Đối A - Quy Hồng Lạc Tuyết

Chương 66

Khu A, Tử Vân tinh, Học viện Quân sự Duy Hòa.

Tư Duẫn kéo tấm ga giường trên ban công, vung tay mạnh mẽ vài cái trước khi nhét nó vào máy giặt. "Tạ Thiên Hòa! Bột giặt của chúng ta hết rồi!"

Giọng Tạ Thiên Hòa từ trong phòng tắm vọng ra: "Đợi lát nữa tôi sẽ ra siêu thị mua."

"Trong tủ lạnh cũng chẳng còn gì cả!" Tư Duẫn "rầm" một tiếng đóng nắp máy giặt lại, vỗ mạnh vào nút khởi động, hắn đứng chống nạnh trên ban công lẩm bẩm: "Căn phòng này bụi quá trời, chúng ta chỉ rời đi một tháng mà đã thành ra thế này! Ký túc xá ở Học viện Quân sự Duy Hòa đúng là tiêu chuẩn thấp nhất toàn Liên minh!"

Tạ Thiên Hòa bước ra, ném chiếc khăn lau ướt trong tay cho hắn: "Thiếu gia, nếu có thời gian than phiền thế thì cậu đã lau xong sàn nhà rồi."

Tư Duẫn nhìn chiếc khăn trong tay với vẻ ghét bỏ, nhưng rồi vẫn bước tới cùng anh lau dọn bàn ghế. "Anh tôi nói vẫn chưa bắt được Tống Vũ và Thời Nhan Quy, ngay cả nội gián của quân đội Lục La cũng mất tích luôn rồi."

(*) Lục La là người tiếp ứng cho hai đứa khi đi làm nội gián ở những chương đầu.

Tạ Thiên Hòa đáp: "Lệnh truy nã đã được ban hành, sớm muộn cũng bắt được thôi."

"Hy vọng là thế." Tư Duẫn nhún vai. "Dù sao chuyện này cũng chẳng liên quan nhiều đến hai tên lính quèn như chúng ta."

Tạ Thiên Hòa dọn đống sách dày trên bàn xuống, một con chip màu đen không biết từ đâu rơi ra, rớt trên thảm.

"Đây không phải con chip tôi sao chép à?" Tư Duẫn nhặt lên, thổi bụi trên bề mặt.

"Không giải mã được thì cũng chỉ là rác." Tạ Thiên Hòa phủi bụi trên sách. "Vứt đi cũng được, chẳng còn tác dụng gì nữa."

"Vứt thì phí công sức kỹ thuật siêu phàm của tôi quá." Tư Duẫn tiện tay ném con chip vào ống đựng bút. "Để đó xem như lưu giữ kỷ niệm."

Tạ Thiên Hòa bật cười: "Tùy cậu thôi."

Ở một nơi khác.

Tư Diệc Đồng đặt một chiếc hộp nhỏ màu bạc lên bàn. "Mẹ bảo em mang cho anh, thứ gì mà bí mật thế?"

"Chỉ là vài món đồ nhỏ thôi." Tu An cười, y mở hộp ra liếc nhìn, nhanh chóng đóng lại. "Nhưng bây giờ xem ra chẳng cần dùng đến nữa."

Tư Diệc Đồng tò mò, cô cố nhìn lén bên trong nhưng chỉ kịp thấy một mảng màu xanh đậm khi chiếc hộp bị đóng sập lại.

Cô nằm liệt trên ghế: "Anh, lần này bắt được Phó Trọng anh đúng là lập được công lớn rồi! Em đoán lần này về anh có thể trực tiếp thăng thiếu tướng- thiếu tướng trẻ nhất trong lịch sử Liên minh! Xem thử mấy lão già trong quân bộ lần này còn dám phản đối không!"

Tu An cong môi cười nhạt, nhưng ánh mắt lại không hề có chút niềm vui nào. Y ngừng một lát rồi hỏi: "Bên nghị viện đã quyết định chưa?"

"Ừm. Lần này việc sửa đổi luật Liên minh là điều không thể tránh khỏi. Nói trắng ra, vụ Phó Trọng chỉ là cái cớ, đám người đó đã chực chờ từ lâu rồi." Tư Diệc Đồng cau mày. "Năm đó vì dân số sụt giảm nghiêm trọng nên đã bãi bỏ án tử hình, nhưng sự thật chứng minh đó là một ý kiến tồi tệ. Nó chỉ khiến lũ hải tặc và tội phạm càng lộng hành hơn thôi, sớm muộn gì cũng phải khôi phục lại."

