Tư Duẫn kéo Tạ Thiên Hòa đi thẳng vào bên trong nhà, nhưng vừa qua cửa đã thấy ba hắn, chị gái đứng thành hàng với nét mặt nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào hắn.
Tư Duẫn: "..."
Tư Sơ Phong trông trẻ trung hơn so với tuổi thật, khuôn mặt anh tuấn và phong thái trưởng thành. Nét mặt cùng ánh mắt ông có nhiều điểm tương đồng với Tư Duẫn, nhưng lại toát ra vẻ chững chạc và điềm tĩnh hơn hẳn. Khi cả hai đứng cạnh nhau, họ trông giống như anh em hơn là cha con.
Tạ Thiên Hòa hơi cúi đầu chào: "Chào chú ạ."
Tư Sơ Phong lạnh nhạt gật đầu: "Chào, Tiểu Tạ, ngồi đi."
Dù được mời ngồi, Tạ Thiên Hòa vẫn không dám ngồi xuống, chỉ đứng ở đó với dáng vẻ hơi căng thẳng.
Cuối cùng là Diệp Nghi lên tiếng, bầu không khí căng thẳng trong phòng mới dịu xuống. Mọi người nhanh chóng tìm chỗ ngồi, nhưng ánh mắt của Tư Sơ Phong vẫn không rời khỏi Tạ Thiên Hòa, khiến anh không khỏi cảm thấy áp lực.
"Tiểu Tạ năm nay bao nhiêu tuổi rồi?" Tư Sơ Phong hỏi.
"Năm nay con hai mươi mốt, cùng tuổi với con, sinh nhật chỉ cách nhau một ngày." Tư Duẫn nhanh nhảu trả lời thay.
Tư Sơ Phong liếc mắt nhìn con trai mình một cái, ông tiếp tục hỏi Tạ Thiên Hòa: "Nhà con ở đâu?"
Tư Duẫn ngay lập tức lúng túng, cả người căng cứng như dây đàn. Anh vừa định nói thì bàn tay của Tạ Thiên Hòa nhẹ nhàng đặt lên tay anh, ra hiệu bảo anh yên tâm. Tư Duẫn nhìn Tạ Thiên Hòa với vẻ lo lắng, nhưng anh ấy chỉ mỉm cười trấn an.
Diệp Nghi và Tư Sơ Phong không hẹn mà cùng trao đổi ánh mắt với nhau.
Tạ Thiên Hòa khẽ cười: "Thưa chú, nhà con ở Quặng tinh ạ."
Vừa nghe xong câu trả lời, biểu cảm của mọi người trong phòng đều thay đổi, mỗi người một suy nghĩ. Tư Duẫn lập tức chuyển sang trạng thái phòng bị, hắn như một con nhím xù lông giương ánh mắt cảnh giác nhìn mọi người, dường như muốn ngăn họ nói bất cứ điều gì đó không hay.
Tạ Thiên Hòa bóp nhẹ lòng bàn tay hắn, khóe miệng vô thức nở một nụ cười.
Trước đây, anh chưa từng cảm thấy việc mình xuất thân từ Quặng tinh là điều gì đáng bận tâm cho đến khi gặp Tư Duẫn.
Còn bây giờ, anh lại chẳng cảm thấy xuất thân từ Quặng tinh chẳng còn gì đáng bận tâm nữa, bởi vì anh đã gặp Tư Duẫn.
"Quặng tinh à, cũng tốt, cũng tốt." Gương mặt của Tư Sơ Phong mang theo một tia biểu cảm phức tạp.
Diệp Nghi lại nhìn Tạ Thiên Hòa bằng ánh mắt tán thưởng, "Có thể từ Quặng tinh mà thi đỗ vào Học viện Quân đội thật sự không phải chuyện dễ dàng, Tiểu Tạ giỏi quá."
Tạ Thiên Hòa chỉ khẽ mỉm cười.
