Lúc này Chu Tự đứng trên vực chủ đen kịt, hắn nhìn bảo tọa trước mặt rồi quay người ngồi xuống.
Hắn nhìn về phía bóng đen bị đánh bay, dựa lưng vào thành ghế, cười nói:
"Lần này tới lượt ta ngồi rồi"
"Chuyện gì thế này?"
Bóng đen đứng dậy nhìn Chu Tự, hắn vô cùng kinh ngạc.
Không phải kinh ngạc vì mình bị đá bay chỉ với một cước, mà là vì sao người này không chịu ảnh hưởng gì cả?
Bóng đen có thể cảm nhận được ảnh hưởng của vực chủ tiến vào trong cơ thể Chu Tự, sau đó như đá chìm đáy biển.
Lực lượng gì có thể làm được như thế?
Hơn nữa đối phương ngồi lên bảo tọa rất thoải mái, không thèm để vực chủ vào mắt.
"Ta học võ từ nhỏ, bây giờ võ đạo đại thành, võ đạo tu công lực, ta có công lực ngàn năm. Vực chủ này của ngươi có thể khắc chế lực lượng tự nhiên, có thể ảnh hưởng tới thần lực quyền hành, có thể rung chuyển linh khí tu chân. Nhưng không thể nào hiểu được công lực võ đạo của ta"
Chu Tự đan mười ngón tay vào nhau, hắn nhìn về phía trước rồi mỉm cười nói.
Thần Thái Dương rất có kinh nghiệm ngồi bảo tọa, hắn chỉ cần học theo tư thế là được.
Đẹp trai vẫn rất quan trọng.
"Nói hươu nói vượn"
Bóng đen nổi giận, hắn đạp một bước lên vực chủ đen kịt.
Sau đó xúc tu xuất hiện, bắt đầu tấn công Chu Tự.
"Phật Sơn Vô Ảnh Chỉ Chu Tự ngồi im tại chỗ, hắn dùng một tay ngăn cản công kích xung quanh.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Từng tiếng động ing tai vang lên, tất cả xúc tu đều vỡ vụn.
Chu Tự gác chân chữ ngũ rồi nói khẽ:
"Nhìn ngươi cũng không mạnh là mấy, còn chẳng bằng kẻ ta đã gặp ở tu chân giới. Xem ra, vực chủ cũng có áp chế ngươi đôi chút, nếu không thì là do bản thân ngươi quá yếu rồi."
"Haha."
Bóng đen đứng ngay tại chỗ, sau lưng hắn lại ngưng tụ ra một bảo tọa khác.
Hắn từ tốn ngồi xuống rồi nói:
"Ta chỉ là ở đây, điều đó không có nghĩa ta là vực chủ. Ngươi có thể đánh ta, nhưng ngươi có thể đánh vực chủ không? Ngươi vẫn ở trong vực chủ, cho dù là vực chủ không làm gì được ngươi, nhưng ngươi có thể gây hại cho vực chủ không? Cũng giống như nữ thần Trí Tuệ năm xưa, nàng cũng không thể làm gì vực chủ cả"
Chu Tự nhẹ nhàng nâng chân đạp xuống bóng tối dưới chân.
Ẩm...ầm!
Bóng tối vỡ vụn, nhưng lại khôi phục trong nháy mắt. Trong lúc nhất thời Chu Tự có một cảm giác vô cùng kỳ quái.
Thứ mình đối mặt không phải là thâm uyên gì đó, mà là tuế nguyệt mênh mông vô bờ, là thời đại, là lịch sử.
"Ngươi cảm nhận được chưa? Lực lượng của ngươi có thể rung chuyển vực chủ, nhưng không thể nào xóa bỏ sự tồn tại của nó. Bề dày thời đại và lịch sử, không phải là thứ mà một tên nhóc như ngươi có thể đối đầu được.
Tuổi tác, lực lượng, trọng lượng, sao ngươi có thể so sánh được với thời đại chứ?"
Bóng đen ngồi tựa trên ghế, nói với giọng điệu xem kịch vui.
Chu Tự im lặng.
Đúng là hắn không thể nào so sánh với một thời đại, lực lượng của hắn có hạn, tuổi tác có hạn, tầm quan trọng cũng có hạn.
Nhưng hắn cũng có điều khác biệt.
Chu Tự đứng lên, nhìn thẳng vào bóng đen:"Chúng ta khác nhau, thứ ta có được không chỉ đơn thuần là lực lượng"
"Chúng ta chẳng có gì khác nhau cả, đều là những cá thể nhỏ bé trong thời đại mà thôi. Nhưng chúng ta lại khác nhau, nếu là ta của thời kỳ toàn thịnh thì ngươi hoàn toàn không phải là đối thủ của ta. Mà bây giờ, mặc dù ta không phải đối thủ của ngươi, nhưng ta ở trong vực chủ có thể khiến vực chủ càng thêm nặng nề. Bởi vì ta cũng là một phần của thời đại, một phần rất quan trọng"
Bóng đen mỉm cười đáp.
"Một phần rất quan trọng ư?"
Chu Tự sửng sốt một chút rồi nói:
"Ngươi là tam hoàng à?"
"Ta là thiên đế Bóng đen cười đáp.
"Thiên đế mà yếu như thế ư?"
Chu Tự nghi ngờ hỏi lại.
"Ngươi có tin hay không thì đối với ta đều không quan trọng. Ngươi phải hiểu một chuyện, muốn đánh nát vực chủ thì chỉ có lực lượng thôi vẫn chưa đủ. Cũng giống với nữ thần Trí Tuệ năm xưa, sự tồn tại của nàng vẫn vô cùng đặc biệt, lực lượng của nàng cũng thuộc dạng không thể nào tưởng tượng nổi. Phía dưới kim quang có thể áp chế vực chủ hoàn toàn, nhưng nàng không có sự nặng nề của thời đại, cũng có thể là nàng không nặng nề như mảnh đất này. Nên vẫn không thể tạo thành tổn thương mang tính thực chất với vực chủ. Chỉ có thể dùng lực lượng của nàng ngăn cản sự khuếch trương của vực chủ. Mà sau khi nàng biến mất, những lực lượng này cũng dần tan đi, tới nay đã chẳng còn chút gì. Bây giờ ngươi muốn học theo nữ thần Trí Tuệ à? Đáng tiếc ngươi không có lực lượng đặc biệt như nàng.
Thiên Đế nhìn Chu Tự, hắn đã không có ý ra tay.
Bây giờ hắn chỉ cần ngồi trên ghế nhìn người trước mặt cố gắng là được rồi.
"Lực lượng đặc biệt? Sự nặng nề của thời đại?"
Chu Tự cúi đầu suy nghĩ.
Hắn nghĩ không ra.
Đối với hắn mà nói, hắn cũng chỉ mới bước vào tu chân giới nửa năm.
Không có sự nặng nề của thời đại, cũng chưa chắc có lực lượng đặc biệt.
Công lực ngàn năm là do cơ thể của hắn tự sinh ra, hắn không biết có đặc biệt hay không.
Nhưng đã đứng ở đây rồi, hắn cũng định thử một chút.
Nếu đã so sự nặng nề, vậy cũng tương đương với so số lượng.
Một mình hắn không làm được gì, vậy ba ngàn đại đạo thì sao?
1091 chữ
Chương 1266: Thời Đại Va ChạmÁnh mắt Chu Tự nhìn về phía Thiên Đế.
"Có lẽ, ta có thể thử một lần"
"Thử một lần à?"
Thiên Đế cười đáp:
"Từ trước tới giờ ta chưa thấy ai giống ngươi, ở trong vực chủ mà vẫn tự tin như thế. Ngươi định thử thế nào?" Ầm ầm!
Đột nhiên vực chủ xảy ra chấn động.
Va chạm vô hình khiến sự khuếch trương của vực chủ ngừng lại.
Cả vương tọa cũng run lên mấy lần.
Thiên Đế rung động, hắn đứng dậy nhìn người trước mặt này, phát hiện tình trạng của Chu Tự đã thay đổi. "Thời đại va chạm? Vậy mà ngươi cũng giống như chúng ta, có thể đại biểu một phần của thời đại? Sao có thể như thế? Ngươi mới bao nhiêu tuổi, ta có thể thấy rõ tuổi tác của ngươi, chỉ khoảng hai mươi. Người như ngươi dựa vào cái gì mà có thể đại biểu một phần của thời đại chứ?"
Đúng vậy, chỉ có thời đại mới có thể đối đầu với thời đại.
Đạo ẩn hiện trong ánh mắt của Chu Tự, quanh người hắn có đạo ý khuếch tán, thiên địa đại đạo hội tụ.
"Ba ngàn đại đạo thu hết vào mắt"
Lúc giọng nói vang lên, đại đạo đang hội tụ.
Đây là một không gian không có linh khí.
Vốn không nên có dấu vết của đại đạo, nhưng điểm cuối ở đây, ba ngàn đại đạo có thể đi theo đến tận đây.
Ầm ầm!
Trời cao vỡ vụn, con đường đại đạo giáng lâm, linh khí khuếch tán, khôi phục trong mảnh đất trời này. Ba ngàn đại đạo đại biểu cho tu chân giới.
Mà Chu Tự là điểm cuối của đạo, có địa vị vô cùng to lớn.
Chu Tự được đại đạo vây quanh.
Hắn nhìn Thiên Đế đang kinh ngạc trước mặt mà bình thản nói:
"Bây giờ địa vị của ta đã đủ chưa?"
"Hóa ra là ngươi, điểm cuối của đạo, chẳng trách lại tự tin đến thế"
Thiên Đế thoát khỏi trạng thái kinh ngạc, hắn nói với giọng điệu lạnh lùng:
"Các ngươi còn định ngồi xem kịch tới bao giờ? Vực chủ thua thì chính là chúng ta thua"
Thiên Đế vừa dứt lời, sau lưng hắn lại có thêm vương tọa ngưng tụ.
Lần này là hai cái.
Ba vương tọa dựa lưng vào nhau, tạo thành hình tam giác.
"Nếu đối phương đã có thể rung chuyển vực chủ, vậy đương nhiên chúng ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Trên vương tọa ngưng tụ ra hai bóng đen khác.
Chu Tự biết, hai người đó một đại biểu cho thánh nhân, một đại biểu cho vương quyền.
Tam hoàng đỉnh lập, hiện ra.
Thiên Đế từ tốn ngồi xuống.
"Bây giờ là thời đại va chạm, ba người chúng ta có thể đại biểu toàn bộ thời đại, vậy ngươi thì sao? Ngươi muốn đối đầu với một thời đại như chúng ta ư? Chẳng qua ngươi chỉ là một phần của thời đại"
Lúc này vực chủ dường như đạt được toàn bộ lực lượng.
Sự dày nặng của thời đại trấn áp lên Chu Tự.
Ba ngàn đại đạo so ra cũng kém đối phương.
Cho dù là thời gian hay là thực lực cũng vậy.
Thời đại va chạm, chấn động thiên địa.
Không chỉ trong di tích lịch sử, mà còn ảnh hưởng tới thế giới bên ngoài.
Ngoại thành Thần Vực.
Trả giá lão bản vốn đang ngồi bày quầy hàng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Bách Mạch Tiên Tử cũng ngẩng đầu nhìn.
Ngay sau đó, vô số cường giả trong ngoại thành Thần Vực đều ngẩng đầu nhìn về phía không trung.
Có một loại cảm giác khó hiểu xuất hiện trong lòng bọn họ.
Cuộc chiến từ thời thượng cổ đang xuất hiện.
Đám người kinh ngạc, trong lúc nhất thời có chút không hiểu được, vì sao đột nhiên lại có cảm giác như vậy?
Chỉ là bọn hắn cũng không thắc mắc được bao lâu, bởi vì biến hóa đã xuất hiện.
Lúc này bầu trời vặn vẹo, cứ như có vật gì đang hội tụ.
Còn chưa hình thành thì tiếng nói đã vang lên.
Một giọng nói đến từ bầu trời, trấn áp tứ phương, rung chuyển tu chân giới, dường như nó đang phá vỡ thời đại.
"Ba người bọn ta có thể đại biểu cho một thời đại, vậy ngươi thì sao?"
Sự biến hóa của bầu trời ngoại thành Thần Vực khiến tín đồ và tòng thần bên trong đều vô cùng rung động.
Chẳng ai có thể hiểu được hiện tượng này.
Tai Họa đứng dưới một gốc cây, hắn cũng đang ngẩng đầu nhìn về phông trung.
Bởi vì hắn biết Chu Tự đi vào sâu bên trong, nên mới đặc biệt tới đây để theo dõi tình hình.
Ai mà ngờ thời đại xuất hiện thay đổi chưa xác định, lại còn có giọng nói truyền ra.
Chỉ dựa vào giọng nói thì hắn vẫn chưa thể nào hiểu được.
Đại biểu thời đại?
Đó là cái gì?
Hơn nữa biến hóa này cũng vượt khỏi những gì hắn nhận biết.
Ầm ầm!
Bầu trời chấn động.
Một điểm đen bắt đầu ngưng tụ, sau đó khuếch tán ra.
Dường như điểm đen đó đang thôn phệ tất cả mọi thứ xung quanh, toàn bộ bầu trời đều bị nó hút vào.
Điểm đen biến thành lỗ đen, sau đó che phủ non nửa góc trời, cứ như là muốn chiếm đoạt toàn bộ thế giới vậy.
Mà trong lỗ đen có kim quang lấp lóe, ba bóng người xuất hiện, mà bọn hắn đều ngồi trên vương tọa ở trung tâm.
Tạo thế chân vạc, trấn áp thiên địa tứ cực bát phương.
Sau khi bọn hắn xuất hiện, khí tức nặng nề giáng từ cao xuống khiến vô số người khó mà hít thở được.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị, tồn tại khủng bố như vậy.
Giốn như là một vùng trời va chạm với bọn họ.
Mà điều càng khiến bọn hắn kinh ngạc hơn là ai mới có thể đối đầu được với ba người này.
Từ câu nói trước đó, bọn hắn có thể suy đoán ra là có người đang đối đầu với ba người này.
1066 chữ
Chương 1267: Một Phần Của Thời Đại"Tu chân giới thật sự có người có thể đối đầu với khí tức mênh mông, cường giả khủng bố như thế này sao?"
"Cường giả đại biểu cho cả một thời đại?"
Lúc này trả giá lão bản nhìn về phía chân trời, không khỏi thốt lên:
"Loại cảm giác này sao lại giống với mặt trời đỏ lúc trước thế?"
"Đúng vậy, cũng giống với ánh sáng quyền hành, loại cảm giác nặng nề khủng bố này thậm chí càng khoa trương hon."
Bách Mạch Tiên Tử cảm thấy đất trời thay đổi.
Chư thần muốn trở về, mà là những người hoàn toàn khác với chư thần dường như cũng muốn trở về.
Ba người này có thể đại biểu cho thời đại của bọn hắn.
Vậy tu chân giới thì sao?
Ai đang đối đầu với bọn hắn?
Mấy người Ma Đạo Cự Phách ư?
Trong nhận thức của nàng, cũng chỉ có bọn hắn mới có tư cách làm chuyện này.
Lúc này...
Trong bóng đêm, đối diện ba người kia đột nhiên xuất hiện một vệt sáng.
Trong nháy mắt vệt sáng xuất hiện, có đạo ý vô tận theo sau.
Tựa như đầu nguồn của thiên địa đại đạo.
Bách Mạch Tiên Tử cảm nhận được đại đạo, nàng đã hiểu ngay.
"Là hắn?"
"Mẹ ơi!"
Trong thành Biên Giới, Chu Ngưng Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, nàng cảm thấy sự rung động trước nay chưa từng có:
"Con trai ngươi lại muốn lên trời rồi"
Chu Ngưng Nguyệt vốn đang ngồi ăn dưa, sau khi nàng cảm nhận được hắc ám tràn ngập đất trời kia thì tâm thần chấn động.
