"Rõ ràng nàng không có tu vi, vì sao nàng có thể sử dụng năng lực không gian chứ?"
Chu Ngưng Nguyệt không hiểu được, nàng hỏi.
"Sao Nguyệt tỷ không hỏi vì sao nàng có thể sống được nhiều năm như thế?"
Chu Tự hỏi ngược lại.
"Đuổi theo"
Thu Thiển vội vàng nói.
Ba người vội vã đi vào trong, tốc độ của đối phương rất nhanh, chỉ chớp mắt vài cái đã đi vào trong rồi.
Nhưng dường như nàng không biết đường.
Chu Tự nhìn về phía Chu Ngưng Nguyệt trong vô thức.
"Nhìn ta làm gì? Ngươi tưởng một tiểu nữ hài tám tuổi như ta mà còn lạc đường à?"
Chu Ngưng Nguyệt tỏ vẻ chất vấn.
"Đúng, Nguyệt tỷ ba mươi tuổi"
Chu Tự cười nói.
"Vậy Nguyệt tỷ dẫn đường đi.
Sau đó Chu Ngưng Nguyệt thật sự nghe theo.
Một tiếng sau.
"Nguyệt tỷ, hay là để ta dẫn đường nhé?"
Chu Tự hỏi.
"Cũng không phải ta không biết đường"
Chu Ngưng Nguyệt nói rất chân thành.
Lại một tiếng sau.
Chu Tự hoang mang, hắn sẽ không bao giờ để Nguyệt tỷ dẫn đường nữa.
Lại một tiếng sau, cuối cùng họ cũng tới nơi.
"Ngươi xem, ta đã nói ta biết đường mà"
Chu Ngưng Nguyệt ăn táo, nàng nói bằng giọng đắc ý.
Chu Tự:
"..."
Đi lòng vòng ba tiếng đồng hồ.
Tám giờ sáng đi, bây giờ có thể ăn cơm trưa luôn rồi.
Thu Thiển che miệng cười, nàng cảm thấy có Chu Tự ở nhà náo nhiệt hơn nhiều.
Sau đó họ đi vào, mà tín đồ canh cửa cũng men theo những góc xó đi vào đây.
Chỉ một lát, họ đã đi tới trước cánh cửa thứ bảy.
Ba vị cẩu trưởng lão cũng đang ở đây.
Hầu Trầm và Đại Địa Thần Khuyển lại đi ra ngoài tìm đồ.
Nơi này thông với bốn phía, có rất nhiều thứ.
Lần trước tìm được tế đàn của Nữ thần Đại Địa mãi không thấy phản ứng. Họ còn đang suy nghĩ nên khởi động như thế nào, kiếm chút việc mà làm.
Chu Tự cảm thấy những người này nghĩ hắn rất nhàn rỗi.
Nhưng hai tháng cứ lang thang như vậy, đúng là có chút nhàn rỗi.
Cũng nên tìm chút việc để làm.
"Nói mới nhớ, ta nghe nói muội muội của Hầu Trầm tới làm nội gián, sao ta chưa thấy bao giờ?"
Chu Tự tò mò hỏi.
"Đúng lúc chỗ nàng làm tổ chức sự kiện, nàng xin nghỉ hai ngày.
Thu Thiển giải thích.
"Nội gián này không đủ kinh nghiệm, nàng chỉ đang làm thêm thôi đúng không?"
Chu Tự lắc đầu thở dài.
Nội gián thời đại này có chuyện gì vậy?
Chẳng biết làm việc nghiêm túc là gì, như thế này thì làm sao bồi dưỡng họ chứ?
Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Lúc này tín đồ canh cửa đã đi tới trước cánh cửa kia.
Chu Tự quan sát một lát, phát hiện cánh cửa này như được kích hoạt.
Quả nhiên, sáu cánh cửa khác vẫn rất quan trọng.
Vừa nhìn đã biết muốn mở cánh cửa thứ bảy là phải mở hết sáu cánh cửa còn lại.
Bây giờ chỉ còn thiếu Cánh Tay Toàn Năng nữa thôi.
