Đối A - Quy Hồng Lạc Tuyết

Chương 67

Tư Duẫn chỉ giải thích qua loa vài câu rồi chạy vụt đi mất. Tư Diệc Đồng nhìn theo bóng lưng của em trai, cô khẽ lắc đầu.

"Tạ Thiên Hòa!" Tư Duẫn đẩy mạnh cánh cửa ra, hắn thấy một Omega lạ mặi với ngoại hình bình thường có hơi mập mạp đang ngồi trên ghế sofa đọc sách.

Tư Duẫn ngơ ngác một lúc, cố ý quay lại nhìn biển số phòng, rồi nghi hoặc nhìn Omega mũm mĩm kia, "Cậu là ai?"

Omega trắng trẻo mập mạp trước mặt có đôi mắt vốn đã không lớn, giờ cười lên chỉ còn lại một đường chỉ, "Hửm?"

"Tạ... Tạ Thiên Hòa?" Tư Duẫn kinh ngạc nhìn anh, "Cậu lại biến thành Omega rồi à?"

Tạ Thiên Hòa phiên bản mập đứng dậy, lạnh lùng nói: "Sao, không được à?"

"Đương nhiên là được chứ!" Tư Duẫn cố nín cười, nghiêm túc trả lời, "Biến thành Omega trông cũng đáng yêu lắm."

Tạ Thiên Hòa cúi đầu véo thử mỡ bụng của mình, bật ra một tiếng cười lạnh.

Tư Duẫn liếm môi, bước lại gần, hắn không nhịn được cũng đưa tay véo thử, ú na ú nần, còn đàn hồi, cảm giác rất thích, thế là lại véo thêm vài cái nữa.

Tạ Thiên Hòa hất tay hắn ra, nghiêm túc nói: "Sao lại là tôi biến trước?"

Tư Duẫn gãi gãi cổ, "Tôi cũng không biết, có lẽ... tôi tự phục hồi rồi?"

Nhưng rõ ràng khả năng này là rất thấp.

Tạ Thiên Hòa cực kỳ không hài lòng với việc mình liên tiếp biến thành Omega, anh ủ rũ một lúc, rồi nói: "Cậu không phải có việc à? Sao quay lại nhanh vậy?"

"À, đúng rồi." Tư Duẫn cười gượng, "Chuyện nhỏ thôi. Gần trưa rồi, đi ăn cùng nhau đi!"

Tư Duẫn đã chuẩn bị tâm lý trên đường, nhưng vừa rồi bị gián đoạn khiến cảm xúc của hắn dịu lại, giờ đây lại không biết làm sao mở lời với Tạ Thiên Hòa nên đành chuyển chủ đề.

Tạ Thiên Hòa bỗng nhận ra rằng biến thành một Omega bình thường không mấy nổi bật, cũng có lợi.

Ví dụ như bây giờ.

Omega mập lùn đứng trước quầy bán bánh ngọt, chỉ tay vào ba loại bánh trong tủ kính, thản nhiên nói: "Ngoài ba loại này ra, còn lại mỗi loại cho tôi hai cái."

Và hoàn toàn không ai nhìn anh với ánh mắt khác thường.

Năm phút sau, Tư Duẫn nhìn thấy Tạ Thiên Hòa bê một "tháp bánh" về bàn, đũa gắp thịt viên của hắn rơi lạch cạch vào bát.

Tạ Thiên Hòa nhìn đống bánh trên bàn với vẻ thỏa mãn, anh dựa vào lưng ghế, cái nọng hiện rõ mồn một, rồi từ từ cầm một chiếc bánh ngọt lên, nhấm nháp một cách bình tĩnh nhưng đầy lý lẽ.

Tư Duẫn thử nhắc nhở: "Lượng chất béo trong những cái này rất cao, ăn nhiều không ngán hả?"

Tạ Thiên Hòa chẳng buồn để ý, miễn cưỡng chọn một cái không phải gu yêu thích lắm đẩy về phía hắn, "Cậu ăn đi."

