Tư Duẫn lập tức trở nên ngoan ngoãn.
Tạ Thiên Hòa thấy hắn mang vẻ muốn nói lại thôi, anh thở dài một hơi: "Thôi, không muốn nói thì đừng nói."
Tư Duẫn khẽ hừ một tiếng: "Dù cậu có nói thế, tôi cũng sẽ không nói đâu."
Tạ Thiên Hòa xoa nhẹ mái tóc mềm mại của hắn, cười khẽ: "Ai mà chẳng có chút bí mật riêng chứ."
"Đúng vậy đó." Tư Duẫn thở phào nhẹ nhõm, im lặng một lúc rồi lại nói: "Đợi tôi nghĩ thông suốt rồi sẽ nói với cậu nhé."
Tạ Thiên Hòa gật đầu: "Ừ, đến lúc đó tôi cũng sẽ kể cho cậu một bí mật."
Hai Alpha trưởng thành chín chắn nghiêm túc dỗ dành đối phương thành công, rồi lại một lần nữa rơi vào nỗi giằng xé của kỳ phát tình.
Một lát sau, Tạ Thiên Hòa buông cuốn sách Vật lý xuống, bất lực nói: "Sao bác gái vẫn chưa lên nhỉ? Tôi thật sự không muốn phải đọc công thức Vật lý cho cậu lúc này."
Tư Duẫn liếc anh bằng ánh mắt thờ ơ: "Cậu nghĩ tôi muốn nghe lắm sao?"
Vài phút sau, cuối cùng Diệp Nghi mới dẫn người chậm rãi bước vào. Những người đi cùng bà đều mặc áo khoác phòng thí nghiệm và đeo mặt nạ ngăn chặn pheromone, nhưng Tạ Thiên Hòa vẫn cảm thấy bản thân có chút bực bội- Đặc biệt là khi thấy nhóm người đó cố gắng cởi áo của Tư Duẫn.
Bản năng chiếm hữu của một Alpha khiến anh chỉ muốn đuổi hết đám người kia ra ngoài, giấu Tư Duẫn đi thật kĩ.
Ai con mẹ nó đều không thể nhìn hắn.
Tạ Thiên Hòa hít sâu một hơi, thầm nghĩ rằng so với việc này, có lẽ đọc công thức cho Tư Duẫn nghe còn tốt hơn.
Tư Duẫn bị lấy máu đến vài ống, rồi bị lật qua lật lại để quan sát và lấy mẫu. Sau nửa giờ bị hành hạ, cuối cùng Diệp Nghi mới dẫn người rời đi vội vã.
Trước khi đi, Diệp Nghi còn cố tình nhỏ giọng dặn dò Tư Duẫn: "Bây giờ cả hai còn trẻ, đừng làm quá mức, tạm thời kiềm chế một chút thì hơn, nếu không đến lúc chịu khổ chính là con đấy."
Mặt Tư Duẫn lập tức đỏ bừng, đến mức tai gần như sắp nhỏ máu, hắn tức giận gào lên: "Mẹ ơi là mẹ, mẹ mau bận việc của mẹ đi!"
Diệp Nghi nghiêm túc đáp: "Mẹ nói thật đấy, bởi vì rất có thể... trong một thời gian ngắn con sẽ không thể khôi phục lại đâu."
Tư Duẫn còn chưa kịp hiểu rõ câu "trong một thời gian ngắn không thể khôi phục lại" nghĩa là gì thì Diệp Nghi đã dẫn người rời đi mất.
Giây tiếp theo, hắn bị một người vòng tay qua eo, kéo thẳng lên giường.
Tạ Thiên Hòa cúi đầu, khẽ ngửi phần gáy sau cổ của Tư Duẫn. Khi nhìn thấy dấu vết của kim tiêm còn để lại, anh không khỏi nhíu mày.
Tư Duẫn cố vùng vẫy định ngồi dậy, cười gượng nói: "Hay là... để tôi đi tắm trước đã-"
"Giờ mới biết sợ?" Tạ Thiên Hòa nhìn hắn, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười nửa như chế giễu nửa như trêu chọc.