Sau khi cảm nhận được bóng dáng đại đạo thì lại vô cùng khiếp sợ.
Cảm giác sắp bị thôn phệ, lại còn bị nhìn chằm chằm khiến nàng cảm nhận rõ sự bất lực và nhỏ bé của bản thân.
Đây là thứ gì mà có thể khiến nàng sợ hãi như thế.
Không chỉ Chu Ngưng Nguyệt, mà tất cả mọi người xung quanh đều cảm nhận được.
Thu Thiển ngước nhìn lên cao, nàng thấy rất rõ, cũng cảm nhận được rõ ràng.
Bóng tối khủng bố như cự thú viễn cổ, miệng rộng đầy máu có thể nuốt chửng đất trời.
Ở Thanh Thành nhìn không rõ mấy, nên nàng và Nguyệt tỷ cùng tới đây.
Vốn họ còn cho rằng sẽ không xảy ra biến hóa gì mới, nhưng ai mà ngờ biến hóa lại càng thêm kịch liệt.
Mà dường như Chu Tự đã rơi vào thế yếu.
Đây là lần đầu tiên nàng thấy Chu Tự rơi vào thế yếu.
"Cảm giác đối phương chính là cả một thời đại, người này sao đối đầu lại được?"
Thất Thiên thốt lên.
Nàng cảm nhận được rất rõ ràng, bầu trời đen nhánh kia nặng nề như một thời đại.
Cho dù chỉ là tiếp xúc với nó thôi cũng sẽ bị nuốt chửng, chứ đừng nói là đối đầu. Tô Thi đặt dưa hấu trong tay xuống.
Sau đó cả người nàng ngã xuống đất, ôm chặt đùi của Chu Ngưng Nguyệt. Lúc sau lại thấy đùi của Nguyệt tỷ quá ngắn, lại quay sang ôm đùi của Thu Thiển.
"Vì sao Thu tỷ lại mặc quần? Ta không cảm nhận được hơi ấm của đùi nữa rồi"
Tô Thi khóc lóc.
Sau đó nàng quay sang ôm chặt đùi của Hàn Tô:
"Vẫn là đùi của Hàn Tô tốt hơn, vừa thơm vừa mềm, thon dài lại trắng trẻo"
Hàn Tô:
"..."
Hôm sau nàng không mặc váy nữa, mặc quần thôi.
Thanh THành.
Mấy người Hạ Nguyệt cũng thấy được cảnh tượng đáng sợ trên bầu trời.
Đây là thứ mà từ nhỏ đến lớn bọn hắn chưa bao giờ thấy.
Cứ như là thời đại sắp kết thúc vậy.
Mà cảm giác sợ hãi không gì sánh kịp này khiến bọn hắn suýt nữa không đứng vững được.
Hoàn toàn không thể hiểu.
Bọn hắn cũng nhìn thấy bóng người đối diện ba vị kia đang dần ngưng tụ.
Chỉ là quá nhỏ bé, hắn như ngọn lửa lay lắt trong đêm tối, có thể bị dập tắt bất cứ lúc nào.
Nhưng không biết vì sao bọn hắn lại cảm thấy phe mình không thể để thua ba người kia được.
Có thể đối đầu với kẻ đáng sợ như vậy thì chắc chắn cũng chẳn phải hạng tầm thường.
Có lẽ bọn hắn chưa từng nghe qua, nhưng điều này không ảnh hưởng tới việc đối phương không tầm thường.
"Chu Tự sắp thua rồi ư?"
Đột nhiên giọng nói của Trình tỷ xuất hiện bên cạnh bọn hắn.
"Không biết, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy hắn yếu thế. Ta không biết bóng đen kia là gì, nhưng ta có thể cảm nhận được sự nặng nề vượt qua lẽ thường, người bình thường không thể nào đứng trong đó được.
Vân Tiêu Tiên Tử nói khẽ.
Mẩu đối thoại đột ngột xuất hiện này khiến Hạ Nguyệt và Đông Phương Cảnh sững sờ.
Bọn hắn nghe hiểu rồi.
Người đang đối mặt với ba vị tồn tại khủng bố kia chính là Chu Tự.
Trong khoảng khắc này, bọn hắn mới có thể hiểu đến cùng Chu Tự đáng sợ đến mức nào, đó là một cấp bậc mà bọn họ mãi mãi cũng không cách nào với tới, hay thậm chí là không hiểu được nó.
Lúc vô số người đang hoảng sợ, bóng người như ngọn lửa kia triệt để ngưng tụ lại.
Tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy phía sau hắn cũng có ghế dựa, nhưng hắn không ngồi xuống.
Hắn đứng nhìn ba người kia, phát ra giọng nói trầm thấp:
"Ta chỉ là một phần của thời đại ư? Không, ta chấp chưởng ba ngàn đại đạo, thiên địa đạo pháp vì ta mà tái tạo, tất cả những kẻ thành đạo từ xưa tới nay đều đứng sau lưng ta. Ta có thể đại biểu điểm cuối của đại đạo"
Chu Tự dứt lời, trời đất phun trào, đại đạo vô tận vờn quanh khắp nơi.
Giờ khắc này ngọn lửa bắt đầu ngưng thực, quang mang cũng theo đó mà chiếu rọi.
1105 chữ
Chương 1268: Thua Ư?"Chấp chưởng ba ngàn đại đạo?"
Thiên Đế lạnh lùng nói tiếp:
"Ngươi cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi, ngươi của bây giờ còn chưa thể để lại dấu vết trong thời đại, đối với thời đại mà nói ngươi vẫn còn quá nhỏ bé. Sao ngươi có thể đại biểu cho một thời đại chứ? Ta sinh ra khi thời đại mới bắt đầu, tám tuổi lĩnh ngộ xu thế nhân đạo, mười hai tuổi biết được đại thế sơn hà, trăm tuổi nhìn thấy đại thế thiên địa. Chỉ mới ba ngàn năm, ta đã có thể khai sáng Thiên Giới, ngồi lên đế vị, trở thành một trong Tam Hoàng. Ngươi lấy gì để so sánh với chúng ta? Lấy gì để tranh giành với bọn ta? Bọn ta xuyên qua một thời đại, cũng tham dự kiến tạo thời đại từ thuở u mê, cùng với tri mệnh đi tới đỉnh phong, cùng hủy diệt dưới trời chiều. Đây mới là bề dày của lịch sử, sự nặng nề của thời đại. Cho dù là chúng ta cũng phải cần tới ba người mới có thể đại biểu cho một thời đại. Ngươi muốn một mình ngươi đại biểu cho thời đại? Không đủ, còn lâu mới đủ"
Thiên Đế vừa dứt lời, vực chủ chấn động, làn sóng đen nhánh nhào về phía Chu Tự.
Giống như muốn nuốt chửng hắn.
Thời đại đọ sức nhau sẽ xuất hiện một kết quả.
Lúc này, kiếm ý đâm rách hắc ám.
Một bóng người đi từ điểm cuối ra.
Tiếng nói của hắn mênh mông vô bờ, mang theo sự rung động vô tận nhưng lại vô cùng bá đạo:
"Vậy cộng thêm ta thì sao?"
Trong nháy mắt hắn xuất hiện, sóng lớn đã bị hắn trảm nát.
Hắn đi từng bước một tới bên cạnh Chu Tự.
"Kiếm của ta ngộ ở viễn cổ, thành tại đương thời, có thể trảm đến tương lai. Ta như thế, kiếm như thế có tư cách đại biểu thời đại này chưa? Kiếm của ta vô địch đương thời, đệ nhất nhân từ trước tới nay"
Kiếm ý chấn động, phá vỡ vực chủ.
Sự trầm lắng của thời đại bắt đầu gia trì cho bọn hắn.
Ngọn lửa đang cháy hừng hực.
Hai người bọn hắn đứng sóng vai nhau, cứ như là đang đại biểu cho toàn bộ thời đại.
Liễu Nam Tư nhìn thấy cảnh này thì có chút kinh ngạc.
"Sự trầm lắng của thời đại. Hai người bọn hắn thật sự có thể đại biểu cho thời đại sao?"
"Không phải đang đọ sức rồi đấy sao? Ít nhiều gì cũng có thể đại biểu.
Chu Nhiên bình thản đáp lời.
Hắn nhìn vùng đất đen kịt, hơi nhíu mày.
Đó là những người mà hắn chưa từng thấy qua.
Tam hoàng.
"Nhưng người có thể đại biểu thời đại tu chân chẳng phải là ba người các ngươi sao? Hơn nữa bọn hắn cũng là ba người, các ngươi cũng có ba người.
Liễu Nam Tư kinh ngạc.
"Chưa chắc"
Chu Nhiên lắc đầu nói:
"Ba người chúng ta đều sinh ra từ thời đại thần minh, mặc dù chúng ta là người khai sáng ra thời đại, nhưng không nhất định có thể đại biểu thời đại này. Có lẽ càng thích hợp với thời đại thần minh hơn.
"Vậy chẳng phải là đại biểu của thời đại thần minh sẽ rơi đài sao?"
Liễu Nam Tư hỏi. "Chuyện đó không liên quan tới ta"
Chu Nhiên nói khẽ.
"Thua không?"
Đột nhiên Liễu Nam Tư hỏi.
"Ta không biết"
Chu Nhiên lắc đầu.
Không chỉ mấy người Chu Nhiên, toàn bộ tu chân giới đều đang theo dõi.
Phía sau núi Đạo Tông Thiên Vân, Liễu Bắc Uyển có chút bận lòng:
"Ngươi thiên nhân hợp nhất có thể nhìn ra được gì không?
"Có thể nhận ra bọn hắn cùng một cảnh giới, nhưng dựa vào thời đại mà đọ sức. Theo lẽ thường thì bọn Chu Tự chắc chắn sẽ thua, nhưng hết lần này đến lần khác hắn tiến vào điểm cuối của đạo, mà Đạo Tử cũng tiến vào vô thượng kiếm đạo nên mới có sức chiến một trận. Nhìn như có thể đối đầu được, thật ra bọn hắn vẫn rơi vào thế Tô Trần trả lời.
yếu. Nếu vẫn tiếp tục như thế thì sẽ thua" "Đúng là bọn hắn còn quá trẻ"
Liễu Bắc Uyển do dự một chút rồi nói:
"Cứ thế nhìn bọn hắn thua trận sao?"
"Bọn hắn không ra tay đâu" Tô Trần thở dài.
"Vì sao?"
Liễu Bắc Uyển khó hiểu.
"Vì sao à?"
Tô Trần cười đáp:
"Chu Tự hai mươi ba tuổi, hai mươi ba tuổi đối đầu với tam hoàng thời đại trước. Hơn nữa nói đi nói lại, thậm chí đối phương còn chẳng làm gì được hắn, chỉ có thể dùng thời đại trấn áp. Ngươi nói xem Chu Tự có thua không?
Đạo Tử cũng chỉ lớn hơn Chu Tự mười tuổi, cũng vậy mà thôi. Hơn nữa...
Bọn hắn không tiếp tục nói.
Lúc này Liễu Bắc Uyển không biết nên nói gì.
Trong lúc nhất thời ngay cả nàng cũng quên mất Chu Tự mới hai mươi ba tuổi.
Hai mươi ba tuổi đứng trước mặt thời đại cũ, đối đầu với tam hoàng.
Đúng là không thể tưởng tượng nổi. Thiên kiêu đương thời.
Không, hai người này là tuyệt đại song kiêu.
"Chỉ như thế thôi sao?"
Giọng nói của Thiên Đế truyền lại từ trong thời đại, hắn nhìn qua mấy người Chu Tự:
"Đúng là thực lực của các ngươi rất cao minh, cũng hạng một hạng hai trong thời đại, nhưng cũng chỉ thế mà thôi. Các ngươi đứng trong vực chủ, đã xác định trước là thất bại. Cũng không phải do các ngươi quá yếu, mà là quá trẻ"
Tiếng nói này như là tiếng chuông, đánh thẳng vào trong tâm trí của mỗi người.
Thua ư?
Hai thời đại đọ sức, nếu thua sẽ khiến người ta có chút khó chịu.
Mặc dù bọn hắn còn rất trẻ, nhưng đã đánh rồi thì chẳng ai muốn thua.
Trong di tích lịch sử, Chu Tự đứng trên vực chủ.
Hắn cảm nhận được sự nhỏ bé của bản thân, cũng nhận biết được sự trầm lắng của thời đại.
Chỉ là...
Chu Tự cảm nhận sự biến hóa của cơ thể, công lực ngàn năm đang thiêu đốt như ngọn lửa.
1104 chữ
Chương 1269: Ai Mới Là Kẻ Thua"Không, là các ngươi thua rồi"
Đột nhiên hắn mở miệng nói.
Câu nói này của hắn khiến mấy người Thiên Đế kinh ngạc.
"Chúng ta thua rồi?"
"Đúng, các ngươi thua rồi"
"Các ngươi bây giờ chẳng qua chỉ là nỏ mạnh hết đà, vì sao bọn ta lại thua?"
Chu Tự nhìn đối phương rồi nói khẽ:
"Ngươi là gì? Là tam hoàng thời đại trước. Chúng ta là gì? Đại ca ta là thiên kiêu của thời đại mới, ta tương đương với hắn, cũng có thể nói là thiên kiêu"
"Sau đó thì sao? Các ngươi quá trẻ, làm cách nào để đánh tan thời đại đỉnh phong như chúng ta?"Thiên Đế chất vấn.
"Đỉnh phong của thời đại như các ngươi?"
Chu Tự cười nhạo, giọng hắn mênh mông như đại đạo, vang vọng đất trời:
"Chẳng qua là chút tro tàn không quan trọng của thời đại trước, sao dám so với ngọn lửa hừng hực đang cháy đương thời như chúng ta?"
Ầm ầm!
Sau đó, trên người Chu Tự và Lý Lạc Thư bộc phát hỏa diễm mãnh liệt, cứ như đang thiêu đốt tất cả mọi thứ xung quanh.
Trong sự kinh ngạc của đối phương, Chu Tự tiến lên trước một bước, khí thế trên người hắn bắt đầu bộc phát. "Kinh ngạc không? Chẳng có gì đáng để kinh ngạc cả. Sự trầm lắng của thời đại ư? Bề dày của lịch sử ư? Nực cười. Bây giờ là thời đại nào? Thời đại tu chân, thời đại thần minh là quá khứ của chúng ta, thời đại tam hoàng là lịch sử của chúng ta. Thời đại của chúng ta xuyên qua thời đại của các ngươi, các ngươi lấy gì so sánh với chúng ta chứ? So thực lực, lực lượng, hay trầm lắng?"
Chu Tự nhìn qua phía trước, giọng nói của hắn nối liền với trời đất, đinh tai nhức óc:
"Thời đại tu chân, thiên hạ đạo pháp lấy ta làm điểm cuối. Thời đại thần minh, quyền hành thần lực lấy ta làm suối nguồn. Thời đại tam hoàng, đại thế tự nhiên phụng ta làm tôn. Như thế đã đủ chưa?"
Ầm!
Trong lúc nhất thời, quanh người Chu Tự có vô số lực lượng phun trào, bắt đầu thiêu đốt.
Ba ngàn đại đạo tựa như phát điên, bắt đầu thiêu cháy bóng đen xung quanh.
Đám người Thiên Đế kinh ngạc, không thể nào tưởng tượng nổi.
"Bọn ta là tam hoàng cao quý, để lại ấn ký khó thể xóa nhòa trong thời đại, ngươi thì sao chứ?"
Thiên để chất vấn.
"Ta u?"
Chu Tự nở nụ cười mỉm, hắn lại đạp ra một bước.
