Vấn đề là không có vấn đề gì cả, nếu có cũng không dám nói.
Tư Duẫn mỉm cười, tựa sát vào bên cạnh Tạ Thiên Hòa.
Tại sao mỗi Omega hắn gặp đều hung dữ thế? Vẫn là Alpha nhà hắn đáng yêu.
Đáng yêu Tạ Thiên Hòa với khuôn mặt lạnh lùng cũng nhíc lại gần hắn, vai chạm vai, đầu gần như chạm nhau.
Phó Trọng nhíu mày nhìn hai người, khinh bỉ nói: "Hai người không cảm thấy chật à?"
Tạ Thiên Hòa mặt không biểu cảm, nhưng Tư Duẫn vốn không ưa gì hắn ta, nghe được liền cười lạnh nói: "Liên quan gì đến anh đâu?"
Phó Trọng nghiến răng nghiến lợi, "Thằng cu kia, hôm nay ông nhất định phải dạy dỗ cậu!"
"Phó Trọng." Tu An đang lái phi thuyền gọi hắn ta một tiếng.
"Gì!" Phó Trọng khó chịu đáp.
"Lại đây xem tuyến đường này." Tu An không quay đầu lại nói.
"Hả? Để tôi xem xem." Phó Trọng ngay lập tức quên việc cãi nhau với Tư Duẫn, cúi người nhìn vào bản đồ 3D cùng Tu An.
Tư Duẫn nhìn thấy hắn ta cứ dính lấy Tu An thì trong lòng không vui, nhưng lại bị Tạ Thiên Hòa giữ lại, "Ngồi yên nào."
Tư Duẫn thấp giọng nói: "Tôi chỉ ghét cái bộ dạng kiêu ngạo ngu ngốc của hắn ta thôi."
Tạ Thiên Hòa nhẹ nhàng nói: "Ừ, tôi cũng vậy."
Khi tìm được đồng minh chung chiến tuyến luôn có thể làm người ta thoải mái, Tư Duẫn im lặng một lúc rồi đột nhiên quay đầu nhìn Tạ Thiên Hòa, nhỏ giọng nói: "Lúc nãy trên phi thuyền tôi không phải là nghi ngờ cậu đâu, tôi biết cậu chắc chắn thích tôi đến chết."
Tạ Thiên Hòa nhếch môi, "Cậu biết rồi?"
"Tôi vốn dĩ biết là thế mà." Tư Duẫn nắm lấy tay anh nhéo nhéo.
Tạ Thiên Hòa có bàn tay dài và các khớp xương đẹp, nhưng vì huấn luyện chiến đấu quá nhiều mà luôn có những vết thương lớn nhỏ. Tư Duẫn đã nhắc nhở anh nhiều lần rồi, nhưng anh dường như quá không thích mang đồ bảo vệ.
Tạ Thiên Hòa cười, không nói gì.
"Tại sao yêu đương lại phải nghĩ nhiều vậy nhỉ?" Tư Duẫn hơi phiền muộn hỏi anh.
Tạ Thiên Hòa nâng mày, "Nghĩ cái gì?"
"Tôi trước kia chỉ nghĩ cậu thích tôi là đủ rồi, nhưng bây giờ lại nghĩ đến việc cậu thích tôi bao nhiêu." Tư Duẫn ngả đầu nhìn anh, đôi mắt đào hoa của hắn ngập trong ý cười, "Sau này còn phải nghĩ cậu yêu tôi đến đâu nữa."
Tạ Thiên Hòa mím môi, nhưng không thể nhịn được cười.
Phía trước, Phó Trọng và Tu An không biết vì lý do gì mà lại bắt đầu cãi nhau, đấm đá qua lại, trong khi phi thuyền thoát khỏi tầng khí quyển, nhanh chóng bay về hướng của Hồ Điệp Tinh. Âm thanh ồn ào xung quanh thế nhưng Tạ Thiên Hòa lại cảm thấy thật yên tĩnh.
Yên tĩnh đến mức anh muốn kéo Tư Duẫn lại, nhẹ nhàng hôn hắn.
Hắn nói "sau này".
Trái tim anh như được ai đó cào nhẹ, có chút ngứa ngáy.
Tuy nhiên Tạ Thiên Hòa không làm gì cả, chỉ yên lặng nhìn Tư Duẫn rồi vươn tay rối tóc hắn, giọng anh vẫn lạnh lùng như mọi khi, "Cậu nghĩ đẹp quá."
Tư Duẫn nhìn anh cười, sau đó tựa vào vai anh, "Đương nhiên."
Cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể đối phương qua lớp áo, rất yên bình và dễ chịu. Hắn chỉ nghĩ thôi mà đã cảm thấy như mình đang ngâm mình trong ánh nắng ấm áp, ngoài sự thỏa mãn là niềm vui.
Không có gì tuyệt vời hơn là tìm được người có thể cùng mình trải qua nửa đời còn lại.