Tư Duẫn nhớ lại những gì mình đã làm với Tạ Thiên Hòa trước đây, hắn không khỏi căng thẳng, nuốt khan một cái rồi nói nhỏ: "Vậy... cậu nhớ nhẹ tay chút nha."
Tạ Thiên Hòa nở nụ cười thâm trầm, "Được, tôi sẽ cố."
Tư Duẫn vẫn chưa yên tâm, hắn vội nhắc lại lời dặn của mẹ mình: "Mẹ tôi là Giáo sư sinh học, bà khuyên chúng ta nên tiết chế chút."
Tạ Thiên Hòa gật đầu, trông như đang lắng nghe, nhưng rõ ràng anh chỉ nói cho qua chuyện: "Ừ, cậu nói dừng thì tôi sẽ dừng."
Tư Duẫn có hơi hơi yên lòng.
Tuy nhiên, sự thật chứng minh rằng những gì Alpha nói trên giường đều là lời nói gió thoảng mây bay- giống hệt như những gì Tư Duẫn từng nói trước đây.
Tạ Thiên Hòa đúng là tên khốn.
Sáng hôm sau.
Khi tỉnh dậy, Tư Duẫn mệt mỏi nhìn thấy cổ của Tạ Thiên Hòa, nơi có dấu răng rõ mồn một mà hắn để lại. Tư Duẫn nghiến răng thầm nghĩ:
Lẽ ra hôm qua nên cắn chết cậu ta luôn mới đúng!"Tỉnh rồi à?" Tạ Thiên Hòa lại nhắm mắt hôn nhẹ lên trán hắn.
Tư Duẫn giơ tay tát lên mặt anh nhưng thực ra chẳng nỡ dùng bao nhiêu sức. Dù vậy, giọng điệu vẫn đầy hung hăng: "Tối qua.."
Vừa mở miệng hắn đã nhận ra cổ họng mình khàn đặc, ngay cả nói chuyện cũng thấy đau, mắt đỏ hoe vì tủi thân.
Tạ Thiên Hòa mở mắt, nhìn thấy dáng vẻ này của hắn thì suýt nữa lại không kiềm chế được. Là một Alpha trẻ tuổi, máu nóng vẫn luôn sục sôi.
Thêm vào đó, còn là... bản năng của kẻ cầm thú.
"Đêm qua là lỗi của tôi." Tạ Thiên Hòa kéo hắn lại gần, khẽ hôn lên môi hắn một cái, dịu dàng nói: "Tôi sai rồi."
Lần sau còn dám làm vậy.
Tư Duẫn nhìn vẻ mặt không chút hối cải của anh mà nghiến răng nghiến lợi, hắn dữ dằn đe dọa: "Đợi tôi biến lại thành Alpha cậu chết chắc rồi Tạ Thiên Hòa!"
Tạ Thiên Hòa dễ dàng chế ngự hành động của hắn, mỉm cười thỏa mãn: "Ồ."
Đợi hai người chỉnh đốn xong rồi xuống lầu thì trời đã gần trưa. Trong nhà không còn ai, chỉ còn lại quản gia robot đến hỏi họ có muốn dùng bữa trưa không.
Tư Duẫn lười biếng gối đầu lên đùi Tạ Thiên Hòa, vừa nghịch thiết bị đầu cuối trong tay vừa hỏi: "Cậu muốn ăn gì?"
"Cậu ăn gì, tôi ăn cái đó." Tạ Thiên Hòa nựng nựng má hắn, trả lời: "Chiều nay chúng ta ra ngoài đi dạo nhé."
"Được, cậu muốn đi đâu?"
Tạ Thiên Hòa đề nghị: "Đi dạo chợ đen đi."
Tư Duẫn: "... Ở chủ tinh cũng có chợ đen à?"
Tạ Thiên Hòa ý tứ nở một nụ cười: "Dĩ nhiên."
Một giờ sau.
Khu trung tâm thủ đô của chủ tinh.
Tầng hầm một quán bar.
"Tại sao chỗ ẩn náu của chợ đen các cậu luôn nằm dưới tầng hầm quán bar vậy?" Tư Duẫn hỏi với vẻ không hiểu nổi.
"Cô Lang nói làm vậy thì nghe có vẻ ngầu hơn." Tạ Thiên Hòa đáp.
