Trên bản đồ, một chấm đỏ đang điên cuồng xoay quanh một điểm cố định, mà điểm cố định này lại hiển thị đúng ngay vị trí bọn họ đang đứng.
Bốn người nhìn chằm chằm vào bản đồ: "..."
Cái quái gì vậy?
"Bản đồ hỏng rồi?" Tư Duẫn nghi ngờ xoa xoa cằm.
"Hỏng cái gì mà hỏng, đang ở ngay dưới chân chúng ta." Phó Trọng cười khẩy.
Lần này Tư Duẫn không cãi lại, chỉ hỏi: "Vậy chúng ta làm sao để vào được đây?"
"Đợi." Tu An gập bản đồ lại, bình tĩnh nói, "Nghỉ ngơi năm phút."
Tạ Thiên Hòa nhìn chấm đỏ điên cuồng trên bản đồ: "Hay là chúng ta tìm lối vào trước?"
"Không cần." Tu An ngồi xuống một chỗ sạch sẽ, y nói, "Hiện giờ chúng ta không có người cũng chẳng có vũ khí. Nếu tìm được lối vào mà lao vào ngay thì cũng chỉ có nước đi nộp mạng."
Cùng lúc đó.
Trần Khải điên cuồng chạy vòng quanh chiếc bàn thí nghiệm, trên tay cầm một xấp dây gel dày cộp mà vừa chạy vừa la hét: "A a a a xong chưa đây hả?!"
"Chưa đâu, vẫn chưa đủ chặt!" Thịnh Giang ngồi xổm ở một góc, chăm chú lắp đặt bom, vừa làm vừa lẩm bẩm, "Người đó nói phải quấn thật chặt vào."
"Người đó liệu có đáng tin không? Tôi thấy chúng ta giờ giống hệt một lũ ngốc ấy!" Trần Khải gào lên.
"Dù sao người ta cũng đã cứu mạng chúng ta. Bây giờ không còn cách nào khác để ra ngoài, cứ nghe lời, may ra cứu được đồng đội của chúng ta." Fred ngồi trên bàn thí nghiệm, nhàn nhã nói.
"Vậy cậu làm đi!" Trần Khải tức giận đáp lại.
Fred giơ hai tay bị thương lên: "Thương binh miễn tham gia hoạt động tập thể."
Trần Khải: "..."
Năm phút sau.
Tu An gạt Phó Trọng đang định dựa vào người mình, lấy ra một chiếc bộ đàm siêu nhỏ. Vừa đúng lúc, bộ đàm vang lên âm thanh. Anh nhấn nút nhận cuộc gọi, một giọng nữ ngọt ngào vang lên:
"Thủ trưởng, phòng thí nghiệm của dị nhân đã được khống chế hoàn toàn. Tôi sẽ cử người đến đón các anh xuống."
"Ừm." Tu An liếc qua Phó Trọng, y bình thản nói thêm: "Gửi thêm người đến."
"Rõ!" Giọng nói trong bộ đàm ngừng lại một chút, rồi dịu dàng hỏi: "Anh, Tư Duẫn có ở đó với anh không?"
"Có ở đây, nó không sao." Tu An trả lời.
Sau khi cuộc gọi kết thúc, Tư Duẫn kinh ngạc: "Chị cũng tới sao?"
"Chiến dịch lần này do quân đội dẫn đầu, Nguyên soái Khải Lai làm tổng chỉ huy, quyết tâm triệt hạ phòng thí nghiệm của dị nhân." Tu An bình tĩnh giải thích.
Tạ Thiên Hòa nhíu mày: "Những học viên bị bắt có phải cũng nằm trong kế hoạch này không?"
"Không, đó là một sự cố ngoài ý muốn. Vì sự cố này, quân đội buộc phải hành động sớm hơn dự định." Tu An mỉm cười lạnh nhạt: "Quân đội chưa đến mức nhẫn tâm để một đám học sinh đi liều mạng. Nhưng cũng nhờ sự cố này mà chúng ta tóm được con cá lớn."
