Đối A - Quy Hồng Lạc Tuyết

Chương 63

Tuy rằng khi còn nhỏ Tư Duẫn đã từng coi anh trai mình, Tu An, là một Alpha mạnh mẽ vô địch nhất vũ trụ. Nhưng từ sau khi biết Tu An là một Omega, trong mắt Tư Duẫn, y đã biến thành một Omega đẹp nhất vũ trụ, một "miếng bánh ngọt" khiến người ta muốn tranh giành đến rách đầu. Đám Alpha không biết xấu hổ kia lúc nào cũng dõi theo anh trai hắn.

Anh trai hắn vừa đẹp vừa yếu đuối, rất cần được bảo vệ. Dù cho Tu An suýt nữa đánh hắn đến không xuống nổi giường khi nghe câu này, dù cho Tư Duẫn từng chứng kiến anh mình đập ngã vô số Alpha hùng mạnh, nhận thức này trong lòng hắn vẫn chưa từng lung lay...

Cho đến khoảnh khắc này.

Tên tội phạm bị truy nã nguy hiểm nhất trong lịch sử Liên minh, thủ lĩnh của băng cướp vũ trụ Cơn Lốc, giờ đây nằm như một con chó chết trước mặt anh trai hắn. Hơn nữa, anh hắn dường như đang cố cởi đồ của hắn ta ra...

Với tư duy của một Alpha thẳng chính hiệu như Tư Duẫn, tám phần là Phó Trọng định giở trò với anh hắn rồi bị hạ gục. Nhưng vấn đề là, tại sao anh trai hắn lại cởi đồ của người ta?

"Anh ơi..." Bàn tay run rẩy của Tư Duẫn bám chặt khung cửa. "Tuy rằng Phó Trọng đúng là đẹp trai thật, nhưng chúng ta cũng đâu thiếu Alpha, không thể vì thế mà..."

Gặp gì cũng ăn.

Bốn chữ cuối cùng rốt cuộc cũng bị ánh mắt lạnh băng của Tu An làm cho nghẹn trở về.

"Mọi chuyện không như mấy đứa nghĩ đâu." Tu An cố gắng giải thích, nhưng cuối cùng lại không thể nói rõ vì sao mình phải nhét Phó Trọng vào gầm giường. Đang định bịa đại cái gì đó cho qua, thì đôi lông mi của tên hôn mê bất tỉnh kia bỗng khẽ rung lên, hắn ta từ từ mở mắt.

Phó Trọng nhìn trần nhà bằng kim loại sáng loáng, còn hơi mơ màng. Ánh mắt hắn ta từ từ hạ xuống, rơi vào mép giường, sự bối rối càng thêm rõ ràng.

Hắn ta nằm trên giường, tại sao lại nhìn thấy mép giường?

Hơn nữa, tại sao người hắn lại lạnh thế này?

Hắn ta sờ tay lên, quả nhiên, áo choàng tắm của hắn đã bung ra hơn nửa.

Khi ánh mắt hắn dừng lại trên ba khuôn mặt với biểu cảm khác nhau đang nhìn xuống mình, mọi nghi hoặc lập tức hóa thành hoảng sợ, "** mẹ!"

Phó Trọng bật ra một tiếng chửi, vội vàng kéo chặt áo choàng lên, nhảy dựng dậy, tay run run chỉ vào Tu An: "Mẹ nó, em ngủ với tôi thì thôi đi, lại còn dám gọi thêm hai thằng nhóc con nữa! Tu An, em đúng là không phải người!"

Gân xanh trên trán Tu An giật mạnh.

Tạ Thiên Hòa:?

Tư Duẫn:??

Phải thừa nhận là, theo logic của tên tội phạm truy nã này, nếu tưởng tượng thử một chút thì đúng là có chút rùng mình.

Phó Trọng... não hắn ta có vấn đề à?

