"Chào mừng quý vị khán giả, hôm nay là ngày 25 tháng 12 năm 1002 theo lịch tinh cầu. Chúng tôi rất hân hạnh mời được giáo sư Windsor Fergus đến từ Đại học Liên minh số 1. Giáo sư Fergus sẽ phân tích chi tiết về vụ án của Phó Trọng..."
Trên màn hình lớn tại quảng trường phố đi bộ, bản tin thời sự nóng hổi đang được phát sóng. Một nam Omega đội mũ lưỡi trai ngẩng đầu nhìn lên màn hình, để lộ một đoạn cằm trắng nõn tinh tế.
"... Tôi cho rằng khả năng Phó Trọng bị tuyên án tử hình là hơn 80%. Những tội ác mà Phó Trọng và băng hải tặc Cơn Lốc gây ra không cần phải bàn cãi.."
Giáo sư lớn tuổi với mái tóc đã bạc dường như đang vô cùng kích động. Đôi mắt đục ngầu của ông ta dán chặt vào màn hình, ánh mắt toát lên vẻ cuồng loạn kỳ lạ.
Omega đội mũ nhìn một lúc, có vẻ cảm thấy chương trình này quá nhàm chán. Cậu ta cúi đầu xuống, chỉnh lại mũ, xách túi đồ lớn chứa đầy hàng hóa rồi bước đi.
"Bây giờ đâu đâu cũng đang phát tin về Phó Trọng, hơn nữa từ trước đến nay lần đầu tôi thấy dư luận đồng lòng đến vậy.." Tư Duẫn liếc nhìn màn hình lớn đang phát tin tức, nhận chiếc đầu cuối mini mà Tạ Thiên Hòa đưa cho, "Ừ? Đưa cho tôi làm gì? Cái này chẳng phải có thể định vị được địa chỉ cụ thể của người mua sao?"
"Tạm thời không muốn tìm nữa, cậu giữ giúp tôi đi." Tạ Thiên Hòa nghiêng đầu nhìn hắn một cái, "Tôi thấy, giờ như vậy cũng ổn."
Tư Duẫn nghi ngờ nhìn vào chiếc đầu cuối mini trong tay, "Chậc, sao tôi thấy... Éc!"
"Xin lỗi, xin lỗi!" Một cậu trai đội mũ lưỡi trai màu đen vô tình va phải Tư Duẫn, cậu ta cúi đầu xin lỗi.
"Không sao." Tư Duẫn vung tay, định hỏi Tạ Thiên Hòa nhưng lại liếc thấy mặt nghiêng của người kia.
"Tống Vũ!?" Tạ Thiên Hòa nhận ra ngay đối phương, anh nhanh chóng liếc nhìn Tư Duẫn một cái.
Cậu trai kia xách túi mua sắm chạy vội đi.
"Đứng lại!"
Quảng trường phố đi bộ náo nhiệt bỗng dậy sóng.
Tống Vũ chạy len lỏi trong đám đông xô đẩy mọi người, Tạ Thiên Hòa và Tư Duẫn đuổi theo sát nút, theo dấu của cậu ta.
"Anh! Chúng ta đã phát hiện Tống Vũ ở quảng trường khu Joram!" Tư Duẫn lấy thiết bị quang não thông báo cho Tu An.
Từ trong ánh sáng của máy chiếu ở giữa bàn họp, Tu An nhìn một đám lão tướng quân đội đang nói đi nói lại về việc xử lý Phó Trọng, cuộc tranh luận sôi nổi không có gì mới ngoài việc là liệu có nên sử dụng vụ án Phó Trọng để đối đầu với hội đồng nghị viện hay liên minh với mấy quan chức tồi tệ trong nghị viện để đấu tranh với đám luật sư của tòa án tối cao.
Tu An liếc nhìn Tư Diệc Đồng đang ngáp ngắn ngáp dài, y vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng.
Đột nhiên, thiết bị cá nhân của y rung lên.
Tu An cúi mắt liếc qua nội dung bên trong, rồi nhìn về phía đám lão già đang làm bộ làm tịch cãi vã, y nhẹ nhàng gõ một cái lên mặt bàn.