Tư Duẫn:
"..."Cánh cửa vừa mở, một giọng nói có phần trẻ con vang lên: "Lão đại ới! Cuối cùng cậu cũng-"
Tạ Kinh Chập và Tô Lập Hạ đồng loạt dồn ánh mắt về phía Tư Duẫn.
Tư Duẫn lịch sự khẽ mỉm cười đáp lại họ.
"Chị... chị dâu?" Tạ Kinh Chập ngập ngừng lên tiếng.
Tô Lập Hạ dùng ánh mắt sắc bén từ trên xuống dưới quan sát Tư Duẫn, vẻ mặt không chút biểu cảm đưa ra kết luận:
Bình hoa di động vô dụng.
Tạ Thiên Hòa gật đầu giới thiệu: "Ừ, đây là bạn trai của tôi."
"Tạ Kinh Chập, Tô Lập Hạ." Tạ Thiên Hòa quay đầu giới thiệu với Tư Duẫn, "Họ là bạn của tôi."
Tư Duẫn lễ phép đưa tay ra: "Chào hai người."
Tạ Kinh Chập hoàn toàn bị vẻ đẹp của đối phương chinh phục, cậu ta ngây ngốc chỉ biết cười ngớ ngẩn, còn Tô Lập Hạ lại rất lạnh lùng.
Tư Duẫn thậm chí cảm nhận được từ cô một chút... thù địch?
Phản ứng đầu tiên của Tư Duẫn là:
Lẽ nào là tình địch?Dù sao thì, Tạ Thiên Hòa nhà hắn cao lớn, chân dài, bụng sáu múi, chỉ riêng khuôn mặt thôi cũng đủ để mê hoặc vô số nam nữ. Ngoài người tên Tống Vũ không rõ tung tích kia, hắn còn thật sự chưa từng gặp phải tình địch nào. Lần này quả là hiếm có mới thấy một lần.
Hôm nay cuối cùng hắn cũng tìm thấy một đối thủ rồi.
Tư Duẫn xoa tay, phấn khích không thôi.
Làm sao để đánh bại tình địch một cách tinh tế và duyên dáng cũng là một nghệ thuật thú vị.
"... Thông tin và địa chỉ của người mua lô thuốc thử đó chúng tôi đã định vị được." Tạ Kinh Chập đưa một thiết bị đầu cuối nhỏ gọn cho Tạ Thiên Hòa: "Dựa theo mã số trên thiết bị, chúng ta có thể tìm được vị trí chính xác. Người tiếp xúc với chúng ta xác nhận là người của Quân đội, thậm chí họ còn thể hiện mong muốn hợp tác lâu dài."
"Ừ." Tạ Thiên Hòa cầm lấy thiết bị, gật đầu: "Chuyện bên này coi như xong rồi. Hai người cứ ở đây chơi vài ngày đi."
Tô Lập Hạ lên tiếng: "Lão đại, chúng tôi có thể ở lại giúp anh."
Tạ Thiên Hòa khẽ cười, kéo Tư Duẫn đứng dậy: "Không có gì cần giúp đâu. Tôi cũng không định làm gì cả."
Nhìn theo bóng rời đi, Tạ Kinh Chấp và Tô Lập Hạ liếc nhau, cả hai đều thấy rõ sự khó hiểu trong mắt của đối phương.
Tạ Kinh Chấp vò đầu bứt tai, bối rối hỏi: "Ý của lão đại là gì vậy?"
"Tìm được chân ái rồi." Tô Lập Hạ liếc mắt, "Say mê vẻ đẹp của mỹ nhân, có lẽ đã nghĩ thông suốt rồi."
Tạ Kinh Chập vẫn ngơ ngác: "Hả?"
Tô Lập Hạ giơ tay, gõ một cái lên đầu cậu ta: "Ngốc à, lão đại rõ ràng không muốn nói nhiều trước mặt người koa, nhưng xem ra cũng chẳng muốn giấu giếm gì, chuyện của lão đại thì ít tham gia vào nhé."
Tạ Kinh Chập ủy khuất sờ đầu mình, lẩm bẩm: "Không muốn giấu giếm mà lại không muốn nói nhiều, chẳng phải mâu thuẫn à..."
