Ngay trong khoảnh khắc đó, Tư Duẫn cảm nhận được mối đe dọa đến tính mạng từ Tạ Thiên Hòa.
Hắn vội vàng đẩy Tư Diệc Đồng ra, "Không! Tôi không có quan hệ không chính đáng gì với người này!!"
Tư Diệc Đồng đang toàn tâm toàn ý đóng kịch, chợt ngẩn người:??
Cái tên nhóc thúi này đang nói gì vậy?
Tư Duẫn đứng dậy, thành khẩn nói: "Chị ấy là chị gái tôi mà, chị ruột, cùng một mẹ sinh ra."
Tư Diệc Đồng nũng nịu ôm cánh tay của Tư Duẫn, khóc lóc: "Cậu còn có một chị gái?"
Tạ Thiên Hòa híp mắt, cười nhạt: "Chị gái cậu?"
Tư Duẫn tuyệt vọng nhìn Tư Diệc Đồng, "Chị, đây là bạn trai của em! Bạn trai!!!"
Tư Diệc Đồng ngây ra một lúc, "Bạn trai của em không phải là một Alpha sao?"
"Cậu ấy đúng là Alpha, nhưng hiện tại tạm thời là Omega." Tư Duẫn nghiến răng nói, "Chị còn tiếp tục diễn kịch thì chị mất luôn đứa em trai này đó!"
Biểu cảm trên mặt Tư Diệc Đồng lập tức thay đổi, trở nên chững chạc và điềm đạm hẳn, cô mỉm cười với Tạ Thiên Hòa: "Xin lỗi, là hiểu nhầm, cậu ấy là em trai tôi."
Tạ Thiên Hòa: "..."
Đột nhiên, có chút xíu thất vọng.
Tư Duẫn đối diện với ánh mắt của anh, đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Quả thật, cảm giác vừa rồi kiểu "tôi muốn bẻ gãy chân mày rồi nhốt cậu lại" không phải là ảo giác!
Mười phút sau, ba người ngồi vào bàn, bắt đầu trò chuyện giao lưu thân thiết.
"... Tóm lại, là tôi đã hiểu lầm, thật sự xin lỗi, Tiểu Tạ." Tư Diệc Đồng mỉm cười nói, "Cũng trách tôi hết, do không hỏi rõ ràng, làm cậu phải chịu uất ức rồi."
Tạ Thiên Hòa không giỏi ứng phó với các Omega nữ nhìn có vẻ yếu đuối như vậy, chỉ lịch sự đáp: "Không sao, chị không cần phải áy náy."
Tư Diệc Đồng giờ nhìn thấy cái Omega trắng trắng mũm mĩm này, cảm thấy cực kỳ dễ thương, nhìn cậu ấy giống như một viên bánh trôi mềm mềm, chắc chắn nắn sẽ rất thích...
"Việc các cậu sẽ chuyển thành O tôi cũng nghe nói, anh tôi đã báo cáo với quân đội rồi, quân đội đã sắp xếp bác sĩ chuyên gia chờ đón các cậu." Tư Diệc Đồng nói, "Vấn đề này rốt cuộc là do quân đội thiếu sót, dù sao cũng không nên để hai sinh viên quân sự vừa trưởng thành làm nhiệm vụ như vậy."
Cô yêu thương nhìn Tạ Thiên Hòa, "Dù sao cậu vẫn là một đứa trẻ chưa trưởng thành."
Tạ Thiên Hòa: "..."
Thật sự có chút không chịu nổi sự quan tâm đột ngột từ một người phụ nữ lớn tuổi.
"Thế nào? Nếu các cậu không có vấn đề gì, chị sẽ giúp các cậu làm thủ tục ở Học viện Quân sự gì đó, xong việc rồi các cậu có thể trở lại học." Tư Diệc Đồng hỏi.
Tư Duẫn hy vọng lấp lánh nhìn về phía Tạ Thiên Hòa.
Tạ Thiên Hòa không để ý đến hắn, chỉ nói với Tư Diệc Đồng: "Không vấn đề gì, phiền chị rồi."
"Không phiền không phiền, sau này chúng ta đều là người một nhà mà." Tư Diệc Đồng cười.
Tạ Thiên Hòa chỉ cười mà không nói gì.
Chờ về đến ký túc xá và tắm rửa xong, cuối cùng Tư Duẫn cũng có cơ hội nói chuyện với Tạ Thiên Hòa.
"Tạ Thiên Hòa, cậu có giận không?" Hắn ngồi xổm trên đất, giương ánh nhìn mong chờ nói với Tạ Thiên Hòa.
Tạ Thiên Hòa đang dùng khăn lau tóc ướt cho hắn, nghe xong khẽ hừ một tiếng.
"Tôi không nên lừa cậu." Tư Duẫn thay đổi tư thế ngồi xếp bằng trên đất, tựa cằm lên đầu gối Tạ Thiên Hòa, "Xin lỗi mà."