Ba phút sau, Tư Diệc Đồng và một nhóm người đang mơ màng đi theo Tu An, Tư Diệc Đồng còn tranh thủ ngáp một cái, "Phó Trọng thực sự trốn thoát rồi à?"
"Người đã mất tích." Mặt Tu An đanh lại, "Hắn bị giam trong nhà tù an ninh chặt chẽ nhất của Liên minh, chắc chắn không thể trốn ra một mình được, điều tra cho tôi cả hồ sơ khách thăm, kể cả những hồ sơ mã hóa!"
"Vâng!"
Quảng trường Joram.
"Tống Vũ, đứng lại!" Tư Duẫn chống tay lên lan can nhảy qua bất chợt làm một cô bé đang liếm kem bên cạnh sững sờ.
"Kem tan mất rồi, ăn nhanh đi." Tạ Thiên Hòa chạy theo, anh vỗ nhẹ đầu cô bé rồi ngay lập tức biến mất ở khúc ngoặt.
Cô bé nhìn xuống chiếc kem của mình, vội vàng liếm một miếng to.
Mấy anh cưa cưa này kì kì sao á.
Tống Vũ dừng lại bước chân, trước mặt là một con hẻm cụt. Cậu ta quay lại nhìn Tư Duẫn đang đuổi theo không ngừng, bước vài bước leo lên tường, định nhảy xuống thì bắt gặp ánh mắt như cười như không của Tạ Thiên Hòa.
Tư Duẫn ở phía bên kia, nhướng mày trêu chọc, "Chạy đi, không phải cậu rất giỏi chạy sao?"
Tống Vũ ngồi xổm trên tường, trưng ra vẻ mặt tội nghiệp, "Hai người thật sự không cần phải đuổi theo tôi nữa, tôi chỉ thích Omega thôi."
Tư Duẫn và Tạ Thiên Hòa: "......"
Tống Vũ còn đặc biệt liếc nhìn Tư Duẫn, "Dù có là Alpha biến thành Omega tôi cũng không chấp nhận đâu."
Trán Tư Duẫn nổi gân xanh, "Đến đây đi, con mẹ nó xuống đây liền, để xem tôi đuổi theo cậu thế nào!"
Tống Vũ ngay lập tức đổi mặt, "Biến dùm, ông mày không thích bị dây dưa."
Ngay sau đó, một luồng gió mạnh lao đến, Tống Vũ vội vã tránh đi, không biết từ lúc nào Tạ Thiên Hòa đã đứng trên đầu tường.
"Nói chuyện với bạn trai tôi khách sáo chút đi." Tạ Thiên Hòa mặt mày tối sầm, nói: "Là cái quái gì mà dám xưng ông đây?"
Ba người ngay lập tức lao vào hỗn chiến. Về mặt kỹ năng thể chất, Tư Duẫn và Tạ Thiên Hòa chắc chắn áp đảo Tống Vũ, nhưng vấn đề là Tống Vũ có một năng lực tinh thần cực kỳ mạnh mẽ.
Kết quả là Tống Vũ đã có thể đánh bại cả hai chỉ nhờ vào sức mạnh tinh thần của mình. Điều này hoàn toàn có lý do, bởi vì kết quả học tập của Tống Vũ chủ yếu dựa vào khả năng tinh thần mà có thể đạt được điểm số cao nhất trong lớp.
Tư Duẫn và Tạ Thiên Hòa sơ sẩy một chút, Tống Vũ liền lợi dụng cơ hội chạy lẩn vào đám đông.
Hai người đang chuẩn bị đuổi theo, nhưng sắc mặt Tư Duẫn bỗng tái nhợt, suýt nữa ngã xuống đất.
"Tư Duẫn!" Tạ Thiên Hòa vội vàng đỡ hắn, "Cậu không sao chứ?"
"Không sao, chỉ là vừa rồi dùng quá nhiều sức mạnh tinh thần." Tư Duẫn nói, "Đừng quan tâm tôi, cậu đi đuổi theo đi, tôi liên lạc với anh trai rồi, ngay lập tức đuổi theo!"
