh tôi ra!"
Tạ Thiên Hòa lúng túng: "Chuyện này tôi nói có thể cũng vô dụng thôi."
Nói xong, anh ra hiệu cho Tư Duẫn nhìn Tu An và Cô Lang. Hai người họ đang cười nói vui vẻ, bàn bạc cực kỳ ăn ý như muốn hô mưa gọi gió.
"Vậy thì phiền Diệp tiên sinh nhé. Nếu thật sự thành công, Liên minh nhất định sẽ ban thưởng xứng đáng." Tu An nở nụ cười lịch sự.
Cô Lang - kẻ từng đứng đầu Quặng tinh, còn chuyên buôn bán vũ khí và thuốc cấm, nay đã hóa thân thành quý ông lịch lãm: "Ha ha ha, tôi thật vinh dự!"
Tạ Thiên Hòa: "..."
Sống tỉnh táo hơn một chút thì khó lắm sao?"Không còn sớm nữa, Tu An tiên sinh có hứng thú dùng bữa cùng nhau không?" Cô Lang mời mọc.
"Thế thì thật là niềm vinh hạnh của tôi." Tu An đáp.
"Vậy mọi người đều có mặt, chi bằng cùng nhau dùng bữa." Tư Duẫn bước đến, hắn khoác vai Tu An, rồi nháy mắt ra hiệu với Tạ Thiên Hòa.
Tạ Thiên Hòa thở dài bất lực, đi đến bên cạnh Cô Lang nói: "Ba, cùng ăn đi, con đói rồi."
Cô Lang thừa biết hai nhóc này đang tính toán gì, nhưng vì có người đẹp bên cạnh, ông không muốn phá hỏng phong độ của mình. Ông cười đáp:
"Được thôi, vậy cùng ăn nhé."
Tu An và Cô Lang đi trước, Tạ Thiên Hòa và Tư Duẫn theo sau thì thầm trao đổi.
"Tiếp theo làm gì đây?" Tạ Thiên Hòa hỏi.
"Ý tôi là làm sao để ba cậu tránh xa anh tôi?" Tư Duẫn thấp giọng nói.
Tạ Thiên Hòa suy nghĩ một lúc rồi đề xuất: "Hay bảo anh cậu giả vờ có bạn trai đi?"
Khóe miệng Tư Duẫn giật giật: "Cậu nghĩ đây là đóng phim chắc? Với lại anh tôi thẳng thắn lắm, anh ấy không chịu nói dối đâu."
"Vậy giờ sao?" Tạ Thiên Hòa hỏi lại.
Tư Duẫn ghé sát tai anh, thì thầm: "Lát nữa bất kể tôi nói gì, cậu nhớ hùa theo, hiểu không?"
Nói xong, hắn nghịch ngợm cắn nhẹ tai Tạ Thiên Hòa một cái, còn tinh quái nháy mắt.
Dù Tạ Thiên Hòa đang đỏ cả mặt ôm tai vẫn vô thức gật đầu đồng ý.
Trong bữa ăn, bốn người ngồi ăn với những biểu cảm khác nhau. Tư Duẫn đột ngột đặt đũa xuống, hắng giọng rồi cười nói: "Em với Tạ Thiên Hòa chuẩn bị kết hôn."
Tạ Thiên Hòa:???