Đối Thủ Một Mất Một Còn, Chúng Ta Rất Xứng Đôi

Chương 3


Lê Mộc tươi cười xoay người đón chào, quả nhiên Ngả Hi đã thay quần áo, chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế này giống ngày xưa như đúc. Không biết vì sao, đã qua nhiều năm như vậy, Lê Mộc vẫn không nhịn cãi nhau với Ngả Hi được, mặc dù người ta bây giờ là giám đốc đại nhân cao cao tại thượng.
"Giám đốc Ngả, hôm nay đúng là ngày đầu tiên tôi đi làm."
Lời nói ra như bom ném vào phòng kế hoạch, thật không nhìn ra, cô bé Lê Mộc mới đến có nghị lực mạnh mẽ như vậy, đa số nhân viên trong phòng, ngay cả quản lý cũng không dám dùng giọng điệu này để nói chuyện với giám đốc Ngả, Lê Mộc muốn lên thiên đường sao.
"Không biết quy định của công ty còn cãi?" Ngả Hi tao nhã xoay người, để lại bóng lưng lạnh lùng cho Lê Mộc, "Đến phòng làm việc của tôi."
Hiện nay phòng nhân sự tuyển người như thế nào? Bởi vì sự kiện đoạn phim lúc chiều làm Ngả Hi nổi lửa trong bụng.
Ngả Hi giẫm mối hận thiên thu đi trước, Lê Mộc bước chậm phía sau, khí thế cũng thua xa.
Sau khi hai người đi, tất cả mọi người trong phòng làm việc đều xác định, giám đốc Ngả khí thế hào hùng nói một câu: Ngày mai cô không cần đi làm.
"Ngày mai cô không cần đi làm nữa."
"Tại sao?" Lê Mộc kêu lên, chỉ vô tình đem đồ ăn vào công ty, còn chưa ăn nữa, vậy mà bị đuổi việc thì có nhân tính không!
Hoặc giả như Ngả Hi nhận ra nàng, thì đây là trả thù?
Ngả Hi ném usb lên bàn, thoải mái ngồi trên ghế xoay, ngón tay mảnh khảnh đập mặt bàn, "Kêu cô đem tài liệu, đây là cái gì!"
Lê Mộc nào biết chuyện xấu hổ xảy ra trong phòng họp tầng mười sáu, hiện tại nàng rất muốn phản bác, lớn như vậy, usb cô cũng không biết sao?
Nhưng phải bình tĩnh, bình tĩnh, phải thời thời khắc khắc đề phòng, Ngả Hi giờ là cấp trên của nàng, nắm trong tay khẩu phần ăn của nàng.
"Tan việc nói với bên nhân sự, ngày mai không cần đến."
Đúng thì có thể nhịn nhưng này không thể nhịn.
"Ngả Hi, cô đừng khinh người quá đáng!"
Lê Mộc nóng nảy, vỗ bàn một cái chỉ mặt gọi tên, ngày đầu đi làm đã bị coi thường như vậy, dễ trêu nàng sao.
Ngả Hi cười lạnh lắc đầu, rõ ràng đoán sai tuổi của Lê Mộc, "Sinh viên bây giờ, muốn tôi dạy cô phép ứng xử cơ bản sao?"
Ánh mắt này giọng nói này, dáng điệu vênh váo tự đắc không thay đổi chút nào. Lê Mộc tức giận đến nghiến răng, "Tôi..."
"Giám đốc Ngả ——" Tiếng gõ cửa vang lên.
"Vào đi."
"Chuyện này không liên quan tới Lê Mộc, do sơ sót của tôi, đưa nhầm... usb rồi."
Nếu Triệu Trịnh không đến giải thích, thực sự Lê Mộc sẽ bị oan, "Lỗi của tôi, tôi không coi kĩ." Hai người chia sẻ trách nhiệm tốt hơn một người gánh tội.
Triệu Trịnh nhận toàn bộ trách nhiệm, lão Hồ cố ý để cô trông nom Lê Mộc, chưa cho thử việc được một ngày đã bị đuổi, cô cũng áy náy, hơn nữa đúng là lỗi của cô, không thể để Lê Mộc chịu được.
"Giám đốc Ngả, dù sao cô cũng đừng làm khó Lê Mộc, hôm nay là ngày đầu tiên cô ấy đi làm, còn chưa bàn giao công việc xong."
Lê Mộc cúi đầu không lên tiếng, nàng sợ vừa mở miệng, thùng thuốc súng họ Ngả lại oanh tạc.
Lê Mộc? Ngả Hi nghiêng đầu nhìn Lê Mộc cúi đầu, thật ra lúc vừa gặp cô đã thấy quen quen, "Quản lý Triệu, cô ra ngoài trước."
"Lê Mộc... cô ở lại?" Ngả Hi gọi Lê Mộc định đi theo Triệu Trịnh trở lại.
