15.
Tôi đưa cả bảo mẫu giỏi và y tá chăm trẻ về nhà.
Có họ hỗ trợ, bố mẹ tôi cũng nhàn hơn nhiều.
Đứa bé nằm trong tã lót, đôi mắt cong cong, miệng líu lo, tay nhỏ xíu múa may không ngừng.
Mẹ tôi bị con chọc cười:
“Ôi chao, khuôn mặt nhỏ này, thật sự giống y hệt Vân Vân hồi bé!”
Bố cũng ghé sát lại:
“Đúng thế! Nhất là đôi mắt, giống quá đi mất!”
Không khí trong nhà tràn đầy niềm vui và hạnh phúc.
Khi chúng tôi đang tận hưởng niềm vui gia đình, thì bên phía Triệu Hằng đã không thể ngồi yên được nữa.
16.
Thời gian này, Triệu Hằng hoàn toàn không liên lạc với tôi.
Tôi biết, anh ta đang chờ tôi chủ động xuống nước.
Tốt nhất là phải khóc lóc thảm thiết nhận lỗi, tự nguyện giao nộp toàn bộ tiền tiết kiệm, quỳ gối cầu xin anh ta tha thứ.
Nhưng chờ mãi, chờ mãi, tôi vẫn không hề có động tĩnh.
Cuối cùng anh ta không nhịn nổi nữa, gọi điện tới:
“Tô Tiểu Vân, cô làm loạn đủ chưa?”
Tôi bật cười:
“Anh là ai vậy?”
Triệu Hằng nghẹn lời vì tức:
“Tôi là chồng cô! Là cha của con cô!”
Tôi vừa trêu con gái, vừa thong thả nói:
“Cơm có thể ăn bừa, nhưng lời không thể nói bừa.”
“Tôi vẫn còn độc thân, lấy đâu ra chồng?”