Đối A - Quy Hồng Lạc Tuyết

Chương 69

Ánh mắt Tu An rơi vào khuôn mặt Phó Trọng, nhìn thấy vẻ mặt thờ ơ của hắn, không biết vì sao một cơn giận dữ vô lý lại dâng lên từ đáy lòng y.

Loại người này quả thực đáng chết -- Tu An đột nhiên nắm chặt tay, tập trung nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh thẳm đột ngột gần kề kia.

Phó Trọng đã đạt được điều mình muốn, hôn lên môi Tu An, sau đó nhanh chóng rời đi trước khi cú đấm của Tu An kịp giáng xuống.

Một nụ hôn vội vàng, vừa chạm là rời.

"Thật sự hôn được rồi." Phó Trọng tự mãn nhướng mày nhìn Tu An, "Hay là Tu trưởng quan thật sự không có ý tránh né?"

Tu An liếc hắn, y đứng dậy rời đi, chỉ để lại một bóng lưng lạnh lùng vô tình.

Phó Trọng lười biếng giơ tay chạm vào khóe miệng của mình, "Chậc, nói không chừng là nụ hôn cuối thật, vô tình quá đi."

Hắn ngồi trên đất không thoải mái lắm, lưng không thể thẳng, chỉ có thể cúi đầu nhìn chỗ da thịt và kim loại kết nối với nhau trên tay, đếm những vết máu trên đó.

Rồi bất ngờ, hắn ta bị một người nắm cổ áo kéo dậy.

Phó Trọng giật mình nhìn Tu An quay lại, ngạc nhiên hỏi: "Ồ, sao lại quay lại vậy?"

Tu An trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh, ánh mắt cứng rắn nhìn vào đôi mắt vẫn mang nụ cười của Phó Trọng, một nụ hôn mạnh mẽ dữ dội, không giống chút nào với một Omega.

Phó Trọng không thể sử dụng sức lực tay chân, chỉ động đậy một chút đã thấy đau, đành thả lỏng để mặc Tu An muốn làm gì thì làm.

Tu An đặt tay lên gáy hắn, làm nụ hôn càng thêm sâu, như một con bạc đặt tất cả vào ván cược cuối cùng, lại giống như chỉ đơn giản muốn dành cho hắn một nụ hôn thỏa mãn.

Cuối cùng, Phó Trọng gần như không chịu nổi, "Ê Tu trưởng quan này... sắp nghẹt thở rồi."

Tu An nắm lấy tóc hắn, lạnh lùng nói: "Anh không phải rất mạnh à?"

Phó Trọng không thể nhịn được mà bật cười, "Cũng phải xem là với ai, như Tu Trưởng quan thế này thì tôi chịu không nổi."

Tu An mím môi, nhìn hắn một lúc lâu mới mở miệng: "Tôi sẽ không thương hại anh, càng không cứu anh."

Phó Trọng thản nhiên: "Tôi tất nhiên biết."

"Vậy anh-"

"Tôi không sợ chết." Phó Trọng mỉm cười, nói: "Chỉ là lo ngại sau này em không thấy tôi sẽ buồn thôi."

Tu An nghiến chặt quai hàm, không biểu lộ cảm xúc: "Anh chết rồi tôi lại càng được yên tĩnh."

"Ồ" Phó Trọng đưa tay gãi gãi mũi, nhưng lại kéo trúng sợi xích khiến tay đau đến run lên, hắn nghĩ một chút lại nói: "Sau này nếu em tìm được Alpha khác thì đối xử dịu dàng chút. Chỉ riêng pheromone của Alpha thôi cũng có thể ép em chết ngắc rồi. Họ không giống tôi đâu, chỉ chọc em một chút cho vui, nếu thật sự động vào em thì em có khóc cũng không có chỗ mà khóc."

Tu An đột nhiên cảm thấy tay mình ngứa ngáy.

"Em cũng đừng tùy tiện mà động vào Alpha của người ta-" Phó Trọng bĩu môi, trông như còn có chút bất bình: "Tôi thì tính khí tốt không so đo, đổi lại là kẻ chịu đựng kém khác, nói không chừng trước tiên chém chết em rồi tự sát cũng nên."

Tu An: "..."

Y do dự hai giây giữa việc đấm Phó Trọng một trận và mắng một trận, cuối cùng lại nghiêm túc nói: "Biết rồi."

Phó Trọng nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tôi không tin một Omega hung dữ như em mà còn có thể tìm được Alpha..."

Tu An nghiến răng, quả nhiên vẫn nên đấm một trận thì hơn.

Mười ngày sau.

Chủ tinh.

Cảng nơi con tàu vũ trụ dừng lại đông nghẹt phóng viên và dân chúng. Dù có nhân viên đặc biệt duy trì trật tự, cũng không thể ngăn được sức ảnh hưởng chấn động từ tin tức bắt giữ thủ lĩnh đoàn cướp biển Cơn Lốc.

"Được biết, lần này người bị bắt chính là thủ lĩnh đoàn cướp biển Cơn Lốc, Phó Trọng. Ba năm trước, hắn cho nổ tung tòa nhà nghị viện khiến 1.304 người thiệt mạng, ám sát Nguyên soái Khải Lai và trong cùng ngày phá hủy ba tuyến vận tải hàng không khiến hàng vạn người thương vong... Đây là vụ tấn công nghiêm trọng nhất trong lịch sử Liên minh, mức độ tàn ác không gì sánh được..."