Thấy Tống Vũ sắp biến mất trong đám đông, Tạ Thiên Hòa vỗ vai Tư Duẫn, "Cậu tự lo liệu, có chuyện gì thì gọi tôi ngay lập tức."
Tư Duẫn thấy Tạ Thiên Hòa đuổi theo rồi hắn tựa vào tường nghỉ ngơi, đồng thời trực tiếp gọi cho Tu An.
Nhưng hình như Tu An rất bận, Tư Duẫn gọi liên tiếp mấy lần mà không ai bắt máy.
Lạ thật.
Đúng lúc này, một bóng đen xuất hiện ngay trước mặt Tư Duẫn.
"Anh đẹp trai, một mình à?" Một giọng nói hơi lố bịch và kiêu căng vang lên từ trên đầu.
Tư Duẫn ngẩng đầu lên, thấy bốn, năm Alpha đứng trước mặt trông rất kỳ quái, như những người thiếu vắng những bài học xã hội.
Đặc biệt là Alpha đứng đầu, mắt nhỏ, lông mi xếch lên, vẻ mặt ngạo mạn, ánh nhìn dán vào Tư Duẫn bẩn thiểu ghê tởm.
Tư Duẫn thản nhiên nhìn họ, bình tĩnh đặt thiết bị quang não vào túi, từ từ nheo mắt lại.
Lúc này, vẻ mặt lạnh lùng của hắn giống hệt Tạ Thiên Hòa, chỉ tiếc là không ai có thể nhìn thấy.
"Anh em lần đầu thấy Omega xinh đẹp như vậy... Ái chà, đi uống vài ly không?" Một người trong bọn cố gắng đặt tay lên vai Tư Duẫn, nhưng bị hắn linh hoạt gạt ra.
"Người đẹp này, đừng có mà không biết điều, nghe hiểu không? Mày biết người ta là ai không?" Một người phía sau nháy mắt với hắn, "Hắn là cháu trai của Nguyên soái Khải Lai đó, bóp chết mày dễ như bóp chết một con kiến!"
Tư Duẫn: "..."
Nói thế nào nhỉ, từ khi hắn năm tuổi bắt đầu đánh nhau với người khác, hắn đã không còn nói những câu ngu ngốc kiểu "ba tôi là ai, ông tôi là ai" nữa rồi.
Mất mặt.
Không ngờ hôm nay lại gặp phải đám trẻ con trí tuệ kém thế này.
Trong lúc nói, Alpha đứng đầu đó đã phát tán một lượng lớn pheromone Alpha, cố gắng dùng chiêu hèn hạ này để ép người khác khuất phục.
Tư Duẫn lạnh lùng nhìn gã.
Tên kia đợi một lát, nhưng thấy Tư Duẫn không có phản ứng gì hết, gã nghi hoặc nhìn Tư Duẫn, "Mày không phải Omega sao?"
"Là Alpha mà lại dùng pheromone để ép Omega phải khuất phục, mày đang làm cái trò gì thế?" Tư Duẫn lạnh lùng quét ánh mắt qua nhóm người, "Đúng là sỉ nhục Alpha."
Trước đó, khi hắn và Tạ Thiên Hòa) bị Tống Vũ dùng sức mạnh tinh thần ép buộc, cả hai không hề nghĩ đến việc sử dụng pheromone để phản kích. Đây là phẩm chất cơ bản của một Alpha, đặc biệt là trên chiến trường, việc Alpha dùng pheromone để tấn công Omega là điều bị cấm nghiêm ngặt- Liên minh có những quy định và luật lệ rất khắt khe về việc quản lý pheromone giữa AO, đó cũng là bài học đạo đức cơ bản mà họ từ nhỏ đã được dạy.
Vì thế, Tư Duẫn rất tức giận.
Nếu người đứng đây không phải là hắn, không phải là một Omega đã thay đổi vì thí nghiệm và không bị ảnh hưởng bởi pheromone của Alpha khác, mà là một Omega bình thường thì dưới sự áp lực của pheromone như thế này, hầu như họ sẽ không có khả năng chống cự.