Giọng nói của hắn theo đó mà vang lên, khí tức cũng tăng vùn vụt:
"Ta là môn chủ Thập Vạn Thiên Thần Môn đương thời, là Thánh Tử Ma Đạo của Ma Đạo đã kết thúc thời đại thần minh, cố lộng huyền hư từ trước thời đại thần minh trải đường cho đại đạo của ta, Trí Giả từ trước thời đại tam hoàng mời ta uống trà. Cuộc đời ta đủ để xuyên qua toàn bộ thời đại tu chân, mà những thời đại này bao trùm lên thời đại tam hoàng của các ngươi. Ta hỏi ngươi thêm một lần nữa. Các ngươi lấy gì để so sánh với ta?" "Nực cười, nếu chỉ như vậy cũng tính là xuyên qua thời đại, vậy ngươi đã phá vỡ vực chủ từ lâu rồi, nhưng ngươi của bây giờ có thể làm gì? Dù ngươi có nói hay đến đâu cũng không thay đổi được sự thật rằng vực chủ sẽ nuốt chửng mọi thứ. Các ngươi vẫn không có cách nào để ngăn cản con đường của chúng ta"
Khí tức của Thiên Đế phun trào, vực chủ bộc phát, như muốn dập tắt toàn bộ hỏa diễm.
Chu Tự ngẩng đầu nhìn lên cao, nhẹ giọng nói:
"Đại ca, mở đường giúp ta Lý Lạc Thư không hề do dự, một đạo kiếm ý đến từ hư không, hắn chém ra một kiếm, phá vỡ tất cả hắc ám trước mắt.
Chu Tự bước thẳng lên đỉnh.
Hắn đứng trên không trung với vẻ mặt bình tĩnh.
Hắn của hôm nay cúi đầu nhìn tam hoàng phía dưới, nhẹ nhàng thốt ra:
"Các ngươi nói ta không thể nào hủy diệt vực chủ?"
Chu Tự nhẹ nhàng nở nụ cười, giọng nói của hắn mang theo một lực lượng khó mà hiểu thấu, xuyên qua hư không đến thẳng bên kia thế giới.
Chư thiên đều nghe được những gì hắn nói.
"Vậy các ngươi ngẩng đầu lên nhìn lên trời cao, ta ở đây chiếu rọi đại địa!"
Giọng nói rền vang vừa dứt, Chu Tự đánh ra một chưởng.
Trong nhát mắt, đất trời chấn động cùng cộng hưởng, đại đạo thiêu đốt vạn vật.
Lúc này toàn bộ bầu trời tu chân giới đều xuất hiện sấm xét, tất cả mọi thứ đều như bị mất đi một phần, phần nhỏ đó đang bay thẳng về một phương hướng vô định.
Đó là điểm cuối của đạo, suối nguồn của thần, tôn chủ đại thế.
Liễu Nam Tư nhìn lên trời với ánh mắt khó mà tin nổi, một ngọn lửa sáng chói đang thiêu đốt, chiếu rọi đại địa. "Thiết luật khởi động rồi"
Chu Nhiên kinh ngạc.
Những gì xảy ra đã vượt qua khỏi suy nghĩ của hắn.
Sau khi Chu Tự dứt lời, cả đất trời đều cộng hưởng.
Cứ như cảm nhận được khí thế của hắn, hiểu được quyết tâm của hắn, đồng tình với lý niệm của hắn.
Mà thiết luật cũng vì thế mà chấn động.
Vô số phù văn như gông xiềng từ đất trời bay thẳng về phía Chu Tự với một tốc độ mắt thường khó mà nhìn thấy được.
Mà lúc này, Chu Tự đứng thẳng trên cao, thiên địa cộng hưởng, thiết luật gia trì, thời đại ủng hộ.
Một chưởng của hắn rơi xuống, quang mang vạn trượng, sáng chói vô biên.
Đây là một chưởng mạnh nhất của Chu Tự, là lực lượng của thời đại, thiên địa và thiết luật cùng xuất hiện.
Một chưởng này từ trên trời giáng xuống.
Không ai có thể ngăn cản.
Trong tu chân giới, mấy người Lý Cảnh Sơn cũng đang ngước nhìn trời cao, vô cùng rúng động.
Hình Ngọ cảm thấy khó mà tưởng tượng được.
1119 chữ
Chương 1270: Ba Người Mới Phải"Đây chính là lực lượng của thời đại ư? Chu Tự có thể đại biểu cho cả một thời đại"
"Hai mươi ba tuổi, khụ khụ, đến cùng Chu Tự là quái vật gì vậy?"
Lý Cảnh Sơn nhíu mày.
Lúc Chu Tự nói ra những lời kia vì sao hắn có thể tự tin đến thế chứ?
Cái loại cảm giác này vô cùng tự nhiên, dù thiên địa không cộng minh với hắn, dù thiết luật không gia trì cho hắn, hắn vẫn dám một mình diệt trừ tro tàn của thời đại trước.
Đây không đơn thuần là tự tin nữa rồi.
Hắn có đầy đủ lực lượng.
"Có đôi khi cha con bọn hắn thật sự rất giống nhau"
Lý Cảnh Sơn không khỏi than thở.
Phía sau núi Đạo Tông Thiên Vân.
"Lật ngược thế cờ rồi, vậy mà lại được"
Liễu Bắc Uyển kích động thốt lên. "Đúng vậy, vậy mà lật ngược được Tô Trần cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Dưới tình huống này mà vẫn lật ngược được.
Đáng ra Chu Tự nên là phe yếu thế mới đúng. Vậy mà vì vài câu nói trực tiếp nghịch chuyển thế cục.
Dùng tư thế cường đại, thay đổi triệt để.
Có thể làm việc người khác không thể, chấn nhiếp ngàn vạn năm tháng.
Ngoại thành Thần Vực.
Tai Họa nhìn quang mang vô tận lấp lóe, đột nhiên hắn cười một tiếng rồi lẩm bẩm:
"Có lúc ta đang nghĩ, nữ thần Hắc Dạ đã xem đúng rồi sao? Thời đại tu chân thật sự đã định trước là thất bại ư?"
Người như thế này, khí thế như vậy, đừng nói là thời đại thần minh, cho dù là thời đại tam hoàng cũng khó mà tìm được.
Nếu bắt buộc phải nói ra khuyết điểm của bọn hắn, vậy thì chỉ có một.
Bọn hắn quá trẻ.
Trên vùng biển vô tận.
Nữ thần Hắc Dạ nhìn thoáng qua bầu trời rồi tự lẩm bẩm:
"Sau trận chiến này, tất cả mọi người đều sẽ nhanh chóng muốn trửo về, không thể để cho bọn hắn có thời gian trưởng thành nữa. Xem ra, Thần Quang Minh phải đưa cho ta thứ ta muốn sớm hơn nữa"
Thành Biên Giới.
Chu Ngưng Nguyệt nhìn thấy mấy người Chu Ngưng Nguyệt như mặt trời rực nóng giữa trời, ánh sáng vô tận chiếu rọi đất trời.
Bóng tối đang biến mất, thời đại đang reo hộ.
Lực lượng của đối phương không chịu nổi một kích, điên cuồng tan rã.
Bóng tối kinh khủng kia như gà đất chó sành dưới ánh sáng này.
"Mẹ ơi"
Chu Ngưng Nguyệt trợn mắt há mồm:
"Con của ngươi, ba bước đạp trời, một chưởng diệt tam hoàng"
Lúc này Thu Thiển mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, mặc dù những điều này có chút khiến người ta cảm thấy xấu hổ.
Nhưng lại có một loại khí thế khó hiểu.
Dấy động trái tim của không ít người. "Ngược chiều gió lật thế cờ"
Minh Nam Sở vô cùng khiếp sợ:
"Chỉ mấy câu ngắn ngủi đã có thể lật thế cờ, hơn nữa khí thế hơn hẳn đối phương"
Lúc này tất cả bóng đêm đều bị Chu Tự thay thế.
Hắn và Lý Lạc Thư đứng ở đó, vô cùng chói mắt.
"Đều là con cái của cường giả, vì sao hai người bọn hắn có thể đứng trên đó, có thể đại biểu thời đại, mà ngươi chỉ có thể ôm đùi của ta vậy?"
Hàn Tô nhìn Tô Thị đang ôm đùi mình thì cất tiếng hỏi.
"Không phải ngươi đã biết ta vô dụng từ lâu rồi sao, hơn nữa bọn hắn cũng đâu phải người bình thường?"
Tô Thi nói rất hùng hồn.
"Đúng vậy, vì sao Tô Thi không đi lên đó chứ?"
Chu Ngưng Nguyệt nói với vẻ khó hiểu.
"Chu Tự đại biểu Tịnh Thần Chu Vương, Lý Lạc Thư đại biểu Liệt Dương Lý Chủ, đáng ra Tô Thi phải đại biểu Thiên Nhân Hợp Nhất mới đúng. Ba vị cường giả của thời đại, ngang sức ngang tài, đại biểu toàn bộ thời đại. Hơn nữa hai bọn hắn, một người đạt được Vĩnh Ám Chi Nhận, một người đạt được Lê Minh Chi Kiếm, còn ngươi đạt được Phá Hiểu Chi Thương. Theo lý mà nói các ngươi nên đồng cấp mới đúng, vì sao ngươi vẫn ở đây? Tô Thi nhìn mọi người rồi nói:
"Đại biểu của thời đại có mười phần, Chu Tự chiếm tám phần, Đạo Tử chiếm một phần, một phần còn lại chia đều cho thiên hạ. Mà ta chính là một phần nhỏ trong một phần còn lại đó. Ta cũng đại biểu cho một phần của thời đại mà. Chỉ là không nhiều bằng bọn hắn thôi, ta còn nhỏ"
Chu Ngưng Nguyệt suy nghĩ một chút rồi nói: "Không, ngươi không chuunibyou như bọn hắn, cũng không biến thái bằng bọn hắn. Hơn nữa ngươi còn vô dụng, lại bình thường, không thể đồng hành cùng bọn hắn cũng là chuyện tốt"
Tô Thị:
"..."
Lúc này ánh sáng mãnh liệt chiếu rọi.
Tòan bộ thành Biên Giới đều bị chiếu sáng.
Tâm Linh Ca Giả bị bắt cảm thấy e ngại.
Không chỉ hắn, thiếu niên đang bị nghiên cứu ở tiên sơn cũng vô cùng kinh ngạc.
Hắn nhìn tam hoàng đang tiêu tán, nhìn bọn hắn thua cuộc.
Cột chống cuối cùng trong lòng hắn đang tan rã từng chút một.
"Thấy chưa?"
Đạo Chân Nhất bình thản cất lời:
"Tam hoàng của ngươi đã thua cuộc dưới tay sư dệ ta"
Hai người đều là sư đệ của ta" "Không thể nào"
Thiếu niên không tin.
Lúc này.
Tam hoàng vừa đón nhận một chưởng của Chu Tự lại đứng lên.
Ánh mắt của bọn hắn như nhìn thấy được toàn bộ thời đại.
Chu Tự đứng đó, đại biểu cho chí cao vô thượng.
Là đại biểu của thời đại, tất cả mọi thứ đều đi theo hắn, cùng cộng hưởng với hắn.
Vực chủ... thua rồi.
"Vì sao ngươi có thể làm được việc mà ngay cả nữ thần Trí Tuệ cũng không làm được?"
Thiên Đế bị ánh nắng cực nóng chiếu rọi.
Thân thể của hắn bắt đầu tiêu tán. Hắn không hề e ngại, chỉ là có chút rung động.
Vì sao người này có thể hủy diệt vực chủ một cách dễ dàng vậy?
Trong mắt hắn, tro tàn của thời đại trước thật sự không chịu nổi một kích sao?
1115 chữ
Chương 1271: Không Nghe Thấy Đâu?"Chẳng có vì sao cả"
Chu Tự đứng trên cao, hắn nhìn xuống dưới nói với giọng bình thản:
"Chỉ vì lúc đó ta vẫn chưa ra đời"
Bóng đêm chạy toán loạn không ngừng.
Cuối cùng vực chủ vẫn không thể nào chống cự với ánh nắng chiếu rọi.
"Đúng là ngươi đã vượt xa những gì ta tưởng tượng, nhưng ta không tán đồng lực lượng của ngươi. Ta cảm thấy một kiếm kia càng có lực uy hiếp hơn Thiên Đế nhìn thoáng qua Chu Tự rồi nói:
"Điểm cuối của đạo cũng có nghĩa là đạt tới cuối cùng. Con đường của ngươi rất có thể sẽ dừng tại đây. Mà chúng ta sắp rời khỏi cảnh giới này, ngươi theo kịp không? Nhưng ta vẫn hi vọng sau khi chúng ta trở về vẫn có thể gặp lại ngươi "Đương nhiên"
Chu Tự không hề do dự mà đáp ngay.
Chỉ là sau câu đương nhiên vẫn còn vài chữ, không bao giờ gặp lại.
"Hi vọng đến lúc đó ngươi vẫn có được khí thế vô định như hôm nay"
Thiên Đế nở một nụ cười lạnh lùng.
Hắn vừa dứt lời thì bóng dáng của hắn cũng triệt để tiêu tán, hai vị kia cũng vậy.
Mà vực chủ bắt đầu co rút.
Như là muốn biến thành vùng sâu thẳm tầm thường.
Quang mang trên người Chu Tự cũng theo đó rút lui.
Ngay lúc vực chủ sắp bị hủy diệt, những thứ trên người hắn cũng đang dần tản đi.
"Kết thúc rồi"
Hắn đáp xuống bên cạnh Lý Lạc Thư rồi nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Chân nhũn cả ra.
Công lực ngàn năm thiêu đốt hầu như không còn, thiêu đốt cả thể lực của hắn.
Lần này hắn phát huy vượt xa bình thường.
Chu Tự có thể cảm nhận được, vừa rồi thiết luật lại đến.
Dường như nó còn hô to một tiếng, nhân loại ngu xuẩn, để ta tới giúp ngươi một tay.
Chính là cảm giác này, không sai.
Sau đó nó lại đi rồi.
Lần này không phải chê hắn yếu.
Dường như nó cảm thấy không hợp với hắn.
Vì sao thế?
Chu Tự không biết được, dù sao cảm giác không giống như, dường như hắn muốn triệu hoán thiết luật đã dễ hơn trước rồi.
Đương nhiên hắn cũng chẳng cần thiết luật làm gì.
Hắn của hôm nay đứng ở thời đại thần thoại đã rất mạnh rồi.
Có thể làm được rất nhiều chuyện.
“Đại ca quả nhiên là Thần Nhân, mới một chưởng đã diệt được Tam Hoàng"
Lý Lạc Thư kính nể nói.
“Vẫn là Kiếm Đạo của đại ca lợi hại, sáng chói vô biên, khí thế kinh người. Ta còn nhìn thấy một kiếm xuyên qua cổ kim kia.
Chu Tự khoác bả vai Lý Lạc Thư và nói.
Đi không nổi nữa rồi, chỉ có thể dựa vào Lý Lạc Thư.
“Đó chỉ là hoa rớt hào nhoáng thôi, thật ra cũng không tính là gì?
Lý Lạc Thư khiêm tốn nói.
“Cái kia của ta mới không tính là gì, chả sáng chói chút nào, quá cùi bắp, cũng chỉ gãi ngứa được Tam Hoàng, đối với những người khác cũng không quá được. Chu Tự vẫn cảm thấy hiệu ứng đặc biệt càng rõ ràng càng tốt.
“Lại nói tiếp, hình như bọn họ không dựa vào cái này để trở về này, sau khi bọn họ trở về nhất định có thể tiến thêm một bước. Lúc đó, chúng ta hẳn là không phải đối thủ của bọn họ"
Lý Lạc Thư có chút lo lắng nói.
