Đời Này Đẹp Lắm, Giống Như Lời Người Nói

Chương 59

Tiểu Hỷ xem lại hồ sơ thầu lần cuối cùng, uống một ngụm nước. Lần đầu thông thầu lớn như vậy, anh ta lo lắng gặp phải vấn đề gì.

Lâm Xuân Nhi nhìn ra anh ta đang căng thẳng, cười khẽ một tiếng: “Này, chỉ là thông thầu thôi mà, cậu căng thẳng cái gì thế?”

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

“Sao chị bảo muốn lật đổ thế giới này cơ mà?” Tiểu Hỷ mở to mắt.

Sáng nay, trước khi ba người Lâm Xuân Nhi, Nhị Thiến và Tiểu Hỷ xuất phát, Tiểu Hỷ hỏi Lâm Xuân Nhi slogan hôm nay là gì? Lâm Xuân Nhi nói: “Lật đổ thế giới này.” Sao giờ lại biến thành thông thầu thế?

Nhị Thiến vỗ vai Tiểu Hỷ: “Ngố đấy à? Sếp đang sợ anh căng thẳng. Đương nhiên là sếp muốn lật đổ thế giới, chỉ xem anh có thể theo sát bước chân của sếp không thôi.”

Mấy người bật cười.

Bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên: “Xin chào, đến lượt các bạn rồi.”

“Vâng, cảm ơn.” Mấy người đứng dậy thu dọn, chỉnh trang quần áo một lượt. Tiểu Hỷ siết chặt nắm tay, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cố lên.” Sau đó đi theo nhân viên của Thành Phẩm.

Cửa phòng họp được mở ra, đập vào mắt họ là cửa sổ sát đất bằng thủy tinh cực lớn, trong phòng có khoảng mười người đang ngồi nghiêm chỉnh. Mà người ngồi ở vị trí chính giữa làm Tiểu Hỷ ngẩn ra, Tống Thu Hàn. Anh ta vừa định chào hỏi thì đã nghe Lâm Xuân Nhi cắt ngang lời mình định nói: “Cậu cũng ở đây à?” Khoảnh khắc Lâm Xuân Nhi nhìn thấy Tống Thu Hàn, đầu óc cô chợt nổ tung, trong những buổi đấu thầu lớn như vậy rất nên tránh gặp phải người thân hoặc bạn bè. Nếu Tống Thu Hàn ở đây, dù cô trúng thầu thì e cũng thành công cốc.

Tống Thu Hàn cũng kinh ngạc vô cùng. Cuộc đời mấy khi trùng hợp đâu, không ngờ Thành Phẩm lại đi mời công ty mới thành lập quy mô rất nhỏ của Lâm Xuân Nhi đi thông thầu, làm anh trở tay không kịp.

Lâm Xuân Nhi ơi là Lâm Xuân Nhi.

Anh thầm thở dài trong lòng, lên tiếng trước khi Lâm Xuân Nhi kịp hỏi, cũng là lần đầu anh nói chuyện trong cả buổi bàng thính hôm nay. Thành Phẩm là một trong những dự án do anh chỉ đạo, người sáng lập tập đoàn Thành Phẩm là đàn anh Hướng Chinh của anh. Lần trước anh tới Thành Phẩm có kiến nghị điều chỉnh sách lược mở rộng của Thành Phẩm, thế nên Hướng Chinh cấp tốc họp ban giám đốc, rút ra sáu mươi triệu tệ để chuyên mở rộng truyền thông trên mạng. Số tiền này được dùng để xây dựng kênh truyền thông mới, thành lập và phát triển sâu mô hình thương mại điện tử mới. Vì chiến lược cải biến này nên Hướng Chinh mời anh đến bàng thính cuộc gọi thầu hôm nay.

Tống Thu Hàn hỏi người phụ trách gọi thầu: “Đây là công ty cuối cùng hôm nay đấy à?”

“Vâng.”

“Công ty thông thầu hôm nay đều do phòng đấu thầu và mua hàng tiến hành, hoàn toàn giữ bí mật với toàn bộ giám khảo đang ngồi à?” Anh lại hỏi.