"Ồ, không lo cho bản thân mà còn lo chuyện bao đồng à?" Gã liếm liếm môi, "Dù mày là Beta hay Omega, tao chỉ coi trọng mày thôi, tao khuyên mày tốt nhất là ngoan ngoãn nghe lời, nếu không tao sẽ chỉnh cho mày chết..."
Tư Duẫn một cú đấm vào cằm gã, tiếng xương bị lệch rõ ràng vang lên trong con hẻm yên tĩnh, sau đó là một tiếng hét thảm thương.
Tư Duẫn cử động cổ tay, lạnh lùng nhìn Alpha đang ôm cằm rên rỉ trên mặt đất, hắn bình tĩnh nói: "Chỉnh chết ai?"
"Tụi bây đứng ngây ra làm gì thế!" Người nằm trên đất hét lên, nhìn tay mình máu lênh lang thì tức giận nói: "Đánh chết nó cho tao!"
Tư Duẫn đá bay người lao tới, dễ dàng bẻ gãy cánh tay của gã, tiếng "rắc" vang lên khiến những người còn lại dừng bước.
Chỉ có bốn năm Alpha, mà còn đều là những Alpha bị rượu và sắc dục làm hư thân, chưa đầy năm phút, cả con hẻm đã nằm la liệt những người.
Người đầu tiên ôm cằm cầm dao xông tới, "Tao giết mày cũng chẳng phải ngồi tù!"
Tư Duẫn tránh sang một bên, túm tóc gã rồi đập mạnh vào tường, tiếng va chạm ầm ầm khiến ai nghe cũng phải ê răng.
Hắn tháo vũ khí của đối phương một cách nhanh chóng, lấy con dao lạnh lẽo nhẹ nhàng vỗ lên má người kia, mặt không cảm xúc nói: "Nếu thật sự có cái loại cháu trai như mày thì Khải Lai chắc chắn đã xui xẻo suốt tám đời. Một người tốt như vậy sao lại trở thành thứ rác rưởi thế này?"
Người kia vật vã vùng vẫy, Tư Duẫn túm lấy cổ áo gã rồi đập mạnh vào tường lần nữa, gã lập tức im lặng, ánh mắt lờ đờ dại ra.
Tư Duẫn áp dao vào động mạch cổ gã, lạnh mặt nói: "Nếu tao giết mày cũng không cần..."
"Tư Duẫn!" Một tiếng gọi vội vàng vang lên từ đầu con hẻm.
Tư Duẫn nghiêng đầu, hắn nhìn thấy Tạ Thiên Hòa đứng đó đang thở hổn hển, vẻ mặt lo lắng nhìn hắn.
Tư Duẫn đang nổi máu hung tợn ngay tắp lự lật mặt, hắn tùy tiện vứt người trong tay đi, liếc mắt nhìn những người nằm trên đất một cái.
Khi Tạ Thiên Hòa bước đến gần, Tư Duẫn đã đỏ hoe cả mắt, nước mắt lập tức rơi xuống, yếu đuối đáng thương nhìn Tạ Thiên Hòa: "Đau tay quá à."
Tạ Thiên Hòa nhíu mày, nắm lại tay hắn, dịu dàng nói: "Để tôi thổi cho nhé?"
Những Alpha nằm trên đất suýt bị đấm vỡ alo:???
Tạ Kinh Chập và Tô Lập Hạ đang chuẩn bị làm chuyện xấu nhưng lại vô tình chứng kiến toàn bộ cảnh tượng:??
Lão đại, làm ơn tỉnh ngộ đi!!
Lời tác giả:
Tư Duẫn (một Omega yếu đuối, vô tội): Bọn họ là động thủ trước mà!
Tạ Thiên Hòa (rút dao ác liệt): Tay nào động vào bạn trai tôi? Mặt ai đánh đau tay bạn trai tôi?
*
Nghe bảo OTS hai nhân vật chính điên lắm, bộ này cũng điên không kém =))) do hai đứa này hề quá.
Chắc tới đây mọi người cũng biết A Duẫn sau này làm gì rồi, mọi người đoán xem sau nì A Hòa làm rì =))))