"Giáo sư Diệp, lần này có lẽ thật sự phải làm phiền bà rồi. Hai đứa nhỏ được trường Quân sự gửi tới, hiện tại chúng tôi bó tay hoàn toàn, không biết đám người kia đã làm gì chúng. Các mẫu thử thu thập được cũng chưa thể phân tích ngay..." Một sĩ quan mặc áo blouse trắng đi trước mở cửa, làm động tác mời, "Mời Giáo sư Diệp vào."
"Chúng tôi đã mời Giáo sư sinh học hàng đầu của Liên minh rồi, hai cậu không cần lo lắng." Một nữ bác sĩ Omega có gương mặt dịu dàng an ủi hai Alpha trẻ tuổi điển trai trước mặt. "Quân bộ sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn lần này..."
Tư Duẫn lộ ra vẻ mặt có chút kỳ lạ, "Giáo sư Diệp là Giáo sư Diệp Nghi phải không?"
"Đúng vậy, Giáo sư Diệp có một cậu con trai nhỏ tuổi cũng xấp xỉ các cậu, nhưng đang học ở Học viện Âm nhạc, nghe nói cậu ấy cũng là một Alpha rất xuất sắc." Nữ bác sĩ mỉm cười.
Tư Duẫn gượng gạo cười, gật đầu, "Tôi đột nhiên muốn đi vệ sinh, tôi ra ngoài trước."
Tạ Thiên Hòa như suy nghĩ gì đó nhướng mày.
"...Mời Giáo sư Diệp vào." Cửa đột ngột mở ra, Tư Duẫn vừa đứng dậy đã chạm mặt ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của Diệp Nghi ngoài cửa.
Khuôn mặt Tư Duẫn thoáng chốc đờ ra, sau đó hắn giơ tay lên, phất phất, "Chào mẹ."
Biểu cảm lạnh nhạt của Diệp Nghi cũng trở nên ngẩn ngơ trong giây lát. "A Duẫn?"
Tư Duẫn gãi đầu, cười cười, "He he, con chỉ đến tham quan phòng thí nghiệm của quân bộ một chút thôi. Bây giờ tham quan xong rồi, con phải đi đây. Mẹ cứ làm việc của mẹ nha, con đi trước."
Tạ Thiên Hòa đứng phía sau hắn, tư thế cùng một loạt với hắn.
"Thì ra là thiếu gia nhỏ nhà họ Tư." Người dẫn Diệp Nghi vào lập tức thay đổi thái độ, "Ôi trời, đúng là... đúng là-"
Là cái gì đây?
Anh ta gần như muốn khóc, hóa ra rốt cuộc người gây chuyện lại là báu vật nhà họ Tư. Chỉ cần lôi một người lớn bất kỳ của nhà họ đến đã đủ khiến anh ta đủ thê thảm, huống chi giờ trực tiếp đưa thẳng đứa con trai tới trước mặt mẹ.
Diệp Nghi tuy là Beta nữ, nhưng năm xưa từng khiến cả Liên minh phải chao đảo, nổi danh với tính khí nóng nảy. Có thể khiến ba của Tư Duẫn - Bộ trưởng Tư, người được mệnh danh là Alpha mạnh mẽ nhất Liên minh lúc bấy giờ chắc hẳn cũng bị đánh đến mơ màng.
Nhưng giờ nhìn biểu cảm của thiếu gia nhỏ nhà họ Tư, có lẽ cũng chẳng khác ba hắn hồi đó là bao.
Diệp Nghi đẩy gọng kính trên sống mũi, đôi mắt đào hoa giống hệt Tư Duẫn thoáng ánh lên một tia lạnh lẽo, "Không phải là con đang học ở Học viện Âm nhạc?"
Tư Duẫn cười toe toét, trông rất ngoan ngoãn, "Cái đó... cái đó con sẽ giải thích sau mà, mẹ à. Giờ để con giới thiệu bạn trai của con trước."
Biểu cảm trên gương mặt Diệp Nghi lại trống rỗng lần nữa, "Bạn trai?"
