Người nằm trên đất thẹn quá hóa giận, lôi hết vốn liếng thô tục nhất mắng Tư Duẫn: "Mày là cái thứ không biết xấu hổ! Tao sẽ bảo chú tao giết quách mày!"
Tư Duẫn cảm thấy mình thật sự quá mất mặt khi phải đánh nhau với loại người này, hắn đang định lấy thiết bị gọi cảnh sát nhưng lại bị Tạ Thiên Hòa nhẹ nhàng ngăn lại.
Tạ Thiên Hòa quay người, cúi đầu liếc nhìn người kia một cái, anh đá gã bay một chuyến ra mấy mét, cả người đối phương đập mạnh vào tường.
Tạ Thiên Hòa đi tới, quỳ xuống trước mặt gã, miệng cười khẩy, nhẹ nhàng hỏi: "Vừa nãy nói cái gì?"
Người kia nhìn thấy trong tay Tạ Thiên Hòa có một con dao nhỏ không biết từ đâu lấy ra, sắc mặt gã tái như cọng rau vừa trụng, "Mày... mày làm gì vậy... - Éc!"
Tư Duẫn cầm thiết bị trong tay, do dự vài giây cuối cùng bỏ nó lại vào túi.
Hắn cảm thấy, không nên gọi cảnh sát thì tốt hơn.
Tạ Thiên Hòa nhìn người nằm trên đất đã bất tỉnh, khó chịu lau tay mình, sau đó đứng dậy thì thấy Tư Duẫn đang lo lắng nhìn anh.
"Ừ?" Anh vô thức đưa tay dính máu ra sau lưng, nở nụ cười với Tư Duẫn.
Tư Duẫn bước tới kéo tay anh ra, nắm lấy rồi nhéo nhéo: "Đi thôi, chúng ta về nhà trước đã."
Tạ Thiên Hòa bị hắn kéo đi mấy bước, giọng trầm xuống: "Người đó chưa chết."
Tư Duẫn dừng lại một chút.
"Tôi chỉ dạy cho người ta một bài học nhỏ thôi." Tạ Thiên Hòa nhíu mày, "Ở chủ tinh mà giết người là phạm pháp, tôi sẽ không phạm luật đâu."
Tư Duẫn quay người lại, hắn nhìn anh với vẻ bất đắc dĩ: "Tôi biết mà, là nó đáng đời."
Tạ Thiên Hòa nghiêm mặt nói: "Lần sau tôi sẽ giải quyết vấn đề bằng cách hợp pháp, lần này... chỉ là hơi vội."
"Không sao mà." Tư Duẫn cũng nghiêm túc đáp: "Tôi biết cậu sẽ kiểm soát được."
Tạ Thiên Hòa gật đầu: "Ừ, theo quy định của Liên minh, nếu một trong hai người làm cha mẹ có tiền án thì sau này con cái nếu làm những công việc đặc biệt sẽ bị ảnh hưởng."
Tư Duẫn nhướng mày: "Vậy không cho con nó làm nghề đặc biệt là được rồi?"
"Lỡ con thích thì sao?" Tạ Thiên Hòa phản bác, lý lẽ rất hợp lý.
Tư Duẫn nói: "Cũng đúng, nhưng mà... chẳng phải cậu nói chúng ta sau này sẽ không có con sao?"
"Vạn nhất." Tạ Thiên Hòa kiên quyết nói: "Ai mà biết được tương lai thế nào?"
Tư Duẫn nhìn anh: "...Alpha cậu sao mà thay đổi nhanh quá đó."
"Tôi nghĩ có hai đứa con sẽ tốt hơn."
"Ba đứa đi, ba đứa náo nhiệt hơn."
"Cũng được, nhưng tốt nhất là có một bé gái."
"Chuyện này chúng ta không thể quyết định được, cậu cứ mơ đi..."
Ở trên tường, Tạ Kinh Chập và Tô Lập Hạ nhìn nhau, cả hai đều thấy sự khiếp sợ trong ánh mắt của đối phương.
"Vậy bây giờ... chúng ta còn thử chị dâu của lão đại không?" Tạ Kinh Chập hỏi.
"Không cần thiết nữa." Tô Lập Hạ chà xát cánh tay nổi da gà của mình, "Đệt mẹ, lão đại thật là buồn nôn quá trời, tôi muốn đổi sếp."
Tạ Kinh Chập gãi đầu: "Nhưng mà không phải lão đại đã nói là không thể đưa gen vào kho gen của Liên minh sao?"
"Có lẽ đã có cách rồi." Tô Lập Hạ nhún vai, "Lão đại chẳng phải vừa nói à? Ai mà biết được tương lai sẽ ra sao."
"Anh, sao giờ anh mới nhận cuộc gọi?" Tư Duẫn nhìn hình ảnh ba chiều của Tu An nói: "Tụi em mất dấu Tống Vũ rồi."
"Phó Trọng đang cố gắng vượt ngục, vừa rồi ở đây hơi loạn."Tu An trả lời.
