Đối A - Quy Hồng Lạc Tuyết

Chương 62

"Là thế này, câu chuyện bắt đầu vào một buổi trưa yên bình cách đây ba tháng." Tư Duẫn hắng giọng: "Khi đó em và Tạ Thiên Hòa còn không ưa nhau, mà nói thật, lúc đó cậu ta đúng là rất đáng ghét. Sau đó thì--"

"Dùng ba câu để tóm tắt nhân vật, thời gian, địa điểm và sự kiện. Nếu không làm được thì bây giờ cút ra ngoài." Tu An lạnh lùng ngắt lời không chút nể nang. "Anh không hứng thú nghe chuyện tình cảm của hai người."

Tư Duẫn cười mỉm: "Chuyện là ba tháng trước em và Tạ Thiên Hòa được hiệu trưởng Vệ Đặc giao một nhiệm vụ bí mật đến phòng thí nghiệm của Dị Nhân để hủy tài liệu thí nghiệm của họ nhưng chúng em lại bị bắt rồi trở thành vật thí nghiệm nên nhiệm vụ bị gián đoạn. Sau khi trở về chúng em phát hiện thỉnh thoảng mình sẽ biến thành Omega hơn nữa những người liên quan đến thí nghiệm thành công như Thời Nhan Quy hiện đang nằm vùng tại trường quân đội. Cuối cùng thì chúng em phát hiện nhóm học sinh bị bắt cóc đang trên đường đến Khu III của hành tinh Hồ Điệp là chỗ đặt phòng thí nghiệm của Dị Nhân."

Tu An: "..."

Lượng thông tin quá lớn, mà điểm nào cũng đang thách thức sự chịu đựng của dây thần kinh y.

"Em kể chi tiết đi." Tu An nghiến răng.

Tư Duẫn ngây thơ vô số tội: "Không phải anh bảo em tóm gọn trong ba câu à?"

Đôi mắt Tu An hơi nheo lại: "Em muốn bị ăn đòn đúng không?"

Tư Duẫn lập tức dịch sang bên, nép sát vào người Tạ Thiên Hòa.

Tạ Thiên Hòa lén lút vỗ nhẹ lên lưng hắn, sau đó anh nghiêm túc nói: "Anh, để em kể rõ hơn."

Tu An bỗng cảm thấy không vui.

Đứa em ngoan ngoãn đáng yêu luôn lễ phép ngoan ngoãn luôn đắm chìm trong thế giới âm nhạc nghệ thuật của y giờ lại biết đứng về phe người khác rồi, thậm chí dù em ấy là một Alpha cũng không đánh lại một Omega như y..

Quả nhiên, nhìn từ bất kỳ góc độ nào, em trai anh cũng chính là bên bị đè... Nghĩ đến đây, y càng khó chịu hơn.

Nhận ra ánh mắt Tu An bỗng trở nên dò xét, Tạ Thiên Hòa bất giác ngồi thẳng lưng, cố gắng nghiêm túc và cẩn thận kể lại toàn bộ sự việc một cách chi tiết.

Nghe xong toàn bộ câu chuyện, Tu An: "..."

Tư Duẫn cẩn thận quan sát sắc mặt anh trai, trong lòng hắn càng thấp thỏm, "Anh, chuyện này có tính là vi phạm điều khoản bảo mật không?"

Tu An cười lạnh: "Bây giờ em mới hỏi thì có ý nghĩa gì nữa?"

"Đúng là không có ý nghĩa gì... Nhưng mà á." Tư Duẫn hít sâu một hơi, nghiêm túc trả lời, "đến lúc điều tra, anh cứ nói là tất cả đều do em kể với anh, còn Tạ Thiên Hòa không liên quan, vậy có được không?"

Tạ Thiên Hòa nhíu mày: "Không được, thực tế thế nào thì nói thế đó, là tôi kể."

Tư Duẫn nắm chặt tay anh trai, tha thiết nói: "Anh, anh không biết đấy thôi, ước mơ từ nhỏ đến lớn của Tạ Thiên Hòa là vào học viện Quân sự rồi trở thành một quân nhân chính trực! Em không thể để cậu ấy đánh mất tương lai được."

Tạ Thiên Hòa:??

Sao an lại không biết gì hết vậy, còn mẹ nó từ nhỏ tới lớn?

"Vì sự việc này mà cậu ấy đã đấu tranh suốt một ngày một đêm, cuối cùng vẫn chọn hy sinh bản thân vì sự an toàn của các bạn học." Tư Duẫn tiếp tục nói.

Tạ Thiên Hòa: Tôi không có, thật sự không có.

Tu An bị màn diễn xuất mười phần phô trương của Tư Duẫn làm cho bàng hoàng đến mức đứng hình, rất lâu sau y mới vỗ mạnh vào tay hắn, lạnh lùng nói: "Chuyện này quân đội sẽ tự đưa ra kết luận. Em nghĩ họ rảnh rỗi đến mức bới móc những chuyện vặt vãnh như vậy sao? Được rồi, nói vào chuyện chính."

Tư Duẫn quay đầu nháy mắt với Tạ Thiên Hòa, ánh mắt hiện lên nét cười.

