Đời Này Không Nợ Nhau

Chương 20

39.

Khi tôi đến bệnh viện, Triệu Hằng đang nằm trên giường bệnh điều trị.

Bác sĩ nói anh ta ngã từ tường xuống, dẫn đến gãy xương chân, phải nằm nghỉ dưỡng dài ngày.

Trước mặt cảnh sát, Triệu Hằng nước mắt nước mũi giàn giụa, diễn một màn thống khổ:

“Nói thật là tôi đến thành phố A chỉ để thăm con, vậy mà cô ấy không cho tôi gặp cháu.”

“Cô ta lặng lẽ đưa con đi, không cho nhà tôi nhìn mặt. Mẹ tôi nhớ cháu đến mức sắp mù cả mắt vì khóc rồi.”

“Đồng chí cảnh sát, tôi nhớ con phát điên, mới liều mình trèo tường vào chỉ để nhìn con một cái…”

Nhưng anh ta là người làm văn phòng lâu năm, thể lực kém, làm gì có khả năng trèo được qua bức tường cao như vậy.

Vừa trèo được một nửa, Triệu Hằng đã trượt chân, ngã thẳng xuống đất, ngất lịm bên lề đường.

Mãi đến sáng sớm, khi công nhân vệ sinh dọn đường phát hiện mới gọi người đưa anh ta vào bệnh viện.

40.

Màn diễn của Triệu Hằng tuy đẫm nước mắt, nhưng tôi chỉ cười lạnh.

Anh ta có thể lừa được cảnh sát, nhưng không qua mắt nổi tôi.

Thăm con chỉ là cái cớ, mục đích thật sự là muốn bắt cóc con bé để uy hiếp tôi đưa tiền.

Mặc dù hành vi của Triệu Hằng đã vi phạm pháp luật, nhưng do chưa gây hậu quả nghiêm trọng, cảnh sát chỉ khiển trách, giáo dục anh ta, không có hình phạt cụ thể nào.

Sau khi cảnh sát rời đi, Triệu Hằng càng tỏ ra đắc ý.

Anh ta ngang nhiên ra lệnh:
“Cô đi nộp viện phí đi, tiện mua thêm ít đồ dùng sinh hoạt. Tối nay ở lại đây trông tôi.”

Trong lòng tôi vốn đã ngùn ngụt lửa giận, nhưng nghe anh ta nói vậy lại thấy buồn cười.

“Tôi không có kinh nghiệm, sợ chăm không khéo. Thế này nhé, tôi thuê cho anh một hộ lý.”

Triệu Hằng nhíu mày:

“Ừ, cũng được. Nhưng cô phải mang ba bữa cơm đến đúng giờ, tôi ăn không quen đồ bệnh viện.”

Bình Luận (0)
Comment