21.
Tối hôm đó, Triệu Hằng lại gọi điện cho tôi.
Giọng điệu và thái độ của anh ta đã dịu đi nhiều.
Có lẽ sau khi tra giá nhà, anh ta đã có đ/á/n/h giá lại về “giá trị” của tôi, nên mới chịu nói vài câu ngọt ngào để dỗ dành.
“Tiểu Vân, anh đã suy nghĩ rồi, chuyện này cả hai chúng ta đều có lỗi, đều quá nóng nảy.”
“Nhưng dù sao em cũng không nên đưa con gái đi mà không nói một lời, mẹ anh ở nhà nhớ cháu, khóc mấy trận rồi.”
“Thế này đi, chúng ta gặp nhau một lần, ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng.”
Lời anh ta nói thì nghe tử tế, nhưng sự thật lại hoàn toàn trái ngược.
Hồi biết giới tính của đứa bé, hai mẹ con họ lập tức đồng lòng, cùng đứng về một phía.
“Tôi là con trai một, nhà họ Triệu không thể để đời tôi đoạn tuyệt hương hỏa. Nếu cô không chịu phá thai, thì cứ kéo dài vậy đi.”
“Dù sao cũng không sinh được con trai, cô đừng hòng bước vào cửa nhà tôi.”
22.
Nhưng dường như bây giờ Triệu Hằng đã mất trí nhớ, hoàn toàn quên sạch những lời mình từng nói.
Anh ta mạnh miệng lên tiếng:
“Cô có nhiều tiền đến mấy thì làm được gì? Vai trò quan trọng nhất trong một gia đình là người cha, tình yêu của cha không có thứ tiền bạc nào bù đắp nổi.”
Tôi bật cười:
“Vậy sao? Vậy tôi phải tranh thủ thời gian kiếm cho con một ông bố kế mới được.”
“Cảm ơn anh đã nhắc nhở, tôi đi đăng ký lại trên trang mai mối đây.”
Triệu Hằng khinh thường cười lạnh:
“Phụ nữ đã có con, cô nghĩ có ai thèm lấy cô sao?”
Tôi càng cười lớn hơn:
“Không thèm tôi thì còn không thèm tiền chắc?”
“Ai cưới tôi, tôi tặng hai căn nhà, một chiếc xe. Trên đời này có ai chê tiền nhiều không?”
Nói xong, mặc kệ anh ta nổi điên gào thét bên kia đầu dây, tôi thẳng tay cúp máy.
Tôi nghĩ, đêm nay chắc Triệu Hằng không tài nào ngủ nổi rồi.