Tạ Thiên Hòa bất lực cười cười, kéo hắn lại gần.

"Chuyện này anh sẽ cân nhắc báo cáo, còn hai đứa, sau kỳ nghỉ đông theo anh về chủ tinh. Các chuyên gia y tế của quân đội có thể sẽ có cách." Tu An đứng dậy, nói: "Được rồi, về đi, nhớ cẩn thận."

Tư Duẫn và Tạ Thiên Hòa bước ra cửa, Tư Duẫn bỗng quay lại nói: "Anh, chuyện này tạm thời đừng nói với mẹ nha."

Tu An cười mà như không, liếc nhìn hắn, "Anh nghĩ tốt hơn em nên nghĩ cách giải thích với mẹ tại sao người định học Học viện Âm nhạc giờ lại đang ở trường Quân sự."

Tư Duẫn: "..."

Gia đình Tư Duẫn rất đơn giản, giống như đa số gia đình trên chủ tinh vậy. Cha hắn là một Alpha, mẹ là một Beta, anh trai và chị gái đều là Omega, còn hắn là Alpha.

Có điều, gia đình họ giàu có hơn một chút - mà điều này thì không thể tránh được. Gia đình bên ngoại của mẹ hắn làm kinh doanh qua nhiều thế hệ. Đến đời mẹ hắn, vì bà là con duy nhất, nên sau khi ông bà ngoại qua đời thì toàn bộ gia sản đều để lại cho mẹ.

Dù ba hắn Tư Sơ Phong không quá giàu có, nhưng cũng được coi là xuất thân danh giá. Dòng họ Tư đã năm đời liên tiếp giữ vai trò quan trọng trong Liên minh. Đến đời Tư Sơ Phong, ông vẫn không ngoại lệ, duy chỉ có Tư Duẫn lại trở thành trường hợp đặc biệt --

Hắn say mê âm nhạc, từ nhỏ đã quyết tâm trở thành một nhạc sĩ nổi danh khắp các hành tinh.

Gia đình luôn ủng hộ ước mơ của hắn, nhưng sau khi thi đỗ Học viện Âm nhạc hàng đầu của Liên minh, Tư Duẫn đột nhiên từ bỏ, chuyển sang học viện Quân sự để trở thành một học viên quân sự thực thụ.

Hành động này quả thực là một câu đố khó hiểu.

Ngoài Tư Duẫn ra, không ai biết lý do thực sự, mà chính hắn cũng tuyệt nhiên không hé răng về điều gì đã khiến mình từ bỏ giấc mơ bao năm.

Tu An vẫn còn nhớ rõ hình ảnh của Tư Duẫn vào năm ngoái, khi hắn ngồi bên cây đàn piano với dáng vẻ tự tin và nhiệt huyết.

Khi đó, y vừa được nghỉ phép năm ngày từ quân đội trở về nhà.

Những giai điệu trôi chảy và uyển chuyển vang vọng khắp căn phòng rộng lớn, thiếu niên mặc lễ phục đắm mình trong thế giới của âm nhạc, hoàn toàn không nhận ra có người đang đến gần.

Khi bản nhạc kết thúc, Tu An dựa vào cây đàn piano, y mỉm cười vỗ tay tán thưởng.

Thấy anh trai mình bỗng xuất hiện, Tư Duẫn vui mừng reo lên, "Anh, anh về rồi! Sao không báo trước để em đi đón anh?"

Tu An cười trêu: "Không làm vậy thì làm sao nghe được một bản nhạc hay thế này?"

Tư Duẫn ngượng ngùng gãi mũi, rồi ánh mắt lại sáng rực, "Anh, nghe hay không?"

Tu An gật đầu, "Hay."

"Đây là bài em tự sáng tác, định mang đi thi." Tư Duẫn hớn hở nói. "Nghe nói giám khảo là ngài Hebrew. Anh nhất định đã nghe qua bản Thiên Thần Bóng Đêm của ông ấy, đúng không? Cả bài nhạc--"

Tu An không biết gì về âm nhạc: "..."

Tư Duẫn bắt đầu nói không ngừng về bản nhạc Thiên Thần Bóng Đêm, trong khi Tu An chỉ biết cười, đầu óc rối như tơ vò.

Nào là chủ nghĩa tuần tự, nào là phức điệu đối âm, tiết tấu phân đoạn, hình thức sonata... Đều là cái quái gì vậy?

Tư Duẫn tự tin tuyên bố: "Ngài Hebrew mà nghe bài này của em chắc chắn sẽ cảm thấy đồng cảm."

Tu An cười: "Cố lên, em làm được mà."

Tư Duẫn thở dài, giơ tay bất lực, "Hết cách rồi, cả nhà toàn là những người lý trí lạnh lùng, chỉ có mình em là cảm nhận được vẻ đẹp của nghệ thuật thôi."

Lúc ấy, Tư Duẫn say mê âm nhạc đến mức không màng học bất kỳ môn nào liên quan đến Vật lý hay võ thuật cơ bản, khi nói về âm nhạc, hắn như đang phát sáng vậy.