“Vâng.”

“Sếp Hướng cũng không biết?”

“Vâng.”

“Công ty tham dự đấu thầu đều ký hợp đồng bảo mật chứ?”

Người của Thành Phẩm hơi luống cuống: “Vâng.”

“Quay lại toàn bộ quá trình à?” Anh lại hỏi.

“Vâng.”

Tống Thu Hàn gật đầu: “Được, mọi tài liệu trong cuộc gọi thầu ngày hôm nay đều tiến hành đệ đơn theo đúng quy trình chính quy, bao gồm cả đơn pháp vụ.”

Hướng Chinh nhìn về phía Tống Thu Hàn, hôm nay anh có vẻ là lạ. Anh ta hiểu Tống Thu Hàn nhường nào chứ, một khi anh khác thường thì chắc chắn có lý do của mình. Thế là Hướng Chinh gật đầu, nói với chuyên viên gọi thầu: “Bắt đầu đi.”

Lâm Xuân Nhi cảm kích Tống Thu Hàn vô cùng. Anh hỏi ra mấy vấn đề này là để tạo áp lực cho người của Thành Phẩm, nói cho họ biết có anh ở đây, đã nắm rõ trình độ của các công ty tham gia đấu thầu, cũng bảo đảm anh ở đây không hề vi phạm quy định. Cho dù cô thắng hay thua, anh cũng muốn để cô có thể đường hoàng, chính đáng.

Chuyên viên gọi thầu giới thiệu sơ lược công ty của Lâm Xuân Nhi, sau đó bắt đầu cho Tiểu Hỷ giảng thầu.

Tống Thu Hàn nhìn Lâm Xuân Nhi, mấy năm nay anh tham dự không biết bao nhiêu cuộc gọi thầu, hôm nay rõ ràng Lâm Xuân Nhi chỉ là bên thông thầu tới góp cho đủ số. Nhưng trông Lâm Xuân Nhi cứ như không biết vậy, cười dịu dàng ngồi đằng kia. Tống Thu Hàn lại hơi thất thần, hôm nay Lâm Xuân Nhi rất xinh đẹp, còn đẹp hơn hôm đến công ty của anh. Cô mặc một bộ công sở nhã nhặn, đeo đôi hoa tai ngọc trai màu sắc và chất liệu thượng đẳng, cả người tản ra một lớp ánh sáng ôn hòa, khác hẳn dáng vẻ nữ cường nhân chốn công sở lần trước.

Anh thu ánh mắt về, chăm chú nghe Tiểu Hỷ trình bày. Tiểu Hỷ không hổ là người được Lâm Xuân Nhi rèn luyện, đứng trước một buổi như hôm nay cũng không hề sợ hãi khép nép. Vốn dĩ đã rất ưa nhìn rồi, giờ lại hào phóng tự nhiên. Hồ sơ thầu mà họ chuẩn bị cũng cực tốt, mỗi trang đều tinh xảo đẹp đẽ, nội dung trang nào cũng đặc sắc. Đáng tiếc, tuy đặc sắc nhưng lại không đủ để dao động nhưng người già dặn kinh nghiệm.

Tiểu Hỷ nói mười lăm phút đồng hồ mới kết thúc nội dung. Người phụ trách bộ phận gọi thầu có vẻ như đã định liệu trước, cười với Tiểu Hỷ: “Vất vả cho các bạn rồi. Các giám khảo xem có vấn đề gì muốn hỏi không?”

Tiểu Hỷ lại lắc đầu: “Xin lỗi, chúng tôi còn một phần nội dung chưa nói.”

“Hả?” Người phụ trách gọi thầu có vẻ bất ngờ.

Tiểu Hỷ cười với đối phương, sau đó mở một tài liệu khác bên cạnh: “Vì dự án này mà công ty chúng tôi đã tốn hai triệu để hợp tác với công ty điều tra nghiên cứu thị trường cao cấp. Chúng tôi tiến hành điều tra, nghiên cứu thương hiệu và chiến lược mở rộng của tập đoàn Thành Phẩm suốt năm năm qua, đưa ra phần báo cáo điều tra nghiên cứu này. Chúng tôi muốn cho bên các anh cùng xem.”

