Đối A - Quy Hồng Lạc Tuyết

Chương 61

hó Trọng có lẽ đã tức đến phát điên, thù mới hận cũ chồng chất đồng loạt bùng nổ, hắn giận đến mức quên cả việc dùng pheromone của Alpha để áp chế Tu An. Mà hiện tại hắn vẫn còn phát sốt cộng thêm màn làm loạn vừa rồi trước, hắn thuận lợi bị Tu An xử lý một trận ra trò.

Cuối cùng cái ý định "ngủ lại" người ta cũng bị Tu An dứt khoát đánh ngất.

Tu An nhìn Alpha đã hôn mê trên giường, bất lực đưa tay xoa trán.

Sao có thể gây rối đến mức này chứ?

Ở bên kia.

Tư Duẫn khó chịu vì tiếng cãi cọ ầm ĩ bên ngoài, hắn đứng dậy đóng cửa. Quay đầu lại, hắn đối diện với ánh mắt của Tạ Thiên Hòa.

Nhưng Tạ Thiên Hòa hình như đang mất tập trung, ánh mắt mơ hồ không tiêu điểm.

"Cậu sao thế?" Tư Duẫn khó hiểu hỏi, sau đó ngừng lại rồi tiếp lời: "Lúc nãy tôi chỉ nói đùa thôi, tôi tất nhiên biết hai Alpha muốn kết hôn thì phải đủ 22 tuổi."

Tạ Thiên Hòa hiếm khi không đáp lời ngay, chỉ vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình trên sô pha, "Tư Duẫn, lại đây."

Tư Duẫn nghi ngờ đi qua, ngồi xuống.

Tạ Thiên Hòa vừa định mở miệng thì Tư Duẫn đã cắt lời, "Tạ Thiên Hòa, nếu cậu dám nói chia tay thì cậu chết chắc."

Tạ Thiên Hòa: "..."

Tư Duẫn có chút căng thẳng, tay không ngừng xoắn lại. Hắn hít sâu một hơi rồi nói, "Tôi không thích mấy kiểu tình yêu ngược tâm gì đó, càng không thích chuyện chia tay rồi tái hợp, chia tay có đánh chết cũng không thể. Chúng ta mới yêu nhau được hai ngày, cậu không được làm đồ cặn bã."

Tạ Thiên Hòa nhìn hắn với vẻ bất lực, anh thấy buồn cười, đưa tay nắm nhẹ lấy tay Tư Duẫn, "Đầu óc cậu suốt ngày nghĩ lung tung gì thế?"

Tư Duẫn nhíu mày, "Cậu không muốn cùng tôi về chủ tinh gặp ba mẹ, cũng không muốn đính hôn hay kết hôn. Mỗi lần nhắc đến tương lai, cậu lại ậm ờ không rõ ràng. Tôi cảm thấy mình không phải là đồ ngu."

Tạ Thiên Hòa khóe miệng giật giật.

"Trên mạng người ta nói yêu nhanh cưới vội thường không có kết quả tốt, nhưng tôi cứ cảm thấy nếu không nhanh chóng trói cậu lại, cậu sẽ biến mất lúc nào không hay." Tư Duẫn nghiêm trọng kết luận, "Quả nhiên cậu là đồ cặn bã."

Tạ Thiên Hòa:??

Suy diễn kiểu này là muốn bị đánh đấy.

Tư Duẫn hít sâu, "Được rồi, nói đi. Là vì chúng ta môn không đăng, hộ không đối, hay vì cậu là nội gián của hải tặc? Hay ba mẹ tôi đã đưa cho cậu một tỷ tinh tệ để cậu rời xa tôi?"

Tạ Thiên Hòa trầm mặc vài giây rồi đáp, "Nhà cậu có thể đưa ra một tỷ tinh tệ thật à?"

Tư Duẫn rất nghiêm túc gật đầu, "Một tỷ vẫn có thể lấy ra được."

Tạ Thiên Hòa bắt đầu trầm ngâm.

Tư Duẫn nổi giận, "Sao cậu lại có biểu cảm như đang muốn thêm tiền thế cơ chứ?"