Tạ Thiên Hòa vuốt tóc hắn, lại gạt nước trên mũi hắn đi, "Sao lại không muốn tôi gặp chị cậu?"
Tư Duẫn cứng người, vài giây sau mới khẽ nói: "Rõ ràng như vậy à?"
"Ừ." Tạ Thiên Hòa gật đầu, "Hôm nay cậu cứ như thằng ngu vậy."
Tư Duẫn thở dài, "Vậy tôi nói rồi cậu không được giận."
Tạ Thiên Hòa nhìn hắn không có biểu cảm gì.
"Vậy.. cho dù có giận cũng không được im lặng không nói chuyện với tôi." Tư Duẫn tội nghiệp đáng thương nhìn anh.
Tạ Thiên Hòa mỉm cười, "Được."
Tư Duẫn bị nụ cười của anh làm cho nổi da gà, mãi mới tổ chức được một lúc mới nói: "Thật ra, tôi sợ cậu không muốn gặp chị tôi."
"Sao vậy?" Tạ Thiên Hòa hỏi.
"Bởi vì họ ở trên hành tinh chủ lâu quá rồi, có thể sẽ có chút... thành kiến với Quặng tinh." Tư Duẫn cố gắng diễn đạt một cách khéo léo, khó khăn nói, "Có thể sẽ có chút ấn tượng không tốt về cư dân nơi đó, họ có thể làm cậu không vui."
Nhưng rõ ràng, Tạ Thiên Hòa của hắn là người tuyệt vời thế mà.
Tư Duẫn chỉ nghĩ đến những tình huống có thể xảy ra đã cảm thấy buồn, dù chỉ là một khả năng thôi, nhưng hắn không muốn để Tạ Thiên Hòa phải đối mặt với những tình huống như vậy.
Tạ Thiên Hòa cúi đầu nhìn hắn, im lặng một lúc mới đưa tay xoa đầu hắn, "Sẽ không đâu."
Tư Duẫn ngạc nhiên đột nhiên ngẩng đầu.
"Không giận đâu." Tạ Thiên Hòa cười khẽ, "Vì tôi biết cậu không quan tâm."
Tư Duẫn không hiểu tại sao mình lại cảm thấy càng thêm tủi thân, ngấn lệ nhìn Tạ Thiên Hòa, "Tại sao giờ tôi lại thấy càng buồn hơn nhỉ?"
Tạ Thiên Hòa xoa mặt hắn, "Cậu là đồ ngốc."
Tư Duẫn nhìn Tạ Thiên Hòa một lúc rồi đẩy ngã anh xuống giường, "Muốn hôn cậu."
Tạ Thiên Hòa thở dài, "Cậu đúng là không kén chọn gì cả."
"Chỉ cần là cậu thì cho dù biến thành đầu heo tôi cũng chịu." Tư Duẫn cam đoan.
Tạ Thiên Hòa mặt đen lại, một tay bịt miệng hắn, "... Không cần phải vậy đâu."
Tư Duẫn cười rộ lên, kéo tay Tạ Thiên Hòa ra, ôm lấy gương mặt mềm mại của anh hôn lên.
Sau khi đánh dấu tạm thời, Tạ Thiên Hòa trở lại thành Alpha, nhưng Tư Duẫn thấy vẫn chưa đủ, hắn định thử tiếp.
Tạ Thiên Hòa lạnh mặt từ chối.
Tư Duẫn không hài lòng cắn vào cổ Tạ Thiên Hòa, Tạ Thiên Hòa vỗ đầu hắn, anh nghiêng mặt hôn lên má hắn, "Ngoan."
Tư Duẫn lập tức trở nên ngoan ngoãn.
Tạ Thiên Hòa thở dài, dù thế nào cũng không thể hiểu được mình sao lại rơi vào tay tên ngốc này, suy nghĩ mãi chỉ có thể kết luận-Tư Duẫn quá đẹp, đúng là nhan sắc làm mờ mắt người ta.
Tư Duẫn thỏa mãn ôm chặt lấy Alpha của mình, hắn thở dài, "Vẫn là Alpha ôm thoải mái."
"Tư Duẫn." Tạ Thiên Hòa bỗng nhiên gọi tên hắn.
Tư Duẫn nhắm mắt lại, nghi hoặc phát ra âm thanh, "Hử?"
"Cậu tin tôi không?" Tạ Thiên Hòa hỏi.
"Chắc chắn tin." Tư Duẫn không do dự trả lời.
"Vậy thì tốt." Tạ Thiên Hòa hôn lên trán của hắn, "Ngủ đi."
Dưới lòng đất của Học viện Quân sự Duy hòa.
"Chào ngài, trưởng quan!" Những người gác tùy tùng hành lễ với Tu An.
Tu An đáp lễ, "Tôi vào xem một chút."
"Mời."
Mặc dù Tu An có quyền hạn cao nhất, nhưng vẫn mất không ít công sức để mở hết các cửa ải mới thấy được Phó Trọng, người bị giam giữ ở nơi sâu nhất.