Ánh mắt anh dừng lại trên người Phó Trọng.
"Vậy chúng ta..." Tư Duẫn còn chưa nói hết câu, đã nhìn Phó Trọng với vẻ mặt kỳ lạ.
Chẳng lẽ từ đầu đến giờ hắn chỉ đang diễn kịch?
Đột nhiên, hàng chục binh sĩ trang bị vũ khí đầy đủ từ đâu xuất hiện bao vây bọn họ. Hàng loạt nòng súng đen ngòm đồng loạt chĩa vào Phó Trọng.
Phó Trọng chẳng hề bận tâm đến những khẩu súng hay binh sĩ kia, mà chỉ nhìn Tu An, chậm rãi hỏi: "Vậy ra, cả đoạn đường này em đều đang lừa tôi?"
"Chỉ là diễn một vở kịch với anh thôi có thể bắt được một tội phạm bị truy nã cấp sáu sao cam, tại sao lại không chứ? Hơn nữa, anh thật sự không biết mình ngu ngốc hay chỉ giả vờ ngu ngốc?" Tu An lạnh lùng nhìn hắn. "Phó Trọng, anh bị bắt rồi."
Đúng lúc này, một tiếng nổ lớn vọng lên từ dưới lòng đất, giống như đang tuyên bố chiến dịch đã thành công.
Phó Trọng nhẹ nhàng liếc qua Tạ Thiên Hòa, khẽ cười nhạt: "Giỏi lắm, Thủ trưởng Tu. Chúng ta cứ chờ xem."
Dứt lời, hắn ta chủ động đưa hai tay ra.
Nhưng Tu An không hề có ý định tự tay còng hắn, mà chỉ khẽ gật đầu. Ngay lập tức, Phó Trọng bị nhốt vào một chiếc lồng laser đặc chế, trông cực kỳ nổi bật giữa đám đông.
Phó Trọng bĩu môi, nhìn Tu An khiêu khích: "Cục cưng ơi, em ác thật đấy. Chúng ta cứ chờ mà xem."
Tu An phớt lờ hắn, ra hiệu cho binh sĩ đưa Phó Trọng đi.
Tư Duẫn cau mày, nói nhỏ: "Anh, làm vậy liệu có quá đáng không?"
"Hắn đã giết nhiều người hơn số người em từng gặp trong đời." Giọng Tu An lạnh lùng, không chút cảm xúc. "Năm đó, hắn phá hủy tòa nghị viện làm cho 1304 người chết tại chỗ. Trong vụ ám sát Nguyên Soái, hắn cho nổ ba tuyến vận chuyển trên không khiến hàng chục ngàn người chết và bị thương. Chưa kể đến số binh sĩ đã hy sinh trong các trận chiến với băng hải tặc Cơn Lốc... Em nghĩ Liên minh truy nã hắn chỉ vì hắn ta lớn lên đẹp sao?"
Tư Duẫn: "..."
Tu An dường như đang vừa thuyết phục Tư Duẫn, vừa thuyết phục chính mình: "Những kẻ tội ác tày trời như thế, không cần phải đồng cảm."
Tạ Thiên Hòa vỗ nhẹ vai Tư Duẫn: "Đi thôi, xuống xem Trần Khải thế nào rồi."
Tư Duẫn lặng lẽ đi theo sau, hắn uể oải nói: "Tôi không đồng cảm với Phó Trọng, trước đây tôi thậm chí còn rất ghét hắn ta... chỉ là tôi đơn thuần cảm thấy lừa hắn như thế thì không hay lắm."
Tình cảm của Tư Duẫn vốn luôn mãnh liệt và thẳng thắn. Những tình huống như thế này trước giờ hắn rất ít gặp phải, giờ đối mặt bất ngờ thế, có cảm giác khó chịu cũng là điều dễ hiểu.