Báo cáo điều tra nghiên cứu giá trị hai triệu, có gan tiêu từng đấy tiền cho giai đoạn tranh thầu thì đúng là quyết đoán, dù là Diệu Mỹ cũng không làm được như vậy. Hướng Chinh vẫn luôn cúi đầu cuối cùng cũng ngẩng lên. Những người khác của tập đoàn Thành Phẩm cũng ngẩng đầu lên.

Tống Thu Hàn bỗng nhiên ý thức được đây là điểm đáng gờm của Lâm Xuân Nhi. Cô không hề chịu thua. Một người thông minh như cô, đương nhiên cô biết hơn nửa chuyến này chỉ là tới dự thầu cho đủ số, nhưng cô không chấp nhận mình thua. Dù có thua, cô cũng muốn thua thật hoành tráng.

Tiểu Hỷ lấy một phần báo cáo vô cùng sắc bén ra, phần báo cáo này chỉ ra chính xác vấn đề ở thương hiệu và chiến lược mở rộng của tập đoàn Thành Phẩm năm năm trước, chỉ trúng chỗ yếu hại. Có người bắt đầu ngồi không yên. Lâm Xuân Nhi muốn gặm phần bánh kem của người khác rồi.

Hướng Chinh nhận ra Tống Thu Hàn hơi nghiêng người về phía trước, nghiêm túc nhìn nội dung báo cáo. Tống Thu Hàn chưa từng thể hiện thái độ này lúc hai công ty trước trình bày thầu. Tống Thu Hàn từng bàn về các vấn đề trong báo cáo với anh ta, nhưng những người khác thì không hề biết.

Người phụ trách gọi thầu đứng ngồi không yên, sau khi Tiểu Hỷ giảng giải xong thì liền đặt một câu hỏi cực sắc bén, nhưng thái độ thì lại rất hiền hòa: “Cảm ơn quý công ty đã đầu tư nhiều tiền như vậy để tiến hành điều tra nghiên cứu. Tôi muốn hỏi, theo số liệu doanh nghiệp trên tài liệu, số liệu truyền bá của quý công ty trong mấy năm trước có chênh lệch rõ ràng với hai công ty còn lại. Chênh lệch ấy không phải có thể bù đắp trong khoảng thời gian ngắn.” Người này đang đặt một cái bẫy.

Tiểu Hỷ gật đầu: “Thời gian vấn đáp tiếp theo xin giao cho một trong những người sáng lập công ty chúng tôi, cô Lâm Xuân Nhi.”

“Là Lão Yêu à?” Người phụ trách bộ phận marketing vẫn luôn im lặng chợt lên tiếng hỏi. Trên thực tế, chính người này đã đề nghị mời công ty của Lâm Xuân Nhi tham dự đấu thầu. Anh ta đã từng xem rất nhiều dự án của công ty Lâm Xuân Nhi, trong đầu nảy sinh ý tưởng đánh vỡ lý niệm thông thường.

Lâm Xuân Nhi đứng lên, cười với người này: “Hiện giờ tôi rất ít khi dùng đến nickname ấy.”

Lão Yêu. Chủ bút thần bí năm đó, làm ra không biết bao nhiêu chuyên đề chấn động một thời.

“Những thiếu niên đó biến mất trong cơn gió à?” Hướng Chinh hỏi, anh ta từng xem chuyên mục ấy, cũng từng thổn thức vì nó. Tống Thu Hàn hỏi Hướng Chinh: “Là sao?”

“Lão Yêu là người đứng đầu truyền thông, có rất nhiều chuyên mục siêu hot, ví dụ như chủ biên ‘Những thiếu niên đó biến mất trong cơn gió’. Cực kỳ nổi, Không ngờ cô ấy lại trẻ như vậy.” Hướng Chinh giải thích.

Tống Thu Hàn bình tĩnh nhìn màn kịch chuyển hướng. Hóa ra Lâm Xuân Nhi của anh vốn dĩ là một người cực nổi danh cực uy tín trong nghề, vậy mà chẳng nghe cô khoe bao giờ. Đúng thế, anh và cô đi ăn chung nhiều bữa như vậy mà chẳng lần nào được nghe cô thành thật giới thiệu bản thân.

