Đối A - Quy Hồng Lạc Tuyết

Chương 60

Cánh tay của Cô Lang hơi run, đôi đũa rơi xuống bàn phát ra âm thanh trong trẻo.

Tu An vốn đang thong thả ăn cơm, nghe vậy y đặt đũa xuống, ánh mắt liếc qua Tư Duẫn và Tạ Thiên Hòa, mặt không đổi sắc nói: "Theo Điều 52 của Luật Hôn Nhân Liên Minh, hôn nhân đồng giới yêu cầu cả hai phải đủ 22 tuổi. Hai đứa chưa đủ tuổi đâu."

Tư Duẫn: "......"

Hai Alpha trẻ tuổi này năm nay mới chỉ 21, nếu muốn kết hôn thì phải đợi thêm một năm nữa.

Tư Duẫn kiên quyết nói: "Vậy thì đính hôn trước!"

"Khụ khụ khụ!" Tạ Thiên Hòa vừa thở phào nhẹ nhõm, anh định uống ngụm nước thì suýt nữa bị sặc.

"Lão đại ới, không xong không xong rồi!" Cậu em nhỏ lúc trước hoảng hốt chạy vào lớn tiếng nói: "Phó Trọng bỏ trốn rồi!"

Bốn người ngồi bàn lập tức thay đổi sắc mặt, vội vàng đến chỗ giam giữ Phó Trọng.

Căn phòng vẫn hỗn độn, nhưng chỉ có Phó Trọng là không thấy đâu.

"Tao không tin thằng kia có thể chạy ra ngoài không gian!" Cô Lang ra lệnh: "Phong tỏa tất cả các lối ra, tắt động cơ của phi thuyền nhỏ, quét tìm toàn bộ phi thuyền!"

Trong phi thuyền hỗn loạn một mớ, Tu An hạ mắt suy nghĩ một lúc rồi quay về phòng mình.

Vừa bước vào cửa, y đã bị người khác bắt chặt lấy cổ đẩy vào cửa, hơi thở nóng rát phả vào tai khiến y hơi nhíu mày.

"Tu An, đúng là khó tìm được em mà." Phó Trọng nghiến răng nói.

Tu An bình tĩnh đáp lời: "Họ đang tìm anh, anh chạy không thoát đâu."

"Trên đời này không có chỗ nào tôi không chạy được." Phó Trọng cười lạnh nói: "Lúc đầu tôi định đi rồi, nhưng không thể nuốt trôi cơn tức này, tôi nhất định phải đến đây nói lời tạm biệt với em."

Tu An duỗi tay nắm lấy cổ tay hắn ta vặn mạnh một cái, Phó Trọng mặt mày xanh xao vội lùi lại một bước.

"Anh bị sốt cao thế mà còn quậy cái gì?" Tu An nhíu mày nhìn hắn ta.

Mặt Phó Trọng dần chuyển sang xanh tím rồi biến thành đen, hắn ta thầm mắng một câu, quay đầu muốn đi.

Tu An kéo hắn lại, y bất giác nghĩ đến một nguyên nhân, sắc mặt y cũng hơi cứng lại: "Anh đi tắm trước đi, tôi lấy thuốc cho anh."

Phó Trọng giận dữ đẩy tay Tu An ra: "Mẹ nó đừng có kiếm thêm việc cho ông đây làm!"

Sau đó Phó Trọng bị Tu An đá một cái vào phòng tắm, suýt nữa thì trẹo lưng.

Khi tiếng nước từ phòng tắm vang lên, Tu An mới thở phào nhẹ nhõm, y cau mày lục tìm trong hộp thuốc, tai thoáng nghe thấy tiếng mắng mỏ giận dữ của Phó Trọng.

Tu An thở dài, lấy thuốc mỡ xong đi đến cửa phòng tắm gõ cửa.

Phó Trọng ở trong đó gắt gỏng đáp: "Gì thế?"

"Thuốc." Tu An nói ngắn gọn: "Nhanh tắm đi, anh còn sốt đấy."

"Cút đi!" Cửa phòng tắm bị mở ra một khe hở, một bàn tay thò ra giật mạnh lấy thuốc mỡ.

Tu An: "... Bôi lên."

Cửa lại bị đóng sầm lại, tiếng đóng cửa đủ mạnh để thể hiện sự tức giận của người bên trong.

Tu An nhìn chằm chằm cửa một lúc lâu rồi đi đến giường ngồi xuống, y nhìn chằm chằm vào bàn tay mình ngẩn người.

Thực ra, y không tốt hơn Phó Trọng là bao, giờ y nên tranh thủ thời gian thông báo cho mọi người để bắt Phó Trọng lại chứ không phải ngồi đây chờ hắn ta tắm xong bôi thuốc.