Tu An đặt chiếc hộp bạc lên bàn trà, nghe vậy động tác hơi khựng lại.

"Tin Phó Trọng bị bắt đã lan khắp Liên minh, dư luận xã hội đang dậy sóng. Những việc hắn từng làm, chỉ cần rút ra một chuyện bất kỳ cũng đủ khiến mọi người phẫn nộ. Lần này tỷ lệ phiếu thông qua chắc chắn sẽ đạt mức cao kỷ lục." Tư Diệc Đồng lắc đầu. "Cộng thêm thù mới hận cũ, quân bộ lần này quyết tâm diệt trừ cái gai trong mắt Cơn Lốc này."

"Băng hải tặc Cơn Lốc không dễ đối phó, cần phải cảnh giác chúng đến cướp người bất kỳ lúc nào." Tu An lạnh giọng: "Phó Trọng-"

Tư Diệc Đồng đang háo hức chờ nghe tiếp, nhưng Tu An chỉ im lặng, trông y như đang thất thần hoặc cân nhắc đối sách nào đó.

Hồi lâu, Tu An mới nói: "Chuyện của Phó Trọng, giao hết cho em phụ trách. Nhất định phải trông chừng hắn thật kỹ."

"Trưởng quan, anh đùa đấy à?" Tư Diệc Đồng nhăn mặt. "Em đâu đủ quyền hạn, giờ người có quyền hạn cao nhất ở Tử Vân tinh chính là anh. Hơn nữa, chính anh bắt được hắn, em không nhận cái củ khoai nóng này đâu."

Tu An: "......"

Tư Diệc Đồng liếc nhìn vẻ mặt căng thẳng của y, cô hỏi thăm dò: "Anh, có phải anh không tán thành việc tử hình Phó Trọng không?"

"Anh có tán thành hay không không quan trọng, đó là quyết định của nghị viện." Giọng Tu An trở nên cứng nhắc. "Đối với hắn, chung thân hay tử hình cũng chẳng khác gì nhau."

Tư Diệc Đồng nghĩ một chút rồi đáp: "Thật ra thì em thấy có chút khác á. Lần trước bị tuyên án chung thân, Phó Trọng đã dứt khoát vượt ngục. Với hắn, án chung thân chẳng khác nào được phóng thích vô điều kiện."

Tu An xoa xoa ấn đường, mệt mỏi đáp lời: "Tất cả đều phải chờ quyết định của nghị viện. Quân đội không có quyền can thiệp vào việc này, em cũng đừng dính vào."

"Ừm." Tư Diệc Đồng chán nản thở dài. "À đúng rồi, Phó Trọng nói muốn gặp anh."

Tu An vừa định từ chối thì Tư Diệc Đồng đã nhanh nhảu nói tiếp: "Gặp hay không tùy anh. Em đã chuyển quyền quản lý cho anh rồi! Em đi tìm A Duẫn chơi đây bái bai!"

Tư Diệc Đồng nói một hơi xong, không đợi Tu An lên tiếng đã nhanh như chớp chạy ra ngoài.

Tu An nhìn quyền giam giữ vừa nhận được trên thiết bị đầu cuối, lặng lẽ rơi vào trầm tư.

Tư Diệc Đồng chạy ra ngoài, vỗ vỗ ngực mình để trấn an. Khuôn mặt âm trầm của Tu An thực sự rất đáng sợ, khó trách nhiều người trong quân bộ thấy y mà như chuột gặp mèo.

"Em trai yêu dấu ơi, chị đến dưới lầu em rồi! Mau xuống đây đi!" Sau khi gửi tin nhắn cho Tư Duẫn, Tư Diệc Đồng tìm một bậc thang dưới lầu ngồi xuống tùy tiện.

Lúc này đang là giờ cơm, một Omega xinh đẹp đáng yêu ngồi dưới lầu ký túc xá Alpha lập tức trở thành tâm điểm chú ý. Sau lần thứ sáu từ chối Alpha đến làm quen, Tư Diệc Đồng đã vô cùng mất kiên nhẫn rồi, cô đang định lấy thiết bị đầu cuối ra thì nhìn thấy Tư Duẫn từ cửa chạy vội ra.

