Đời Này Đẹp Lắm, Giống Như Lời Người Nói

Chương 60

Điểm đánh giá được công bố lần lượt, từng con số dần lấp đầy ô trống của bảng số liệu trên màn hình. Khi con chuột kéo đến hàng cuối, Tống Thu Hàn nghe được tiếng hoan hô trong đáy lòng mình. Lâm Xuân Nhi của anh thắng rồi! Thắng hơn đối phương chỉ 0.3 điểm!

Anh thở phào nhẹ nhõm, quay sang Hướng Chinh: “Công bố kết quả luôn không?”

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

“Công bố đi.” Hướng Chinh nói.

“Được, chờ em một lát.” Tống Thu Hàn tắt chế độ máy bay của di động, gọi cho Khương Phương Lộ, mở loa ngoài: “Hôm nay tôi vừa tham dự một cuộc gọi thầu, một trong những công ty tham gia đấu thầu là bạn học của tôi, nhưng trước đó tôi không biết chuyện này. Để bảo đảm kết quả lần này công bằng, công chính, hợp pháp, tôi sẽ chuyển toàn bộ tài liệu hôm nay tới cho anh, phiền anh công chứng cho tôi.” Tống Thu Hàn nói như vậy là vì nói cho mọi người biết, kết quả là không thể thay đổi, cũng vì tránh cho phiền phức sau này.

Người trong phòng họp đều yên lặng, ngày thường họ vừa kính lại vừa sợ nhà đầu tư này, thấy anh nghiêm túc như vậy thì bật cười: “Thế giới này nhỏ thật đấy. Nhưng sếp Tống không tham gia cho điểm, cũng không tác động ảnh hưởng cho điểm, kết luận này là công bằng công chính tuyệt đối.”

Thì ra là thế. Hướng Chinh nhìn thoáng qua đàn em của mình, sau đó nói: “Công bố kết quả hôm nay cho ba công ty tham gia đi!” Sau đó anh ta quay sang Tống Thu Hàn: “Đến văn phòng anh ngồi một lúc chứ?”

“Vâng.”

Tống Thu Hàn thu dọn đồ đạc rồi đi theo Hướng Chinh. Tại phòng thảo luận trong suốt đối diện phòng họp, người của tập đoàn Thành Phẩm báo lại kết quả cho ba công ty. Tống Thu Hàn thấy Tiểu Hỷ nhảy dựng lên, nắm chặt nắm tay đánh mạnh xuống dưới, có vẻ đang nói “yeah”! Mà Lâm Xuân Nhi thì sao? Hai mắt cô nở rộ một mảnh sao trời.

Tim Tống Thu Hàn nổ cái bụp. Lâm Xuân Nhi, mong cho dũng khí đập nồi dìm thuyền của em mãi không đổi, cũng cầu cho con đường em sắp đi qua đều bằng phẳng, cầu cho em không bao giờ bị số phận đánh gục, cầu cho em mãi mãi được như khoảnh khắc này, vô cùng chói lòa.

Lâm Xuân Nhi nhìn xuyên qua cửa kính thấy được Tống Thu Hàn. Anh đang nở nụ cười, môi mấp máy, Lâm Xuân Nhi đọc được anh nói: “Chúc mừng.”

Cô bỗng dưng muốn khóc.

Tống Thu Hàn giải vây trước giúp cô, dùng cách của anh để giúp cô thắng được trận lần này. Đây là Tống Thu Hàn. Có Tống Thu Hàn ở đây, cho dù anh không nói gì, cô cũng tràn ngập sức mạnh. Giống như năm đó, Tống Thu Hàn chính là nguồn động lực của cô.

Hướng Chinh đưa Tống Thu Hàn về văn phòng của mình, đóng cửa lại, sau đó nhìn Tống Thu Hàn.

Tống Thu Hàn nhún vai: “Làm sao nào?”

“Lão Yêu là bạn học của cậu à?”

“Hôm nay em mới biết cô ấy là Lão Yêu. Lâu lắm rồi bọn em không gặp nhau, lần này về nước mới gặp lại.” Tống Thu Hàn nói: “Nhưng việc này không ảnh hưởng đến sự công bằng ngày hôm nay. Anh biết mà, từ đầu đến cuối em có đi cửa sau với anh đâu.”

Hướng Chinh nhìn anh chằm chằm một lát, sau đó cười phá lên: “Cậu có nhúng tay.”