Tư Duẫn lập tức cảm động quên hết mọi thứ.

Một người thích bảo vệ đồ ăn như Tạ Thiên Hòa lại sẵn sàng chia sẻ đồ ăn với hắn đấy- và thứ này còn là bánh ngọt yêu thích của cậu ấy nữa!

Tư Duẫn nâng niu chiếc bánh ngọt, "Tôi giữ nó làm kỷ niệm vậy."

"Không ăn thì trả đây." Tạ Thiên Hòa chìa tay định lấy lại, nhưng tay ngắn quá không với tới.

Tư Duẫn giận dữ nói: "Của cho đi là của tôi! Không trả!"

Nói xong, hắn cho chiếc bánh định giữ làm kỷ niệm vào miệng, ngay lập tức bị vị ngọt ngấy khiến mặt mũi nhăn hết cả lại.

Tạ Thiên Hòa nhếch môi cười, "Ngon không?"

Tư Duẫn khó khăn nuốt xuống, cố tỏ ra thanh lịch mê hoặc, "... Ngon lắm."

Tạ Thiên Hòa bình thản đẩy một chiếc bánh khác sang trước mặt hắn, ra vẻ quan tâm nói, "Ngon thì ăn thêm đi."

Mặt Tư Duẫn xanh mét, cười gượng đẩy bánh trở lại, "Không không không, cậu ăn đi là được."

Sau đó, dưới ánh mắt ngày càng kinh ngạc của Tư Duẫn, Tạ Thiên Hòa ăn hết toàn bộ bánh ngọt trên bàn.

Tư Duẫn cố ý mua một cốc trà, đưa đến trước mặt anh, "Uống chút trà đi."

"Không uống." Tạ Thiên Hòa từ chối thẳng thừng, anh còn cố đi mua thêm kem.

Tư Duẫn giữ chặt, níu kéo cánh tay mập mạp của anh lại, "Không được, cậu không thể ăn nữa, kem lạnh lắm."

"Cơ hội khó có được." Tạ Thiên Hòa quyết tâm, "Cậu ăn không?"

"Không-" Tư Duẫn nhìn anh khó có được lúc vui vẻ ngây thơ hiếm hoi, bỗng dưng không muốn từ chối nữa. Hắn nắm tay anh, "Không ăn thì không được, tôi đưa cậu đi ăn."

Tạ Thiên Hòa hơi do dự, "Buổi chiều còn có tiết học."

"Không học nữa." Tư Duẫn hứng khởi nói, "Chúng ta trốn học!"

Mắt Tạ Thiên Hòa sáng lên, "Đi thôi!"

Một giáo viên đi ngang qua:??

Học sinh bây giờ ngang ngược như thế sao?

Hai người trốn học đầy khí thế đi đến khu thương mại sầm uất nhất ở khu A hành tinh Tử Vân.

Tư Duẫn rút ra một chiếc thẻ đen, nghiêm túc giao vào tay Tạ Thiên Hòa, khí phách nói: "Quẹt sạch nó đi."

Tạ Thiên Hòa nhìn chiếc thẻ đen, lại xác nhận bạn trai mình rất giàu, sau đó anh không chút khách sáo nhận lấy, "Được."

Hai người có lần cao nhất chỉ từng đi dạo ở một trung tâm thương mại nghèo nàn trên hành tinh Bổn Lợi, giờ đây bừng bừng hứng thú chuẩn bị bung lụa.

"Lần này tuyệt đối không bị mấy chương trình mua một tặng một dụ dỗ nữa." Tư Duẫn phóng khoáng vung tay, "Chúng ta chỉ mua thứ đắt nhất!"

Tạ Thiên Hòa xoay xoay chiếc thẻ đen trong tay, "Được!"

Mười phút sau, hai người ngoan ngoãn đứng xếp hàng trước một quầy nước giải khát, cạnh họ là tấm biển quảng cáo to đùng - Khuyến mãi khai trương: Tất cả đồ uống mua một tặng một.