“Không có gì đáng lo ngại"
Chu Tự bình thản nói:
“Chúng ta mới bao nhiêu tuổi chứ? Loại người này trở về chắc chắn không đến phiên chúng ta quản. Không phải phía trên chúng ta còn ba người đã cao tuổi sao? Tam Hoàng trở về là chuyện của bọn họ, không liên quan đến đóng chúng ta"
“Cũng thế thôi"
Lý Lạc Thư gật đầu, sau đó khó hiểu nói:
“Bọn họ hình như cũng chưa già đâu. “Chưa già?"
Chu Tự kinh ngạc:
“Ngươi nghĩ lại xem, bọn họ là người của thời đại trước, bao nhiêu tuổi? Nếu muốn tính toán cũng không tính được, tại sao không ai gọi bọn họ là lão bất tử chứ? Bởi vì bọn họ là người cùng một thời đại, tất cả đều đã chết.
Nhưng già mới có con, cho nên mới cảm thấy bọn họ còn trẻ.
“Nghĩ vậy hình như cũng đúng"
Lý Lạc Thư gật đầu:
“Nhưng nói bọn họ như vậy, hình như không được tốt lắm?"
“Không sao, dù sao bọn họ cũng không nghe được, trời biết đất biết ngươi biết ta biết.
Chu Tự bình thản nói.
Mà tại Biên Giới thành.
Thu Thiển nhìn bóng đen nhỏ bé trên bầu trời, hai tay che mặt, cảm giác nghe không nổi nữa.
Xong rồi.
Mình phải thủ tiết.
Nguyệt tỷ há to miệng, sau đó kéo Thu Thiển xuống:
“Thu Thiển, nhà các ngươi xong rồi.
“Là nhà của chúng ta.
Thu Thiển lập tức nói.
“Rõ ràng là nhà các ngươi, vợ chồng các ngươi là người một nhà, không liên quan đến ta"
Chu Ngưng Nguyệt lập tức phủi sạch quan hệ.
Thị trấn Thanh Bắc.
Chu Nhiên ngồi trên ghế, cầm dao nhà bếp thường xuyên dùng và mài trên đá mài. Mài hai cái rồi lại nhìn lưỡi dao.
“Ngươi nói xem, lúc con trai đang đi học, có phải không ít lần nói xấu ta đúng không? Dù sao hắn cũng thường xuyên bị ta mắng"
Liễu Nam Tư tò mò nói.
“Chắc là thế"
Chu Nhiên tiếp tục mài dao.
“Cuối tuần sau gọi hắn về rồi hỏi thử xem sao"
Liễu Nam Tư cười nói.
"Ùm."
Chu Nhiên gật đầu.
Lý Cảnh Sơn ở Quan Hà Phong cười lạnh.
“Ta cuối cùng cũng biết ai dạy hư Lạc Thư rồi.
“Có thể là sư đệ chỉ nói đùa thôi? Khụ khụ."
Mãn Giang Hồng nhỏ giọng nói.
“Có khả năng đây là lời nói thật không?"
Hình Ngọ hỏi.
Sau đó Lý Cảnh Sơn và Hồng Nghê nhìn qua.
Chốc lát.
Hình Ngọ quỳ dưới tán cây, hai tay giơ cao, roi gai nằm trên tay hắn.
Tô Trần ở phía sau núi ngược lại cũng không để ý lắm.
Chỉ là cảm khái người có con trai, hiện tại chắc cũng đang phiền lòng.
May là hắn chỉ có một đứa con gái.
1128 chữ
Chương 1272: Thế Giới KhácDi tích lịch sử.
Chu Tự và Lý Lạc Thư đi tới bên vách núi.
Mặc dù vực chủ đã biến mất, nhưng nơi này lại trở thành vách núi, nhìn không tới điểm cuối cùng.
Dường như trở thành một phần của bầu trời.
Giống như sự kết thúc của thế giới.
“Các ngươi không sao chứ?"
Lúc này tộc trưởng mới chạy tới.
Hắn đã theo dõi toàn bộ hành trình, thật là đáng sợ.
Lão tộc trưởng nói đúng, thật sự có thể tin tưởng bọn họ.
Sự nguy hiểm của họ đã biến mất.
Không ngờ vực chủ lại bị diệt như thế.
Thật không thể tin được.
Một tia sáng chiếu rõ ràng ra tám hướng, đâm thủng tất cả bóng tối.
Không thể tưởng tượng được.
“Không có việc gì"
Chu Tự lắc đầu nói.
Nhưng Tam Hoàng đã bị bọn họ tiễn đi.
Còn Thần Quang Minh đâu?
Lần này tới, chủ yếu là tìm Thần Quang Minh để hỏi.
Dù sao hỏi nhiều, Tam Hoàng cũng không muốn nói.
Lúc này đột nhiên có một tia sáng chiếu ra từ dưới vách núi.
Ngay sau đó một nam tử cả người mang theo quang huy thần thánh từ trong hư không từng bước đi ra.“Thần Quang Minh?"
Chu Tự nhíu mày.
Ngàn năm công lực của mình đã cạn kiệt.
Mặc dù bây giờ có thể khôi phục một chút thể lực, nhưng nếu đánh nhau thì chắc chắn không phải đối thủ.
Cũng may có đại ca bên cạnh, nếu không đợt này coi như xong đời rồi.
Ra ngoài thì dựa vào đại ca, câu nói này không sai chút nào.
Lúc này bóng dáng bao trùm ánh sáng nhìn Chu Tự, mỉm cười nói:
“Lại gặp mặt.
“Không phải ngươi để ta đến sao?"
Chu Tự đi đến bên vách núi nhìn Thần Quang Minh và nói.
Lúc này bóng dáng Thần Quang Minh vẫn mơ hồ, dường như không thể nào thật sự đi lại đây.
Nhưng vẫn có thể can thiệp đến nơi này.
Đánh nhau, thực lực nhất định không thể nào đạt tới đỉnh phong, như vậy cũng không cần lo lắng.
“Ta hơi bất ngờ, không ngờ các ngươi lại có thể đánh chết vực chủ, kết quả như vậy vượt xa dự đoán của ta. Vốn là hy vọng bọn họ có thể áp chế các ngươi, sau đó ta lại thương lượng với các ngươi. Như vậy mới có nhiều lợi ích cho ta. Bây giờ xem ra không được. Các ngươi rất đặc biệt, có chút khiến ta không thể nào hiểu được, nhất là tuổi tác của các ngươi. Còn quá trẻ, trong lúc nhất thời, ta không biết các ngươi gặp may mắn hay là bất hạnh Thần Quang Minh lắc đầu nói.
“Ngươi nói ai bất hạnh? Ngươi sao?"
Chu Tự hỏi.
Nói đùa chứ, chẳng lẽ là mình?
Không đời nào.
Mình đã cưới được Thu tỷ rồi, sao lại bất hạnh được?
Vừa nhìn đã biết là Thần Quang Minh độc thân bất hạnh.
“Đương nhiên là các ngươi.
Thần Quang Minh cười nói:
“Thực lực của các ngươi rất cao, đây là may mắn của các ngươi, mà bất hạnh của các ngươi trùng hợp đụng phải chúng ta trên đường trở về, sẽ ngăn cản các ngươi phát triển.
“Ngươi cảm thấy có khả năng không, chúng ta tồn tại sẽ khiến các ngươi trở về thất bại?"
Chu Tự hỏi ngược lại.
“Có khả năng này.
Thần Quang Minh gật đầu:
“Nhưng khả năng này rất thấp. Nhưng cụ thể như thế nào thì thời gian sẽ cho ra đáp án. Bây giờ, hay là chúng ta nói chuyện một chút đi, trước tiên nói về vấn đề của ngươi, ta sẽ cố gắng trả lời.
“Vấn đề thứ nhất, cũng là vấn đề ta muốn biết nhất"
Chu Tự nhìn đối phương, nghiêm túc nói:
“Ta muốn biết lai lịch của Nữ Thần Trí Tuệ"
“Lai lịch của Nữ Thần Trí Tuệ?"
Thần Quang Minh lặp lặp lại một lần nữa.
“Đúng vậy. Ở giới tu chân ngươi không cách nào trả lời ta, đừng nói ở đây cũng không thể trả lời ta"
Chu Tự hỏi.
“Đương nhiên không đến mức đó.
Thần Quang Minh suy nghĩ một lát và nói:
“Muốn biết lai lịch của Nữ Thần Trí Tuệ, ngươi phải biết, thật ra nàng cũng không phải là người của thời đại Thần Minh. Tại thời điểm đó, thực lực của Nữ Thần Trí Tuệ khiến bọn ta rất kiêng dè. Bởi vì nàng vừa xuất hiện đã hội tụ ba đại quyền hành cộng thêm hồng nguyệt. Sự tồn tại của nàng làm cho chúng ta thấy một số khả năng, hợp lại với nàng, có lẽ chúng ta có thể mạnh hơn. Đáng tiếc, bọn ta không ngừng điều tra, nhưng vẫn không có bất kỳ tin tức gì liên quan đến Nữ Thần Trí Tuệ. Tất cả mọi thứ về nàng dường như đều là một bí ẩn, ngay cả sau khi nàng biến mất cũng như thế. Ta vẫn nhớ rõ ràng cảnh tượng lúc nàng biến mất, hư không dường như xuất hiện một biến hóa không thể nào hiểu được, là thật sự không thể nào hiểu được. Theo suy đoán của bọn ta, lúc Nữ Thần Trí Tuệ rời đi, cũng để lại một cái gì đó. Nhưng đáng tiếc là không ai biết được. Như vậy, chuyện của Nữ Thần Trí Tuệ trở nên không thể giải quyết được. Đằng sau Chư Thần Hoàng Hôn, bọn ta tiến vào Thế Giới Thêm Uyên, ở đây ta đã liên hệ với người của thời đại Tam Hoàng. Như thế, ta mới biết được lai lịch của Nữ Thần Trí Tuê."
“Cái gì?"
Chu Tự hỏi.
Thần Quang Minh cúi đầu, sau đó nói:
“Khách ngoại giới đến thăm"
"Khách từ ngoại giới tới à?"
Chu Tự vô cùng kinh ngạc.
Lý Lạc Thư cũng không hiểu được.
"Ngoại giới là nơi nào?"
Chu Tự hỏi.
"Ta không biết.
Thần Quang Minh lắc đầu đáp:
"Người của thời đại tam hoàng đã nghiên cứu về nữ thần Trí Tuệ, có thể xác định rằng nàng đột nhiên xuất hiện, không có bất cứ dấu vết nào. Cho dù xem tương lai quá khứ của nàng cũng vậy. Sau khi cân nhắc vài lần, giả thuyết duy nhất chính là khách đến từ ngoại giới. Không thuộc về thế giới của chúng ta, hoặc là không thuộc về vùng trời này"
"Có nghĩa là ngoài thế giới chúng ta đang sống vẫn còn những thế giới khác?" Chu Tự hỏi tiếp.
1114 chữ
Chương 1273: Người Giữ Cửa"Không phải vậy.
Thần Quang Minh lắc đầu, hắn nói:
"Đầu tiên ngươi phải làm rõ một chuyện, ngoài tu chân giới ra thì có những nơi khác cũng chẳng phải chuyện ly kỳ gì. Lúc trước ngươi không biết thế giới thâm uyên, vậy ta nói ta là người ngoại giới, bây giờ muốn đi tới tu chân giới, có phải ngươi cũng chấp nhận cách nói này đúng chứ? Hơn nữa ngươi đã tới thế giới nhỏ của đại thần Thời Không. Đối với bọn hắn mà nói, có phải các ngươi cũng là khách từ ngoại giới không? Ngoại giới cũng không quá thần bí. Chỉ là tu vi của chúng ta chưa đủ, khó tiếp xúc tới mà thôi. Giống như thế giới nhỏ của đại thần Thời Không, nếu bọn hắn lên tới nhất phẩm có thể rời khỏi thế giới nhỏ đó, đi vào tu chân giới. Mà có đủ thực lực, cũng có thể tới di tích lịch sử, hoặc có cơ duyên nào đó tới thẳng thế giới thâm uyên. Cũng giống nhau cả thôi"
Chu Tự gật đầu.
Cũng có nghĩa là những gì bọn hắn biết vượt xa chúng ta.
Cũng có thể là chưa tới lúc để mình biết được những chuyện này.
Dù sao trước đây Trí Giả thấy hắn dễ bắt nạt, cái này cũng không nói, cái kia cũng không nói.
Cứ phải đợi hắn tiến vào thời đại thần thoại mới nói nhiều hơn chút.
"Như vậy nếu nữ thần Trí Tuệ là người ngoại giới, vì sao lại trở thành nữ thần Trí Tuệ của thời đại thần minh?"
Lý Lạc Thư hỏi "Không biết, sự tồn tại của nàng rất đặc biệt, thủ đoạn cũng rất quỷ dị. Nàng vừa xuất hiện, quyền hành đã tự động hội tụ. Quyền hành vận mệnh là vì có Thần Vận Mệnh, như vậy đối phương mới không cướp đoạt, nếu không nữ thần Trí Tuệ khi đó sẽ mạnh mẽ vượt xa lẽ thường"
Thần Quang Minh nói.
"Vậy nữ thần Trí Tuệ biến mất rất có khả năng sẽ trở về?"
Chu Tự hỏi lại.
"Đúng là có khả năng này, cũng là cách giải thích phù hợp nhất. Trừ khi nàng đến từ quá khứ hoặc tương lai, nếu không thì không thể nào giải thích những dấu hiệu đó. Đương nhiên, việc đến từ quá khứ hoặc tương lai quá sức tưởng tượng, chúng ta lựa chọn tin rằng nàng đến từ ngoại giới"
Thần Quang Minh nói.
"Có khi nào nàng đã ngưng tụ quyền hành trí tuệ và hạnh vận, sau đó về lại tương lai, mục đích của nàng chính là mang quyền hành về, vì vậy chúng ta mới không có hai quyền hành này không. Mà vì chúng ta không có hai quyền hành này, nên nữ thần Trí Tuệ ở tương lai khi chưa trở thành nữ thần mới quay về quá khứ, ngưng tụ quyền hành trí tuệ và hạnh vận để trở thành nữ thần Trí Tuệ. Sau đó hoàn thành vòng lặp thời gian"
Chu Tự nhìn Thần Quang Minh rồi hỏi.
Lúc này Thần Quang Minh đã sững người ra.
Hắn cảm thấy Chu Tự nói cũng rất có đạo lý.
Nhưng tình huống này khó mà tưởng tượng được.
Gần như là không thể nào xảy ra.
Trong suy nghĩ của bọn hắn, quá khứ là quá khứ, không có khái niệm quay về quá khứ.
Cho nên càng không có giả thuyết này.
Ngoại giới mới được xem là bình thường.
Chu Tự cảm thấy bản thân nói rất có đạo lý, nhưng đối phương không tin.
Nhưng hắn cũng không để ý, mà đổi một chủ đề khác:
"Ngươi biết chuyện bảy cánh cửa đúng chứ? Là ai đã để chúng lại vậy?"
"Khả năng cao là nữ thần Trí Tuệ, nhưng ta có thể xác định trước khi nàng biến mất không hề chế tạo tòa thành đó."
Thần Quang Minh đáp.
"Ngươi cảm thấy nơi đó sẽ thông với ngoại giới à?"
Chu Tự hỏi.
Vì Thần Quang Minh nói nữ thần Trí Tuệ là người ngoại giới, cũng không phải là không thể có khả năng nơi đó sẽ thông thẳng tới ngoại giới.
Vậy tiếng nói trong đó để Thu tỷ đi vào đúng là muốn tốt cho Thu tỷ.
Vào trong đó có nữ thần Trí Tuệ bảo vệ, sẽ không còn nguy hiểm nữa.
Cũng không biết nữ thần Trí Tuệ có bảo vệ được không.
Theo thái độ của những người này thì chắc là có thể.
Nhưng từ đầu tới cuối chẳng mở được cửa.