"Nhóc Duẫn!" Tư Diệc Đồng nhìn thấy em trai liền sáng bừng mắt, như một chú chim họa mi hoạt bát đáng yêu nhào vào lòng hắn.

Tư Duẫn vui vẻ ôm chị mình xoay một vòng.

Tư Diệc Đồng ngẩng đầu bóp bóp mặt hắn, "Có phải lại cao thêm rồi không?"

Tư Duẫn cười tinh nghịch, giơ tay đo trên đầu chị mình, sau đó vỗ vỗ đầu cô, cười tươi nói: "Đúng vậy đó đồ lùn."

Tư Diệc Đồng không khách sáo nào tung ngay một cú đấm vào bụng hắn. Động tác của cô cực nhanh, Tư Duẫn thậm chí còn chưa kịp phản ứng đã ăn trọn cú đấm.

"Chị à..." Tư Duẫn ôm bụng làm bộ như đang thổ huyết, "Lâu ngày không gặp, chị không thể dịu dàng hơn chút được à?"

"Yếu quá đấy, làm mất mặt Alpha." Tư Diệc Đồng hoàn thành xong nghi thức kỳ thị Alpha hàng ngày, cô vui vẻ khoác tay Tư Duẫn, "Khó khăn lắm mới được đi công tác, nào, dẫn chị tham quan trường em đi."

"Được thôi." Tư Duẫn thoải mái đồng ý, "À đúng rồi, chị, em có bạn trai rồi."

"Có bạn trai à?" Tư Diệc Đồng cười tươi, "Là Omega nào đẹp trai đến mức khiến em vừa mắt thế?"

"Là một Alpha!" Tư Duẫn ngẩng đầu tự hào, "Đặc biệt đẹp trai, đặc biệt dịu dàng, biết đánh nhau, biết nấu ăn, điểm Vật lý còn tuyệt đối đạt tối đa!"

Tư Diệc Đồng ngẩn người một lúc, sau đó buột miệng nói: "Em là Alpha, lại đi tìm một Alpha khác?"

Tư Duẫn mỉm cười gật đầu.

Tư Diệc Đồng đưa tay che miệng, ánh mắt không thể tin nổi nhìn hắn, cả người cũng run rẩy, "Trời ơi, sao em lại như vậy được! Alpha với Alpha thì không sinh ra được những đứa trẻ có gen ưu tú, vậy tài sản tỷ đô của nhà mình phải làm sao đây! Ba mẹ chắc chắn sẽ không đồng ý cuộc hôn nhân này! Alpha đó ở đâu? Chị phải cho cậu ta 5 triệu tinh tệ để cậu ta rời xa em!"

Tư Duẫn: "... Chị, diễn hơi quá rồi."

"Ồ." Tư Diệc Đồng lập tức lạnh mặt trở lại, khẽ ho hai tiếng, "Có ảnh không? Đẹp trai vậy thật sao? Điểm Vật lý thật sự đạt tối đa à? Pheromone hai đứa có hợp không?"

Khóe miệng Tư Duẫn giật giật, "Chị bình thường chút được không?"

Tư Diệc Đồng nở nụ cười kỳ lạ, "Em trai, chị đã rất bình thường rồi. Nhưng mà, hai Alpha bên nhau... Chậc."

Tư Duẫn:??

Tư Diệc Đồng nghiêm túc nói: "Tính chuyện kết hôn chưa? Tương lai định cư ở hành tinh nào? Có tính sinh con không?"

Tư Duẫn hứng khởi đáp: "Em định đính hôn trước, đợi đến tuổi pháp định thì sẽ kết hôn. Cậu ấy thích hành tinh nào thì tụi em sẽ định cư ở đó. Con cái thì chưa tính tới, đợi cậu ấy đồng ý đã."

Tư Diệc Đồng gật đầu đồng ý, "Không tệ, không tệ. Hai đứa tiến triển đến giai đoạn nào rồi?"

"À, tụi em đã yêu nhau được sáu ngày mười một tiếng rồi, sắp sửa bước sang sáu ngày mười hai tiếng. Lát nữa định đi căng tin ăn buổi hẹn hò chính thức đầu tiên." Tư Duẫn hào hứng xoa tay.

Tư Diệc Đồng: "..."

Tư Duẫn nghiêng đầu, "Chị, có gợi ý gì hay không?"