Lâm Xuân Nhi gật đầu: “Thật vinh hạnh khi biết anh từng xem những nội dung ấy.” Cô cười đáp: “Nhưng đó đều là chuyện đã qua, chúng ta không theo đuổi quá khứ, giờ thì tôi xin phép trả lời câu hỏi của…” Cô hơi nghiêng người về phía trước, đọc bảng tên của người phụ trách gọi thầu: “Anh Lâm Cảnh đây. Nếu nói số liệu chênh lệch thì chúng ta phải đặt ở chung một thước đo. Theo cái nhìn của cá nhân tôi, thước đo chung bao gồm vĩ độ thời gian, thang đo đối tượng, lượng đề cử của nền tảng. Chỉ khi san bằng thước đo so sánh thì số liệu mới có ý nghĩa. Theo báo cáo trên nền tảng bên thứ ba mà tôi xem, số liệu của công ty chúng tôi được xác nhận là tốt nhất trong số những công ty cùng ngành.” Cô không kiêu ngạo không tự ti, giọng dìu dịu đều đều, nhưng lại dễ dàng tặng lại con dao nhỏ kia. Nói bóng gió rằng, ngại quá, câu hỏi của anh quá thiếu chuyên nghiệp, tôi không tiện trả lời. Lâm Xuân Nhi nổ súng về phía Lâm Cảnh.

“Vừa rồi cô nói về thuật toán của nền tảng. Theo tôi quan sát, có vẻ như quý công ty cũng không quá am hiểu cái này.” Lâm Cảnh lại hỏi.

“Nếu không am hiểu, công ty chúng tôi sẽ chẳng tồn tại đến tận bây giờ, thậm chí có mặt tại đây. Thuật toán và nội dung đang là vấn đề được thảo luận kịch liệt hiện nay. Trên thực tế, công ty chúng tôi cực kỳ hiểu thuật toán của mỗi nền tảng, nhưng chúng tôi hoàn toàn không ứng dụng thuật toán, đây là quyết định dựa trên quan niệm về giá trị của công ty chúng tôi. Chúng tôi hiểu người dùng, nhưng cũng không định nghĩa người dùng. Ý nghĩa tồn tại lớn nhất của thuật toán là lợi dụng đủ loại tag mà cư dân mạng tạo ra để đề cử yêu thích, khiến những nội dung mà người dùng thấy nhiều nhất là nội dung mà người đó cảm thấy hứng thú. Nhưng nội dung người đó cảm thấy hứng thú thì lại bị đồng hóa quá mức nghiêm trọng, dẫn tới nội dung đưa ra ngày càng thô ráp nghèo nàn. Mà công ty chúng tôi không muốn như vậy, chúng tôi hoàn toàn không mong muốn dùng thuật toán để giữ chân người dùng. Thứ có thể thật sự giữ chân người dùng chính là nội dung, hơn nữa còn phải là nội dung tỏa sáng như đãi cát được vàng. Không hạn chế tầm nhìn của người khác, thậm chí còn mở rộng hiểu biết cho họ, đây mới là thiện ý lớn nhất của thuật toán dành cho người dùng.” Lâm Xuân Nhi đang trình bày một giá trị quan cực kỳ đặc biệt, người khác không thể kết luận nó đúng sai, chỉ có thể đưa ra lựa chọn. Cô dám nói như vậy trong buổi như hôm nay khiến Hướng Chinh có phần kính phục.

Quan điểm này quá tuyệt vời. Trong phòng hơi tối, Hướng Chinh tự mình đi tới cửa phòng họp mở đèn lên, rồi lại quay về ngồi lại chỗ của mình.

Tống Thu Hàn nhìn Lâm Xuân Nhi rạng rỡ tỏa sáng, bỗng nhiên quay trở lại năm tháng đã qua. Anh từng đi xem Lâm Xuân Nhi thi biện luận, đối thủ là nữ sinh trường cấp ba từng vô địch liên tục. Nhưng Lâm Xuân Nhi cũng như hôm nay, bình tĩnh biện luận, đẩy buổi biện luận lên cao trào.