Tạ Thiên Hòa kéo Tư Duẫn lùi lại, khoác vai hắn nói: "Không, không có chúng tôi."

Phó Trọng vẫn căm phẫn nhìn Tu An.

Tu An: "...Cũng không có tôi."

Phó Trọng nghiến răng nghiến lợi: "Tu An, em đúng là đồ khốn nạn vong ân bội nghĩa, con vẫn còn bụng mà!"

Tạ Thiên Hòa & Tư Duẫn:!!

Tu An mắt trống rỗng, cả người như hóa đá: "..."

"Thông số pheromone của Alpha dao động bất thường, trong cơ thể còn sót lại một ít pheromone Omega và chất chuyển hóa không xác định. Não bộ bị va đập dẫn đến xung đột dị hợp..." Vị bác sĩ đeo kính lảm nhảm một đống thuật ngữ, cuối cùng kết luận: "Nói đơn giản là, trí lực hiện tại của cậu ta hơi rối loạn."

Nói cách khác, bây giờ Phó Trọng đã bị ngu đi.

Cô Lang ngồi bên cạnh đã cười đến mức đập bàn đập ghế. "Ha hả hà ha, Phó Trọng ơi là Phó Trọng, cuối cùng mày cũng có ngày hôm nay, ha ha ha!"

Phó Trọng tức giận đến mức muốn đánh nhau với gã ta: "Đồ hồ ly già, hôm nay tôi lột da hồ ly của ông ra cho coi!"

Phòng y tế lập tức trở thành một mớ hỗn loạn, bom, dao phẫu thuật, linh kiện máy móc bay tứ tung, náo loạn cả lên.

Tu An vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh, giữa tiếng ồn ào như chợ vỡ, y hỏi bác sĩ: "Khoảng bao lâu nữa thì hắn ta trở lại bình thường?"

"Chờ đến khi chất chuyển hóa trong người đào thải hết là được, khoảng hai đến ba ngày."

Tu An hít sâu một hơi. "Được rồi, cảm ơn."

Nhưng ánh mắt của bác sĩ nhìn y cứ như muốn nói: "Còn lâu vậy, không bằng xử lý hắn ta luôn đi."

Cuối cùng, sau một hồi thảo luận, mọi người đồng ý để Tu An chịu trách nhiệm trông nom tên nguy hiểm Phó Trọng này, lý do rất đơn giản, chỉ cần Tu An rời khỏi tầm mắt hắn ta, hắn sẽ nổi khùng đòi nổ tung phi thuyền, nhất quyết phải có bố của con hắn ta ở bên cạnh.

Tu An nhìn ánh mắt vừa kinh hãi vừa đầy nghi ngờ của mọi người, y hận không thể nhai luôn câu nói đùa của mình trước kia.

Khi bị Tu An dẫn đi, Phó Trọng vẫn với vẻ mặt "tà mị", hùng hồn nói với y: "Con sau này họ Phó, không thể họ Tu. Tôi sinh thì đương nhiên phải theo họ tôi. Em đừng hòng!"

Tu An mặt không biểu cảm bịt chặt miệng hắn lại, y gật đầu xin lỗi với những người còn lại, rồi kéo hắn ta đi với vẻ mặt u ám.

Tạ Thiên Hòa thấy Tu An dắt Phó Trọng đi rồi, anh đang định gọi Tư Duẫn đi cùng thì nhận ra hắn vẫn đang ngẩn người nhìn chằm chằm màn hình kiểm tra của Phó Trọng.

"Tư Duẫn?" Tạ Thiên Hòa lên tiếng gọi.

Tư Duẫn như thể đột nhiên bừng tỉnh, "Hả?"

"Về thôi." Lúc thấy Tư Duẫn có vẻ thất thần, Tạ Thiên Hòa hỏi: "Cậu sao vậy?"

Tư Duẫn xoa mặt, "Không sao, chỉ là hơi buồn ngủ."