Nhưng chỉ vài tháng sau, khi Tu An gặp lại hắn trong hội trường hơn nghìn người, người từng chê bai đồng phục quân đội của Liên minh là thiếu tính thẩm mỹ giờ lại mặc trên người bộ quân phục thẳng thớm, cúi đầu tranh luận với người bên cạnh về đáp án đúng của một bài toán Vật lý.

Đúng là hiện thực quá phi lý.

Tu An lắc đầu, quỳ xuống kéo Phó Trọng đang ngủ như chết dưới gầm giường ra ngoài.

Bên ngoài cánh cửa.

"Ban đầu cậu định học Học viện Âm nhạc?" Tạ Thiên Hòa ngạc nhiên hỏi.

Tư Duẫn cười, "Đúng vậy. Nhưng nghĩ lại thì ở mãi chủ tinh có chút nhàm chán nên tôi quyết định thử thách bản thân, trải nghiệm một cuộc sống khác."

Tạ Thiên Hòa lạnh lùng nói: "Lần trước cậu nói vào Học viện Quân sự là để trốn hôn."

"Khụ khụ, cũng có một phần là vì thế." Tư Duẫn cười gượng, gãi mũi, "Cậu không biết đâu, ngày nào cũng bị một đám Omega đuổi theo thế, tuy ngọt ngào thật nhưng cũng đau đầu lắm."

Tạ Thiên Hòa im lặng vài giây, "... Cậu đang khoe với tôi đấy à?"

Tư Duẫn ngạc nhiên, "Ồ, chẳng lẽ cậu chưa từng được Omega theo đuổi sao? Có lẽ cậu cũng chưa từng nhận được sô cô la, khăn quàng cổ hay thư tình nhỉ? Nhà tôi phải có hẳn một căn phòng để chứa mấy thứ đó. Ài, thiệt là khổ mà."

Tạ Thiên Hòa nhìn hắn, nụ cười không rõ ý, "Cậu thấy tự hào lắm?"

Tư Duẫn bỗng thấy lạnh sống lưng, bản năng sinh tồn của hắn đột nhiên trỗi dậy, nghiêm túc nói: "Không, không hề tự hào. Tôi thậm chí còn chưa động vào mấy thứ đó, thật!"

"Ồ." Tạ Thiên Hòa tiếp tục mỉm cười ẩn ý, "Cậu đúng là lợi hại thật."

Tư Duẫn lời lẽ chính đáng đáp: "Thật đó! Tôi chỉ tặng mỗi cậu bánh ngọt thôi."

Tạ Thiên Hòa: "... Im ngay."

Tạ Thiên Hòa cảm thấy sở thích ăn bánh ngọt của mình đã khiến hình tượng một Alpha mạnh mẽ của anh giảm đi không ít. Nhưng trước những món ngon anh luôn bất lực chẳng thể cưỡng lại.

Tư Duẫn cười tươi, khoác vai anh, "Có gì đâu, một Alpha thích bánh ngọt đáng yêu biết bao nhiêu."

Đáp lại hắn là một trận "yêu thương" quá trời bạo lực từ vị trí bạn trai.

Sau khi đi được một đoạn, Tư Duẫn bỗng lên tiếng: "Hồi nãy ở phòng anh trai tôi, tôi cứ có cảm giác có gì đó không ổn, cậu có thấy vậy không?"

"Muốn biết vậy thì quay lại xem là rõ thôi mà." Tạ Thiên Hòa bình thản nói.

"Nhưng mà anh trai tôi chắc chắn sẽ chuẩn bị trước khi tụi mình bước vào." Tư Duẫn thở dài, "Thôi bỏ đi, tò mò hại chết mèo mà."

Tạ Thiên Hòa khẽ cầm một chiếc thẻ đen dài, lắc lư trước mặt hắn, "Cửa trên tàu vũ trụ này, chẳng phải chỉ cần đẩy nhẹ là mở được à?"

Tư Duẫn lập tức nở một nụ cười ăn ý, "Cậu nói rất đúng."

Vậy là, trong khi giả vờ cuống quýt, hắn vừa gõ cửa hai cái vừa hô lớn: "Anh ơi, em quên đồ, sao cửa lại không khóa vậy nhỉ--" rồi đẩy cửa bước vào.

Trong phòng, Tu An đang quỳ nửa người bên cạnh giường, Phó Trọng nửa người chui dưới gầm giường, phần thân trên hắn ta lộ ra ngoài. Áo choàng tắm trên người Phó Trọng đã bị kéo lệch lạc, còn tay của Tu An đang đặt ngay tại dây thắt áo, mà chiếc dây thắt đã được tháo ra một nửa.

Khung cảnh kỳ quái đến mức cả ba người đều đứng ngây tại chỗ.

Trong chốc lát, không khí trong phòng trở nên ngột ngạt đến khó tả.

Tác giả có lời muốn nói:

Tư Duẫn:!!

Tạ Thiên Hòa:!!

Tu An (tê liệt): Tôi có thể giải thích...

#Các bé ngoan nhớ gõ cửa xong chờ chủ nhà mời mới vào nhé, đừng học hành động này nha!#
Bình Luận (0)
Comment