Tạ Thiên Hòa ngạc nhiên, "Rõ vậy à?"

Tư Duẫn cười lạnh, "Tốt nhất là tôi đánh chết cậu ngay bây giờ luôn cho rồi."

Tạ Thiên Hòa đỡ lấy cú đấm, nheo mắt nhìn hắn cười, "Cậu có muốn nghe nữa không đây?"

Tư Duẫn kiêu ngạo hất cằm, "Nói đi."

Tạ Thiên Hòa thở dài, "Thật ra, tôi đã muốn nói chuyện này với cậu từ lâu rồi, nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp."

Tư Duẫn thấy anh nghiêm trọng như vậy cũng trở nên căng thẳng theo.

"Thông tin thân phận của tôi là giả. Trong kho gen của Liên minh không có gen của tôi." Tạ Thiên Hòa nhìn thẳng vào mắt hắn.

Tư Duẫn hơi ngạc nhiên, "Vậy cậu làm sao qua được kỳ thi quân sự? Sàng lọc gen của quân trường là nghiêm ngặt nhất Liên minh cơ mà."

"Chỉ là dùng một vài biện pháp... không chính thống." Tạ Thiên Hòa cúi đầu, "Kiểm tra sức khỏe và sàng lọc gen khi nhập học đều có thể xử lý, nhưng—"

"Nhưng kiểm tra gen trước hôn nhân nghiêm ngặt hơn rất nhiều, cần phải đối chiếu gen của cả hai ngay tại chỗ." Tư Duẫn tiếp lời, "Nên cậu như vậy là vì điều này?"

"Kho gen không có dữ liệu của tôi, tôi cũng không thể cung cấp gen cho kho. Vậy nên..." Tạ Thiên Hòa chậm rãi ngẩng đầu, "Dù chúng ta có kết hôn, cũng không thể có cơ hội có đứa con chung của cả hai."

Tư Duẫn ngây ra một lúc.

Năm đó, luật hôn nhân đồng tính AA được thông qua muộn hơn luật hôn nhân đồng tính OO gần năm mươi năm, chỉ vì vấn đề làm thế nào để AA có thể sinh con mãi chưa được giải quyết.

Dù gì thì vào thời điểm đó, cả Liên Minh đang trong thời kỳ chiến tranh, tỷ lệ sinh sản đối với quốc gia còn quan trọng hơn cả quyền con người. Mức độ khốc liệt của chiến tranh khi ấy chỉ cần qua những dòng chữ trong sách vở cũng đủ khiến người ta rùng mình. Dân số của Liên Minh từng sụt giảm đến mức chưa bằng một phần mười ban đầu và dù trải qua cả trăm năm hồi phục, dân số hiện nay cũng chỉ mới đạt được phân nửa so với trước chiến tranh.

Luật hôn nhân đồng tính AA chỉ được thông qua sau khi kỹ thuật nuôi dưỡng phôi thai ngoài cơ thể đạt đến độ hoàn thiện. Thông qua mức độ tương thích gen của cả hai bên, người ta xác định liệu họ có khả năng sinh con hay không. Với sự phát triển của kỹ thuật, phần lớn các cặp đôi AA giờ đây đều có thể thông qua việc ghép gen để có con cái thuộc về riêng mình.

Tuy nhiên, điều kiện tiên quyết cho tất cả những điều này là, thông tin gen của cả hai bên phải được lưu trữ trong ngân hàng gen của Liên Minh.

"Nhưng mà.." Tư Duẫn bất lực nói, "Cái đó thì có gì quan trọng đâu?"

Tạ Thiên Hòa nhíu mày, "Cậu có thể chấp nhận được à?"

"Có gì mà không chấp nhận được?" Tư Duẫn nhún vai, "Đừng nói là cặp đôi AA, ngay cả những cặp đôi AO có mức độ tương thích pheromone cực cao cũng có rất nhiều người lựa chọn không có con. Ai ép chúng ta nhất định phải nuôi con chứ? Hơn nữa, tôi cũng không thích trẻ con lắm, có hay không cũng chẳng sao."

