Đối Thủ Một Mất Một Còn, Chúng Ta Rất Xứng Đôi

Chương 2

Nếu duyên phận đến, cản cũng cản không được, trải qua ngày đầu làm việc ở AG, Lê Mộc cảm thấy như nhảy vào nơi dơ bẩn, cả người hôi hám, nói tóm lại rất không vui vẻ.
Ban đầu ăn xong cơm trưa, mọi người lảm nhảm về tin đồn linh tinh của những người xinh đẹp trong công ty, hôm nay tâm trạng Lê Mộc giống như ánh mặt trời xán lạn, nhưng sau khi gặp một người quen cũ, mây đen cứ trôi bềnh bồng.
"Tiểu Mộc, buổi chiều cô dạo quanh công ty, làm quen hoàn cảnh mới, chiều tôi có việc vội, không đi với cô được."
"Chị Tịnh, không sao, tôi tự đi được."
Mới nói nữ ma đầu sắp về tới, phòng kế hoạch làm việc nhiệt huyết hẳn lên, mọi người chăm chỉ làm việc, thậm chí nước cũng không dám uống nhiều, sợ đi WC nhiều ảnh hưởng hiệu suất công việc.
Lê Mộc âm thầm ca ngợi giám đốc Ngả: Người lợi hại!
Bắt đầu từ tầng một, Lê Mộc đi lên từng tầng cao hơn, nghe nói tầng càng cao chức càng lớn. Nàng chưa làm ở công ty lớn lần nào, luôn thấy không tự do bằng công ty nhỏ, nàng không chịu nổi áp lực, đó cũng là lý do vì sao gà mờ như Hồ Bán Tiên cũng lăn lộn lên được quản lý, mà nàng vẫn là một nhân viên bình thường.
Lần này nếu không phải bị Hồ Tiểu Uyển cám dỗ mọi mặt, nàng sẽ không đến AG ăn máng khác, đôi lúc cũng hiểu được, bản thân nên vươn lên, nếu muốn tìm được một nửa ưu tú, nàng cũng phải thăng chức mới được, vừa nghĩ như thế, Lê Mộc rất phấn khích.
Lê Mộc ghé vào lan can tầng mười sáu, quan sát xung quanh, nhìn toàn bộ công ty bận rộn, muôn hình muôn vẻ phụ nữ mặc các loại quần áo đắt tiền, cẩn thận tỉ mỉ thong dong tự tin, đi lướt qua Lê Mộc.
Lê Mộc lười nhát lần đầu tiên muốn thử hòa nhập vào nơi nhịp sống nhanh này.
"Cô tới đây."
Lê Mộc cuồng giọng nói, rất nhạy cảm với giọng dễ nghe, giọng ngự tỷ hơi lạnh lùng nhưng trong trẻo lọt vào tai, nàng nhanh chóng xoay người.
Nàng quay người lại, cảm xúc hơi phức tạp.
Tục ngữ nói, đụng hàng không đáng sợ, ai xấu người đó quê.
Cũng là áo sơ mi, nhưng đối phương kết hợp quần đen dài. Thật ra đầu tiên Lê Mộc nhìn thấy là đôi chân dài kia, tiếp tục nhìn lên trên, mới có chút xấu hổ vì đụng hàng, nhưng còn đang cảm thán, tỉ lệ cơ thể thật tốt... Lúc nhìn thấy khuôn mặt của người ta, Lê Mộc vỡ mộng.
Toàn bộ quá trình biến hóa tâm lý không quá hai giây, trong nháy mắt Lê Mộc tan vỡ.
WTF? Ngả... Ngả Hi?!
Ngả Hi mới đi công tác về, không có phút giây nghỉ ngơi nào, vì Phương tổng muốn mở cuộc họp khẩn cấp, vội vã trở về công ty. Cô kéo ống tay áo lên phân nửa, vô thức lấy tay vén sợi tóc bên tai, lộ ra xương cằm đẹp đẽ, đi quá nhanh làm cho gương mặt cô hơi nóng lên, đôi mắt đẹp khẽ cau mày, chuyện đụng hàng này, là ai cũng thấy xấu hổ.