"Ngoại giới?"
Thần Quang Minh suy nghĩ giây lát rồi lắc đầu đáp:
"Không thể nào, nếu thật sự thông với ngoại giới thì Đại Địa Nữ Thần cũng không đến nỗi bị đánh giết.
"Vì sao những người tam hoàng kia lại giết Đại Địa Nữ Thần?"
Chu Tự có chút khó hiểu:
"Chỉ vì trả thù nữ thần Trí Tuệ?" "Không chỉ vậy, bọn chúng muốn xem xem tín đồ duy nhất của nữ thần Trí Tuệ ở thời đại thần minh mà tử vong sẽ thế nào"
"Sẽ thế nào?"
Chu Tự hỏi tiếp:
"Xuất hiện một biến hóa quỷ dị Thần Quang Minh nói.
"Quỷ dị tới mức nào?"
"Mặt trăng đỏ xuất hiện, không gian bắt đầu vặn vẹo, cụ thể không thể nào xác định, nhưng đúng là mặt trăng đỏ đã mang tới ảnh hưởng, sau đó mặt trăng đỏ thu hút một người tới"
"Người nào?"
"Một nữ hài sinh ra trong tro tàn của thời đại, từng được nữ thần Trí Tuệ cứu một mạng, vì trí lực của nàng không cao nên vẫn luôn sống trong trạng thái ngơ ngơ ngác ngác. Cuối cùng cảm nhận được mặt trăng đỏ, nàng đâm đầu vào đó. Bây giờ xem ra nàng ở đó làm một chuyện vô cùng đơn giản, đó chính là đóng cửa"
Tín đồ canh cửa?
Chu Tự vô cùng bất ngờ.
Nhìn tín đồ canh cửa nửa sống nửa chết, hóa ra là vì sinh ra trong tro tàn.
Chẳng trách lại đáng sợ như vậy.
Nàng cũng không mạnh, trong não toàn cơ bắp, chỉ biết trốn ra sau cửa.
Nhưng vì sao nàng ở lại thành Biên Giới?
Đột nhiên, Chu Tự nghĩ tới một chuyện.
Tín đồ canh cửa có biết mở cửa không?
Nàng là người của nữ thần Trí Tuệ, chắc chắn sẽ có một số quyền lực đặc biệt.
Mà Thu tỷ cứ luôn nghe thấy có người gọi nàng vào.
1112 chữ
Chương 1274: Luyện Võ Từ NhỏNhưng bây giờ Cuối đại đạo là hắn còn không thể mở cửa, cho Thu tỷ thêm bao nhiêu năm cũng không đủ.
Vậy tiếng gọi kia có tác dụng gì?
Vậy nên, có lẽ việc đi vào cũng không quá khó?
Chỉ cần tìm một người canh cửa, thích đóng cửa là có thể mở ra?
Trong nháy mắt, Chu Tự sững sờ.
Nếu thật sự là vậy thì để sáu cánh cửa khác ở đó làm gì?
Cho đẹp à?
Phải tìm cơ hội để tín đồ canh cửa thử một chút mới được.
Nếu thật sự có thể trực tiếp đẩy cửa ra, hắn sẽ hộc máu đó.
Bận rộn lâu như thế, mở cả sáu cánh cửa rồi, cuối cùng lại nói cho hắn biết là sáu cánh cửa kia chỉ để trang trí.
Đầu óc của nữ thần trí tuệ không đến mức bệnh hoạn thế chứ.
Hẳn là mở sáu cánh cửa ra sau đó tìm tín đồ canh cửa mở cửa.
Như thế thì hợp lý rồi, những cố gắng của hắn cũng không vô ích. Mọi người đều vui.
"Ngươi đang nghĩ gì vậy?"
Thần Quang Minh tò mò hỏi.
"Không có gì, chúng ta đổi chủ đề đi Chu Tự từ bỏ việc suy nghĩ:
"Ta muốn hỏi ngươi, có thể nào lấy được Hoang Cổ Kinh Thế Thư không?"
"Ngươi có Cánh Tay Toàn Năng không?"
Thần Quang Minh hỏi.
"Ta có Con Mắt Toàn Trị"
Chu Tự đáp.
"Đáng tiếc là bây giờ ta không thể nào lấy được Hoang Cổ Kinh Thế Thư hoàn chỉnh"
Thần Quang Minh lắc đầu:
"Còn có câu hỏi nào khác không?"
"Ngươi biết người đầu tiên đọc phần Thượng Thương của Hoang Cổ Kinh Thế Thư là ai không?"
Chu Tự tò mò hỏi tiếp.
Hắn muốn xem có giống như những gì tam lão bản nói không.
Một quyển sách mở ra một thời đại.
Trước đây đáng ra phải hỏi tam hoàng xem người đọc phần Sơn Hải là ai.
Còn phần Nhân Hoàng chắc là người của tu chân giới đọc.
"Người đầu tiên đọc phần Thượng Thương ư?"
Thần Quang Minh lắc đầu, hắn đáp:
"Điều này ta không thể nào xác định được, không ai biết có những ai đã đọc quyển sách này "Vậy bây giờ phần Thượng Thương đang nằm trong tay ai?"
Chu Tự hỏi tiếp.
"Thần Vạn Vật" Thần Quang Minh đáp.
Thần Vạn Vật?
Chu Tự có hơi kinh ngạc, đây cũng là một vị thần rất lợi hại.
Nghe tên là có thể đoán được.
Sau đó Chu Tự muốn hỏi xem phải làm thế nào để liên hệ với vị thần minh này.
Nhưng Thần Quang Minh chỉ cười không nói, cũng không muốn trả lời câu hỏi này.
Chu Tự không còn cách nào khác.
"Ngươi còn câu hỏi nào nữa không?"
Thần Quang Minh hỏi.
"Không"
Chu Tự nói rồi ngẩng đầu nhìn về phía Lý Lạc Thư:
"Đại ca có gì muốn hỏi không?"
Thần Quang Minh cũng nhìn qua, hắn chờ câu hỏi tiếp theo.
"Tam hoàng và chư thần cùng trở về đều có nghĩa là các ngươi đã tiến thêm một bước rồi sao?"
Lý Lạc Thư hỏi.
"Ngươi đoán xem?"
Thần Quang Minh không trả lời thẳng.
Nhưng nếu bọn hắn đã dám trở về cũng có nghĩa là đã có đủ tự tin.
"Nếu các ngươi trở về với thực lực hiện tại thì có thể tạo thành bao nhiêu tổn thương cho tu chân giới?"
Lý Lạc Thư lại hỏi.
"Câu hỏi này của ngươi chẳng có gì khác với câu hỏi trước cả, nhưng ta có thể trả lời rằng, ta của bây giờ chắc chắn không phải đối thủ của ba vị kia"
Thần Quang Minh thản nhiên đáp.
"Một mình Tịnh Thần Chu Vương có thể đánh mấy người các ngươi?"
Chu Tự hỏi.
"Khó mà nói.
Thần Quang Minh lắc đầu:
"Dù sao đánh nhau thì dễ, nhưng muốn giết ta vẫn khá là khó đấy"
Chu Tự và Lý Lạc Thư đều không nói gì. Dường như có chút bất ngờ với câu trả lời của đối phương.
Không ngờ rằng Thần Quang Minh có thể trả lời một cách thản nhiên như vậy.
"Hết câu hỏi rồi đúng chứ, bây giờ tới lượt ta?"
Thần Quang Minh cười nói.
Dường như hắn vẫn luôn chờ giây phút này.
"Ngươi hỏi đi"
Chu Tự biết Thần Quang Minh chính là như vậy.
Lúc trước cũng là hắn hỏi trước, sau đó Thần Quang Minh mới hỏi.
"Ngươi thật sự chỉ mới hai mươi ba tuổi sao?"
Thần Quang Minh hỏi.
"Ngươi không tin ta hai mươi ba tuổi à?"
Chu Tự hỏi ngược lại.
"Vì sao hai mươi ba tuổi lại có thể mạnh tới mức này?"
Thần Quang Minh cảm thấy khó hiểu.
"Vì ta luyện võ từ nhỏ"
Chu Tự thành thật đáp:
"Sau đó còn đọc sách, tri thức chính là sức mạnh, những quyển sách cổ như Hoang Cổ Kinh Thế Thư chính là đại biểu cho sức mạnh Thần Quang Minh mỉm cười, không thèm để ý tới những gì Chu Tự nói.
"Vậy có thể nói cho ta biết vì sao ngươi lại mạnh như thế không?"
"Ta đã nói với ngươi rồi, ta luyện võ từ nhỏ, dựa vào công lực ngàn năm do cơ thể ngưng luyện ra "Người khác có thể mô phỏng con đường của ngươi không?"
"Có lẽ là không, dù sao công lực ngàn năm cũng cần thiên phú.
Trong lúc nhất thời Thần Quang Minh không biết nên nói gì cho phải.
"Có câu hỏi gì nữa không, ngươi hỏi đi"
Chu Tự nói rất chân thành.
Hắn trả lời rất thật thà, không che giấu.
Thần Quang Minh suy nghĩ một lát rồi hỏi:
"Thực lực bây giờ của các ngươi là cực hạn của các ngươi à? Ta nói là mấy năm gần đây"
"Khó mà nói Chu Tự lắc đầu.
Mình phải đợi mấy năm còn phụ thuộc vào khi nào lấy được sách.
Nếu không có thì mấy năm nay chắc chắn sẽ không tiến bộ gì mấy.
Có sách thì cũng phải đợi Ma Chủng thăng cấp.
Tóm lại là trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể tiến bộ quá lớn.
Vừa nghĩ tới đây, hắn trả lời câu hỏi.
Thần Quang Minh gật đầu.
Nhưng vẫn có chút kinh ngạc, Cuối đại đạo, hơn nữa có thể mượn dùng đạo của người khác, đã vậy lại còn có thể tấn thăng.
Có chút khó mà tưởng tượng nổi.
1137 chữ
Chương 1275: Lần ĐầuSau đó Thần Quang Minh nhìn về phía Lý Lạc Thư.
"Ta có tấn thăng nữa cũng chỉ là vô thượng kiếm đạo"
Lý Lạc Thư nói.
Hắn biết những người này tấn thăng là lên cảnh giới cao hơn. Chứ không tấn thăng trong cùng một cảnh giới.
"Xem ra tuổi còn trẻ thật sự là bất hạnh của các ngươi"
Thần Quang Minh cảm khái.
"Câu hỏi cuối cùng, các ngươi có biết bí mật của Hoang Cổ Kinh Thế Thư không?"
Thần Quang Minh hỏi.
"Không biết, nhưng một vị lão bản của ta đoán rằng có lẽ thời đại bắt đầu có liên quan tới mỗi một quyển sách.
Chỉ là vẫn chưa thể xác thực"
Chu Tự nói.
Thần Quang Minh gật đầu:
"Ta hỏi xong rồi, các ngươi còn gì muốn nói không? Nếu không thì ta đi đây"
"Có"
Lý Lạc Thư lập tức nói:
"Chúng ta phải làm thế nào để trở về thế giới hiện thực?"
Hắn phát hiện cổng không gian không thể nào liên kết với thế giới hiện thực"
Khắp nơi đều là khe hở thế giới và nơi hẻo lánh.
Hoàn toàn không tìm được tọa độ.
"Điều này ta không biết, cho dù là ta cũng không làm được"
Thần Quang Minh lắc đầu.
"Vậy ta cũng hỏi một câu, nếu các ngươi trở về sẽ có những dấu hiệu gì?"
Chu Tự hỏi.
"Ánh sáng quyền hành sẽ chiếu rọi đại địa, cũng chính là trên bầu trời sẽ có thêm một mặt trời đỏ, từ phía tây mọc lên. Lúc đó chính là ngày chúng ta trở về. Mà đại địa sẽ tỏa ra sự sống, thất thải hào quang thường xuyên hiện ra. Chư thần quy vị thì sao trời sẽ sáng chói bất thường, trăng sáng sẽ chiếu rọi trời đất, các ngươi sẽ thấy được mặt trăng to nhất trước giờ"
Thần Quang Minh nhắc nhở.
Chu Tự và Lý Lạc Thư có chút kinh ngạc.
Chư thần trở về gây nên nhiều dị tượng vậy ư.
"Tạm biệt, đợi lần sau gặp lại chúng ta đã là kẻ địch rồi. Lúc đó chắc hẳn các ngươi đã không phải đối thủ của ta nữa. Ta rất chờ mong ngày đó tới."
Bóng dáng Thần Quang Minh dần dần biến mất.
Chu Tự và Lý Lạc Thư nhìn đối phương biến mất, với vẻ mặt mờ mịt.
Bọn hắn phải làm thế nào để về bây giờ?"Hỏi tộc trưởng xem Chu Tự nói.
Sau đó hai người tới trước mặt tộc trưởng, nói ra ý định của mình. "Quay về?"
Tộc trưởng tỏ vẻ hoang mang.
"Chính là quay về thế giới của chúng ta, ở đây có đầu ra nào không?" Chu Tự hỏi.
"Hỏi ta thì chắc chắn là không được rồi"
Tộc trưởng mỉm cười, lấy xúc xắc ra rồi nói một cách chân thành:
"Vậy sao không hỏi lão tộc trưởng thần kỳ?"
Chu Tự kinh ngạc, đối phương thật sự rất thông minh Lão tộc trưởng đức cao vọng trọng, chắc chắn có thể đưa ra ý kiến có ích.
Lý Lạc Thư vẫn nghi ngờ.
Sau đó ba người tụ lại một chỗ, bắt đầu lắc xúc xắc.
Rất nhanh sau đó, lão tộc trưởng cho một câu trả lời chắc chắn:
"Cút!"
Ba người đứng dậy.
Cái này không chuẩn.
Đột nhiên Chu Tự tò mò hỏi:
"Vì sao ngươi lại khắc cho lão tộc trưởng chữ này?"
"Để chân thực hơn"
Tộc trưởng thành thật đáp.
Chu Tự, Lý Lạc Thư:
"..."| Cũng chân thật đấy.
Nhưng bây giờ sao mà về?
Cũng đâu thể bị nhốt ở đây mãi?
"Thật ra ta có thể mở cửa không gian, nhưng không biết sẽ lạc tới đâu.
Lý Lạc Thư nói.
"Tức là chúng ta có thể tới bất cứ đâu đúng không?"
Chu Tự hỏi lại.
"Theo lý mà nói thì đúng là vậy, dù sao tam hoàng cũng chẳng phải đối thủ của đại ca" Lý Lạc Thư chân thành đáp.
"Vậy được, chúng ta trực tiếp mở cửa không gian đi. Đi tới từng nơi một, có lẽ sẽ về được." Chu Tự cảm thấy đây là cách duy nhất.
Dù sao bọn hắn khá là mạnh, đi tới đâu cũng được.
"Các ngươi muốn đi ngay bây giờ à?"
Tộc trưởng vội vàng hỏi.
"Có chuyện gì à?"
Chu Tự hỏi lại.
"Không thì ăn cơm xong rồi đi?"
Tộc trưởng có ý tốt cất lời.
"Có đạo lý"
Chu Tự gật đầu.
Vì không biết lát nữa sẽ đi tới đâu, vẫn nên ăn xong cơm rồi nói.
Không chỉ như thế, hắn còn phải đọc sách xong rồi đi.
Về lại bộ lạc, tộc trưởng thông báo tin tức tốt này cho tất cả mọi người.
Mọi người hoan hô.
Chu Tự và Lý Lạc Thư cũng có một bữa no nê.
Hai ngày sau.
Sau khi Chu Tự khôi phục hoàn toàn công lực ngàn năm, bọn hắn bắt đầu xuất phát. Chỉ là vừa đi khỏi phòng của tộc trưởng.