"Buồn ngủ thì về ngủ đi." Tạ Thiên Hòa kéo Tư Duẫn lại, vẻ mặt hơi thay đổi, "Pheromone của cậu..."

Tư Duẫn vô thức sờ cổ, "Hử?"

"Vì sao không có mùi nữa?" Tạ Thiên Hòa hỏi với vẻ mặt nghiêm túc.

Tư Duẫn ngửi thử, quả thật không còn mùi chua chua ngọt ngọt như trước, "Có lẽ là vì không trong kỳ động dục nữa?"

"Không trong kỳ động dục vẫn có mùi." Tạ Thiên Hòa nói.

Lúc đầu khi anh và Tư Duẫn chuyển vào chung phòng ký túc xá, hầu như ngày nào cũng ngửi thấy mùi chanh chát của pheromone Alpha từ phía hắn, anh thậm chí mong rằng một ngày nào đó sẽ không còn phải ngửi thấy cái mùi ấy.

Thế mà khi đến ngày hôm nay, Tạ Thiên Hòa không những không vui mà còn bắt đầu lo lắng.

"Chúng ta đang ở phòng y tế, tiện thể kiểm tra một chút chỉ số đi." Tạ Thiên Hòa đặt tay lên vai Tư Duẫn, kéo hắn lại.

"Không cần đâu." Tư Duẫn nhẹ nhàng giằng ra, bước đi vội vã ra ngoài.

Tạ Thiên Hòa từ từ nhíu mày.

Có gì đó không ổn.

Anh vội vàng đuổi theo, định hỏi thì thấy vẻ mặt Tư Duẫn có chút căng thẳng, chỉ đành nuốt câu hỏi lại.

Tạ Thiên Hòa đưa tay, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của hắn.

Tư Duẫn hơi nghiêng đầu nhìn anh.

Tạ Thiên Hòa không nặng không nhẹ bóp nhẹ tay hắn, thấp giọng nói: "Cần ôm một cái không?"

Tư Duẫn vốn đang căng thẳng, bỗng nhiên nở một nụ cười, "Thần kinh."

Tạ Thiên Hòa vươn tay bóp nhẹ cổ hắn, rồi ôm hắn vào lòng.

Thật ra hai Alpha ôm nhau không phải chuyện gì quá cảm động, nhưng khi Tư Duẫn ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng đặc trưng của Tạ Thiên Hòa, trái tim lo lắng của hắn không yên bỗng nhiên lắng xuống.

"Tạ Thiên Hòa, nếu như tôi không còn trở thành Omega nữa, cậu có còn thích tôi không?" Tư Duẫn đột nhiên hỏi.

Tạ Thiên Hòa im lặng hai giây, sau đó nghiêm túc nói: "Thật ra tôi thích cậu quay lại thành Alpha, nếu cậu không tin, tôi có thể chứng minh ngay bây giờ."

Tư Duẫn:??

Tạ Thiên Hòa kéo hắn về phòng để "chứng minh".

Tư Duẫn cảm thấy lạnh sống lưng, cười gượng nói: "Không không không, không cần vội, tôi chỉ hỏi vậy thôi mà, Tạ Thiên Hòa!"

Tạ Thiên Hòa nheo mắt, vẻ mặt không cảm xúc nói: "Ông đây đã cho cậu làm rồi, mà cậu mẹ nó vẫn hỏi tôi có thích cậu không?"

Ngay lúc này, con tàu vũ trụ đột ngột rung lắc mạnh, con tàu nghiêng hẳn sang một bên, hai người bị trượt về phía bên cạnh, ngay nơi họ vừa đứng bị một viên đạn xuyên qua.

Tạ Thiên Hòa: "..."

Tư Duẫn: "..."

Tiếng còi báo động chói tai vang lên trên đầu, hệ thống chiếu sáng trong tàu đột ngột mất tín hiệu, toàn bộ hành lang chìm vào bóng tối, theo sau đó là tiếng nổ liên tiếp.