Lâm Xuân Nhi thấy mọi người trầm tư, tiếp tục nói: “Vừa rồi trong số liệu công ty chúng tôi đưa ra, có thể thấy tập đoàn Thành Phẩm có tiến bộ trong việc phát triển sâu thương hiệu trong năm năm qua, nhưng phương hướng chuyển hóa lại khá yếu mỏng. Nguyên nhân là vì sao? Bởi vì tập đoàn Thành Phẩm cũng quy phạm hóa những nội dung đăng lên, tuy có thể khiến dân mạng nhớ kỹ, nhưng mức tiêu thụ chuyển hóa chỉ dừng ở mức đó, không mang lại xu thế đột phá lớn. Thứ lỗi cho suy đoán của tôi, chắc chắn bộ phận marketing phải gánh chịu lỗi lầm này.” Kiều Hạn Văn nói người phụ trách marketing của tập đoàn Thành Phẩm tương đối chính trực, đối phương phụ trách tiêu thụ nhưng lại không có quyền lựa chọn bên cung ứng cho mình. Bởi vì năm ngoái người này mới nhậm chức nên vẫn chưa đứng vững gót chân ở công ty, cũng vì thế mà phải gánh tội oan mất hai năm. Lâm Xuân Nhi thành công khiến người phụ trách marketing trầm ngâm gật gù. Trong lòng Lâm Xuân Nhi tự tin hơn hẳn, tiếp tục nói: “Cho nên sau khi cân nhắc kỹ càng, công ty chúng tôi đưa ra phương án giải quyết, xin mời bạn học Tiểu Hỷ tới thể hiện.”

Lâm Xuân Nhi ngồi xuống, trong lúc Tiểu Hỷ trình bày phương án giải quyết, cô thấy đối diện có ít nhất ba người gật gù.

Thời gian đấu thầu của họ đã vượt mức hai mươi phút trong quy định, bởi vì có phương án giải quyết nên mọi người tiến hành thảo luận kịch liệt. Từ đầu đến cuối Tống Thu Hàn không nói gì, anh lại tiếp tục được chứng kiến năng lực bày mưu đặt kế của Lâm Xuân Nhi thời niên thiếu. Sức hút trí mạng của cô khiến anh mê muội, không nhịn được mà cầm di động lên chụp lại ảnh của Lâm Xuân Nhi lúc này.

Sau khi kết thúc buổi thầu, người của Thành Phẩm tiễn nhóm của Lâm Xuân Nhi ra ngoài.

Tống Thu Hàn hỏi: “Xong rồi à?”

Hướng Chinh đáp: “Xong rồi.”

“Chấm điểm tại chỗ luôn đi? Đừng lần lữa, còn nhiều chuyện phải làm lắm đấy.” Anh đề nghị chấm điểm tại chỗ cũng là vì không muốn cho bất cứ ai có cơ hội nhúng tay nữa. Hiện tại, trong phòng họp này, di động của mọi người đều không thể liên lạc với bên ngoài, không thể giao tiếp với ai, như vậy chấm điểm cũng công bằng nhất.

“Được thôi.” Hướng Chinh nói với Lâm Cảnh: “Cho điểm ngay đây luôn.”

Quy tắc cho điểm của tập đoàn Thành Phẩm cực kỳ cẩn thận, đọc đầy đủ cả báo giá, phương án, chất lượng tại hiện trường. Mọi người cúi đầu tập trung chấm điểm, sau đó bỏ phiếu công khai.

Lòng bàn tay Tống Thu Hàn rịn mồ hôi, anh chưa từng căng thẳng đến vậy, anh căng thẳng thay Lâm Xuân Nhi. Trong lòng anh biết rõ công ty Lâm Xuân Nhi là công ty thể hiện tốt nhất ngày hôm nay, cũng chân thành nhất, có tầm nhìn xa nhất, nhưng quan hệ trong đó rắc rối phức tạp, mọi thứ đều là yếu tố không rõ.
Bình Luận (0)
Comment