Phóng viên đứng trong biển người, hướng ống kính nói: "Hôm nay có rất nhiều người trong số này là thân nhân của các nạn nhân năm đó, họ hiện rất kích động..."

"...Liên minh sẽ tổ chức bỏ phiếu về việc khôi phục hình phạt tử hình sau ba ngày nữa. Theo kết quả bỏ phiếu dự kiến và khảo sát dư luận trước đó, 57% dân chúng đồng ý khôi phục án tử, nhưng cũng có một bộ phận phản đối, cho rằng điều này không phù hợp..."

"Liệu việc bắt giữ Phó Trọng lần này có trở thành yếu tố then chốt cho cuộc bỏ phiếu hay không? Tôi nghĩ vấn đề này cần được phân tích từ hai khía cạnh đối lập..."

Dân chúng giận dữ, những phóng viên thì hăng hái tường thuật, các chương trình tin tức phát liên tục trên các màn hình khổng lồ trong quảng trường, thậm chí cả những quan chức trong tòa nghị viện xa xôi, trong miệng họ chỉ có hai từ "Phó Trọng" và "án tử", dường như số phận của hắn ta đã được định trước.

Tu An nhìn ra đám đông nhộn nhịp bên ngoài qua cửa sổ, đưa tay nhận chiếc mũ quân đội từ thuộc hạ đội lên, y im lặng vài giây rồi nói: "Đi thôi."

"...Người phát ngôn được chỉ định lần này của quân bộ là Thiếu tướng Tu An. Thiếu tướng  Tu An từng lập công lớn trong các chiến dịch chống lại đoàn cướp biển Cơn Lốc. Lần này, anh còn đích thân bắt giữ Phó Trọng đưa về quy án- Thiếu tướng Tu An đã xuống tàu!"

Phóng viên đối diện ống kính ngẩng đầu nhìn về bậc thang xa xa của con tàu vũ trụ, ánh mắt trong chốc lát trở nên đờ đẫn.

Người đàn ông bước xuống dáng người cao ráo vớibộ quân phục chỉnh tề, gương mặt y lạnh lùng, nghiêm nghị không có điểm nào để bắt bẻ. Dù đứng giữa một nhóm sĩ quan Alpha mặc đồng phục giống nhau, y vẫn có thể được nhận ra ngay lập tức.

Tuy nhiên, tâm trạng của Thiếu tướng Tu An dường như không được tốt lắm, đặc biệt là khi vô số ống kính đồng loạt hướng thẳng vào y trong khoảnh khắc, khiến y khẽ nhíu mày.

Những phóng viên và dân chúng cuồng nhiệt đổ dồn về phía y. Dù có người cố gắng duy trì trật tự cũng không có ích gì.

"Thiếu tướng, xin hỏi quan điểm của anh về việc xử tử Phó Trọng như thế nào?"

"Lần này việc bắt giữ Phó Trọng có phải đã qua kế hoạch kỹ lưỡng không? Quân bộ có đảm bảo rằng hắn sẽ không vượt ngục nữa không?"

" Thiếu tướng, anh có định bỏ phiếu ủng hộ việc khôi phục án tử không?"

"Thiếu tướng..."

Tu An im lặng nhìn vào ống kính, trước mặt là vô số micro và thiết bị ghi âm đưa đến. Mỗi lời nói, mỗi chữ của y đều đại diện cho lập trường của quân bộ, cần phải tuyệt đối khách quan và bình tĩnh.

"Lần này quân bộ đã chuẩn bị đầy đủ, đảm bảo rằng chuyện vượt ngục của Phó Trọng sẽ không tái diễn. Xin mọi người yên tâm. Chúng tôi sẽ tôn trọng phán quyết cuối cùng của tòa án và quyết định của Liên minh, mang đến câu trả lời thỏa đáng cho dân chúng." Tu An dừng lại một chút rồi nói: "Về những câu hỏi mang tính cá nhân, xin lỗi, tôi sẽ không trả lời. Cảm ơn."

"Được đấy, anh à, đây là lần đầu tiên em thấy có người trong quân bộ dám bật lại đám phóng viên cuồng đó. Lần trước một quan chức nói không trả lời các vấn đề cá nhân, đến giờ vẫn còn bị các phương tiện truyền thông lớn phê phán." Tư Diệc Đồng nhìn vào màn hình lớn đang phát sóng tin tức, gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị kia giống hệt với người đang ngồi trên sofa bên cạnh.

Biểu cảm y hệt nhau.

"Qua loa trả lời vài câu cũng được mà." Tư Diệc Đồng nhún vai: "Lúc đó Nguyên Soái xem trực tiếp mà mặt chuyển xanh luôn. Nguyên Soái bọn họ đẩy anh ra chỉ vì muốn anh khơi dậy.. À không, cổ vũ lòng dân một chút thôi."

Tu An lạnh giọng nói: "Không cần thiết."

Tác giả có lời muốn nói:

A~ Có bạn nhỏ đáng yêu hỏi giờ đăng cụ thể, vậy từ giờ mình sẽ cập nhật vào lúc 10 giờ tối nhé~

Tối nay không kịp viết dài, chỉ có thể đăng chương ngắn thế này thôi~
Bình Luận (0)
Comment