"Đúng vậy, đây là bạn trai con, Tạ Thiên Hòa." Tư Duẫn kéo Tạ Thiên Hòa đến bên cạnh mình, "Tạ Thiên Hòa, đây là mẹ của tôi."
Dưới ánh nhìn dò xét của Diệp Nghi, Tạ Thiên Hòa vô thức đứng thẳng lưng, bỗng nhiên anh có chút căng thẳng, "Chào cô! Con là bạn trai của Tư Duẫn."
Biểu cảm trên mặt Diệp Nghi hơi bất thường, "Cậu họ Tạ? Cha cậu có phải là Tạ Thầm không?"
Tạ Thiên Hòa theo bản năng xoa ngón tay cái, thần sắc bình thản nói: "Không phải. Cha con tên là Diệp Tỉnh."
Diệp Nghi thoáng sững sờ, "Diệp Tỉnh?"
Tạ Thiên Hòa chỉ cho rằng đây là cái tên mà "Cô Lang" bịa ra, anh gật đầu, "Vâng, cô biết cha con sao?"
Ánh mắt Diệp Nghi nhìn anh bỗng trở nên kỳ lạ, "Nếu nói một cách nghiêm ngặt về mặt sinh học, hai đứa là anh em họ, thuộc quan hệ huyết thống ba đời, về nguyên tắc không thể kết hôn."
Tạ Thiên Hòa & Tư Duẫn: "..."
"Thực ra..." Tạ Thiên Hòa vừa định mở lời thì đã bị Diệp Nghi cắt ngang.
"Nhưng nếu hai đứa thật lòng yêu nhau, mẹ cũng không ngăn cản. Chỉ là sau này vấn đề gen của con cái hai đứa sẽ khó giải quyết. Cá nhân mẹ khuyên tốt nhất đừng nên có con." Diệp Nghi đẩy gọng kính với vẻ mặt nghiêm túc.
Tư Duẫn: "..."
"Thưa cô, thật ra con chỉ là con nuôi của ba." Tạ Thiên Hòa cuối cùng cũng tìm được cơ hội chen vào, "Con và Diệp Tỉnh không có bất kỳ quan hệ huyết thống."
Trong mắt Diệp Nghi lóe lên một tia thất vọng khó hiểu, "À, ra vậy."
"Mẹ, sao con không biết con còn có một người cậu?" Tư Duẫn sụp đổ: "Mẹ không phải luôn nói mình là con gái độc nhất của nhà họ Diệp hay sao?"
"Cậu con hơn mẹ mười tuổi, khi mẹ vừa sinh ra không lâu thì đã đoạn tuyệt quan hệ với ông ngoại con để ra ngoài bươn chải rồi. Nhiều năm như vậy không có tin tức gì." Diệp Nghi mỉm cười, "Mẹ vẫn luôn nghĩ cậu con chết rồi, không ngờ còn nghe thấy tên của ông ấy."
Tư Duẫn ngây người: "Có khi nào trùng tên không?"
Diệp Nghi đưa tay vỗ đầu hắn, "Có thể lắm. Chỉ là mẹ xúc động thôi. Nhưng những chuyện này không quan trọng nữa. Mẹ rất vui vì con đưa bạn trai về. Nhưng giờ chúng ta nên bàn chuyện thú vị là tại sao con lại đến Học viện Quân sự."
Tư Duẫn nuốt khan, cười gượng, "Mẹ ơi, chuyện này để sau hãy nói nha."
Diệp Nghi bóp nhẹ má hắn, "Nhìn con kìa, gầy quá. Tối nay về nhà với mẹ, dẫn cả Tiểu Tạ đi cùng nhé."
Tư Duẫn lùi lại một bước, hắn ôm chặt cánh tay Tạ Thiên Hòa, "Mẹ, cậu ấy thích ở trong phòng thí nghiệm hơn. Con sẽ ở lại với cậu ấy."
Tạ Thiên Hòa: "..."