Định trêu hoa kiểu gì, ở lại thì ở lại, ai bảo ngài là giám đốc đại nhân.
"Ngồi đi."
Giọng nói hòa dịu, còn cho ngồi, làm Lê Mộc được sủng mà còn phải sợ.
"Ngước mặt lên, thanh niên phải tự tin."
Lê Mộc không nói, ngẩng đầu liếc mắt, khinh bỉ: "Tôi nhỏ hơn cô hai tuổi thôi, giám —— đốc —— đại —— nhân."
"Cô biết tôi?... Cô là Lê Mộc?!" Cuối cùng giọng điệu người quen cũ của Lê Mộc làm Ngả Hi tìm được đầu mối, theo lý thuyết hôm nay hai người mới gặp nhau lần đầu, sẽ không quen thuộc mới đúng.
Đúng là ánh mắt khinh bỉ này.
Ký ức hãy còn mới mẻ, lần đó là lễ trao giải lúc trung học, cô và Lê Mộc đứng kề vai, sau đó Lê Mộc cầm micro gào thét một câu khó quên với học sinh toàn trường: "Bạn Ngả Hi, bạn bị rớt tã."
Lê Mộc nói xong còn nhìn cô.
Câu này thật sự vang vọng khắp trường, cho nên sau này tụ họp với bạn cũ, thỉnh thoảng có người trêu cô: "Ngả Hi, bạn bị rớt tã."
Lịch sử đen tối không đành lòng nhớ lại.
"Đúng! Tôi là người khi xưa đã nhặt tã cho cô bốn mắt chim bìm bịp —— Lê Mộc." Dùng từ miêu tả chính xác như vậy có giúp cô nhớ lại không?
Lê Mộc trổ tài miệng lưỡi nhanh lẹ, tạm thời nàng vẫn chưa quen với việc Ngả Hi làm sếp, hiện tại giống như bạn học cũ đang "ôn chuyện", tuy bầu không khí không quá tốt.
Ngả Hi nghẹn lời, nhìn chằm chằm Lê Mộc một lúc, chỉ lờ mờ hỏi lại một câu: "Cô phẫu thuật thẩm mỹ à?"
Lê Mộc: "..."
Hai người cũng không nói thêm điều gì, giản đơn chào hỏi hai câu đã lâu không gặp, Lê Mộc cảm thấy bản thân lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, Ngả Hi cũng không có gì bất thường, cũng đúng, bây giờ nhớ lại hành vi nông nỗi lúc nhỏ đúng là ngây thơ đến buồn cười.
Tuy nhiên, ở tương lai không xa, Lê Mộc sẽ thu hồi ý nghĩ này, nàng thật sự không thấy cô gái này tốt hơn nổi.
Nói như thế nào đây, sau khi "quen biết" với Ngả Hi, Lê Mộc trở nên nhẹ nhõm, những suy nghĩ trước kia toàn là buồn lo vô cớ, Ngả Hi thậm chí không để nàng vào mắt, đừng nói là dành ra thời gian để cười nhạo nàng.
Nhưng mấy năm trước là đối thủ một mất một còn gió nổi nước lên như thế, bất bình một chút cũng không tính là bụng dạ hẹp hồi chứ?
Lê Mộc luôn cảm thấy Ngả Hi đứng ở chỗ cao nhìn người khác, nhất là khi nhìn nàng, chuyện này thật là oan uổng giám đốc Ngả, Lê Mộc một mét sáu mươi, Ngả Hi một mét sáu tám, nhất định không thể so với tám cm mà...
Mỗi lần gặp Ngả Hi ở công ty, Lê Mộc đều xoắn xuýt, nên chào hỏi hay không... Thế nhưng lúc gọi giám đốc Ngả, không phải đang nhấn mạnh sự chênh lệch đẳng cấp sao? Gọi cô ấy là giám đốc đại nhân thật là rất khó. Sau lại gặp nữa, Lê Mộc mỉm cười với cô, đáng tiếc Ngả Hi mặt than, phải biết rằng cười với mặt than là một việc rất lúng túng.
Sợ chuyện gì gặp chuyện đó, công ty lớn như vậy, sao suốt ngày gặp Ngả Hi, Lê Mộc sẽ đi ngang qua, nhắm mắt làm ngơ. Chưa bao giờ để giám đốc vào mắt, Lê Mộc là người thứ nhất, còn chuyện xấu hổ ở tầng mười sáu, Lê Mộc đã được phong tước trong phòng làm việc.
Nếu như Lê Mộc nói nàng và Ngả Hi là bạn học, đoán chừng đồng nghiệp đều bị rớt cằm, nhưng chuyện này cũng không có gì đáng nói, lúc đó mất mặt chính là nàng.
"Nhân viên mới của phòng kế hoạch?" Phương Hi Hàm đưa tay cản Lê Mộc, sau đó hỏi Ngả Hi.