Lại phát hiện A Mộc đã đi cùng một cô gái ngũ quan thanh tú, dáng người thướt tha tới. "Chúng ta đính hôn rồi, một tháng sau sẽ kết hôn, lão tộc trưởng linh thật đó"
Chu Tự:
"..."
Lý Lạc Thư:
"..."
"A Mộc tới đây, chúng ta nói nhỏ một vài lời.
Chu Tự gọi A Mộc sắp thành hôn vào trong một xó xỉnh.
Ba người tránh đi thiếu nữ, sau đó chặn A Mộc vào góc tường.
"Đây là lần đầu tiên ta làm chuyện này, có chút kích động, tiếp theo đây mà có sai sót gì thì ngươi cũng thông cảm.
Chu Tự nói rất thật thà.
Lý Lạc Thư hít sâu một hơi rồi nói:
"Ta cũng lần đầu tiên mà, bình thường ta còn chẳng dám nghĩ tới chuyện này"
"Các...các ngươi muốn làm gì?"
A Mộc có chút sợ hãi.
Chu Tự mỉm cười rồi nói:
"Ta là đại boss của nhân vật phản diện, ngươi biết mà A Mộc:
"..."
Ta không biết mà.
Thiếu nữ kia đứng ngoài đợi một lúc lâu, chỉ nghe thấy trong góc có tiếng lốp bốp.
Sau đó thấy Chu Tự và Lý Lạc Thư sảng khoái tinh thần đi ra ngoài.
"Tiểu cô nương, A Mộc là nam tử hán, sau khi cưới ngươi chắc chắn sẽ hạnh phúc"
Chu Tự nói.
"Vừa nhìn đã biết là một phu quân hợp cách Lý Lạc Thư nói theo.
Sau đó hai người mở cửa không gian ra rồi biến mất ngay tại chỗ.
Thiếu nữ kinh ngạc, vội đi vào trong góc.
Sau đó...nàng thấy A Mộc nằm dưới đất với gương mặt bầm tím.
1104 chữ
Chương 1276: Nửa ThángTrong một không gian không thể nào dự đoán, một nhà ba người không biết là quái vật gì đang phiêu đãng trong hư không, dường như rất quen với nơi này.
Đột nhiên có hai người giẫm lên người họ, khiến họ sợ tới nỗi hét to lên.
Trong lúc nhất thời những tảng đá trôi nổi xung quanh vỡ vụn, lực lượng bắt đầu ép lên không gian.
"Đám này ồn ào thật, không biết đang kêu cái gì.
Chu Tự tỏ vẻ ngạc nhiên.
"Cắt một dao là yên tĩnh lại ngay ấy mà"
Lý Lạc Thư đề nghị.
Một nháy mắt, một nhà ba người kia im lặng ngay.
"Ồ?"
Chu Tự rất kinh ngạc:
"Họ nghe hiểu tiếng người à?"
"Có lẽ là cảm nhận được ý định cắt bọn chúng của chúng ta"
Lý Lạc Thư đoán.
"Thần kỳ thật đấy, ngươi nói xem ta nên cắt tai trái của bọn chúng trước hay tai phải trước đây?"
Chu Tự hỏi.
Lúc này một nhà ba người bịt kín lỗ tai, sợ tới nỗi run lẩy bẩy.
Chu Tự càng thêm kinh ngạc.
Mấy kẻ này thú vị thật.
"Định vị được chỗ khác rồi, chúng ta thử lại lần nữa đi"
Lý Lạc Thư nói rồi mở cổng không gian ra.
Sau đó hai người lại biến mất.
Lúc này một nhà ba người thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Lần đầu tiên thấy sinh vật đáng sợ như vậy.
Ngày mười sáu tháng bảy. Thứ bảy, Thu Thiển ngồi bên cạnh Chu Tự, lúc này cơ thể của Chu Tự vẫn được mặt trăng đỏ bảo bọc dưới gốc cây như cũ.
"Nguyệt tỷ, cũng nửa tháng rồi, sao Chu Tự vẫn chưa quay lại?"
"Đúng vậy, đã nửa tháng rồi, hắn bỏ bê công việc nửa tháng, ta cũng bận cả nửa tháng rồi.
Tô Thi cũng cảm thán.
"Ngươi bận gì chứ?"
Đột nhiên Minh Nam Sở hỏi.
"Bận chế tạo phiền phức cho chúng ta"
Hàn Tô đang vẽ bùa đẩy kính mắt lên mà nói.
"Là các ngươi không gánh được ta đấy chứ.
Tô Thi tỏ vẻ không phụ đáp.
"Thêm cả hai người thực tập, cả bốn người đều tìm sách giúp ngươi"
Minh Nam Sở nói.
"Quá đáng lắm rồi đó"
Hàn Tô thành thật nói:
"Bình thường một người làm việc, ba người giúp tìm Tô Thi nhìn chằm chằm họ, sau đó quay lại bên cạnh Chu Ngưng Nguyệt.
"Ta không biết sách của ngươi ở đâu đâu"
Chu Ngưng Nguyệt vội nói.
Tô Thị:
"..."
Chu Ngưng Nguyệt vừa ăn quýt vừa than thở:
"Đến cùng là bao giờ Chu Tự mới quay về đây?"
"Nguyệt tỷ cũng lo lắng rồi à?"
Tô Thi hỏi.
"Không phải"
Chu Ngưng Nguyệt lắc đầu đáp, nàng thở dài nói tiếp:
"Đã nửa tháng rồi Thu Thiển không nấu cơm cho ta ăn. Chu Tự không biết trong nhà còn một tỷ tỷ cần phải ăn com sao?"
"Nguyệt tỷ chịu đựng chút đi"
Thu Thiển nói.
Nàng nói rồi đưa một cái bánh bao cho Chu Ngưng Nguyệt.
"Lại là bánh bao, vừa khô vừa cứng, ta không muốn ăn nữa"
Chu Ngưng Nguyệt vừa ăn vừa phàn nàn.
Thu Thiển không thèm để ý, ngoài miệng thì Nguyệt tỷ nói không muốn ăn, nhưng thật ra cái gì cũng ăn.
"Vì sao Kiếm Thư sư huynh khác trước đây vậy?"
Tô Thi nhìn Đạo Tử đang ngồi xếp bằng mà hỏi.
"Thay đổi rồi đấy, lúc trước trái tim hắn tĩnh lặng, ôn tồn lễ độ, cho nên quang mang vạn trượng"
Chu Ngưng Nguyệt nói.
"Vậy bây giờ thì sao?"
Tô Thị hỏi.
"Bây giờ? Có bạn gái rồi chứ sao"
Chu Ngưng Nguyệt nói một cách thản nhiên.
"Bạn gái?"
Tô Thi kinh ngạc thốt lên:
"Không có mà, ta nghe nói hắn vẫn đang đi xem mắt"
"Vậy có lẽ là chia tay rồi"
Chu Ngưng Nguyệt bình tĩnh đáp.
Tô Thi gật đầu, cũng không để ý.
Nàng cảm thấy số lần Đạo Tử đi xem mắt cũng khá nhiều.
"Chu Tự trở về, ta còn phải dẫn hắn đi tìm cha mẹ ta nữa" Chu Ngưng Nguyệt có chút thắc mắc.
Mấy ngày trước trong nhà gọi tới, nói họ quay về một lần.
Nhưng đã nửa tháng trôi qua rồi, Chu Tự vẫn chưa quay lại.
Có phải hắn có năng lực xu cát tị hung không?
"Ta nghe một số người nói, có rất nhiều người biết môn chủ của Thập Vạn Thiên Thần Môn là Thánh Tử Ma Đạo.
Bây giờ tu chân giới đã vô cùng e ngại Thánh Tử Ma Đạo"
Đột nhiên Hàn Tô lên tiếng.
"Ta cũng nghe những người trong tông môn nói, Thánh Tử Ma Đạo đại diện Cuối đại đạo, danh tiếng trong tu chân giới cũng như mặt trời ban trưa Minh Nam Sở nhìn điện thoại nói rất chân thành.
"Hai người thực tập sinh cũng hoảng loạn cả lên"
Thật ra cũng vì mấy người Minh Nam Sở đã biết Chu Tự từ lâu, nếu không khi biết người bên cạnh mình là đại biểu cho Đạo Tẫn Đầu cũng sẽ quỳ sụp xuống như Tô Thị.
Lúc biết Chu Tự là Thánh Tử Ma Đạo thì họ cũng rất sợ hãi.
Cũng may Chu Tự khi đó không quá lợi hại.
Đúng rồi, Chu Tự chính là từ từ trở nên lợi hại.
Mấy tháng trôi qua, hắn từ có thể đối phó với lục phẩm thăng lên thành có thể đối phó với tam phẩm, sau đó là thần minh, bây giờ trở thành cuối đại đạo lại trực tiếp đối đầu với thời đại tam hoàng.
Mấy tháng tiếp theo, rất có thể hắn sẽ trở thành đệ nhất tu chân giới...
Lúc này trong hư không, Chu Tự và Lý Lạc Thư đều đang rất tuyệt vọng.
Đã rất lâu trôi qua, họ đã nhảy tới biết bao nhiêu không gian. Trong khoảng thời gian này cũng gặp được rất nhiều sinh vật kỳ quái.
Thỉnh thoảng còn gặp được vài người, nhưng những người đó cũng rất kỳ lạ.
Dường như xuất hiện dị biến khác.
Thậm chí còn gặp được một nơi hẻo lánh khá rộng, ở đó có một mảnh đại lục vẫn còn tu luyện ma pháp và đấu khí.
Sau khi họ đi vào đã kinh động đến cường giả trong đó.
Cũng may là rời khỏi đó nhanh.
Chỉ lướt qua đối phương, chưa xảy ra chuyện gì cả.
1129 chữ
Chương 1277: Lương Cao HơnĐối phương muốn ra tay, lại bị Lý Lạc Thư dùng một ngón tay ngăn lại.
Sau đó còn tới một nơi có núi non khá hoàn chỉnh, họ gặp một thiếu niên vô cùng linh động.
Thấy xung quanh đối phương có khá nhiều dã thú, bởi vì quý tài và đồng tình nên Lý Lạc Thư đã dạy đối phương tu chân.
Chỉ dạy hai ngày đã chuẩn bị xong lương khô để rời đi.
Sau đó Chu Tự rơi xuống một ngôi sao, chỉ là không gian ở đây đã vỡ vụn, Có dòng trời chảy ngược, thấy phía dưới có một vài người, Chu Tự chỉ có thể tiến vào cuối đại đạo giúp họ bù đắp vết nứt không gian.
Lúc rời đi hắn thấy đám người phía dưới quỳ rạp xuống đất, dường như đang cúng bái rất thành tâm.
Họ không ở lại lâu, tiếp tục rời khỏi.
Sau đó cứ thế mà nhảy đi nhảy lại.
Lúc may mắn có thể gặp được một số người, đi vào không gian bình thường.
Không may thì chính là đá vụn không gian, cùng với những khoảng không xơ xác.
Trong không gian có sao, có trời trăng.
Chỉ là mỗi một không gian đều có một hàng rào không thể nào nhảy qua, họ muốn đi ra ngoài là chuyện không thể nào.
Dù là có đủ tu vi, đi ra ngoài cũng chưa chắc có thể đến một nơi tốt đẹp.
Thậm chí có một số nơi còn có đại thế tinh thần, chắc là còn sót lại từ thời đại tam hoàng.
Có một số nơi có quyền hành chiếu rọi.
Thực lực không đủ có thể bị vây chết ở đó.
Mà thực lực của hai người họ đã đạt tới hàng mạnh mẽ nhất.
Không có bất cứ lực lượng còn sót lại trong tự nhiên nào có thể tạo thành tổn thương với họ.
Không gian sụp đổ, vạn vật hủy diệt, họ chưa chắc sẽ chết.
Vậy nên họ có thể đi tới bất cứ đâu.
Phần lớn vấn đề gặp phải trên đường đi, Lý Lạc Thư đều có thể xử lý. Nếu hắn không xử lý được thì Chu Tự sẽ tiến vào Cuối đại đạo.
Vậy là không còn vấn đề nào nữa.
Dù vậy, họ vẫn không thể nào nhanh chóng trở về được.
Trên đường đi, Lý Lạc Thư thấy được nhiều điều, lại tiến vào đốn ngộ.
Lúc đó trùng hợp tới nơi có nhiều thực vật, trong lúc nhất thời tất cả mọi thứ xung quanh đều nhận được lợi ích.
Vạn vật có đạo uẩn, bắt đầu thành tinh.
Chu Tự cũng vì có thời đại gia thân, không biết vì sao mà Ma Chủng lại chăm chỉ một cách lạ thường.
Từ hai cái vòng tăng thẳng lên sáu cái vòng.
Hắn không biết cụ thể hai người bọn họ đã đi bao lâu, nhưng nếu cứ tiếp tục như thế thì Ma Chủng sẽ đạt tới chín cái vòng.
Sau đó lại là nhảy vọt không gian vô tận.
Lần này họ không may mắn, lần nào cũng đi tới nơi bần hàn.
Mà Chu Tự cứ thế nhìn Ma Chủng của mình từ từ thay đổi.
Thành bảy, tám, chín cái vòng.
Chu Tự cảm thấy bản thân sắp thăng cấp rồi.
Từ tam phẩm lên nhị phẩm.
"Lỗ hai nghìn tệ rồi"
Chu Tự đứng trong hư không thở dài.
"Lỗ hai nghìn ư?"
Lý Lạc Thư khó hiểu hỏi lại.
Nhưng tốc độ tấn thăng của Chu Tự đã khiến hắn sợ hãi.
Thời gian của nơi này cũng không có vấn đề gì, sao có thể tấn thăng như thế chứ?
Đại ca không hổ danh là đại ca.
Chính là thần nhân.
"Mỗi lần ta tấn thăng đều gọi điện thoại về nhà, đòi kinh phí"
Chu Tự nói.
"Kinh phí tấn thăng ư?"
Lý Lạc Thư lại càng thêm khó hiểu.
"Chính là chỉ thiếu hai nghìn tệ là tấn thăng được rồi"
Chu Tự nói.
Lý Lạc Thư tỏ vẻ hoang mang.
Nhưng rất nhanh hắn lại sững người:
"Dường như ta không thể nào tấn thăng nữa rồi"
"Lỗ hai vạn tệ"
Chu Tự trực tiếp nói.
"Vậy chẳng phải là đại ca cũng không tấn thăng được mấy lần nữa đúng không?"
Lý Lạc Thư hỏi.
"Không, ta có chu thiên linh khí đoàn, bây giờ mới ngũ phẩm, Phá Thiên Ma Thể cũng cùng lắm là thăng lên nhị phẩm, sau đó công lực ngàn năm vẫn có thể tiến vào thời đại sáng thế. Vẫn lấy được rất nhiều tiền"
Chu Tự thành thật đáp.
Lý Lạc Thư không còn gì để nói, đại ca vì muốn lấy kinh phí mà lại cố gắng đến thế.
"Nhưng tiền lương của ta là một vạn, đại ca phải tấn thăng năm lần mới được một vạn Lý Lạc Thư nói.
Chu Tự:
"..."
Không giới thiệu đối tượng xem mắt cho ngươi nữa.
"Đổi nơi khác đi, ta sắp tấn thăng rồi, nhân lúc Ma Chủng vẫn đang chăm chỉ thì tranh thủ tấn thăng, để nó tiếp tục tăng ca.
Chu Tự nói rất nghiêm túc.
Sau đó họ lại biến mất ngay tại chỗ.
Lúc hắn xuất hiện lại lần nữa đã nhìn thấy một cự thú đang há miệng cạp tới.
Ầm!
Chu Tự vung ra một quyền, trực tiếp đánh nổ cự thú, máu thịt của nó nổ tứ tung trên mặt đất.
"Đây là gì vậy?"