"Nói quản lý Triệu của phòng kế hoạch đem tài liệu dự án mới đến đây, tôi cần sử dụng cho cuộc họp ngay bây giờ."
"Hả?" Lê Mộc ngu ngốc đầu ngỗng, còn đang nghĩ, cô gái này không phải Ngả Hi sao? Cô ta hoàn toàn không nhận ra nàng!
Nhưng cũng bình thường, bây giờ so với khi trung học, nàng thay đổi đâu phải ít, không chừng ấn tượng của Ngả Hi về nàng còn mắc kẹt trong thời kì bốn mắt chim bìm bịp, suy nghĩ bay về thời trung học, lúc đó đúng là có thể dùng từ mưa gió máu tanh để miêu tả.
"Tôi nói!" Cơ thể vốn mệt mỏi, còn không biết chui ra từ đâu một nhân viên nhỏ nhoi ngây ngô đầu ngỗng, Ngả Hi cố nén giọng nói bực bội, chẳng qua chỉ lên giọng cao quãng tám, giọng ngự tỷ ngày càng lạnh này có thể đóng băng người cách ba mét, "Nói quản lý Triệu của phòng kế hoạch đem tài liệu dự án mới đến đây, tôi cần sử dụng cho cuộc họp ngay bây giờ."
Giám đốc Ngả phòng kế hoạch, không lẽ là Ngả Hi? Họ này không phổ biến lắm, tám phần mười là đúng, thế giới này có nhỏ quá không...
Chẳng lẽ phải nhắc lại lần thứ ba? Lúc này Ngả Hi muốn quăng nhân viên này cho chó ăn, AG chú trọng nhất là năng suất, cho tới nay chưa có ai để giám đốc Ngả căn dặn vấn đề nào ba lần, mà còn nói ba câu y như nhau, câu "ngày mai cô không cần đi làm" sẽ giải quyết vấn đề nhanh hơn.
Cũng may trước khi Ngả Hi phẫn nộ đến đỉnh điểm, Lê Mộc chạy như một làn khói, "Tôi đi lấy liền."
Lê Mộc chạy nước rút năm mươi mét đến phòng kế hoạch, thiếu chút nữa không ngừng lại kịp đụng mặt vào cửa kính, "Chị Tịnh có ở đây không? Giám đốc Ngả muốn lấy tài liệu dự án mới nhất."
Tiểu Mã tổ văn thư chỉ bàn làm việc của Triệu Tịnh, "Quản lý bị khách gọi đi rồi, tất cả tài liệu với usb để hết trên bàn đó."
Khoảng sáu phút, may mắn chỉ tốn sáu phút, Lê Mộc thở hồng hộc giao tài liệu đến tay Ngả Hi, hiệu suất cũng nhanh chứ.
"Đường ngắn như vậy cô tốn sáu phút?!"
Lê Mộc: "..."
Một câu cảm ơn còn coi được, nói ra một câu như vậy, dù gì cũng là bạn học cũ mà? Lê Mộc nhìn bóng dáng cô đi vào phòng hợp, thè lưỡi, "A Tây ba*!"
*"A Tây ba", "A Tây" hoặc "Tây ba" là thán từ trong tiếng Hàn biểu thị cho sự bất mãn, kinh ngạc hay khiếp sợ. Rất ít khi được sử dụng trong trường hợp nói chuyện với người lớn hơn hoặc khi nói chuyện với cấp trên, giống như lén lút xả giận mới sử dụng, hoặc khi đang tức giận không biết dùng từ gì để biểu đạt. Trong tiếng Trung "A Tây" thường được sử dụng theo nghĩa "chết tiệt".
Gặp Ngả Hi, đây là chuyện lớn, Lê Mộc lại chạy nước rút năm mươi mét đến phòng nhân sự, kéo Hồ Tiểu Uyển ra ngoài, ép buộc mời uống trà trưa.