"Cái này thì làm sao giải thích cho mấy đứa chưa yêu đương như cậu hiểu được?" Tô Lập Hạ nhìn cậu ta với vẻ khinh bỉ.
Tạ Kinh Chập nhún vai, "Đúng đúng, cô hiểu nhất."
Tô Lập Hạ gãi cằm, "Nhưng mà cái bình hoa vô dụng kia thật sự nhìn thế nào cũng không vừa mắt, hay là chúng ta giúp lão đại canh chừng một chút?"
"Cô mới bảo ít tham gia vào chuyện của lão đại cơ mà!" Tạ Kinh Chập nói, "Tôi thấy chị dâu cũng khá tốt mà, không phải, cô định làm sao canh chừng? Cẩn thận lão đại giận rồi chém chúng ta đấy."
Tô Lập Hạ nghiêng đầu, "Chỉ là đùa chút thôi, không sao đâu."
Bên quân đội.
Một nhóm người mặc quân phục vội vã đi trong hành lang dài.
"Thưa trưởng quan, chúng tôi đã thành công chặn đứng hai nhóm hải tặc." Một binh sĩ đi theo phía sau Tu An căng thẳng nói: "Trước khi cuộc bỏ phiếu của Liên minh kết thúc, dự đoán sẽ còn ít nhất ba nhóm hải tặc quay lại cướp nhà tù."
Tu An hỏi: "Vụ án của Phó Trọng khi nào mở phiên tòa?"
"Ngày kia." Có người trả lời: "Trưởng quan, Tòa án mời ngài tham gia ban xét xử vụ án Phó Trọng."
Tu An dừng bước, rồi không chút biến sắc nói: "Không đi."
Cửa phòng họp được mở, Tư Diệc Đồng nhìn thấy Tu An dẫn theo một nhóm người khí thế hùng hổ bước vào, cô hơi ngẩn ra.
"Trưởng quan?" Ở bên ngoài, Tu An là cấp trên của cô, Tư Diệc Đồng ít khi gọi y là "Anh".
Tu An gật đầu với cô, "Phòng họp trên lầu bị chiếm, tôi đến đây mở cuộc họp khẩn, vừa gửi thông báo cho bộ phận của các người rồi."
Cái kiểu này trong quân đội rất thường thấy, phòng họp của cô và Tu An thường xuyên dùng chung, Tư Diệc Đồng cũng chẳng lạ gì nữa, "Được."
Phía này Tu An đang bận rộn vì việc bão hải tặc định cướp người, trong khi người bị cướp lại rất bình tĩnh.
Phó Trọng nhìn người đứng ngoài cửa kính, ngạc nhiên cười một cái, "Ôi, ông già, sao ông lại đến đây?"
Người đứng ngoài nhìn qua ngoài việc tóc có chút bạc, dáng người thẳng tắp, tinh thần vẫn rất sảng khoái, bộ đồ thể thao giản dị lại khiến ông ta có vẻ như mặc quân phục ngay ngắn.
Người đó mỉm cười đáp: "Tôi đến thăm cậu."
Phó Trọng nhăn mặt, "Tôi chẳng muốn gặp ông tí nào, có giỏi thì bảo cháu trai ông đến gặp tôi đi."
Người ngoài cười lắc đầu, "Nó đang bận nghĩ cách ngăn cản mấy tay thuộc hạ không nghe lời của cậu đấy."
Phó Trọng không quan tâm mà xoa xoa mũi: "Một đám chẳng làm nên trò trống gì..."
"Cậu phải ra tòa ngày kia rồi, nó không có thời gian đến thăm cậu đâu, có gì tôi sẽ chuyển lời giúp cậu." Người kia nói: "Coi như để nó có chút gì đó để nghĩ đến cậu vậy."
"Ông già, đừng có ở đây giả vờ làm người tử tế với tôi." Phó Trọng hừ một tiếng, "Chẳng có gì để chuyển đâu, chỉ cần em ấy sống khỏe mạnh là được rồi."
Tác giả nói:
Chương này tận 3000 chữ! Không ngắn chút nào nhé! (Chống nạnh kiêu hãnh)