Bầu không khí yên bình, nhưng phảng phất chút lúng túng.

"Mua nốt cái này xong rồi tính." Tư Duẫn nói.

Tạ Thiên Hòa vô cùng đồng tình, gật đầu lia lịa.

Hai người lang thang cả buổi chiều, cuối cùng mệt đến mức nằm vật ra ghế nghỉ, nhìn hai túi đồ sinh hoạt vừa đủ không nhiều không ít trước mặt, cả hai rơi vào trầm mặc.

Có vài người, dù có tiền cũng không biết phải tiêu thế nào.

"Tôi đi vệ sinh chút." Tư Duẫn quay đầu nhìn Tạ Thiên Hòa, chân thành mời, "Cậu có muốn đi cùng tôi không?"

Tạ Thiên Hòa từ chối khéo léo: "Thôi, dù có đi cùng thì nhà vệ sinh của chúng ta cũng khác giới."

Tư Duẫn: "..."

Trong lúc chờ đợi, Tạ Thiên Hòa đã ăn hết ba gói đồ ăn vặt và uống một cốc trà sữa, thế mà Tư Duẫn vẫn chưa quay lại.

Anh kiên nhẫn ăn thêm một gói nữa, rồi phủi tay, đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh. Nhưng vừa đến nơi, anh đã thấy Tư Duẫn đang ôm vai một nữ Omega nhỏ nhắn đáng yêu, đang dịu dàng nói gì đó, nụ cười trên mặt rạng rỡ như hoa nở.

Tạ Thiên Hòa nhớ mang máng rằng Tư Duẫn từng nói hắn có một người chị gái hơn mình nhiều tuổi. Mặc dù Omega nữ trước mặt trông chỉ khoảng 16-17 tuổi, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng đó. Xét về tình hay lý, anh cũng nên qua chào hỏi một tiếng.

Nhưng chưa kịp bước chân đến, thiết bị liên lạc đã nhận được tin nhắn từ Tư Duẫn: Cục cưng, tôi bị đau bụng, có lẽ phải mất thêm một lúc. Cậu cứ đi dạo trước, nửa tiếng sau tôi sẽ đến tìm.

Tạ Thiên Hòa nhìn tin nhắn, lại nhìn Tư Duẫn đang cười nói vui vẻ với Omega nữ kia, anh rơi vào trầm mặc.

Nếu là chị gái, có cần phải giấu giếm không?

Không cần.

Tạ Thiên Hòa hít sâu một hơi, nhét thiết bị liên lạc vào túi.

Cảm giác này hoàn toàn khác với lúc phát hiện Tống Vũ ngoại tình trước đây. Đối với Tống Vũ là không bao giờ muốn gặp lại. Còn đối với Tư Duẫn... là muốn đánh chết hắn.

Tạ Thiên Hòa nhìn gương mặt điển trai đang cười rạng rỡ của Tư Duẫn, lòng dạ anh không đành, cảm thấy thay vì đánh chết, tốt hơn là đánh gãy chân rồi nhốt lại luôn là tốt nhất.

Anh vẫn luôn dễ mềm lòng với người này.

Tạ Thiên Hòa lặng lẽ đi theo sau Tư Duẫn và Omega nữ kia, nhìn hắn ân cần xách túi, mua nước, chọn quần áo cho cô. Trên đường thậm chí còn có vài Pmega khác tiến đến bắt chuyện.

Tư Duẫn mỉm cười, ôm vai omega nữ kia, khách sáo từ chối: "Xin lỗi, tôi đã có bạn đời rồi."

Tạ Thiên Hòa: "..."

Không thể ngờ được, Tư Duẫn lại là một tên đàn ông lăng nhăng. Không chỉ lừa tình, mà còn chân đạp hai thuyền.

Tại sao anh luôn tinh mắt chọn trúng đàn ông tệ bạc được thế nhỉ?

Tạ Thiên Hòa tự ngẫm lại một giây, rồi kết luận chuyện này chẳng liên quan gì đến mình cả. Bản thân anh, ngoài việc thường xuyên trượt môn ngoại tinh văn thì căn bản không có khuyết điểm.