"Cậu biết cấp trên của mình..." Lê Mộc suy nghĩ một chút, Ngả Hi cũng không phải là người lãnh đạo trực tiếp, nên đổi, "Cậu biết cấp trên của quản lý của mình là ai không?" Chưa tính ra còn chưa biết, mới tính thì phát hiện khoảng cách giữa hai người đã xa như vậy, nghĩ đến khi xưa còn tốt nghiệp chung.
Hồ Tiểu Uyển nhàn nhã ăn bánh pudding sữa chua, cắn muỗng, "Biết mà, Ngả Hi đó, bạn học cũ cậu cũng quên à? Ngày xưa cậu còn chế giễu cô ấy là vạn năm nhị đó."
Ai bảo cậu hảo tâm nhắc nhở, Lê Mộc bùng nổ, "Vậy sao cậu không nói sớm, cậu nói cô ấy quản lý phòng kế hoạch, đánh chết mình cũng không tới!"
Trước đây Lê Mộc và Ngả Hi tranh nhau hạng nhất, tranh ba năm, tuy rằng hai người học khác ban, nhưng là đối thủ một mất một còn, hai học phách* luôn trong tình trạng có tôi không có cô. Tuy nhiên, Lê Mộc đầu dưa đi học rất thông minh, đè Ngả Hi phía dưới, đè ba năm, không cho Ngả Hi cơ hội lật đổ, không chỉ có vậy, còn châm chọc khiêu khích, còn thừa cơ hãm hại.
*Chỉ người vừa thông minh vừa chăm chỉ, có thành tích học tập xuất sắc.
Nợ sớm muộn gì cũng phải trả, cũng do còn nhỏ không hiểu chuyện, bây giờ Lê Mộc biết sai rồi, nàng có dự cảm, ngày xưa ngông cuồng bao nhiêu, bây giờ thê lương bấy nhiêu.
Nói thật thì, thời gian qua lâu như vậy, Lê Mộc và Ngả Hi cũng không đến nỗi thủy hỏa bất dung. Nhưng tỉ mỉ suy nghĩ, vì sao luôn có người thuê xe sang đi gặp bạn cũ? Gặp lại bạn cũ, nói dễ nghe là muốn thể hiện, nói trắng ra không phải tham hư vinh sao. Lê Mộc không có chí tiến thủ, nhưng "hư vinh" thì không kém ai, bây giờ gặp lại Ngả Hi chắc chắn xấu hổ muốn chết, hơn nữa cô ta làm gì nhanh vậy, mới tí tuổi đã thành giám đốc?
Hồ Tiểu Uyển là nhân vật học dốt điển hình, thế giới của người thông minh cô không hiểu, nhưng cô vẫn rất bái phục những người học giỏi, sờ sờ đầu Lê Mộc: "Tiểu Mộc của chúng ta nhìn như đần độn, không ngờ cái đầu dưa này học hành rất giỏi."
"Xùy xùy xùy, bây giờ muốn nổi dậy, còn không bằng nghĩ cách núp cho kĩ." Lê Mộc lo lắng khuấy ly cà phê, "Nè Bán Tiên, cậu nghĩ thử Ngả Hi có nhắm vào mình không? Còn chuyện... giờ mình kém như vậy, thật là mất mặt..."
"Yên tâm, đừng lo lắng."
Lê Mộc dùng ánh mắt cảm động đến rơi nước mắt nhìn Hồ Tiểu Uyển, tuy rằng bình thường làm chuyện xát muối vết thương không ít, nhưng thời điểm quan trọng còn biết an ủi ấm áp, đây mới là chị em thực sự!
"Người đần độn chờ chết như cậu, có thể vào công ty trong top năm trăm công ty lớn nhất thế giới cưỡi ngựa xem hoa đã tốt lắm rồi, hơn nữa, cậu thua Ngả Hi cũng rất bình thường, cuộc đời của cậu hơn Ngả Hi sao? Lúc trung học mình đã thấy cô ấy thắng cậu, không tính thành tích tốt, mặt đẹp dáng được khen, con trai theo đuổi cô ấy lúc đó xếp thành ba vòng sân thể dục..."