Ánh mắt Diệp Nghi dừng lại trên người Tạ Thiên Hòa, "Tiểu Tạ, nhà rộng lắm. Ngày trước nhà bên cạnh chúng ta đã mua lại. Nếu không thích ở trong nhà, hai đứa có thể sang đó ở."
Tư Duẫn cảm thấy cơ thể Tạ Thiên Hòa thoáng cứng đờ. Hắn quay đầu, thắc mắc nhìn Tạ Thiên Hòa.
"Vậy con cảm ơn ạ." Tạ Thiên Hòa mỉm cười, "Con và Tư Duẫn sẽ về nhà với cô."
Tư Duẫn:??
Cậu thiếu gia nhà họ Tư đột nhiên bị phản bội, tức tối nhìn Tạ Thiên Hòa, nhưng đối phương giả vờ không thấy làm hắn giận đến mức suýt chỉ thẳng vào mũi mà mắng.
Sau khi Diệp Nghi lấy máu hai người họ để làm mẫu xét nghiệm, hoàn tất các thủ tục, cuối cùng họ cũng lên phi thuyền về nhà.
Tư Duẫn uể oải ngồi trên ghế, liên tục dùng ánh mắt oán trách nhìn Tạ Thiên Hòa.
Tạ Thiên Hòa tiếp tục giả vờ không thấy, chăm chú nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nơi những tuyến giao thông trên không đan xen chằng chịt với những robot giao thông di chuyển khắp nơi, dòng người tấp nập trên mặt đất, những màn hình phát sáng kỳ lạ và những tòa nhà cao chọc trời - tất cả đều lạ lẫm với anh.
Giống như bước vào một thế giới hoàn toàn mới.
Tư Duẫn đã nhìn những cảnh vật này hơn hai mươi năm, rõ ràng sớm đã quen thuộc, hắn không cảm thấy có gì đặc biệt. Tuy nhiên, trong khoang xe, người duy nhất làm hắn quan tâm lại không chịu nói chuyện với hắn, hắn không khỏi cảm thấy tủi thân hơn.
Thêm vào đó, ánh mắt ẩn ý mà mẹ hắn nhìn Tạ Thiên Hòa trước khi rời đi luôn khiến hắn cảm thấy khó chịu.
"Tạ Thiên Hòa." Tư Duẫn vẫn không nhịn được, đưa tay chọc vai anh, "Sao cậu lại đồng ý lời mẹ tôi về nhà vậy?"
Tạ Thiên Hòa quay đầu lại, ánh mắt phản chiếu hình ảnh hỗn loạn và muôn màu sắc bên ngoài cửa sổ, nhưng giọng nói lại pha chút vui vẻ: "Tôi muốn nhìn nơi cậu lớn lên."
Khí tức nghẹn trong lòng Tư Duẫn lập tức tan biến. Hắn đưa tay xoa mạnh đầu Tạ Thiên Hòa: "Sao không nói sớm?"
Tạ Thiên Hòa giữ lấy vai hắn, mỉm cười nói: "Bây giờ nói thì muộn à?"
"Muộn rồi." Tư Duẫn tỏ vẻ tức giận: "Tôi giận rồi!"
Tạ Thiên Hòa bất ngờ ghé sát, khẽ hôn lên khóe miệng hắn: "Vậy tôi dỗ cậu nhé."
Rõ ràng trong phi thuyền chỉ có hai người bọn họ, nhưng Tư Duẫn vẫn bỗng dưng cảm thấy mặt mình nóng lên. Hắn cao giọng nói: "Tạ Thiên Hòa, cậu đúng là đồ mặt dày!"
Tạ Thiên Hòa cười: "Sao tôi lại thấy cậu có vẻ rất vui nhỉ?"
Hai người đùa qua lại một lúc, Tư Duẫn đột nhiên liếc thấy một bản tin phát trên màn hình khổng lồ bên ngoài. Tấm ảnh tươi cười rạng rỡ của Phó Trọng trưng trên đó, còn người dẫn chương trình thì đang phẫn nộ nói điều gì đó.