Con Mắt Toàn Tri vẫn luôn nằm trong tay hắn, chỉ là hắn không lấy ra sử dụng.
Một khi hắn sử dụng, nữ thần Hắc Dạ sẽ không thể nào ngăn cản được.
"Đi đẩy cửa xem sao"
Thu Thiển mở miệng nói.
Tín đồ canh cửa đứng dậy nhìn cánh cửa trước mặt, nàng nắm chặt tay lại rồi đặt lên đó.
Chu Tự nhìn rất chăm chú, những người khác cũng vậy.
Họ đang đợi, xem đối phương có thể mở được cánh cửa này hay không. Nếu đối phương mở được thì họ có thể biết phía sau cánh cửa này đến cùng có thứ gì.
Ken két!
Tín đồ canh cửa dùng lực, cánh cửa phát ra tiếng ma sát chói tai, vậy mà thật sự có thể mở ra.
Chu Tự nhìn cánh cửa, hắn không ngờ rằng chìa khóa mở cửa vẫn luôn nằm trong tay mình.
Ẩm ầm!
Tiếng động to lớn vang lên.
Cánh cửa để lộ một khe hở.
Lúc này tín đồ canh cửa dừng lại.
Đám người Chu Tự thắc mắc. "Ket...ket rồi."
Tín đồ canh cửa nhỏ giọng nói. Kẹt rồi à?
Chu Tự tò mò, vì sao lại bị kẹt?
Hắn đi tới trước cửa rồi dùng sức đẩy vào, phát hiện hoàn toàn không thể mở ra. Nhìn lén qua khe hở cũng không tìm ra bất cứ thứ gì.
Vì sao lại vậy?
"Để ta thử xem sao?"
Thu Thiển đi tới nói.
Chu Tự lùi sang một bên, nhìn Thu tỷ mở cửa.
Nhưng cửa vẫn không nhúc nhích.
Cửa đã mở rồi, nhưng chỉ mở một khe hở.
Không thể nào nhìn trộm tình hình bên trong.
"Thu Thiển, ngươi có nghe được gì không?"
Chu Ngưng Nguyệt hỏi.
Thu Thiển nhắm mắt lắng nghe, phát hiện không có bất cứ tiếng động gì.
"Có lẽ người nói đang nghỉ ngơi"
Chu Tự nhắc nhở.
"Vì sao lại thế?"
Chu Ngưng Nguyệt hỏi.
"Theo lẽ thường thì người nói chuyện này rất có thể là một hậu chiêu khác của Nữ thần Đại Địa. Mà chắc chắn lúc Nữ thần Đại Địa tỉnh dậy mới có thể truyền ra tiếng động, những lúc khác nàng đang ngủ. Dù sao nàng là sinh vật sống bình thường, chứ không phải quái vật chỉ biết nói mớ, vậy nên đợi nàng ngủ dậy mới có thể truyền giọng nói ra ngoài.
Chu Tự giải thích.
Chu Ngưng Nguyệt gật đầu, nàng cảm thấy Chu Tự nói rất có lý.
Sau đó nàng lại nói:
"Nhưng cửa đã mở, chúng ta có thể đi vào hỏi Nữ thần Đại Địa xem sao. Nếu cả hai đều là hậu chiêu của nàng thì chắc chắn sẽ có chút cảm ứng với nhau.
Mấy người Chu Tự gật đầu đồng ý.
Sau khi thấy tín đồ canh cửa rời khỏi đây, ba người Chu Tự lại đi vào cánh cửa Đại Địa.
Vừa đi vào họ đã thấy Nữ thần Đại Địa đứng dưới tàng cây, không hề ngủ.
"Ta cảm nhận được một khí tức rất kỳ quái"
Nữ thần Đại Địa quay đầu nhìn mấy người Thu Thiển rồi nói:
"Dường như là khí tức của chủ nhân ta, nhưng lại chắc chắn không phải chủ nhân. Cũng có nghĩa là hậu chiêu mà chủ nhân ta để lại cho ta đang ở gần đây. Nếu như có thể dung hòa, ta sẽ rơi vào trạng thái ngủ say thêm một lần nữa, giữ lại dùng trong lúc nguy cấp nhất.