"...Vậy cái tuyến đường lệch quái quỷ này là sao!" Phó Trọng tức giận chỉ vào bản đồ 3D trên bảng điều khiển, "Em có bị ngu không vậy!"
Tu An cười lạnh, "Không có vấn đề gì với tuyến đường lệch, tôi đã kiểm tra ba lần rồi."
"Vậy kiểm tra lại lần nữa đi!" Phó Trọng nổi giận, "Dù em không nghĩ đến an toàn của bản thân thì cũng phải nghĩ đến tôi và đứa con trong bụng tôi chứ!"
Tu An: "... Cái bụng anh không có con đâu."
"Câm miệng! Tôi biết rõ con ở trong bụng tôi!" Phó Trọng suýt nữa tát vào sau gáy Tu An, nhưng cuối cùng không nỡ, hắn ta đập mạnh vào lưng ghế y, "Em sao mà ngu thế!"
Tu An: "..."
Thôi được rồi, sao y phải đi thảo luận với một tên ngốc thật sự về những vấn đề kỳ quái thế này?
"Vì con trong bụng mà anh không được tức giận." Tu An vô cảm nói, "Bây giờ đi ra ngoài đi."
"Em đúng là loại đàn ông tồi tệ, chỉ biết dùng xong rồi bỏ, tên đàn ông tồi cấp vũ trụ!" Phó Trọng phẫn nộ tố cáo y, "Con tôi sao lại có một người ba như em chứ!"
Tu An gân xanh trên trán nhảy lên, đột nhiên cảm thấy mang Phó Trọng theo thật là sai lầm.
Cùng lúc đó.
Phòng thí nghiệm Dị nhân Ẩn.
Trần Khải hoảng hốt nhìn những cơ thể được ngâm trong dung dịch dinh dưỡng, toàn thân cậu như rơi vào địa ngục. Bên cạnh cậu là một dãy các buồng thí nghiệm, bên trong là những người bạn học Quân sự.
Dù không biết tại sao chỉ có mình cậu tỉnh lại, nhưng với tư cách là một người lính dự bị, cậu vẫn vất vả bò ra khỏi buồng thí nghiệm, cố gắng đánh thức các bạn học đang ngủ.
"Thịnh Giang? Thịnh Giang!" Trần Khải tát hai cái lên mặt người nằm trong buồng thí nghiệm mới đánh thức được cậu ta dậy.
Thịnh Giang từ từ mở mắt, trông thấy Trần Khải đang sợ hãi.
"Dậy đi cứu người!" Trần Khải giọng run rẩy, "Mẹ kiếp đây là chỗ quái quỷ gì vậy!"
Nhưng thực tế chứng minh, người có thể tỉnh lại chỉ là may mắn. Trần Khải và Thịnh Giang lần lượt gọi từng người, cuối cùng chỉ đánh thức được một người tóc đỏ.
Fred ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Trần Khải và Thịnh Giang mặt mũi ngơ ngác, "Ai tát ông mày?"
"Cái này không quan trọng, chúng ta phải nhanh chóng nghĩ cách cứu người." Trần Khải cứng nhắc chuyển chủ đề.
May mắn là cứu người quan trọng hơn, mặc dù Fred bình thường không phải là một người tốt, nhưng trong tình huống quan trọng thì vẫn rất có giá trị- đặc biệt là khi mở khóa, ngắt hệ thống giám sát, hoặc làm những chuyện mờ ám.
Dưới ánh mắt càng lúc càng kỳ lạ của Thịnh Giang và Trần Khải, Fred nghển cổ tức giận quát: "Sao? Còn không cho phép người khác có sở thích riêng à?"
"Đây rốt cuộc là nơi quái quỷ nào?" Thịnh Giang căng thẳng nhìn những người đang ngâm mình trong dung dịch dinh dưỡng mà sống lưng lạnh toát.
"Nhìn giống phòng thí nghiệm." Trần Khải nuốt nước bọt, hỏi: "Tiếp theo chúng ta phải làm gì?"
"Phải tìm một nơi an toàn trước đã. Ai mà biết được lúc nào sẽ có người đến đây." Fred vừa dứt lời, tiếng bước chân đã vang lên từ phía sau.
Ba người kinh hãi quay đầu lại.
"Bản đồ cho thấy là ở đây." Tu An ngẩng đầu nhìn, trước mặt họ là một khu rừng rộng lớn không thấy điểm dừng.
Tư Duẫn và Tạ Thiên Hòa liếc nhìn nhau: "Nếu không có gì bất ngờ thì bọn họ đang ở trong phòng thí nghiệm của Dị Nhân."
Phó Trọng không biết từ khi nào đã trèo lên cây, nheo mắt nhìn về phía xa. Nghe vậy, hắn ta cúi đầu, ánh mắt sắc bén lướt qua họ: "Phòng thí nghiệm cái gì, đó là nhà máy."
"Ý anh là gì?" Tu An ngước đầu hỏi.