Ánh mắt cảm động trở nên tối tăm, nếu có thể, Lê Mộc rất muốn đánh đứa ngồi đối diện đang nhai nho khô. Gì mà đần độn chờ chết? Lê Mộc muốn nói là nàng đã phải chiến đấu qua năm ải, chém sáu tướng mới vào được AG.
Hồ Tiểu Uyển hoàn toàn không cảm nhận được sát khí trong mắt Lê Mộc, tiếp tục ăn nho khô nói, "Cậu không cần tự ti, mình với cậu cũng không hơn nhau lắm... Sai, mình có người yêu, xem ra thành công hơn cậu một chút, ha?"
Là cố ý, Lê Mộc không có tâm tư nói giỡn với Hồ Tiểu Uyển, Ngả Hi nhất định sẽ nhận ra nàng, đến lúc đó... thực sự rất mất mặt! Lê Mộc chôn mặt lên bàn tay đang để trên bàn, có thể không về công ty không...
Ngả Hi có nhắm vào nàng không? Không.
Nhưng Ngả Hi sẽ muốn giết nàng, nhất là khi usb kết nối với máy tính xuất hiện đoạn phim chất lượng cao "hơi hùng tráng"*, phổi Ngả Hi muốn nổ tung, cô muốn hét lên nhất là: Ngày mai cô không cần đi làm nữa!!!
*Phim tươi mát.
Toàn bộ phòng họp bắt đầu ồn ào, xen lẫn tiếng cười.
Phương Hi Hàm không nghĩ tổ chức cuộc họp đầu tiên sau khi về nước lại thú vị như vậy, cô mỉm cười nhìn Ngả Hi chằm chằm, muốn nhìn cô gái này làm sao giải quyết chuyện này trong thời gian ngắn nhất.
Ngả Hi nhanh chóng rút usb, chuyên môn vững vàng được dày công rèn luyện và tâm lý mạnh mẽ vốn có, dưới tình huống không có tài liệu, có thể chủ trì cuộc họp một cách hoàn hảo chỉ bằng trí nhớ, giải thích các phương án cũng vô cùng tuyệt vời. Lưng Ngả Hi lành lạnh, sợ hãi toát mồ hôi, không căng thẳng là nói dối, cô làm việc ở AG lâu như vậy, chưa bao giờ mắc phải sai lầm ngớ ngẩn như vậy, trời biết chuyện vừa rồi mất mặt thế nào.
Phương Hi Hàm là người vỗ tay đầu tiên, tiếp theo đó là một tràng vỗ tay nhiệt liệt.
Cơ thể Ngả Hi rất mệt mỏi, chỉ mong cuộc họp có thể kết thúc sớm một chút.
"Giám đốc Ngả đợi chút."
"Phương tổng." Ngả Hi miễn cưỡng nặn ra nụ cười, "Rất xin lỗi chuyện hôm nay."
Phương Hi Hàm nở một nụ cười mờ ám, chầm chậm nói một câu: "Con gái độc thân sống một mình, có thể hiểu."
Bây giờ có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch, Ngả Hi cũng không muốn giải thích, cô luôn luôn bình thản, sẽ không để ý tin đồn, hiện tại cô chỉ muốn làm một chuyện, giết chết cô nhân viên kia!
Lê Mộc ngâm nga hát khẽ, mang mấy hộp bánh trứng về phòng làm việc, trà chiều, vừa lúc xây dựng quan hệ với đồng nghiệp, "Hi, tôi có đem bánh trứng về cho mọi người."
Đồng nghiệp trong phòng làm việc đồng loạt tái mặt, giống như bị táo bón tập thể.
"Ngày đầu tiên cô đi làm à? Không biết không được ăn vặt trong phòng làm việc sao?!"
Oh -- my -- god! Lê Mộc thầm than không ổn, không quay lại cũng biết là ai, tại sao lại đụng ngay nòng súng của Ngả Hi.
***
P/s: Vì gọi "tổng giám đốc Phương" quá dài, trong vài câu có khi lặp lại liên tục nên mình sẽ đổi thành là"Phương tổng", các bạn không thích QT thông cảm cho mình.

Bình Luận (0)
Comment