41.
Ra khỏi bệnh viện, tôi nhìn thấy số điện thoại môi giới trên cột điện và gọi thẳng.
“Bên các anh có hộ lý không? Tôi muốn người nào được đ/á/n/h giá thấp nhất, rẻ nhất.”
Chẳng bao lâu sau, hộ lý đến — là một chị to con, mặt mũi dữ dằn, trông không dễ gần chút nào.
Chị ta mở miệng chẳng chút khách sáo:
“Người liệt tôi không nhận, nửa đêm dậy tính thêm 100 tệ, đặt cọc trước 500.”
Tôi chuyển ngay 3.000 cho chị ta, nói người nhà bệnh nhân không ở địa phương, nhờ chị chăm sóc kỹ hơn một chút.
Chị hộ lý nhận tiền xong, thái độ vẫn y chang — lạnh nhạt, cộc cằn.
Nhưng tôi rất hài lòng, vì đây chính là kết quả tôi mong muốn.
Quả nhiên, Triệu Hằng chỉ chịu được sự “chăm sóc” này đúng một ngày là không trụ nổi.
Nước trong cốc thì nguội lạnh, mỗi lần cần ăn uống hay đi vệ sinh đều không thấy ai giúp, đêm đến lại bị tiếng ngáy như sấm làm mất ngủ.
Anh ta muốn liên lạc với tôi, nhưng tất cả số của anh ta đã bị tôi chặn.
Gọi về nhà thì bên kia cũng loạn như canh hẹ.
Mẹ anh ta làm ăn thất bại, nướng sạch tiền, khóc lóc đòi Triệu Hằng nghĩ cách cứu vãn.
Chị gái anh ta thì bảo con mình đốt pháo làm nổ tung xe sang trong khu, hoảng loạn hỏi Triệu Hằng phải giải quyết sao.
Đúng lúc đó, điện thoại rung lên — tin nhắn nhắc nhở thanh toán thẻ tín dụng đến hạn.
Triệu Hằng tối sầm mắt, ngã lăn ra bất tỉnh.
42.
Hai ngày sau, chị hộ lý gọi cho tôi, nói Triệu Hằng đã tự mình làm thủ tục xuất viện và bỏ đi.
Chị ta la lối:
“Là anh ta tự đi đấy nhé, không phải tôi không chăm sóc! Tiền đặt cọc không hoàn lại đâu!”
Tôi bật cười:
“Không sao, xem như tiền công chị vất vả rồi.”
Để đề phòng Triệu Hằng tiếp tục gây rối, tôi đặc biệt nhờ người theo dõi nhất cử nhất động của anh ta.
Nhưng sự thật chứng minh, giờ đây Triệu Hằng đã thân bại danh liệt, lo thân còn chưa xong, lấy đâu thời gian đến tìm tôi gây sự.
Anh ta vốn đã mang nợ chồng chất, nay lại bị người nhà đè nặng thêm, kinh tế hoàn toàn sụp đổ.
Bất đắc dĩ, Triệu Hằng phải cầm cố căn nhà, vay nóng lãi suất cao từ tay anh chị giang hồ địa phương.
Nhưng vay thì vay được, trả thì không nổi. Cuối cùng, anh ta bị người ta tìm đến đ/á/n/h gãy một chân, còn bị dằn mặt: sau này gặp một lần, đ/á/n/h một lần.
Triệu Hằng chẳng khác gì chó mất chủ, ôm cả đám người nhà chạy trốn trong đêm.
Từ đó về sau, không ai còn nghe được tin tức gì về anh ta nữa.