"Ý trên mặt chữ." Phó Trọng phủi tay định nhảy xuống cây, nhưng như nghĩ đến điều gì, hắn quay lại vẫy tay với Tu An: "Tôi nhảy xuống, em đỡ tôi nhé."
Tu An nghe vậy, mặt lập tức xanh mét: "Mẹ kiếp, từ trên cây cao gần mười mét mà nhảy xuống thì chỉ có gãy tay tôi thôi!"
Phó Trọng tiếc nuối thở dài: "Nhưng tôi không được vận động mạnh mà."
"Thế lúc trèo lên anh không nghĩ à!" Tu An không chịu nổi nữa, y quay đầu nói với Tư Duẫn và Tạ Thiên Hòa: "Chúng ta đi thôi."
Tư Duẫn hả hê liếc Phó Trọng: "Nhớ trèo xuống từ từ nhé. Cháu trai nhỏ của tôi còn ở trong bụng anh đó!"
Vừa dứt lời, đầu hắn đã bị Tu An vỗ một cái đau điếng: "Hắn ta ngu đã đành, em còn hùa theo làm gì!"
Tư Duẫn ôm đầu nghi hoặc, hắn ghé sát Tạ Thiên Hòa thì thầm: "Cậu không thấy anh tôi đang bênh Phó Trọng sao?"
Tạ Thiên Hòa xoa đầu cho hắn: "Tại cái miệng hại thân thôi."
Tư Duẫn quay lại nhìn Phó Trọng đang cẩn thận trèo xuống, lại liếc Tu An cố tình chậm bước, hắn hừ lạnh: "Anh tôi đúng là đang bênh hắn ta."
"Ghen tị à?" Tạ Thiên Hòa cười hỏi.
Tư Duẫn nhướng mũi: "Ghen gì mà ghen, tôi chỉ là thấy hai người họ có gì đó mờ ám."
"Muốn đánh gãy đôi cánh uyên ương?" Tạ Thiên Hòa khẽ cười.
"Thế thì anh tôi chắc đánh tôi trước." Tư Duẫn ôm cổ anh: "Kỳ nghỉ đông tôi còn phải nhờ anh ấy bảo vệ mạng sống."
"Hửm?" Tạ Thiên Hòa thắc mắc.
"Mẹ tôi thương anh ấy nhất, cũng nghe lời anh ấy nhất." Tư Duẫn bi thương thở dài: "So ra tôi như là con nhặt về. Lần này về nhà chắc mẹ lột da tôi mất. Anh tôi cũng chưa chắc cứu nổi tôi."
Tạ Thiên Hòa nhướng mày, ra vẻ đồng cảm.
"Nhưng nếu tôi dẫn bạn trai về nhà-" Tư Duẫn nheo mắt ẩn ý liếc anh: "Mẹ tôi mà vui thì chắc chẳng buồn tính toán nữa."
Tạ Thiên Hòa: "..."
Tư Duẫn lúc nào cũng tìm cách "bắt cóc" anh về nhà... thật là đáng yêu chết đi được.
"Được." Tạ Thiên Hòa đáp.
"Dĩ nhiên, hè cũng-" Tư Duẫn chưa nói hết đã khựng lại, quay sang trừng mắt với anh:!!
"Không hoan nghênh?" Tạ Thiên Hòa cười hỏi.
"Anh ơi!" Tư Duẫn phấn khích hét về phía Tu An: "Tạ Thiên Hòa nghỉ đông sẽ về nhà với em!"
Bốn bỏ năm thế là cầu hôn thành công luôn rồi!
Tu An: "..."
Lúc này, Phó Trọng cuối cùng cũng leo xuống, nghe câu đó thì nghi ngờ nhìn họ: "Hai người là một đôi thật à?"
Và thành công nhận được hai ánh mắt lạnh lẽo từ hai Alpha.
Phó Trọng: "..."
"Tôi và cậu ấy từng sợi tóc đều là tốt nhất xứng đôi vừa lứa nhất." Tư Duẫn bá cổ Tạ Thiên Hòa, kiêu ngạo nói: "Giới thiệu bổ sung nhé, đây là bạn trai tôi."
Tạ Thiên Hòa khoanh tay, nghiêm túc gật đầu.
Phó Trọng bị màn khoe mẽ này làm khó chịu, bĩu môi một tiếng, chỉ tay về phía Tu An đang mở đường phía trước, hắn ta ngẩng cằm còn nghênh ngang hơn: "Thế tôi cũng giới thiệu nhé, người kia, chính là ba của con tôi."
"Ba của con tôi" Tu An đột ngột dừng bước, y quay lại quát ba Alpha trẻ trâu phía sau: "Im lặng đi, tìm thấy rồi."
Tác giả có lời muốn nói:
Tư Duẫn (phấn khích): Cơ bản là cầu hôn thành công!
Phó Trọng (kiêu ngạo): Hừ, đồ vứt đi.
Rất nhanh sẽ về trường, nhưng-không nhưng nhị gì cả, cứ ngọt trước đã!