Ngả Hi: "Vâng, cô ấy mới vào phòng kế hoạch không lâu."
Đây không phải cô gái xinh đẹp trong thang máy sao? Lê Mộc không biết cô có chức vụ gì, xưng hô thế nào, vì vậy cười một cái với Phương Hi Hàm.
Phương Hi Hàm có chút hứng thú, cô vừa mới tới công ty không lâu, cô bé này không biết không nói, giám đốc Ngả cũng như nhìn không thấy? "Phòng kế hoạch ai cũng tùy ý như vậy à?"
"Lê Mộc, cô ấy là Phương tổng." Ngả Hi đoán Lê Mộc không biết vị Phật tổ này.
Cô ấy là Phương tổng trong truyền thuyết!
"Phương... chào Phương tổng!" Phương tổng là người đẹp đứng đầu trên bảng xếp hạng, tất nhiên Lê Mộc tôn trọng có thừa, thiếu chút nữa cúi chào chín mươi độ, căng thẳng đổ mồ hôi tay, Phương tổng rất đẹp, chỉ cười thôi cũng câu được linh hồn nhỏ bé của người khác.
"Nhân viên mới thật đáng yêu." Phương Hi Hàm càng thấy công ty thú vị, lấy tay nhéo má Lê Mộc, "Làm việc tốt, học theo giám đốc Ngả của cô."
"Vâng vâng vâng!" Lê Mộc làm con gà mổ thóc gật đầu, lần đầu tiên được ngự tỷ nhéo má, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng lên có thể chiên trứng. Phương tổng sờ mặt nàng, Lê Mộc thấy con tim như bị thần tình yêu bắn trúng, đập thình thịch thình thịch liên tục, sắp rớt tim.
Thở không nổi thiếu oxi muốn xỉu, dường như cảm giác thiếu nữ hoài xuân của Lê Mộc bị Ngả Hi phát hiện, thậm chí thấy được sự ghét bỏ trong ánh mắt đối phương...
Lúc đang nghỉ trưa, mọi người tụ lại trong phòng làm việc bàn bạc đánh giá nhan sắc.
"Phương tổng là nữ vương mạnh mẽ, giám đốc Ngả nghiêng về cô gái nhỏ một chút."
"Lúc làm việc giám đốc Ngả hơi nghiêm khắc, bình thường tiếp xúc cũng rất tốt."
"Tôi nghĩ Phương tổng thích hợp làm người yêu, giám đốc Ngả thích hợp sống chung."
"Yêu đương với Phương tổng, sống chung với giám đốc Ngả sao! Không được không được không được, tôi muốn cong."
...
Một đám nữ thẳng mỗi ngày nói muốn cong muốn cong, Lê Mộc cười "ha hả" trong bụng, nàng cong như nhang muỗi còn chưa lên tiếng đây!
Cuối cùng bỏ phiếu, Ngả Hi và Phương Hi Hàm đều được năm phiếu, mọi người đồng loạt nhìn sang Lê Mộc đang bưng ly uống nước, "Tiểu Mộc Mộc, cô bầu cho ai vậy?"
Lê Mộc không nhanh không chậm uống nước, giống như thưởng thức rượu ngon, híp mắt chìm đắm trong nụ cười lúc sáng của Phương tổng, bầu ai còn chưa rõ ràng sao? Hiện tại Phương tổng là nữ thần của nàng. "Còn cần nói sao, chắc chắn là Phương tổng!"
Mấy nữ đồng loại bày tỏ "tại sao"? Không rối rắm chút nào sao?
"Ngả Hi rất đẹp? Tôi thấy cô ấy bình thường thôi, cũng tàm tạm, hơn nữa cô ấy cũng không phải cô gái nhỏ bé gì..." Lê Mộc ngông cuồng nói, mỗi lúc châm chọc Ngả Hi, vui vẻ không thể tả.
Mấy nữ đồng loại ngẩn ngơ không nói thành lời, không nghĩ tiêu chuẩn thẩm mỹ của Lê Mộc cao như vậy, giám đốc Ngả như vậy còn gọi là tàm tạm? Còn để chỗ cho người ta sống không, hình như mọi người biết nguyên nhân tại sao Lê Mộc độc thân.
Lê Mộc kêu thẳng tên của giám đốc đại nhân, lúc đánh giá nhan sắc của giám đốc, dường như không phát hiện một người cao gầy đứng ở cửa, còn kích động khinh bỉ thao thao bất tuyệt.
"Khụ khụ..." Mọi người căng thẳng nhắc nhở Lê Mộc khống chế, nếu không khống chế được thì phải chịu tai nạn chết người.
Nói xấu sau lưng người ta phải bị báo ứng, nói không chừng, Lê Mộc khẳng định bản thân xung khắc với Ngả Hi, nếu không, sao thời điểm quan trọng nào cũng...
"Giám đốc Ngả..."

Bình Luận (0)
Comment