Tư Duẫn không hỏi thêm gì về lý do tại sao Tạ Thiên Hòa không thể đưa gen của mình vào ngân hàng gen của Liên Minh, Tạ Thiên Hòa cũng không giải thích gì thêm, cả hai ngầm hiểu mà bỏ qua chủ đề này rồi chuyển sang nói về chuyện khác.

Mặc dù trực giác của Tư Duẫn cảm thấy Tạ Thiên Hòa vẫn còn giấu diếm điều gì đó, nhưng hắn sáng suốt không hỏi thêm.

Đợi đến khi Tạ Thiên Hòa muốn nói, tự nhiên sẽ nói thôi.

"Chúng ta định đi đâu?" Tư Duẫn hỏi, "Còn đám thuốc thử của cha cậu sẽ bán cho ai?"

"Khu III, hành tinh Hồ Điệp." Tạ Thiên Hòa mở bản đồ trên thiết bị quang não, "Cậu còn nhớ sau khi chúng ta trốn khỏi phòng thí nghiệm đó đã đi đâu không?"

"Tất nhiên." Tư Duẫn chỉ vào vị trí khu III, bật cười, "Ký ức khắc sâu lắm."

"Cho nên tôi nghi ngờ Cô Lang đang định liên lạc với Dị Nhân." Tạ Thiên Hòa nói.

"Nghi ngờ ba cậu như vậy không hay lắm đâu?" Tư Duẫn liếc nhìn anh.

Tạ Thiên Hòa thản nhiên đáp, "Ông ấy làm bao nhiêu chuyện phạm pháp còn nhiều hơn thế này, không phải người cha nào cũng có thể làm gương tốt cho con cái."

Tư Duẫn cảm thấy giọng điệu của anh lúc nói câu này có chút vi diệu, nhưng chưa kịp nghĩ kỹ thì sự chú ý đã bị thu hút bởi một chấm đỏ trên bản đồ của Tạ Thiên Hòa, "Đây là gì vậy?"

"Thiết bị theo dõi." Tạ Thiên Hòa đáp, "Gắn trên người Trần Khải."

Ánh mắt Tư Duẫn nhìn Tạ Thiên Hòa càng thêm kỳ quái.

Gân xanh trên trán Tạ Thiên Hòa giật mạnh một cái, "Không phải như cậu nghĩ đâu."

Tư Duẫn nghiêng đầu, khuôn mặt có biểu cảm ông đây không tin vào mấy thứ quái quỷ của cậu chút nào.

Tạ Thiên Hòa nghiêm túc nói, "Trước đây tôi mượn một cái áo khoác của cậu ta, trên đó gắn thiết bị theo dõi mà tôi quên tháo ra."

Tư Duẫn trêu chọc, "Ồ, gắn thiết bị theo dõi trên áo khoác, vậy chắc chắn không phải để tự mặc rồi. Cậu lại định theo dõi ai nữa thế?"

Tạ Thiên Hòa lặng lẽ nhìn thẳng vào mắt hắn, trong chốc lát bầu không khí có phần trở nên lúng túng.

Tư Duẫn: "...Không lẽ cậu định theo dõi tôi?"

Tạ Thiên Hòa mặt mày ngây thơ, "Không được à?"

Tư Duẫn vỗ một cái lên sau gáy anh, "Tạ Thiên Hòa, cậu bị thần kinh à?"

Sức mạnh của một Alpha không phải trò đùa, Tạ Thiên Hòa suýt chút nữa bị cái vỗ này làm choáng váng, nhưng anh vẫn quang minh chính đại nói, "Nhỡ đâu vòng thi thứ ba cậu ở Nam Cực còn tôi ở Bắc Cực lại không có thiết bị theo dõi thì tôi biết tìm cậu ở đâu?"

"Lần đầu tiên tôi nghe có người biện minh cho chuyện gian lận thi cử một cách thơ văn đến vậy." Tư Duẫn giật giật khóe miệng, hắn đưa tay vò rối tung mái tóc anh, "Tạ Thiên Hòa, cậu đúng là không biết xấu hổ mà."

Tạ Thiên Hòa giữ chặt tay đang nghịch của Tư Duẫn, anh nói: "Cậu xem, chẳng phải bây giờ nó phát huy tác dụng rồi sao?"