Vì quá nhanh nên hắn còn chưa kịp nhìn thấy hình dạng của đối phương.
Chẳng qua bây giờ nó đã nổ tung rồi, cũng không thấy được nữa.
Đáng tiếc thật.
Lúc này, mấy người Chu Tự đứng trên một ngọn núi cao.
Phía dưới non nước hữu tình, nhưng không thấy dấu vết con người.
Lại có khá nhiều hung thú kỳ dị.
Họ không công kích, Chu Tự cũng không thèm để ý.
Sau đó Chu Tự khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu giúp Ma Chủng tấn thăng.
Đương nhiên vì để việc tấn thăng thuận lợi hơn, hắn còn thỉnh giáo Lý Lạc Thư.
Hỏi xem tấn thăng cần phải chú ý tới những gì.
Dù sao đối phương có kinh nghiệm, hắn thì không.
"Nếu đã là đạo, tam phẩm đạo ý, nhị phẩm đạo khu, Phá Thiên Ma Thể của đại ca có tướng chân ma, hẳn là không có vấn đề. Nhưng vấn đề bây giờ là bản thể không ở đây, khó mà nói có xuất hiện chuyện ngoài ý muốn không"
Lý Lạc Thư nhắc nhở.
Chu Tự gật đầu, cứ thử trước rồi tính tiếp.
1066 chữ
Chương 1278: Thời Gian DàiCông lực ngàn năm bắt đầu vận chuyển.
Lấy công pháp nhị phẩm làm trung tâm.
Sau đó đạo ý thuộc về hắn hiện ra.
Ma Đạo Văn Thư hiển lộ rõ ràng, Chư Thiên Vạn Giới nghe hắn thuyết pháp.
Trong lúc nhất thời, cây cối xung quanh như ma thần, ngồi dưới Chu Tự lắng nghe chân ý ma đạo.
Lần này Ma Đạo Văn Thư đánh thẳng vào cơ thể Chu Tự, như đang tạo nên thân thể thực của Ma Đạo, mà khí phát tán ra xung quanh khiến tất cả ma thần kính sợ.
Lý Lạc Thư đứng bên cạnh cũng kinh ngạc không thôi.
Sao đại ca có thể có được ba thể hệ cùng một lúc chứ?
Hắn có nên trùng tu một cái không nhỉ?Lý Lạc Thư cũng chỉ nghĩ vậy, vì hắn muốn tu luyện kiếm đạo đến cực hạn, cực hạn chân chính.
Theo thời gian trôi qua, một số hung thú xung quanh cảm thấy nơi đây có người đang giảng đạo rồi tìm tới theo bản năng.
Con đầu tiên là một con chim có hỏa diễm bao quanh người, dường như đại biểu cho mặt trời rực rỡ trên cao.
Một con chim màu lam cũng theo đó mà tới, như trăng sáng trên bầu trời.
Chúng đáp xuống phía dưới Chu Tự, lắng nghe đạo ý.
Sau đó tổng cộng có năm con hung thú đi tới trước mặt Chu Tự lắng nghe giảng đạo.
Lúc này đại thụ sau lưng Chu Tự giật giật nhánh cây của mình, dường như nó cũng đang lắng nghe.
Theo sự tấn thăng của Chu Tự, chúng cũng dần có linh trí.
Đang tiến hành khai ngộ.
Lý Lạc Thư nhìn mảnh thế giới này, vô cùng to lớn.
Chỉ là không thấy bóng người, cũng không thấy được pháp tắc tu chân.
Bây giờ đại ca giảng đạo thuyết pháp, khiến đám hung thú này khai ngộ.
Trong tương lai, năm người chúng...không, hẳn là sáu người có thể thống trị thế giới này.
Hai ngày sau, Chu Tự mở mắt ra.
Đột nhiên hắn phát hiện bản thân bị bao vây, suýt nữa là không nhịn được mà ra tay.
Nếu không phải Chu Tự phát hiện dường như chúng có ý kính sợ thần phục với mình thì đã ra tay từ lâu rồi. "Chúng đang làm gì vậy?"
Chu Tự hỏi đại ca bên cạnh.
"Nghe đại ca giảng đạo thuyết pháp đó.
Lý Lạc Thư cười nói:
"Tương lai mảnh trời này sẽ có vô số cường giả, cũng vì ngày hôm nay đại ca ngồi đây đột phá. Có lẽ một ngày trong tương lai, sáu vị này sẽ cảm thấy bản thân đã vượt xa đại ca"
Chu Tự:
"..."
"Đi thôi, chúng ta phải đi nhanh lên Lý Lạc Thư nói.
Mà sáu vị kia biết Chu Tự sắp đi dường như đang cung kính cúi đầu, dù là gốc cây kia cũng vậy...
Thứ bảy, ngày ba tháng chín.
"Nguyệt tỷ, hai tháng trôi qua rồi"
Thu Thiển nhìn Chu Tự rồi nói.
"Hai tháng thì hai tháng chứ, không phải mấy ngày trước hắn đã tấn thăng cho ngươi xem rồi ư? Cũng có nghĩa là hắn không có chuyện gì hết."
Chu Ngưng Nguyệt ăn bánh bao, vừa ăn vừa nói.
Sau đó nàng lại nói thêm:
"Khi nào chúng ta mới đổi đồ ăn?"
"Chờ Chu Tự trở về"
Thu Thiển nói.
"Cũng đã khai giảng rồi, ta cảm thấy ta nên đi học thì hơn.
Chu Ngưng Nguyệt nói.
Thu Thiển nghe vậy thì sững người, nàng hỏi lại:
"Nguyệt tỷ muốn đi học lớp mấy"
"Lớp một chứ gì nữa"
Chu Ngưng Nguyệt đáp.
"Vậy là ta còn chưa sinh đã phải sống cuộc sống chăm sóc con nhỏ rồi à?"
Thu Thiển kinh ngạc thốt lên.
"Con ngươi chỉ cần thông minh bằng một nửa ta thì ngươi đi dự họp phụ huynh cũng sẽ là người được hâm mộ nhất lớp Chu Ngưng Nguyệt lấy đồ ăn vặt Tô Thi cho nàng ra, vừa ăn vừa nói.
"Ta có thể đi học không?"
Thất Thiên bay xuống hỏi.
Thu Thiển suy nghĩ một lát rồi lắc đầu đáp:
"Ngươi còn nhỏ quá.
Thất Thiên chỉ cao khoảng ba mươi centimet.
Đột nhiên một đạo kiếm ý xuất hiện.
"Lại sáng lên rồi"
Thất Thiên kinh ngạc nói.
Sau đó mấy người bắt đầu lùi về sau.
Họ phát hiện hai người này cứ động chút lại sáng.
Đốn ngộ và tấn thăng cứ dễ như đùa vậy.
Hai tháng ngắn ngủi, không phải người này sáng lên thì chính là người kia sáng.
"Ta cảm thấy hai tháng này là hai tháng dài nhất mà ta từng trải qua"
Thu Thiển ngồi xuống, nàng dùng hai tay chống cằm nhìn Chu Tự mà nói.
"Ta cũng thấy vậy.
Chu Ngưng Nguyệt nhìn bánh bao trong tay mà than thở phàn nàn.
Đột nhiên trên người Chu Tự xuất hiện Ma Đạo chân ý.
Như đang cộng minh.
"Sắp về rồi à?"
Chu Ngưng Nguyệt vội vàng nói.
Trong đôi mắt Thu Thiển cũng để lộ nét vui mừng.
Dưới mặt trời đỏ.
Chu Tự và Lý Lạc Thư đứng ở đó, hai người họ nhìn cánh cửa đá trước mặt mà vô cùng kinh ngạc.
"Cuối cùng cũng về rồi"
Trên hải vực, Chu Tự và Lý Lạc Thư đang đứng lơ lửng trên không.
Lúc này họ không dám manh động.
Vì nơi này là điểm cuối của ngoại thành thần vực, hải vực vô tận dưới ánh sáng quyền hành.
Chỉ cần hơi bất cẩn là sẽ rơi vào nơi hẻo lánh của thế giới một lần nữa.
Muốn đi ra không biết phải cần bao nhiêu thời gian.
Rất khó để định vị.
Lần này đi ra được cũng nhờ ăn may.
Chu Tự lấy Nhật Nguyệt Thần Hoàn ra, bắt đầu đề phòng.
Như vậy sẽ yên tâm hơn nhiều.
Nhưng họ không biết mình đang ở đâu, vấn đề lớn hơn là không biết làm sao để bay được.
"Trí Giả tiền bối?"
Chu Tự kêu to.
Xung quanh có tiếng sóng, còn có một loại tiếng vọng quỷ dị.
Nơi đây là hải vực rộng lớn, vì sao lại có tiếng vọng?
1117 chữ
Chương 1279: Cây Trí Tuệ Trụi lủiChu Tự lại kêu to lên:
"Trí Giả tiền bối"
"Đừng gọi nữa, ta cũng không thể tạo ảnh hưởng đến nơi này, quá xa xôi"
Tiếng nói của Trí Giả truyền tới.
"Vậy ít nhất ngươi cũng phải nói phương hướng cho chúng ta biết chứ, hơn nữa phải giúp chúng ta ngăn cản khe hở thế giới, Nhật Nguyệt Thần Hoàn sắp không chịu đựng được nổi nữa rồi"
Chu Tự nói.
Trí Giả im lặng một lúc mới nói:
"Chẳng phải các ngươi đưa lưng về phía mặt trời đỏ mà bay là được rồi ư?"
Chu Tự sửng sốt một chút, cảm thấy hắn nói cũng có lý.
"Đại ca thông minh cả đời, hồ đồ một thời.
Lý Lạc Thư thở dài mà nói.
Chu Tự liếc hắn. Sau đó hai người đưa lưng về phía mặt trời đỏ mà bay với tốc độ cực nhanh.
Đường trở về cũng không hề yên ắng, nhưng đã an toàn hơn lúc đến rất nhiều.
Bay một lúc lâu, sau khi Nhật Nguyệt Thần Hoàn ngăn cản rất nhiều khe hở thế giới thì đã vỡ vụn.
Hành trình sau đó đều phải nhờ vào quả trí tuệ mà Trí Giả ném vào.
Tốc độ của bọn họ cực nhanh, cuối cùng cũng đến được trước cổng không gian mà Trí Giả mở ra trước khi quả trí tuệ cạn kiệt.
Họ tiến vào.
Chu Tự và Lý Lạc Thư đáp xuống một bãi cỏ.
Lần này an toàn rồi, không cần phải phiêu bạt nữa rồi.
Ngày tháng phiêu bạt quá đau đớn, điều quan trọng là không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.
Trong hư không, khái niệm về thời gian như biến mất. Chỉ khi nhảy vào thế giới hoặc đại lục bình thường mới có thể cảm nhận được sự thay đổi của thời gian.
"Cuối cùng các ngươi cũng về rồi"
Trí Giả uống trà, cười nói.
Chu Tự nhìn qua, vốn hắn còn định mắng mỏ vài câu.
Nhưng rất nhanh sau đó đã ngẩn ra.
Chu Tự phát hiện quả trí tuệ đã bị vặt gần hết, lá cũng bị vặt một mảng lớn.
Nói dễ hiểu là cây trí tuệ hói rồi.
"Sao lại hói rồi?"
Chu Tự hỏi trong vô thức.
"Ngươi cho rằng là thứ gì đã trải đường cho các ngươi?"
Trí Giả hỏi ngược.
"Tiền bối cực khổ rồi"
Lý Lạc Thư nói một cách cung kính.
"Mệt thì chẳng mệt lắm, bây giờ có thể nói cho ta biết đại khái là các ngươi đã gặp được những gì không?"
Trí Giả hỏi.
Sau đó Lý Lạc Thư và Chu Tự ngồi xuống, ta một câu ngươi một câu kể kể về những ngày tháng phiêu bạt. Kể về cửa trong mặt trời đỏ, bộ lạc của di tích lịch sử, nữ thần trong bộ lạc, và cả vực chủ.
"Phải kể rõ về vực chủ mới được. À, cả tam hoàng nữa"
Chu Tự vốn định nói rõ về chuyện này.
"Bỏ qua chuyện này đi"
Đột nhiên Trí Giả nói.
"Vì sao? Chuyện này mới là chuyện quan trọng mà"
Chu Tự nói.
Trí Giả nhìn Chu Tự rồi nở nụ cười thần bí, lúc sau hắn mới nói:
"Không sao, chỉ cần kể từ lúc các ngươi đánh tam hoàng xong là được"
Chu Tự cảm thấy khó hiểu, nhưng hắn vẫn nói về sự xuất hiện của Thần Quang Minh.
Sau đó lại nói về lai lịch của nữ thần Trí Tuệ.
"Khách từ giới ngoại?"
Trí Giả có chút ngoài ý muốn.
Nhưng cũng không quá bất ngờ.
Đúng là nữ thần Trí Tuệ không giống với bình thường cho lắm.
"Ta cảm thấy có thể nữ thần Trí Tuệ là người đến từ tương lai. Đặt ra giả thuyết nữ thần Trí Tuệ là Tam lão bản, thế giới hiện tại không có quyền hành trí tuệ, vậy nên có một ngày nhị thúc của ta phá vỡ hạn chế của thời gian đưa nàng về quá khứ, cũng là lúc quyền hành trí tuệ vẫn còn tồn tại. Như vậy Tam lão bản có thể hấp thu quyền hành trí tuệ, sau đó trở lại thời đại của mình. Như vậy là có thể giải thích vì sao chỗ chúng ta không có quyền hành trí tuệ, vì nó đã bị lấy tới tương lai. Mọi chuyện đều trở nên hợp lý"
Chu Tự lại nói ra lý luận của mình.
"Không thể nào"
Trí Giả lắc đầu.
"Vì sao chứ?"
"Thời gian không giống với những gì ngươi nghĩ, cũng như dòng chảy lịch sử, những gì đã qua chính là lịch sử, lịch sử chỉ là lịch sử, không thể quay lại"
"Không thể ư? Có thể nào, quá khứ, hiện tại, tương lai đều cùng trong một dòng chảy thời gian, mỗi người đầu thai đều có thể tới quá khứ hoặc tương lai, sau đó tạo nên lịch sử mà chúng ta được biết và tương lai không "Ý của ngươi là gì?"
Trí Giả thắc mắc.
"Nghĩa là...lấy Tam lão bản làm ví dụ, nếu bây giờ nàng thọ hết chết già, có thể sẽ trở thành mỹ nữ nào đó trong quá khứ. Cũng có thể mỹ nữ trong quá khứ đều là nàng đầu thai chuyển thế, đó cũng chính là từ hiện tại về quá khứ. Lịch sử đúng là tồn tại, nhưng nó được bổ sung bởi người của hiện tại"
Chu Tự nói.
"Nhưng ta vẫn luôn quan sát từ quá khứ tới bây giờ, quá khứ đối với ta cũng chỉ là quá khứ mà thôi"
Trí Giả nói.
"Vậy có khi nào lịch sử đang chờ chúng ta quay về không?"
Chu Tự hỏi.
Lý Lạc Thư nhìn hai người rồi ngắt lời:
"Chúng ta vẫn nên nói chuyện khác thì hơn"
"Chờ tới lúc ta tiến vào thời đại sáng thế, ta sẽ đi tìm hiểu xem có chuyện này không"
Chu Tự nói.
"Đến lúc đó nhớ nói cho ta biết"
Trí Giả nói rất chân thành.
Đột nhiên Lý Lạc Thư cũng cảm thấy tò mò.
Vì đại ca thật sự có thể tiến vào thời đại sáng thế.
Sau đó mấy người Chu Tự lại nói những chuyện tiếp theo.
Đó chính là họ đi lang thang.
Trí Giả nghe cũng cảm thấy rất thích thú, vì Chu Tự và Lý Lạc Thư đang không ngừng ảnh hưởng đến những thế giới đó.