Còn cái tên nhóc Tư Duẫn kia dám cắm sừng anh kia, cũng không biết tự lượng sức.

Tư Duẫn đang sốt ruột muốn thoát khỏi Tư Diệc Đồng thì bất chợt cảm thấy lạnh sống lưng.

"Bộ đồ này đẹp đấy, vào thay thử xem." Tư Diệc Đồng đưa một bộ quần áo cho Tư Duẫn, cô đẩy hắn vào phòng thử đồ.

Tư Duẫn bất đắc dĩ nhận lấy, đóng cửa phòng thử đồ lại bắt đầu thay. Vừa cởi áo trên, một cơn gió lạnh lướt qua, chưa kịp phản ứng thì đầu gối đã bị đá một cú suýt ngã quỵ.

Tạ Thiên Hòa đứng dựa vào cửa, nhìn xuống hắn từ trên cao, cười mà như không hỏi: "Không phải đau bụng lắm sao?"

Ánh mắt Tư Duẫn lóe lên một tia hoảng loạn, gượng cười nói: "À, giờ hết rồi."

Tạ Thiên Hòa nhẹ nhàng phủi tay, phát ra tiếng cười lạnh ý tứ sâu xa: "Hừ."

Tư Duẫn giật thót trong lòng, vội vàng giải thích: "Không phải như cậu nghĩ đâu! Chuyện này tôi có thể giải thích!"

Tạ Thiên Hòa nhấc chân đạp lên vai hắn, mắt đỏ rực, sát ý bừng bừng hỏi: "Là tôi không đủ dịu dàng hay không đủ đẹp?"

Cạch.

Tiếng cửa phòng thử đồ bị mở ra từ bên ngoài: "A Duẫn, xảy ra chuyện gì vậy-"

Tư Diệc Đồng kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt. Một Omega nhỏ nhắn, mũm mĩm, sát khí đằng đằng đạp lên vai em trai cô với vẻ mặt hung dữ. Còn cậu em trai đáng thương thì sắp khóc đến nơi, ẻm ngẩng đầu nhìn đối phương, ánh mắt lại tràn ngập tình cảm.

Tạ Thiên Hòa hoàn toàn phớt lờ người ngoài, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Tư Duẫn, chờ lời giải thích.

Tư Duẫn uất ức trông về phía Tư Diệc Đồng, "Chị, chị mau giải thích giúp em!"

Tư Diệc Đồng nhìn người này, lại nhìn người kia, bỗng nhớ ra Tư Duẫn từng nói bạn trai mình là một Alpha đẹp trai phong độ. Nhưng người trước mắt rõ ràng là một Omega, tướng mạo bình thường, quan trọng nhất là cực kỳ hung tợn. Nhìn xem, em trai cô bị ức hiếp đến mức nào rồi!

Tư Diệc Đồng nghĩ đây chắc chắn là một "đào hoa thối" Tư Duẫn gây ra bên ngoài, đồng thời cảm thấy bất bình thay vị Alpha ở nhà. Khí chất cô lập tức thay đổi, bước lên một bước, khoác áo cho Tư Duẫn, ôm lấy cánh tay hắn, cô vừa đáng thương vừa sợ hãi nhìn Tạ Thiên Hòa: "Cậu là ai vậy! Mau thả bạn trai tôi ra dùm!"

Tư Duẫn:!?

Tác giả có lời muốn nói:

Tư Duẫn (hoảng hốt): Không phải! Không phải như cậu thấy đâu! Chị ấy, chị ấy là chị tôi! Chị mau giải thích đi mà!

Tư Diệc Đồng (nhập vai bạch liên hoa): Ơ kìa, gọi gì mà chị~ Không phải vẫn luôn gọi người ta là tục tưng à? Đáng ghét ghê~

Tạ Thiên Hòa (lạnh lùng): Cút hết đi.
Bình Luận (0)
Comment