"Sao cơ?" Tư Duẫn ngạc nhiên, "Phó Trọng trốn thoát rồi?"
"Chưa trốn được, chỉ tạm thời vô hiệu hóa camera thôi." Tu An xoa trán, vẻ mặt hơi nhăn nhó, "Cụ thể thì về nhà rồi nói, việc của Tống Vũ không gấp lắm, ngày mai là phiên tòa của Phó Trọng rồi, em và Tạ Thiên Hòa có thể đi xem."
"Ồ, được-" Tư Duẫn bỗng dừng bước, nhìn về phía cổng nhà có những quân nhân đang đứng canh gác, hắn thắc mắc: "Anh, hôm nay có ai từ quân bộ đến thăm nhà không?"
Ngay khi Tư Duẫn vừa nói xong, hắn nhìn thấy Vệ Đặc mặc quân phục đi ra từ cổng, phía sau là Diệp Nghi đang đeo còng điện tử.
Tư Duẫn biến sắc, "Mẹ!?".
Tu An trong cuộc gọi cũng bất ngờ: "Sao vậy?"
Ngay sau đó, cuộc gọi bị cắt đột ngột, trong lúc hỗn loạn, Tư Duẫn lẫn Tạ Thiên Hòa đều không để ý.
Tư Duẫn không nói gì đã lao về phía trước, Tạ Thiên Hòa không thể ngăn cản, anh chỉ có thể đi theo, liền bị người của Vệ Đặc ngăn lại.
"Các người đang làm gì vậy!?" Tư Duẫn cố gắng giữ bình tĩnh, nhìn về phía Vệ Đặc hỏi.
Vệ Đặc mỉm cười: "Thiếu gia Tư, không ngờ lại gặp lại cậu."
Tư Duẫn sắc mặt thay đổi, "Ông sớm biết tôi là ai?"
"Đương nhiên, dù cậu tạm thời biến thành Omega cũng dễ nhận ra." Vệ Đặc cười nhìn Tạ Thiên Hòa, "Lúc trước khi cử hai người đi làm nhiệm vụ thì quân bộ cũng phải suy nghĩ rất kỹ lưỡng."
"Dựa vào cái gì mà vô duyên vô cớ bắt người!" Tư Duẫn nhìn Diệp Nghi bị bắt đi, tức giận đến mức như muốn nổ tung.
"Thiếu gia Tư, cậu đừng có vu oan cho người khác." Vệ Đặc nghiêm túc nói: "Diệp Nghi bị nghi ngờ sản xuất thuốc chuyển hóa pheromone bất hợp pháp, liên kết với phòng thí nghiệm Dị nhân lâu dài cung cấp hỗ trợ kỹ thuật, hiện tại bị bắt vì tội phản quốc."
Tư Duẫn giận dữ: "Ông mẹ nó ở đó nói bậy gì vậy!?"
Vệ Đặc mở lệnh bắt giữ ra trước mắt Tư Duẫn: "Chúng tôi không bắt người nếu không có chứng cứ xác thực, lệnh bắt này là do nghị viện, quân bộ và tòa án tối cao ba bên ký kết, không phải quân bộ hành động riêng lẻ, chuyện này rất nghiêm trọng, mong cậu nhỏ đừng hành động bốc đồng lúc này."
Tư Duẫn nhìn thấy con dấu đỏ trên lệnh bắt mà bất động.
Diệp Nghi từ xa nhìn Tư Duẫn, bà nhẹ nhàng lắc đầu Tạ Thiên Hòa đứng bên cạnh.
Tạ Thiên Hòa không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn đưa tay ngăn Tư Duẫn đang sắp nổi giận, nhìn Vệ Đặc dẫn Diệp Nghi đi.
"Cậu bình tĩnh lại." Tạ Thiên Hòa lạnh lùng nói: "Cậu lao lên như vậy không giải quyết được gì."
Tư Duẫn cắn răng, buông tay: "Tôi biết rồi, tôi... đi hỏi ba tôi."
Nhưng không ai nhận cuộc gọi.
Tư Duẫn có chút lo lắng, lại gọi cho Tư Diệc Đông và Tu An, cũng không ai nghe máy.
"Đừng lo quá." Tạ Thiên Hòa dùng thiết bị của mình nhắn tin cho Tu An cũng không có phản hồi, nhận được một tin nhắn lạ.
Ngày mai 7 giờ, Quảng trường Joram.
Phía sau là một dãy tọa độ chi tiết.
Tạ Thiên Hòa cau mày.
"Tôi đi tìm ông nội." Tư Duẫn căng thẳng, hắn cắn môi: "Ông nội chắc chắn biết chuyện gì đang xảy ra."
Tạ Thiên Hòa nắm tay hắn, chỉ cảm thấy tay hắn lành lạnh, giọng anh cũng trầm xuống: "Tôi đi cùng cậu."
"Tướng quân Tư Minh hiện đang bị nghi ngờ liên quan đến vụ án Phó Trọng ba năm trước, nghi ngờ thông đồng với Phó Trọng và băng hải tặc Cơn Lốc buôn lậu vật tư quân sự và phòng thí nghiệm bí mật cho dị nhân, không ai được phép vào."