Càng không nên từ tối qua đến giờ trong đầu chỉ toàn là Phó Trọng.

Y siết chặt các khớp ngón tay, im lặng trong một lúc lâu, như thể cuối cùng đã quyết định, đứng dậy. Tuy nhiên, y chưa kịp bước đi, cửa phòng tắm đã "sột soạt" mở ra, Phó Trọng mặt mày tối sầm bước ra.

Chiếc áo choàng tắm của hắn mặc không ngay ngắn, để lộ một mảng lớn da thịt trước ngực, còn có vài vết tích rõ ràng... ái muội.

Tu An không tự chủ được mà nhíu mày.

Vì trong đầu y bất giác hiện lên hình ảnh Phó Trọng van xin tha thứ.

Điên rồi.

Phó Trọng không biết xấu hổ mà nằm lên giường của y, đôi mắt xanh biếc như muốn nhắm lại lắm rồi nhưng vẫn không thể, "Đói rồi, đi lấy chút gì ăn đi."

Tu An: "......"

Vừa rồi y còn phân vân! Sao lại có thể phân vân với cái tên này chứ!

Tuy vậy, khi Tu An vừa bước ra thì nghe Phó Trọng nói: "À, tôi đã lắp khá nhiều quả bom nhỏ ở hệ thống động lực của phi thuyền... Ừm, có thể còn ở thêm nhiều chỗ nữa."

Tu An dừng bước, quay ngoắt lại nhìn hắn.

Phó Trọng thản nhiên nói: "Nếu ai làm phiền tôi ngủ, không chừng tôi nổi giận rồi thì tất cả bọn họ sẽ được ngủ mãi đíu tỉnh luôn."

Tu An cảm thấy y của vài giây trước nghĩ Phó Trọng có phần yếu đuối có lẽ là một suy nghĩ ngu ngục.

Tu An giận, y nhìn hắn vài giây rồi đá chân vào bắp chân hắn, "Dậy uống thuốc rồi ngủ tiếp."

Phó Trọng không kiên nhẫn mở mắt ra, "Em không nghe tôi nói sao? Ai dám làm phiền tôi ngủ--"

"Có uống hay không?" Tu An lạnh lùng nhìn hắn.

Phó Trọng: "......Uống."

Sau khi uống thuốc, Phó Trọng cuối cùng yên tĩnh lại ngoan ngoãn ngủ. Tu An thuận tay đặt cốc nước lên tủ đầu giường, chưa kịp thở phào một hơi thì ngoài cửa đã có người gõ cửa.

Tu An quay đầu nhìn Phó Trọng ngủ say như chết, y kéo chăn che lên người hắn rồi mở cửa.

"Tu An tiên sinh, chúng tôi được lệnh kiểm tra phòng, ngài-"

Tu An đứng chắn cửa, nghiêm túc nói: "Tôi vừa kiểm tra rồi, không có ai. Tôi khuyên các anh không nên tách ra tìm, Phó Trọng rất mạnh, hai ba người các anh không phải đối thủ của hắn đâu, hiểu chưa?"

"À, ồ, được rồi! Cảm ơn sự trợ giúp của ngài!" Vì vừa nhận được mệnh lệnh từ lão đại Cô Lang là phải tôn trọng Tu An như tôn trọng phu nhân của lão đại nên họ thật sự không vào phòng để kiểm tra.

Trong khi hoàn toàn không hay biết rằng trong phòng của "bà chủ" đang giấu một Alpha.

Tu An vừa đóng cửa thì thấy Phó Trọng đã kéo chăn xuống lộ ra khuôn mặt bực bội, hắn mở mắt trừng y: "Không ngủ được nữa!"

Tu An: "..."

Nhưng rõ ràng một giây trước hắn ta còn ngủ say như lợn chết cơ mà.

"Đến đây ngủ với tôi!" Phó Trọng vỗ vỗ lên giường ra lệnh.

Khóe miệng Tu An hơi giật, thật sự không thể hiểu nổi bộ não khác người của Phó Trọng. Nếu là một Alpha bình thường thì sau khi bị một Omega làm như vậy e rằng sẽ hận không thể giết đối phương. Đầu óc phải kỳ lạ thế nào mới mời đối phương lên giường ngủ chung?

Huống hồ, y là một Omega bình thường. Một Alpha và một Omega ở chung trong một căn phòng thế, lại bảo y thản nhiên nằm chung giường với một Alpha?

"Em còn muốn tìm đám học viên đó không?" Phó Trọng nhướng mày hỏi, "Hay muốn tôi cho nổ con tàu luôn?"

Tu An lạnh lùng cười: "Có bản lĩnh thì anh cứ nổ thử xem."