Tư Diệc Đồng vỗ vai hắn, mỉm cười, "Chị khuyên em nên tỉnh táo lại một chút."

Nụ cười trên mặt Tư Duẫn nhạt dần, ánh mắt trầm xuống, "Ý chị là gì?"

"Ai mà lần hẹn hò đầu tiên lại chọn ăn ở căng tin chứ!" Tư Diệc Đồng vỗ mạnh lên đầu cậu, "Tiền trong tài khoản của em dùng để rải làm cảnh à?"

Tư Duẫn ôm đầu, ấm ức nói, "Nhưng buổi chiều bọn em có tiết học."

"Buổi tối ấy, đồ ngốc." Tư Diệc Đồng nghiến răng, "Hoa, nến, nhảy, rượu, rồi phòng nghỉ một chuỗi, hiểu chưa!"

Tư Duẫn nghi hoặc, "Cái gì vậy?"

Tư Diệc Đồng cười lạnh, "Đầu tiên mang hoa đến đón người ta, sau đó ăn tối dưới ánh nến, tiếp theo mời cậu ấy nhảy, hai người uống chút rượu rồi vào phòng nghỉ giải quyết chuyện chính, rõ chưa?"

"Cũ rích cả rồi." Tư Duẫn bày tỏ sự chê bai.

Tư Diệc Đồng nhướng mày, "Thuộc hạ của chị gần như toàn là Alpha, bạn đời của họ ABO đủ cả, tổng kết đi tổng kết lại cũng chỉ có ngần ấy cách. Dựa vào quy tắc vàng này, tỷ lệ thoát ế của bộ phận chị phụ trách hàng năm đều đứng đầu quân bộ. Nhóc con, làm theo lời chị đi, mai bạn trai biến thành vị hôn phu luôn."

Tư Duẫn nuốt nước bọt.

Có hơi dao động.

Rõ ràng những cách mà Tư Diệc Đồng nói nghe rất xưa rất cũ, nhưng nếu phía trước thêm mấy chữ "cùng với Tạ Thiên Hòa" thì lập tức biến thành đặc biệt độc nhất vô nhị.

"Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, bạn trai em là người ở đâu? Gia đình làm nghề gì?" Tư Diệc Đồng chợt nhớ ra, hỏi tiếp: "Nếu hai đứa thật sự tính đến chuyện lâu dài, hai bên gia đình gặp mặt ăn bữa cơm cũng không tệ."

Những lời này như một gáo nước lạnh dội xuống đầu Tư Duẫn, khiến hắn lập tức tỉnh táo trở lại.

Người ở hành tinh Quặng chẳng qua là một đám dòi bọ giãy giụa trong bùn lầy, dù có sống sót cũng chẳng sống được bao lâu, đó là nơi thử thách nhân tính nhất...

Những câu nói ngày trước của Tư Diệc Đồng bỗng vang lên bên tai hắn.

Những mẩu đối thoại từng vô tình nghe thấy, những cảnh tượng trước đây thường bị hắn bỏ qua, giờ đây bỗng nhiên ùa về.

... Đúng thế, người ở hành tinh khai thác tốt nhất là không nên tiếp xúc, nhiều người tâm lý đều không bình thường...

Tỷ lệ phạm tội cao ngất, cơ bản là một hành tinh rác rưởi, đừng nên giao thiệp nhiều...

Đợi đến thời điểm thích hợp, hẳn là nên xử lý hành tinh khai thác đó...

... Đúng vậy, chợ đen trên hành tinh mỏ phát triển rất mạnh, rễ của nó đã lan sang các hành tinh khác. Ông chủ chợ đen tên gì nhỉ? À, Cô Lang. Đến giờ vẫn chưa bắt được sao?

"..."

Những gương mặt chán ghét và giọng điệu lạnh lùng khinh bỉ của họ bỗng trở nên rõ ràng trong tâm trí hắn.

Hắn thậm chí còn nhớ lại lần đầu tiên Tạ Thiên Hòa nhắc đến Quặng tinh với chút ngập ngừng kỳ lạ và cả vẻ bối rối thoáng qua trên mặt anh khi nhìn thấy Cô Lang.

Tạ Thiên Hòa có phải vẫn luôn nghĩ rằng anh cũng là một trong số những người đó?
Bình Luận (0)
Comment