“Em làm gì?”

“Thái độ của cậu ảnh hưởng đến anh. Lúc cậu nghiêng người về phía trước nghe báo cáo của họ, lúc cậu cầm di động lên chụp cô ấy. Những cái này cũng không sao, chỉ chứng tỏ cậu hứng thú với nội dung của họ thôi.” Hướng Chinh dừng một lát: “Nhưng lúc anh đi bật đèn, anh ngửi được hai đứa dùng chung một loại nước hoa.”

Mặt Tống Thu Hàn đỏ lên, Lâm Xuân Nhi tặng anh một lọ nước hoa, mà từ lúc nhận được món quà này, anh không dùng mùi hương khác nữa.

Hướng Chinh đạt được mục đích, bước về phía Tống Thu Hàn: “Cậu yêu rồi.” Anh ta chỉ suy đoán thôi. Thái độ căng thẳng của Tống Thu Hàn lúc ấy viết hai chữ quan tâm chói lọi trên mặt. Anh ta biết Tống Thu Hàn lâu như vậy cũng chưa từng thấy người này như thế.

Tống Thu Hàn ngả người xuống lưng ghế: “Anh nghĩ nhiều rồi.”

“Cô gái kia rất tốt.” Hướng Chinh nói lời thật lòng: “Hào phóng tự nhiên, không kiêu ngạo không hèn mọn, thông minh chính trực, lại còn rất nỗ lực, anh nghĩ không ra còn ai tốt hơn cô ấy nữa.”

Tống Thu Hàn ho nhẹ một tiếng: “Có tốt cũng chẳng mắc mớ gì tới anh. Anh có vợ rồi.”

Hướng Chinh gật đầu: “Đáng tiếc quá.” Sau đó nghiêm túc nói: “Nhưng anh nói rồi, anh cho họ điểm cao cũng không phải vì cậu, mà là vì họ có tài thật. Cùng với đó, chỉ mình anh cho điểm cao thì cô ấy cũng không thắng được. Cậu thấy rồi chứ? Ngoại trừ anh, cô ấy còn thắng được lòng tin của hai người khác. Cô nàng của cậu ly gián quản lý cấp cao của công ty anh, phá vỡ cân đối công ty anh.”

Mấy chữ “cô nàng của cậu” rất lấy lòng Tống Thu Hàn, vẻ mặt anh càng thêm ấm áp, nhưng ngoài miệng lại không chịu thua: “Cũng nên phá vỡ cân đối cổ hủ của công ty anh rồi.”

“Cũng đúng.” Hướng Chinh gật đầu: “Tối nay ăn gì?”

“Chịu.” Tống Thu Hàn lấy di động ra, nhìn tấm hình vừa chụp, sau đó mở vòng bạn bè, hiếm hoi đăng một trạng thái kèm hình ảnh: “Hiểu người dùng nhưng không định nghĩa người dùng, không hạn chế tầm nhìn người khác, là thiện ý lớn nhất của thuật toán dành cho người dùng - Lão Yêu.” Lão Yêu, sao Lâm Xuân Nhi lại lấy cái bút danh quái lạ như vậy? Anh vừa nghĩ vừa đăng công khai.

Anh vạn năm không đăng trạng thái, bất chợt đăng một lần kèm ảnh chụp chẳng khác nào kích nổ vòng bạn bè. Chỉ giây lát đã có vô số like và bình luận.

Hướng Chinh lại gần xem thử, không khỏi khiếp sợ: “Cậu đăng vòng bạn bè à?”

Tống Thu Hàn cất điện thoại di động: “Mắc mớ gì tới anh.” Tâm trạng Tống Thu Hàn rất tốt, tựa như được gió tháng tư yêu thương, cực kỳ bay bổng. Anh nhắn tin hỏi Lâm Xuân Nhi: “Cậu đang ở đâu?”

Lâm Xuân Nhi nhìn thoáng qua Tiểu Hỷ và Nhị Thiến, đỏ mặt: “Bọn tớ định ra ngoài ăn, sau đó tới Bán Đảo uống rượu, chúc mừng thắng lợi không dễ dàng này.”

“Đúng là phải chúc mừng cho cẩn thận, nữ vương đại nhân ạ.” Tống Thu Hàn lại gọi cô là nữ vương đại nhân.

“Muốn đi chung không?” Lâm Xuân Nhi hỏi.