Ngay sau đó Tư Duẫn liền kiêu ngạo, tự hào nói tiếp: "Đúng vậy, cậu ấy thi môn Vật lý được điểm tuyệt đối luôn đó, điểm đầu vào xếp hạng nhì bằng với con. Ở hệ Chiến đấu, trong mọi kỳ thi cậu ấy đều đứng nhất, em nói có đúng không, anh?"
Bất ngờ bị nhắc đến, Tu An hơi co giật khóe miệng, "Đúng vậy, Tạ Thiên Hòa là học sinh rất xuất sắc."
Tư Duẫn có vẻ như còn muốn tiếp tục khen ngợi không dứt. Tạ Thiên Hòa từ trước đến nay chưa từng bị người khác khen đến mức phải mặt đỏ mặt thế này, anh ho khan một tiếng, ra hiệu cho Tư Duẫn biết điểm dừng.
Nhận được tín hiệu, Tư Duẫn lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng, hài lòng uống một ngụm nước.
Nhưng rồi lại phát hiện mọi người đều nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái, bị nhìn chằm chằm đến mức làm da đầu hắn tê rần, "... Mọi người nhìn con làm gì?"
Tạ Thiên Hòa đưa tay giữ kín sau gáy hắn, "Tư Duẫn, cậu đang bước vào kỳ phát tình của Omega."
Biểu cảm trên mặt Tư Duẫn ngay lập tức nứt toác.
"Còn biến thành một Omega vô cùng đáng yêu nữa chứ." Tư Diệc Đồng trố mắt nhìn hắn, còn nhấn mạnh thêm lần nữa, "Trông rất rất xinh yêu dễ cưng."
Tư Duẫn: "..."
Pheromone ngọt ngào nồng đậm của Omega lập tức tràn ngập khắp phòng khách. Diệp Nghi nhanh chóng nói, "Tiểu Tạ, con đưa nó về phòng đi, tạm thời chưa cần đánh dấu, lát nữa cô sẽ lên lấy mẫu dữ liệu."
Phát tình ngay trước mặt gia đình quả là tình huống có chút khó xử. Tư Duẫn nhanh chóng kéo Tạ Thiên Hòa lên lầu, trở về phòng của mình.
Tư Sơ Phong tỏ vẻ không hài lòng, "Tiểu Tạ là một Alpha, hai đứa ở trong một phòng thế này liệu có ổn không?"
Diệp Nghi đẩy kính mắt, "Hai đứa chúng nó không biết đã đánh dấu cho nhau bao nhiêu lần rồi. Phát tình mà không ở cùng nhau mới thật sự là nguy hiểm."
Tư Sơ Phong còn chưa kịp trải nghiệm nỗi thương tâm làm cha của hai đứa con Omega mà đã sớm nếm đủ cảm giác bất lực với cậu con trai Alpha của mình, nghĩ đến đây sắc mặt ông trông hơi thẫn thờ.
Bíp bíp.
Thiết bị quang não của Tu An bỗng kêu lên. Hắn mở tin nhắn ra xem rồi nói với Tư Sơ Phong và Diệp Nghi, "Ba, mẹ, bên Quân đội có việc gấp, con với Đồng Đồng phải đi trước."
Tư Sơ Phong gật đầu, "Đi đi, công việc quan trọng hơn. Lúc nào rảnh nhớ đến thăm ông nội."
Chờ đến khi Tu An và Tư Diệc Đồng rời khỏi, Diệp Nghi cũng đã liên lạc xong với phòng thí nghiệm. Bà quay sang Tư Sơ Phong, "Sơ Phong, anh thấy có giống không?"
Tư Sơ Phong với vẻ mặt nghiêm trọng chậm rãi nói, "Lần đầu tiên nhìn thấy Tạ Thiên Hòa... anh còn tưởng là Tạ Thầm đã trở về."
Diệp Nghi nhìn lên lầu, "Đứa nhỏ này chắc chắn biết điều gì đó, em vừa nhắc đến gia đình thì liền đi theo em về đây."
Nói đến đây, Diệp Nghi không kìm được mà rưng rưng nước mắt, "Năm đó, Tề Hoằng thật sự đã mang nó thoát ra ngoài."