Người bảo vệ trước cổng nhà ngăn cản đường đi của hai người.
"Không thể nào! Vớ vẩn!" Mặt Tư Duẫn tái nhợt, hắn gắt gao siết tay.
Tạ Thiên Hòa chuẩn bị ép buộc đưa Tư Duẫn đi, nhưng thấy Tư Duẫn đột ngột bình tĩnh lại, hắn quay lưng về phía người bảo vệ, đưa tay kéo nhẹ vạt áo anh, "Tạ Thiên Hòa, chúng ta đi khỏi đây trước."
Tạ Thiên Hòa gật đầu, sau khi đi được một đoạn, như cảm nhận được điều gì đó, anh đột ngột quay đầu lại, trông thấy một bóng dáng mờ ảo đứng trước cửa sổ tầng hai đang nhìn họ từ xa.
Biệt thự nhà họ Tư đã bị phong tỏa, bây giờ hai người không thể liên lạc với ai, gần như đang ở trong tình trạng cô lập mê mang, như không thể làm gì.
"Còn một nơi nữa." Tư Duẫn siết chặt tay anh, hắn hít một hơi thật sâu, "Nơi đó không bị phong tỏa."
Tư Duẫn dẫn Tạ Thiên Hòa đến trước một căn biệt thự cũ kỹ bên cạnh, mặc dù là mùa đông, nhưng những dây leo quấn quanh tường vẫn xanh mướt.
"Khi ba tôi mua căn nhà này, ông ấy dùng tên tôi, nó là... tài sản riêng của tôi." Tư Duẫn đứng trước cửa, "Bây giờ, chắc chỉ còn nơi này."
Tạ Thiên Hòa khoác tay lên vai hắn, thấp giọng nói: "Sẽ không sao đâu."
Cánh cửa cũ kỹ phủ bụi thời gian chậm rãi mở ra, có vẻ chủ nhân trước của căn biệt thự này rất có gu thẩm mỹ, cánh cửa được làm bằng loại gỗ quý hiếm, trên đó khắc những hoa văn tinh xảo, dù đã qua bao nhiêu năm nhưng không bị mưa gió làm tàn phai.
Sân không lớn, nhưng lại rất tinh tế.
Một cây phượng hoàng to lớn mọc gần tường, cành cây dày còn treo một chiếc xích đu nho nhỏ, phía trước nhà là một vườn hoa được chăm sóc rất gọn gàng, hệ thống nhiệt độ ổn định hoạt động rất tốt, hoa diên vĩ và hoa lan tử vẫn đang nở rộ. Còn ở một góc, một bãi cỏ được cắt tỉa rất gọn gàng, trên đó có hai chiếc cờ lê và một đôi găng tay vứt vương vãi, bên cạnh là một con robot dở dang.
Bên cạnh còn có một chiếc ghế nhỏ hình nấm, dưới ghế còn vứt một quả bóng da nhỏ.
Con đường đá cuội uốn khúc đến cửa mở một nửa, robot dọn dẹp đang quét sân ở ban công.
Cứ như thể, một lát nữa chủ nhân của căn nhà sẽ quay lại, cùng nhau thưởng thức một bữa tối ấm cúng sum vầy.
Tư Duẫn và Tạ Thiên Hòa đứng ở cửa, không ai tiến thêm bước nào.
Một lúc lâu sau, Tư Duẫn mới từ từ nói: "Không biết tại sao, hồi nhỏ mỗi lần tôi lén lút vào đây chơi nhìn thấy cảnh tượng này đều cảm thấy rất buồn."
Tạ Thiên Hòa ngây người nhìn, như đang mơ màng.
"Vì vậy sau này tôi đổi sang leo cửa sổ, nhưng khi hiểu chuyện hơn rồi, tôi đã không đến nữa." Tư Duẫn ngừng lại một chút, "Tôi cảm thấy căn nhà này cứ như đang đợi chủ nhân quay về, mỗi lần đến tôi đều cảm thấy như làm phiền họ."
Cửa đóng lại, hai người ngồi trên bậc thềm sau cánh cửa lớn không bước vào trong nhà, từng giây từng phút trôi qua trong trầm mặc.
"Tôi đã liên lạc với Cô Lang rồi, nếu... thật sự không còn cách nào khác, có thể đi cướp tù." Tạ Thiên Hòa cúi mắt nhìn xuống viên đá xanh dưới chân, lạnh nhạt nói: "Cũng có thể liên lạc với Cơn Lốc, cùng nhau giải cứu Phó Trọng, sức chiến đấu của họ mạnh hơn Cô Lang bên này, đến tối tôi sẽ lẻn vào quân bộ xem tình hình thế nào."
Tư Duẫn thấp giọng: "Tôi cứ tưởng... còn thời gian."
*
=))) báo cảnh sát thì chắc A Hòa có khả năng ngồi ún trà với cảnh sát hơn thay vì tụi kia.