“Tối nay tớ còn có buổi xã giao, chờ xong xuôi chắc cũng hừng đông rồi, mai còn có việc khác nữa.”

“Ừ.”

“Cậu tiêu hai triệu điều tra nghiên cứu thật đấy à?” Tống Thu Hàn hỏi ra nghi ngờ của mình.

“Thật.”

“Nếu hôm nay thất bại thì sao? Hai triệu đổ sông đổ bể à?”

“Đương nhiên là không. Lúc bọn tớ điều tra nghiên cứu không hề cho đối thủ cạnh tranh phát hiện, tiến hành cực kỳ bí mật, bên trong bao gồm tin tức của gần mười công ty cùng loại. Sau khi dữ liệu đi qua đường truyền dọc và đường truyền ngang thì vô cùng đặc sắc, dùng làm data bán ra thì chào giá một trăm năm mươi nghìn cũng có người tranh giành. Còn nữa, các phần tin tức nhạy cảm bị lược bỏ còn có thể đưa lên kênh công cộng, 9999 tệ một phần báo cáo, chắc bán cũng đắt hàng lắm.” Bàn tính của Lâm Xuân Nhi đánh cực vang, làm Tống Thu Hàn sửng sốt. Anh gửi cho cô một dấu hỏi chấm, Lâm Xuân Nhi nhắn lại một tràng ha ha ha ha.

Cuối cùng Tống Thu Hàn cũng yên lòng. Anh sợ cô một lòng xông lên rồi phải nếm trái đắng, nhưng cô lại tính toán chi li không kẽ hở, tuyệt đối không chịu lỗ một xu nào. Thế là anh dứt khoát không nói chuyện công việc nữa, hỏi cô: “Ngày kia tớ qua nhà cậu, đón cậu cùng ra sân bay nhé?”

“Ừ.”

Tống Thu Hàn nhớ tới vô số lần lỡ hẹn của cô khi trước, hiện tại vẫn còn nơm nớp lo sợ. Anh nhắn: “Lâm Xuân Nhi.”

“Hả?”

“Cậu sẽ không lỡ hẹn đấy chứ?”

“Không đâu.”

Tống Thu Hàn cất di động, ngẩng đầu thấy Hướng Chinh cười khẩy nhìn mình: “Nói đi, hai ta quen biết lâu vậy rồi, anh đây lại hiểu cậu quá đi chứ. Xảy ra chuyện gì?”

“Cô ấy là người em yêu thời niên thiếu.” Tống Thu Hàn không muốn giấu tình cảm mình dành cho Lâm Xuân Nhi, anh chỉ ước gì có thể thông báo cho toàn thế giới rằng anh yêu cô.

“Bây giờ thì sao?” Hướng Chinh nghiền ngẫm, yêu từ hồi niên thiếu thì cũng phải mười lăm, mười sáu năm rồi.

“Càng yêu hơn.”

“Được, công ty anh sẽ chăm sóc Lão Yêu thật tốt.” Hướng Chinh trêu anh: “Sau này anh sẽ hợp tác với người thương thời niên thiếu của cậu, đừng có ghen đấy nhé. Nhưng cậu có thể an tâm, anh sẽ không ức hiếp cô ấy đâu.”

“Cái ‘Những thiếu niên đó tan biến trong làn gió’ mà mọi người nhắc trong buổi họp là gì vậy?” Tống Thu Hàn chợt nhớ tới một chuyện.

“Là một chuyên mục do cô ấy làm hồi xưa. Chắc cũng mười năm rồi ấy nhỉ? Nổi tiếng lắm đấy, giờ vẫn còn trên trang web kia, rất nhiều dân mạng tìm tới tận nơi, bình luận kể lại câu chuyện của bản thân.” Hướng Chinh đã từng xem chuyên đề kia, khiến đường đường một người đàn ông như anh đẫm lệ.

“Ừ.”

Hai người nói chuyện xong, Hướng Chinh đi xử lý công việc, Tống Thu Hàn mở di động nhìn vòng bạn bè đang nổ tung chảo của mình. Rất nhiều người hỏi cô gái trên ảnh anh đăng là ai. Anh trả lời một loạt: “Người giang hồ xưng là Lão Yêu.”

“Là Lão Yêu giới truyền thông á?”

“Chính xác.”

“Trời má!”

Không lâu sau đó, có người gọi điện tới, là Tiết Lộ Dao của công ty giải trí Trường Dã: “Anh quen Lão Yêu à?”