Tư Sơ Phong vỗ nhẹ lên vai bà, "Đứa trẻ này mạng lớn."
"Em đã lấy mẫu máu của Tạ Thiên Hòa để làm xét nghiệm gen, chiều nay sẽ có kết quả." Diệp Nghi hít sâu một hơi, "Nếu cậu ấy thật sự là con của Tề Hoằng và Tạ Thầm-"
"Nhất định không thể để bất kỳ ai biết được." Tư Sơ Phong nói, "Ít nhất là cho đến khi tất cả kết thúc."
"Em hiểu." Diệp Nghi gật đầu.
Trên lầu.
Tư Duẫn quấn chăn ngồi trên giường, ai oán lên tiếng, "Tại sao lại biến hình ngay lúc này?"
Tạ Thiên Hòa đang thích thú ngắm nghía các vật trang trí trong phòng hắn, nghe vậy thì đặt chiếc cúp trong tay về chỗ cũ, "Lẽ ra cậu nên biến hình từ lâu rồi."
Tư Duẫn tức tối, "Cậu đúng là thèm khát cơ thể tôi!"
"Đúng vậy đó." Tạ Thiên Hòa dõng dạc tiếp lời, "Có vấn đề gì không?"
Tư Duẫn nhìn chằm chằm Alpha lạnh lùng vô tình này, hắn chết lặng nói, "Thế thì qua đây đi đồ khốn!"
Tạ Thiên Hòa đang đứng ở góc xa nhất trong phòng cách giường một đường chéo, anh nghiêm túc ngắm chiếc cúp kế tiếp, "Không."
Tư Duẫn nghiến răng, "Đồ Alpha giả vô tình giả lạnh lùng!"
Tạ Thiên Hòa thở dài, "Cô Diệp đã nói không được tạm thời đánh dấu, chờ lát nữa cô sẽ đến lấy mẫu."
"Cậu là một Alpha có thể tự kiểm soát mà, qua đây ôm tôi một cái thôi." Tư Duẫn cố gắng dụ dỗ anh.
"Không, tôi không thể." Tạ Thiên Hòa bình tĩnh trả lời.
Tư Duẫn lập tức tủi thân đỏ mắt, hắn nức nở giận dữ hét lên, "Cậu mẹ nó có qua đây cho ông không thì bảo!"
Tạ Thiên Hòa: "..."
Không ai có thể cưỡng lại sự làm nũng của bạn trai mình, nhất là khi hắn biến thành một Omega đáng yêu đến bùng nổ như thế này.
Tạ Thiên Hòa hít sâu một hơi, bước tới ngồi xuống mép giường, vươn tay ôm hắn vào lòng.
Tư Duẫn như con gấu túi quắp chặt lấy anh, đầu cọ cọ trên vai anh, "Khó chịu."
Tạ Thiên Hòa đưa tay giữ sau đầu hắn, cổ họng khô khốc, "Đừng quậy."
Tư Duẫn hung hăng cắn vào cổ anh một cái, thấp giọng thở hổn hển, "Cậu mau nghĩ cách giúp tôi phân tán sự chú ý đi."
Giọng nói của Tạ Thiên Hòa vẫn lạnh lùng như thường, "Xong việc này rồi quay lại trường, việc đầu tiên chúng ta làm sẽ là thi lại."
Tư Duẫn: "..."
"Môn thi đầu tiên là Vật lý." Tạ Thiên Hòa tiếp tục.
Tư Duẫn: "..."
Mẹ nó!
Lập tức bình tĩnh lại- Cái ***!
Tư Duẫn giận dữ, "Đổi cái khác đi!"
Tạ Thiên Hòa xoa đầu hắn, ánh mắt dừng lại ở chiếc tủ chiếm cả một bức tường. Trong đó chứa đầy những chiếc cúp và giấy chứng nhận mà Tư Duẫn giành được từ nhỏ đến lớn, phần lớn đều liên quan đến âm nhạc. Anh khẽ hỏi, "Vậy tại sao cậu lại từ bỏ âm nhạc để vào học ở Quân đội?"