Vá trời, truyền pháp, giảng đạo.
Có lẽ ở những nơi khác, hai người này đã trở thành những tồn tại truyền kỳ.
1125 chữ
Chương 1280: Không Thể Nói Lý"Đúng rồi, chúng ta đã đi bao lâu rồi?"
Đột nhiên Chu Tự hỏi. "Hơn hai tháng Trí Giả nói.
Lúc này Chu Tự nghe xong thì ngẩn người.
Toi rồi.
Lý Lạc Thư cũng sững ra.
Hai người nhìn nhau, có thể nhận ra sự hoảng sợ trong mắt đối phương.
Thất nghiệp rồi.
Bỏ việc hai tháng, còn được giữ lại mới lạ.
Chu Tự cảm thấy mất việc, còn chẳng ở bên cạnh Thu tỷ được.
"Xin lỗi ta phải đi rồi"
Chu Tự và Lý Lạc Thư đứng lên ngay lập tức, sau đó họ biến mất.
Về tới ngoại thành thần vực, họ lại biến mất thêm một lần nữa, trở về thành Biên Giới.
Chu Tự và Lý Lạc Thư đang ngồi dưới cây bất tử mở mắt ra cùng một lúc.
Thứ đầu tiên mà Chu Tự nhìn thấy là một nữ tử xinh đẹp, mặt mày như tranh vẽ, ánh mắt như làn nước trong, khiến Chu Tự quên đi chuyện mình thất nghiệp trong nháy mắt.
Chính là Thu Thiển.
Lúc này đang có khá nhiều người vây quanh.
Lý Lạc Thư đứng dậy đầu tiên, hắn chào mọi người rồi ngự kiếm bay đi mất.
"Ngự kiếm thuật này nhanh thật.
Tô Thi thốt lên với vẻ hoảng sợ.
"Có khi nào là vì tu vi của hắn cao không?"
Chu Ngưng Nguyệt trốn phía sau Tô Thi hỏi.
Dù thuật ngự kiếm của Lý Lạc Thư có tốt hay không thì tốc độ của hắn chắc chắn rất nhanh.
Tu vi của hắn là siêu việt phẩm cấp cơ mà.
Đa số người trong tu chân giới có dùng cả đời cũng khó mà đụng tới được.
"Đạo Tử đi vội thế làm gì vậy?"
Minh Nam Sở tò mò hỏi.
"Vì hắn đã bỏ việc hai tháng rồi"
Chu Tự nói.
"Vậy có phải Chu Tự cũng đã bỏ việc hai tháng rồi không, cái này có tính là tự ý nghỉ việc không?"
Tô Thi hỏi.
"Không tính"
Hàn Tổ chân thành đáp:
"Chỉ là nghỉ không lương mà thôi"
Nếu Chu Tự không đi làm thì họ biết làm gì bây giờ?
Lúc đầu kỳ thực tập của hai người Hạ Nguyệt đã hết rồi, lại bị họ giữ lại thực tập thêm một tháng.
Mới đỡ được đôi chút.
Nếu không ai làm việc chứ?
Đương nhiên, Hạ Nguyệt và Đông Phương Cảnh rất vui lòng làm vậy.
Nơi này khác với bên ngoài, có thể thực tập ở đây chẳng khác nào đi mạ vàng.
Sau khi hết kỳ thực tập thì đã cao hơn đồng trang lứa không biết bao nhiêu cấp.
Có thể lấy ra khoác lác cả một đời.
Về sau Chu Tự còn chưa kịp nói thêm gì đã bị Chu Ngưng Nguyệt hối thúc về nhà.
Cuối cùng nàng cũng đã được ăn cơm.
Không lâu sau, một nhà ba người rời khỏi thành Biên Giới, trở về nhà.
Trên đường đi còn tiện thể mua đồ ăn.
Sau khi trở về, Thu Thiển làm ba mặn một canh.
Cá kho tộ, sườn xào chua ngọt, thịt cháy cạnh, canh hải sâm nấu măng.
Hôm nay Chu Ngưng Nguyệt ăn hai bát cơm to trước, lúc ăn chén thứ ba mới bắt đầu nói chuyện bình thường.
"Ngươi mà còn chưa về, ta sẽ bị Thu Thiển bỏ đói đó"
"Ngày nào Nguyệt tỷ cũng ăn rất no Thu Thiển ngồi bên cạnh Chu Tự ăn từng miếng cơm nhỏ.
Dường như chẳng có vẻ là đã lâu lắm rồi nàng mới gặp lại Chu Tự.
"Ngày nào mở mắt ra cũng thấy bánh bao, ta mới tám tuổi, còn đang tuổi ăn tuổi lớn.
Chu Ngưng Nguyệt thành thật nói.
"Nguyệt tỷ muốn lớn còn cần ăn cơm à?"
Chu Tự hỏi.
"Đương nhiên rồi"
Chu Ngưng Nguyệt đáp.
Chu Tự cười ha hả.
"Đúng rồi, sau khi ngươi đánh bại tam hoàng đã đi đâu vậy?"
Đột nhiên Thu Thiển hỏi.
"Hả?"
Chu Tự nghe vậy rất thắc mắc:
"Tại sao Thu tỷ lại biết ta đã đánh bại tam hoàng chứ?"
"Không chỉ biết mà còn nhìn thấy ngươi đánh bại cơ. Hơn nữa ngươi nói câu trời biết đất biết ngươi biết ta biết, ngươi và đại ca ngươi còn nói cha ta là lão bất tử"
Chu Ngưng Nguyệt nói rất nghiêm túc.
Trong lúc nhất thời Chu Tự thẩn thờ cả ra.
Cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao Trí Giả là bảo hắn bỏ qua chuyện tam hoàng.
Hóa ra là hắn đều nhìn thấy cả. "Nguyệt tỷ, cha ngươi có nói gì không?"
Chu Tự hỏi rất nghiêm túc.
"Không, nhưng mẹ ta gọi ngươi về nhà một chuyến"
Chu Ngưng Nguyệt uống một ngụm canh rồi nói.
"Ngươi muốn về không?"
Thu Thiển có chút lo lắng.
"Không về"
Chu Tự nói với vẻ mặt dửng dưng.
"Mẹ của Nguyệt tỷ thì có liên quan gì tới ta chứ?"
Thu Thiển:
"..."
Sau đó Chu Tự lại kể về những gì mình đã trải qua.
Các nàng cũng rất kinh ngạc về lai lịch của nữ thần Trí Tuệ.
"Khách của giới ngoại, cụ thể là gì?"
Thu Thiển hỏi.
Chu Tự lại nói ra lý luận của mình.
Nhưng đã bị Chu Ngưng Nguyệt phản bác:
"Khác nhau, kết cấu không gian là như thế này...mà theo ta hiểu, phương thức thời gian là thế này...Còn sự biến hóa của thời không là thế này.."
Tóm lại Chu Ngưng Nguyệt đã nói rất nhiều, nhưng Chu Tự lại không nghe hiểu dù chỉ một câu.
Từ đó về sau hắn không dám nói về lý luận của mình nữa.
Nhất là khi Nguyệt tỷ hỏi một câu:
"Căn cứ lý luận của ngươi là gì? Dù sao cũng phải có logic chứ?"
Có mà, ta cảm thấy rất logic.
Hợp tình hợp lý.
Sau đó bọn họ lại đổi chủ đề khác, nhắc tới cánh cửa thứ bảy và tín đồ canh cửa.
"Ý ngươi là tín đồ canh cửa có thể chính là chìa khóa mở ra cánh cửa thứ bảy ư?"
Thu Thiển có hơi kinh ngạc. "Cũng có thể, ngày mai là chủ nhật đúng không? Chúng ta đi xem là biết rồi"
Chu Tự nói.
Chu Ngưng Nguyệt nghe vậy thì càng hứng thú, cuối cùng cũng có chút tiến triển.
"À đúng rồi, gửi ngươi cái này.
Chu Ngưng Nguyệt gửi cho Chu Tự một tin nhắn.
Đó là một trận pháp, sau đó nàng giải thích:
"Ta đã giải xong trận pháp đó rồi"
"Ồ, đợi lát nữa ta sẽ gửi cho đại ca ta Chu Tự đáp.
1065 chữ
Chương 1281: Không Để Ý"Những trận pháp đó đều là đại ca ngươi đưa à?"
"Đúng vậy, chẳng phải trước đây ta đã nói rồi sao?"
Chu Tự hỏi.
Trong nháy mắt, Chu Ngưng Nguyệt cảm thấy vô cùng khó chịu.
Vậy mà nàng vẫn luôn giúp biến thái giải trận pháp.
Đương nhiên, trận pháp là vô tội, nàng cũng không thấy khó chịu nữa.
Đợi ăn uống no say, Chu Ngưng Nguyệt bưng hai đĩa nho xanh về phòng của mình.
"Ta đi nghiên cứu không gian và thời gian một chút, trừ khi ăn bữa khuya, còn không thì các ngươi đừng làm phiền ta"
Rầm, cửa đã đóng.Chu Tự vẫn đang dọn bàn. "Nguyệt tỷ còn muốn ăn bữa khuya à?"
Chu Tự hỏi Thu Thiển đang rửa chén trong nhà bếp.
"Nàng không ăn, nàng vẫn còn bánh bao chưa ăn hết" Thu Thiển cười nói.
"Nguyệt tỷ thật sự đã ăn bánh bao hai tháng trời à?"
Chu Tự có chút kinh ngạc.
"Cũng tầm đó, thỉnh thoảng Tô Thi sẽ cho nàng ít đồ ăn vặt, tiện thể đưa đồ ăn từ ngoài vào đó"
Thu Thiển nói rất vui vẻ.
Trên mặt nàng còn hiện rõ nét cười, không biết là vì chuyện đang nhắc tới đáng để cảm thấy vui vẻ, hay là vì có người ở cạnh nên tâm trạng thoải mái hơn.
"Nguyệt tỷ không gọi điện về cho nhà chứ?"
Chu Tự hỏi.
"Có đồ ăn thì nàng sẽ không gọi"
Chu Tự không khỏi cảm khái, nếu Nguyệt tỷ thật sự tám tuổi thì đúng là một đứa bé ngoan.
Đáng tiếc nàng đã ba mươi tuổi.
Chính nàng không biết nấu ăn.
Sau này lấy chồng, nếu đối phương không biết nấu...À, đối phương cũng không cần nấu.
Đều là tu chân giả, ăn cơm làm gì chứ?
Người có thể cưới Thu tỷ cũng chẳng phải là người bình thường gì.
Cũng như sư tỷ và sư tỷ phu.
Nghe nói hai người ngày nào cũng chiến tranh lạnh, vừa bắt đầu là sẽ kéo dài rất nhiều năm. Còn ăn cơm làm gì?
Lãng phí thời gian chiến tranh lạnh, ảnh hưởng hiệu quả.
Đợi tới khi dọn dẹp xong, Chu Tự và Thu Thiển ngồi nghỉ trên ghế sô pha.
Hai người liếc nhìn nhau, lại nhìn đồng hồ, mới hơn bảy giờ tối.
Nhưng trời đã tối rồi.
"Trời khá tối rồi nhỉ"
Chu Tự nói.
Sau đó hắn đứng dậy:
"Thu tỷ buồn ngủ chưa?"
Còn chưa đợi Thu Thiển trả lời, hắn đã kéo tay nàng rồi đi về phía phòng ngủ.
Thu Thiển không nói gì, chỉ im lặng đi theo.
Đợi vào phòng, hai người họ...
Đêm đã khuya, lúc này Thu Thiển rúc người trong chăn, nàng nhìn lên trần nhà.
Ánh trăng bên ngoài xuyên qua tấm rèm chiếu xuống sàn nhà.
"Ngươi lại thăng cấp rồi, có phải là việc sinh con sẽ càng khó khăn hơn không?"
Đột nhiên Thu Thiển hỏi.
"Không thể nào"
Chu Tự nói rất nghiêm túc:
"Ta mới Trận Linh ngũ phẩm.
Thu Thiển nghiêng đầu nhìn người bên gối:
"Vậy sao bụng ta mãi không có động tĩnh gì? Chẳng lẽ là dáng người của ta không đủ tốt, không đủ để ngươi nỗ lực cày cấy à?"
"Để ta kiểm tra xem?"
Chu Tự hỏi với vẻ thăm dò.
"Ồ?"
Thu Thiển cười nói:
"Chỉ kiểm tra thôi à? Có muốn để lại thứ gì không?"
Chu Tự cảm thấy câu nói này rất quen thuộc, lần trước Thu Thiển cũng nói vậy.
Nhân loại ngu xuẩn, ta thân là cuối đại đạo há có thể vấp ngã hai lần ở cùng một nơi?
"Có"
Chu Tự nói.
Thu Thiển mỉm cười, rồi nhấc chăn trùm lên đầu hai người.
Chu Tự:
"..."
Tình hình không đúng lắm, sao Thu tỷ không trêu đùa mình?
Rất nhanh sau đó hắn đã không kịp nghĩ gì nữa.
Sáng hôm sau, Chu Tự ngáp một hơi, cảm thấy có hơi mệt mỏi, ngủ không ngon giấc.
Thu Thiển lại rất tỉnh táo.
Ăn sáng xong, họ đi tới thành Biên Giới.
Vừa đến đã gặp tín đồ canh cửa.
"Ta có chuyện muốn nhờ ngươi giúp đỡ"
Chu Tự không nói vòng vo.
Chỉ là tín đồ canh cửa ngồi xổm trong góc hẻo lánh, không trả lời.
"Ta muốn ngươi đi vào trong mở giúp ta một cánh cửa"
Chu Tự lại nói.
Mà đối phương vẫn không trả lời.
"Có phải nàng đã ngủ rồi không?"
Chu Tự hỏi.
Sau đó hắn đóng cửa, lại dùng sức mạnh giả vờ như mở cửa từ bên ngoài.
Tín đồ canh cửa đi tới:
"Hoan...hoan nghênh quang lâm.
Chu Tự gật đầu:
"Xem ra không ngủ gật"
Thu Thiển:
"..."
"Nàng không trả lời thì phải làm gì bây giờ?"
Chu Tự hỏi.
Thu Thiển suy nghĩ một lát, nàng lấy trái cây ra đưa cho tín đồ canh cửa.
"Tặng ngươi"
Tín đồ canh cửa nhìn Thu Thiển một lúc lâu, sau đó đưa tay lấy trái cây rồi quay về góc xó tiếp tục ngồi.
"Có thể vào trong với chúng ta không? Chỉ là đóng mở cửa mà thôi"
Thu Thiển nói.
"Được, được"
Tín đồ canh cửa gật đầu.
Chu Tự:
"..."
Vừa rồi do nàng không nghe thấy, hay do mình không cho nàng đồ ăn?
Chu Tự suy nghĩ lúc lâu, nhưng chỉ nghĩ thôi thì không thấy được đáp án. Cách tốt nhất là thử lại lần nữa.
"Sao nàng không đi?"
Chu Tự nghe được tín đồ canh cửa đồng ý, nhưng hắn không thấy nàng đứng dậy.
"Đang ăn trái cây.
Thu Thiền đáp.
Chu Tự:
"..."
Chu Tự đợi một lúc lâu vẫn không thấy đối phương động đậy.
Chỉ là rất nhanh sau đó, tín đồ canh cửa biến mất ngay tại chỗ.
Chu Tự kinh ngạc, bắt đầu tìm kiếm khắp nơi.
Sau đó hắn gặp nàng ở một góc xó xỉnh trong thành, rồi nàng lại biến mất thêm lần nữa tiến vào trong, mà nơi nàng xuất hiện vẫn là một góc xó xỉnh.
Chu Tự sững người, nàng có năng lực lợi hại như thế nhưng sao lần nào đi cũng vào góc xó?
Không vào góc xó là không được à?
1180 chữ