"Rất nhiều chuyện không có đúng sai tuyệt đối." Tạ Thiên Hòa vỗ mạnh vào lưng hắn: "Huống hồ, với quân nhân mà nói, tuân lệnh là nguyên tắc hàng đầu. Anh cậu không thể che giấu hành tung của Phó Trọng với cấp trên được, họ ra lệnh bắt hắn ta, anh cậu cũng không thể kháng lệnh. Chuyện này ngay từ đầu đã là kết cục tất yếu, không cần phải suy nghĩ quá nhiều."
Mà Phó Trọng, thân là hải tặc, không thể nào chưa từng làm điều ác.
"Lập trường khác nhau, không có kết quả nào trọn vẹn cả." Tạ Thiên Hòa thu lại nụ cười nơi đáy mắt, thần sắc thoáng chút u ám.
Tư Duẫn thở dài: "Tôi hiểu mà, quân nhân phải luôn đặt lợi ích tối cao của Liên minh lên hàng đầu, chuyện này không cần phải nghi ngờ."
Tạ Thiên Hòa nghiêng đầu nhìn hắn: "Có vẻ như sau này cậu sẽ là một quân nhân Liên minh xuất sắc."
Tư Duẫn cười, nghiêm túc giơ tay chào: "Đương nhiên rồi, Tạ trưởng quan."
Tạ Thiên Hòa đưa tay ấn vào trán hắn, xoay người hắn lại: "Tư trưởng quan, trước mắt vẫn nên đi xem tình hình mấy bạn học đáng thương của cậu đã."
Phòng thí nghiệm dưới lòng đất vô cùng hỗn loạn, dù đã được quân đội tiếp quản nhưng trước mắt vẫn chưa thể kiểm soát toàn diện, cần đợi chuyên gia từ quân bộ tới xử lý thêm. May mắn thay, nhóm học viên quân sự bị đưa tới vì thời gian quá ngắn nên chưa bị tiến hành bất kỳ thí nghiệm nào, có thể xem là điều may mắn trong bất hạnh.
"Anh Tạ ơi! Anh Duẫn ới!" Từ xa, Trần Khải mừng rõ chạy về phía họ: "Hai người không sao thật là tốt quá rồi!"
Sống sót trải qua tai nạn, cảm xúc con người dường như càng trở nên mãnh liệt. Trần Khải vừa đến gần đã nhào lên ôm chầm lấy Tạ Thiên Hòa, cậu ta khóc nức nở: "Còn có thể gặp lại hai người thật sự tốt quá!"
Tạ Thiên Hòa không biểu cảm túm cậu ta sang một bên.
Lúc này, Thịnh Giang cũng bước tới, rõ ràng cách thể hiện cảm xúc của cậu có phần kín đáo hơn nhiều so với Trần Khải, chỉ đơn giản vỗ nhẹ vai Tư Duẫn: "Anh Duẫn, mọi người không sao chứ?"
Chuyện thì chẳng có gì đáng nói, thành công duy nhất có lẽ là... kiếm được một người bạn trai?
Phòng thí nghiệm dưới lòng đất cần được dọn sạch, nhóm học viên Quân sự là những người đầu tiên được đưa ra ngoài, rồi nhanh chóng lên tàu vũ trụ trở về Tử Vân tinh.
Sau một kỳ kiểm tra thực chiến đầy sóng gió và chuyến hành trình hiểm nguy, những Alpha trẻ tuổi mệt mỏi nằm dài trên ghế ngồi trong tàu, chìm vào giấc ngủ sâu.
Tạ Thiên Hòa khoanh tay, tựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Đột nhiên, thiết bị liên lạc trong tay anh khẽ rung lên.
Anh mở mắt ra, nhìn Tư Duẫn đang ngủ say bên cạnh, rồi mở tin nhắn chưa đọc:
Lão đại, chúng tôi đã an toàn đến chủ tinh. Hiện tại mọi việc tiếp nhận rất thuận lợi, mong chờ sự có mặt của anh.