Tư Duẫn chăm chú nhìn chấm đỏ nhỏ trên bản đồ, phát hiện nó đang từ từ di chuyển về phía Khu III của hành tinh Hồ Điệp. "Vậy ý cậu là, những bạn học bị Phó Trọng bắt có thể đã——"

"Bị đưa đến phòng thí nghiệm để làm thí nghiệm." Tạ Thiên Hòa đáp. "Hơn nữa, Thời Nhan Quy và Tống Vũ cũng nằm trong nhóm học sinh đó, như vậy họ có thể dễ dàng quay lại phòng thí nghiệm mà không khiến ai nghi ngờ. Thậm chí nếu quân đội cứu họ thành công, họ vẫn có thể tiếp tục làm nội gián mà không bị lộ. Bất kể kết quả thế nào, họ cũng đều an toàn."

"Tuyệt chiêu." Tư Duẫn tặc lưỡi cảm thán. "Chỉ tiếc là họ lại gặp phải chúng ta."

Tạ Thiên Hòa nhẹ nhàng chạm vào chấm đỏ đang di chuyển trên bản đồ, sau đó đứng dậy: "Đi thôi, tìm anh trai cậu."

"Nhưng nếu anh ấy tra hỏi thì sao?" Tư Duẫn hỏi.

"Nói hết với anh cậu." Tạ Thiên Hòa đáp. "Dù trước đây chúng ta đã ký thỏa thuận bảo mật nhưng bây giờ tình thế nguy cấp. Hiệu trưởng Vệ Đặc vẫn chưa biết khi nào mới trở lại, nếu kéo dài thêm nữa thì e là Trần Khải và những người khác sẽ không giữ nổi mạng."

"Được." Tư Duẫn thu lại bản đồ, rồi nhanh chóng đi theo.

Bên ngoài vẫn còn hỗn loạn, rõ ràng Phó Trọng vẫn chưa bị tìm ra. Hai người đi đến trước cửa phòng của Tu An gõ cửa.

Một lúc sau, Tu An mới ra. Khi thấy hai người họ, y có chút ngạc nhiên: "Hai đứa đến đây làm gì?"

"Anh, bọn em có chuyện rất quan trọng cần bàn bạc." Tư Duẫn nói. "Để bọn em vào rồi nói."

Tu An: "..."

Y đứng chặn ngay cửa, hắng giọng một cái: "Nói ở đây đi."

Tư Duẫn cảm thấy khó hiểu: "Anh bị sao vậy? Việc này rất quan trọng, hơn nữa không thể nói rõ trong vài câu được, đứng ở đây nói cũng không tiện chút nào."

"Vậy để hôm khác." Tu An đóng rầm cửa lại, rồi quay đầu nhìn người đang nằm ngủ trên giường, y không khỏi nhíu mày đau đầu.

Tư Duẫn quay sang hỏi Tạ Thiên Hòa: "Anh trai tôi bị làm sao vậy?"

Tạ Thiên Hòa cũng không rõ: "Tâm trạng không tốt?"

Không chịu từ bỏ, Tư Duẫn lại tiếp tục gõ cửa. Lần này Tu An mở cửa ngay, nhưng lần này y nghiêng người nhường đường: "Vào đi."

Tư Duẫn & Tạ Thiên Hòa:???

Anh không cảm thấy bản thân mình hơi thất thường sao?

Tu An thất thường ngồi xuống bên cạnh giường: "Chuyện gì quan trọng như vậy? Nói đi."

Sau khi bước vào phòng, Tư Duẫn liếc nhìn xung quanh nhưng không phát hiện điều gì đặc biệt. Hắn trêu chọc: "Anh căng thẳng thế này em suýt nghĩ trong phòng anh đang giấu người đấy."

Ánh mắt Tu An lướt qua giường, bất chợt thấy một bàn tay thò ra từ bên dưới. Đồng tử y co lại, nhưng ngay lập tức y kín đáo dùng gót chân đẩy bàn tay kia trở lại dưới gầm giường.

"Thôi đi, có gì nói nhanh." Tu An lạnh lùng cắt lời.
Bình Luận (0)
Comment