Liên minh có vẻ thật sự sợ các biện pháp thông thường không thể giam cầm được Phó Trọng. Lần này họ hoàn toàn bỏ qua quyền con người, sử dụng xích đặc chế xuyên qua da thịt hắn, quấn chặt lấy xương cốt, vết thương còn chưa kịp đóng vảy.
"Ngài Khải Lai ra lệnh, để tránh Phó Trọng trốn thoát thì có thể sử dụng mọi biện pháp." Một người lính đi theo giải thích: "Chúng tôi đã sử dụng công nghệ thần kinh sinh học tiên tiến nhất để giam giữ hắn. Bây giờ hắn chỉ cần động đậy một chút sẽ phải chịu cơn đau kinh khủng, trưởng quan cứ yên tâm."
Tu An nghe vậy ánh mắt tối sầm, y nhìn về phía Phó Trọng đang ngồi trong góc.
Phó Trọng tái nhợt ngồi trên đất, có lẽ vì xích đã xuyên qua lưng nên hắn không dựa vào tường mà chỉ ngồi đó, đầu cúi xuống, mái tóc dài che khuất tầm nhìn, khiến người khác không thể nhìn ra cảm xúc của hắn lúc này.
"Ừ." Tu An vẫy tay với những người đứng bên cạnh, "Các người đi ra ngoài hết đi, tôi có vài câu muốn nói riêng với hắn."
"Vâng!" Những người theo sau rút lui.
Tu An bước vài bước về phía Phó Trọng rồi dừng lại trước mặt hắn.
"Phó Trọng." Tu An gọi tên hắn.
Phó Trọng từ từ ngẩng đầu lên rồi nở một nụ cười xán lán giống như mọi khi.
Kiêu ngạo, không biết sợ là gì.
Tu An không thể nhịn được nhíu mày, "Anh còn có thể cười được sao?"
Phó Trọng cười đáp: "Em đến thăm tôi, tôi rất vui."
Tu An quỳ nửa gối xuống, nắm chặt cằm Phó Trọng, sắc mặt y đen lại gần như có thể nhỏ nước, "Anh đã từng nghĩ tới ngày hôm nay khi làm những việc đó không?"
Phó Trọng nở nụ cười rộng, lộ ra hàm răng trắng tinh, "Thực sự là không nghĩ tới --"
Tu An lạnh lùng nhìn hắn.
"Không ngờ em lại đến thăm tôi." Phó Trọng cười mỉm nhìn y, "Chà, thật sự thích tôi như vậy sao, bé yêu?"
Tu An thoáng chốc ngẩn ra, y đột nhiên buông hắn ra, nghiến răng nói: "Phó Trọng! Đến giờ này anh vẫn không biết hối cải sao?"
Tu An siết quá mạnh, Phó Trọng bị xích kéo lại khiến sắc mặt hắn ta trắng bệch, nhưng ngay lập tức hắn lại bật cười, "Tôi là một tên cướp biển, nghề của tôi là giết người cướp của, hối cải cái quái gì."
"Liên minh đã quyết định khôi phục án tử cho anh rồi." Tu An nói: "Nếu anh vẫn giữ thái độ như bây giờ, anh sẽ trở thành người đầu tiên bị thi hành án sau khi án tử được phục hồi."
Phó Trọng nhướng mày, "Tu trưởng quan, em đang lo cho tôi à?"
"Tôi chỉ đang trình bày sự thật với anh." Tu An mặt không biểu cảm, nói: "Nếu anh có thái độ tốt..."
"Thì kết quả cũng không thay đổi." Phó Trọng cười khẩy một tiếng, "Liên minh ghét tôi đến tận xương tủy, tôi không mong họ sẽ tha cho tôi."
Tu An im lặng.
"Ài, tôi chỉ định mang em về làm vợ của mình, giờ lại gần như phải đánh đổi mạng sống rồi." Phó Trọng thở dài, rất không hài lòng nói: "Tôi còn muốn cùng em nuôi vài đứa trẻ cơ."
Tu An nặng nề nhìn hắn, sắc mặt nghiêm túc lạnh lẽo.
"Thế nào? Có phải tôi đã làm em cảm động rồi không?" Phó Trọng hào hứng nói: "Tu trưởng quan, có muốn giúp tôi vượt ngục không?"
"Anh mơ đi." Tu An nghiến răng nói.
"Tôi biết." Phó Trọng chẳng bận tâm lắm xua xua tay, cười nói: "Vậy đổi yêu cầu khác."
"Có hơi đau." Hắn ta liếm môi khô khốc, "Em có thể hôn tôi một cái không?"
Tu An biểu cảm không chút thay đổi, ánh mắt dừng lại trên những chiếc xích cắm sâu vào da thịt hắn, y lạnh lùng nói: "Biện pháp giam cầm này là trái pháp luật, tôi sẽ yêu cầu họ tháo hết đi."
Phó Trọng liếc mắt nhìn chăm chăm vào y, "Tôi sắp chết rồi, thật sự không hôn một cái sao?"