"Ê, cậu xem, lần này Phó Trọng có phải thật sự sẽ bị tuyên án tử hình không?" Tư Duẫn nhíu mày.
Tạ Thiên Hòa nghiêng đầu nhìn thoáng qua, ánh mắt trở nên lạnh lùng: "Điều này phụ thuộc vào cách tòa án tối cao của Liên Minh phán quyết."
"Quy trình thì phải do nghị viện cung cấp bằng chứng, mấy vụ nổ ở tòa nhà nghị viện ba năm trước và sự cố tuyến đường vận tải đều có chứng cứ video, nhưng..." Tư Duẫn tỏ vẻ nghi hoặc: "Họ có chứng cứ xác thực không?"
"Hửm?" Tạ Thiên Hòa thoáng dừng lại: "Ý cậu là sao?"
"Trước đây tôi từng tình cờ thấy một vụ án khá giống vụ này. Thủ phạm là người trong quân đội, khi đó tòa án tối cao vì thiếu bằng chứng đã từ chối thụ lý vụ án, chuỗi bằng chứng không đầy đủ..." Tư Duẫn nhíu mày: "Khi đó Nguyên Soái Khải Lai đã sử dụng quyền hạn cao nhất ban hành lệnh trừng phạt, xử lý bằng cách xét xử nội bộ quân đội, bỏ qua tòa án tối cao. Việc này khi đó đã gây chấn động lớn, nhưng chẳng bao lâu sau, một sự kiện còn gây chấn động hơn xảy ra, dần dần mọi người cũng quên đi."
Tạ Thiên Hòa nhướng mày: "Sự kiện chấn động hơn?"
"Văn minh ngoài hành tinh. Nhưng sau đó được chứng minh là thông tin sai, mọi người chỉ vui mừng hụt." Tư Duẫn nhún vai: "Khi đó tôi còn nhỏ, cũng chỉ là nghe người lớn kể thôi."
"Còn vụ án kia thì sao?" Tạ Thiên Hòa hỏi.
Tư Duẫn cười: "Tất nhiên vụ án thì không phải. Tôi vô tình lục ra khi tới bộ quân sự chơi với anh trai tôi."
Tạ Thiên Hòa nheo mắt: "Ồ."
"Đến rồi, đến rồi." Tư Duẫn gõ nhẹ vào cửa sổ: "Chị và anh tôi đều bận nên bình thường ít về nhà. Ở nhà chỉ có bố mẹ tôi và một con robot, đi thôi!"
Nhà của Tư Duẫn nằm ở ngoại ô khu trung tâm thủ đô của hành tinh chính. Một khu biệt thự yên tĩnh tách biệt khỏi sự náo nhiệt, mỗi căn nhà cách nhau khá xa, rất chú trọng quyền riêng tư. Nhưng từ xa vẫn có thể thấy một căn biệt thự bên cạnh trông có vẻ khá cổ. Hàng rào trong sân leo đầy dây thường xuân, một vài bông hoa nhỏ xinh đẹp cũng nở rộ.
Nhà của Tư Duẫn thì đơn giản hơn nhiều. Bãi cỏ được cắt tỉa gọn gàng, không có lấy một cây cỏ dại. Căn nhà hai tầng với thiết kế tối giản nhưng thanh lịch, đầy tính thẩm mỹ.
Thấy Tạ Thiên Hòa đang nhìn căn biệt thự xa xa, Tư Duẫn nói: "Đó là nhà của hàng xóm mà mẹ tôi nhắc tới. Nhưng nghe nói từ khi tôi mới sinh ra thì họ đã chuyển đi rồi. Sau đó, ba tôi mua lại căn nhà đó, nhưng bao nhiêu năm nay vẫn để nguyên không động tới. Hồi nhỏ tôi thường lén vào đó chơi, còn có một căn phòng là căn cứ bí mật của tôi nữa."
Tạ Thiên Hòa mỉm cười. Đúng lúc này, cửa mở ra. Một người phụ nữ đứng trước cửa, nói: "Đứng đó làm gì vậy? Mau vào nhà!"