Phó Trọng nhìn y chằm chằm một lúc lâu, mắt bỗng đỏ hoe.

Tu An:??

Cái quái gì đây?

Phó Trọng quay lưng lại, vai khẽ run run, trông vừa đáng thương vừa cô đơn.

Tu An nghi hoặc nhìn hắn, do dự vài giây rồi bước tới gần giường, hỏi: "Phó Trọng, anh... không phải đang khóc đấy chứ?"

Vừa dứt lời, một bóng đen vụt qua, ngay sau đó cả người Tu An bị đè xuống giường. Phó Trọng khóa chặt tay y, cùi chỏ ghì lên cổ, trên mặt là vẻ đắc ý: "Cục cưng, em thật sự khiến tôi cảm động quá."

Tu An cố giãy giụa nhưng suýt bị ghì gãy cổ, y cố nén giận nói: "Anh phát điên cái gì vậy!"

"Ông đây suy đi tính lại, cảm thấy không thể để em ngủ với tôi mà không chịu trách nhiệm thế được." Phó Trọng nói như lẽ đương nhiên: "Tôi phải ngủ lại, tiện thể để em sinh cho tôi một đứa con luôn."

Tu An: "..."

Trong chốc lát, y không nghĩ ra cách nào khác ngoài im lặng.

"Xin lỗi phải nói thẳng, suy nghĩ của anh vẫn còn mắc kẹt ở thế kỷ trước." Tu An hít sâu một hơi: "Giờ mà anh ra đường nói Omega phải sinh con, ngay lập tức sẽ có người dạy anh cách làm người."

Phó Trọng nghiêm túc nhìn y như thể vừa chịu một cú sốc lớn, cánh tay đang ghì chặt cũng lỏng ra. Hồi lâu sau hắn mới mở miệng: "Omega phải thực hiện nghĩa vụ sinh sản chẳng phải là quy định của luật Liên Minh sao?"

"Đó là chuyện của một thế kỷ trước rồi, hơn nữa chỉ là điều luật đặc biệt thời chiến, được áp dụng trong 50 năm rồi bãi bỏ hoàn toàn." Tu An nhìn hắn ta, cảm giác như một lời khó nói hết, "Anh thực sự có học qua giáo dục chính quy của Liên Minh không đấy?"

Phó Trọng đờ người buông Tu An ra, ngồi xếp bằng trên giường, trông thần sắc mơ hồ như vừa bị đả kích nghiêm trọng.

Từ biểu cảm của hắn ta, Tu An đã có đáp án. Rõ ràng là hắn ta chưa từng trải qua nền giáo dục bình thường. Nhưng nghĩ kỹ thì cũng đúng thôi, một người từng được giáo dục đàng hoàng sao có thể làm ra nhiều chuyện điên rồ thế này.

"Vậy tức là, nếu em không đồng ý, tôi không thể ép em sinh con cho tôi?" Phó Trọng hỏi, giọng mũi có chút nghẹn ngào. Một Alpha to xác ngay lập tức trông như một chú cún con đáng thương, giương ánh mắt đau lòng nhìn Tu An.

Tu An: "... Đúng vậy."

Phó Trọng chù ụ banh mặt ra, mắng loạn lên: "Vậy ông đây mẹ nó mất công theo đuổi em ba năm, rốt cuộc là vì cái gì? Không có con thì sống thế nào? Sao em không nói sớm!"

Cái kiểu phát ngôn sặc mùi thẳng nam này khiến Tu An chỉ muốn đập vỡ đầu hắn ta.

Tu An cười như không cười: "Có lẽ vì anh ngu."

Phó Trọng trừng mắt nhìn y như thể Tu An chính là hung thủ nhẫn tâm giết chết con hắn ta trong tương lai vậy.

Tu An bình thản nói: "Theo nghiên cứu, có 1.85% Alpha cũng có khả năng mang thai, đặc biệt là những người có đồng tử màu xanh hoặc xanh lá, tỷ lệ mang thai sẽ cao hơn."

Ánh mắt y dừng lại trên bụng Phó Trọng, thoáng ý cười chế giễu: "Biết đâu giờ anh đã đạt được ước nguyện rồi đấy."

Phó Trọng hãi hùng nhìn xuống bụng mình.

Tu An mím môi kìm nén ý muốn cười, ho khẽ: "Hơn nữa, trong giai đoạn đầu không được vận động mạnh, sẽ ảnh hưởng đến thai nhi."

Phó Trọng theo phản xạ đưa tay ôm bụng.

Không gian chìm trong tĩnh lặng 3 giây.

Phó Trọng bỗng bừng tỉnh, hắn ta lao vào Tu An, gào lên: "Tu An, đồ khốn! Dám lừa ông đây!"
Bình Luận (0)
Comment