43.
Lần nữa gặp lại Triệu Hằng, đã là sáu năm sau.
Lúc đó, tôi đang dẫn con gái Tiểu Tiểu tham gia trại hè mùa hè.
Bọn trẻ ríu rít theo giáo viên dẫn đoàn tham quan bảo tàng, vui vẻ cười nói.
Tại hiện trường có mấy nhân viên giữ trật tự, trong số đó, tôi nhận ra một người chính là Triệu Hằng.
Anh ta mặc đồng phục làm việc, má hóp lại, râu ria lởm chởm, cả người gầy gò như thể gió thổi là bay, hoàn toàn không còn dáng vẻ ngày xưa.
Triệu Hằng cũng nhận ra tôi, ánh mắt kinh ngạc:
“Tô Tiểu Vân?!”
Tôi lùi lại một bước, bình tĩnh đáp:
“Anh nhận nhầm người rồi.”
Triệu Hằng kích động, gần như hét lên:
“Dù em có hóa thành tro, anh vẫn nhận ra! Em chính là Tô Tiểu Vân!”
Đúng lúc này, Tiểu Tiểu tung tăng chạy lại, ánh mắt Triệu Hằng lập tức nóng rực:
“Đây là con gái chúng ta đúng không? Lớn thế này rồi cơ à!”
“Tiểu Vân, chúng ta quay lại đi! Để con có một gia đình trọn vẹn!”
“Sau này mình sinh thêm đứa con trai, cả nhà sống hạnh phúc bên nhau!”
Tình cảnh lúc đó khiến tôi có cả vạn câu c/h/ử/i nghẹn trong cổ họng, chỉ muốn xả ra cho hả.
Nhưng tôi cố nhịn, nuốt tất cả vào bụng.
Con gái vẫn còn ở đây, tôi không thể để con rơi vào nguy hiểm.
44.
Con gái tôi tò mò nhìn tôi, hỏi nhỏ:
“Mẹ ơi, chú ấy là ai vậy?”
Triệu Hằng vội vàng nói lớn:
“Bố là bố của con đây!”
Tiểu Tiểu chớp chớp mắt, nghiêm túc đáp lại:
“Gạt người, chú không phải bố cháu!”
“Bố cháu cao và đẹp trai lắm, chú trông giống ông già thì có!”
Triệu Hằng lập tức phát điên, giận dữ nhìn tôi:
“Mày dám cắm sừng tao?!”
Hắn vẫn như xưa, nóng nảy, dễ nổi giận, chẳng hề thay đổi.
Tôi bảo vệ con, lùi ra sau, nhanh trí nói lớn:
“Triệu Hằng, Vương Đại Bảo còn chưa biết mày đang ở đây đúng không?”
“Mày có tin tao nói với hắn một câu là xong đời không?”
Vương Đại Bảo chính là tay giang hồ cho vay nặng lãi năm xưa.
Vừa nghe đến cái tên đó, sắc mặt Triệu Hằng lập tức tái mét, trong mắt hiện lên nỗi sợ hãi tột cùng.
Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm, biết mình đã đặt cược đúng lần này.
Triệu Hằng từ trước đến nay luôn là kẻ chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh — bao năm trôi qua, bản chất ấy vẫn không hề thay đổi.
45.
Sau khi cơn nguy hiểm được hóa giải, tôi lập tức gọi điện đến bảo tàng để khiếu nại.
Quản lý lập tức nổi giận mắng c/h/ử/i:
“Mày còn dám quấy rối khách à? Lúc huấn luyện trước khi nhận việc mày học cái gì hả? Tháng này đừng mơ có thưởng!”
“Không muốn làm thì cút đi, người muốn làm việc này xếp hàng cả đống!”
Triệu Hằng cúi đầu khom lưng, nịnh nọt xin xỏ, không còn chút khí thế nào như khi xưa.
Tôi và con gái đứng từ xa, lặng lẽ nhìn cảnh đó.
Tiểu Tiểu ngẩng khuôn mặt non nớt, ngây thơ hỏi:
“Mẹ ơi, chú ấy là ba con thật sao?”
Con bé từ nhỏ đã rất thông minh, thay vì để con tự mình lần mò phát hiện, tôi chọn cách luôn thành thật ngay từ đầu.
Từ khi con đủ hiểu chuyện, tôi chưa từng giấu giếm về quá khứ.
Con biết rằng bố mẹ đã chia tay từ lâu.
Nhưng điều đó chưa bao giờ khiến con tự ti, bởi vì con nhận được quá nhiều tình yêu thương, và điều đó cho con sự tự tin để bình thản đối diện với mọi thứ.
Tôi thở dài, bất lực nói:
“Xin lỗi con, mẹ ngày trước mắt nhìn người không tốt.”
Tiểu Tiểu gật gù:
“Không sao đâu, sau này mẹ sửa là được rồi.”
“Nhưng mà, con thật sự muốn có một người ba đẹp trai cơ.”
“Mẹ, cố lên nhé.”
“Con có thể giúp mẹ chọn người đó!”
— Hoàn —