“Làm sao?”

“Tôi muốn gặp cô ấy.”

“Anh gặp cô ấy làm gì?”

“Cô ấy đang kiện tôi đây này, tôi xin giải quyết riêng nhưng cô ấy không chịu.”

Tống Thu Hàn bật cười ra tiếng: “Kiện anh cái gì?”

“Nói ra cũng thấy ngại, kiện sao chép.” Tiết Lộ Dao cười gượng: “Nội dung của họ hay nhất, chúng tôi cũng chỉ tham khảo chút thôi mà.”

“Kiện cũng đáng đời anh thôi. Anh không nghiên cứu nội dung cho đàng hoàng, ngày nào cũng nhìn chằm chằm nội dung của người ta, không kiện anh thì kiện ai?” Tống Thu Hàn trêu anh ta.

“Người ta biết sai rồi mà, người ta muốn gặp cô ấy giải quyết riêng.”

“Bồi thường tiền cho cô ấy trước đi đã.”

Tống Thu Hàn cúp điện thoại. Lâm Xuân Nhi cố chấp với chất lượng nội dung đến thế, đương nhiên không chịu nổi bị người sao chép. Nếu anh là Lâm Xuân Nhi, anh sẽ kiện cho đối phương phá sản thì thôi. Tống Thu Hàn nghĩ đến đây thì chợt phát hiện, khi ở trước mặt Lâm Xuân Nhi, anh  hoàn toàn đánh mất nguyên tắc. Lâm Xuân Nhi chỗ nào cũng tốt, tất cả mọi người không được ức hiếp Lâm Xuân Nhi, anh sẵn sàng vì Lâm Xuân Nhi mà đối địch với cả thế giới.

Hướng Chinh đưa cho anh một đoạn video: “Nếu cậu không biết Lão Yêu thì xem cái này cũng được. Sản phẩm mới nhất của công ty họ đấy.”

Tống Thu Hàn mở ra xem, trên mặt bìa màu tối là hai chữ “La San” thật to, là một phóng sự nhân vật. Tống Thu Hàn ấn mở, thấy được bà La San vẫn luôn chờ đợi vô vọng cả đời, cũng nghe Lâm Xuân Nhi dịu dàng phỏng vấn, đau lòng nức nở.

Tống Thu Hàn đỏ mắt cất di động, không dám xem lại. Tín niệm hướng thiện vô hạn trong lòng Lâm Xuân Nhi khiến anh hổ thẹn.

“Anh muốn làm từ thiện với em không?” Anh đột nhiên hỏi Hướng Chinh. Anh muốn noi theo Lâm Xuân Nhi, làm một người ấm áp như cô.



Tống Thu Hàn vừa về đến thủ đô đã lập tức về biệt thự thu dọn hành lý ra ngoài du lịch. Lúc anh vào nhà thì vừa vặn gặp Phương Gia Lỵ đang đứng trước cửa sổ nhìn mình. Anh gật đầu với Phương Gia Lỵ, sau đó vào nhà, nhanh chóng thu dọn hành lý rồi mang lên xe. Tới khi đến khách sạn, anh tập thể hình, đi tắm, sau đó mới rảnh rỗi mở máy tính lên tìm chuyên mục kia.

Những thiếu niên đó tan biến trong làn gió.

Tống Thu Hàn thấy được ánh sáng thuở thiếu thời của rất nhiều người, những câu chuyện mang theo mong đợi, mẫn cảm, thời niên thiếu không thể quay trở lại, những câu chuyện yêu và được yêu, chịu tổn thương, bị quên lãng… Anh nhìn cuộc đời của những người này, nếm trải đủ chua cay ngọt đắng của đời người. Anh ngồi lỳ suốt mấy tiếng đồng hồ không buồn ngẩng đầu lên, mới thấy chuyên mục của Lâm Xuân Nhi.

Câu chuyện cuối cùng của chuyên mục, ký tên Lão Yêu.

Lão Yêu là Lâm Xuân Nhi, Lâm Xuân Nhi là Lão Yêu. Tống Thu Hàn uống một ngụm nước, tiếp tục xem. Nhưng anh xem một hồi, lại phát hiện hai hàng lệ nóng chảy dài hai bên má. Đêm nay, Tống Thu Hàn đau khóc thành tiếng vì Lâm Xuân Nhi.
Bình Luận (0)
Comment