"Tạ Thiên Hòa!" Tư Duẫn vội vã với tay ra tìm anh nhưng không thấy, lòng hắn hoảng loạn gọi lớn: "Tạ Thiên Hòa, cậu đâu rồi!"

"Chậc, ở đây!" Tạ Thiên Hòa nắm lấy cánh tay hắn theo hướng tiếng gọi.

Tư Duẫn thở phào nhẹ nhõm, "Chuyện gì vậy?"

"Không biết, đi đến phòng chỉ huy xem thử!" Tạ Thiên Hòa kéo hắn đứng dậy.

Tuy nhiên, vừa đi được một lúc, một tiếng nổ lớn từ phía phòng chỉ huy vang lên, ngay lập tức làm sáng rực hành lang.

"Không kịp nữa, đi vào khoang cứu hộ!" Tạ Thiên Hòa kéo Tư Duẫn chạy về phía khoang cứu hộ.

"Anh tôi!" Tư Duẫn quay đầu muốn chạy ngược lại tìm Tu An.

"Anh cậu chắc chắn chạy nhanh hơn cậu!" Tạ Thiên Hòa hét lên.

Vừa dứt lời, hai bóng người vụt qua họ với tốc độ chóng mặt, một người quay lại mắng: "Hai đứa làm gì mà lề mề thế?"

"Chậc, hai thằng ngu." Một giọng nói có vẻ kiêu ngạo vang lên.

Sự thật chứng minh gừng càng già càng cay, khi Tư Duẫn và Tạ Thiên Hòa chạy đến khoang cứu hộ, Tu An đã khởi động tàu cứu hộ đợi họ rồi.

Khi tàu cứu hộ rời khỏi con tàu vũ trụ, cả con tàu vũ trụ nổ tung, sức nổ mạnh làm tàu cứu hộ nhỏ bị văng ra xa.

Tư Duẫn ngoái nhìn lại, tim vẫn chưa yên, bỗng nhiên sắc mặt hắn thay đổi, "Xong rồi, Tạ Thiên Hòa, ba cậu-"

"Không sao đâu, ông ấy chạy nhanh hơn cả anh cậu." Tạ Thiên Hòa bình tĩnh trả lời.

Rốt cuộc, chỉ có một người có khả năng chết trong vụ nổ này, đó chính là Tư Duẫn, một tên ngốc vội vàng muốn cứu người.

Tư Duẫn: "..."

Tại sao mấy người lại quen với việc chạy trốn như vậy chứ?

"Chúng ta sẽ quay về Hồ Điệp tinh để tìm các sinh viên." Tu An mở bản đồ, "Dự tính thời gian bay là ba tiếng rưỡi."

"Gần vậy à?" Tư Duẫn có chút ngạc nhiên, "Em cứ tưởng là chúng ta đã đi rất xa khỏi Hồ Điệp Tinh rồi."

"Con tàu này mấy ngày nay cứ bay vòng quanh Hồ Điệp Tinh, hình như đang chờ người đến đón." Tu An nói, "Dù sao cũng phải về mặt đất rồi nói sau."

"Anh, sao tàu vũ trụ lại nổ đột ngột vậy?" Tư Duẫn nhìn chằm chằm vào Phó Trọng, rất rõ ràng hắn là đang nghi ngờ người này.

Tạ Thiên Hòa cũng nhìn Phó Trọng với vẻ nghi hoặc.

Phó Trọng gào lên tức giận: "Không phải tôi!"

"Anh làm đấy." Tu An quay lại bình tĩnh nhìn hai người, "Có vấn đề gì không?"

Tác giả có lời muốn nói:

Tư Duẫn (thở phào): Cảm ơn anh tôi đã cứu mạng.

Tạ Thiên Hòa (cười lạnh): Sớm muộn gì cũng làm cậu.
Bình Luận (0)
Comment