"Xem ra thật sự là Nữ thần Đại Địa Chu Tự nói.
"Các ngươi đã làm gì?"
Nữ thần Đại Địa thắc mắc.
1146 chữ
Chương 1283: Cảm Giác Cấp BáchSau đó Thu Thiển nói về cánh cửa thứ bảy kia.
"Các ngươi mở được nó rồi à?"
Nữ thần Đại Địa vô cùng kinh ngạc:
"Từ lúc các ngươi phát hiện cánh cửa này đến lúc mở ra, tổng cộng mất bao lâu?"
"Một năm?"
Chu Tự suy nghĩ một chút rồi nói:
"Khá lâu đấy"
"Lâu ư?"
Nữ thần Đại Địa có chút khó mà tin được:
"Trong lúc đó các ngươi còn lấy được tất cả chìa khóa?"
"À không, còn thiếu một Cánh Tay Toàn Năng"
Chu Tự đáp lời.
Nữ thần Đại Địa:
"..."
Điều này không bình thường.
Nhưng người trước mặt này là con trai của vị kia, cũng chẳng có gì đáng nói.
Họ đứng tại điểm cao nhất của tu chân giới.
Có thể tìm được nhanh như thế cũng hợp tình hợp lý.
Nghĩ tới đây Nữ thần Đại Địa lại lắc đầu, cho dù toàn bộ tu chân giới đi tìm cũng không thể tìm được nhanh như thế.
Sau đó Nữ thần Đại Địa không nghĩ nhiều nữa.
"Đúng rồi, chúng ta còn tìm hiểu được lai lịch của nữ thần Trí Tuệ"
Thu Thiển nhắc nhở.
Thấy Nữ thần Đại Địa có hứng thú thì nàng mới tiếp tục mở miệng:
"Nàng có thể là khách từ giới ngoại.
Nữ thần Đại Địa nghe vậy thì dường như chẳng hề bất ngờ.
Nàng chau mày nói:
"Ta cứ cảm thấy bản thân nhận được một số tin tức, có một cảm giác rất cấp bách, dường như đang nói cho ta tu chân giới không an toàn"
"Đây chính là những gì ta nghe được.
Thu Thiển nói.
"Vậy tại sao lại không an toàn?"
Chu Ngưng Nguyệt hỏi.
"Chuyện này ta cũng không rõ nữa, nhưng có thể chắc chắn rằng cánh cửa thứ bảy là do chủ nhân ta để lại. Sau đó ta bị giết, hậu chiêu phát động, đưa ta vào đây, dùng nơi này để tránh né nguy hiểm. Bây giờ lại càng như nhận ra điều gì đó, cảm giác được gần đây có huyết mạch tương liên nên có kêu gọi.
Nữ thần Đại Địa phỏng đoán.
"Vậy vì sao bây giờ lại không có tiếng động gì?"
Chu Ngưng Nguyệt hỏi.
"Có lẽ đang ngủ say.
Nữ thần Đại Địa ngồi lên vương tọa, nàng nói:
"Bình thường thì phần lớn thời gian ta đều đang ngủ, nhất là trong lúc chờ đợi, ta sẽ ngủ càng sâu hơn. Từ đầu đến cuối không ai đi vào, có lẽ ta đã ngủ thiếp đi rồi."
Đúng là đang ngủ à, mấy người Chu Ngưng Nguyệt có chút kinh ngạc.
"Vậy phải chờ tới lúc nào mới tỉnh lại được?"
Chu Tự hỏi.
"Khó mà nói"
Nữ thần Đại Địa suy nghĩ một lát rồi đáp:
"Nhưng sẽ không lâu quá đâu, có lẽ là ngày mai, cũng có thể là tháng sau. Tóm lại sẽ không kéo dài quá lâu, vì trong cảm giác cấp bách kia, ta chắc chắn sẽ không ngủ say được quá lâu.
Chu Tự không khỏi bội phục đối phương, đúng là hiểu rõ bản thân.
"Thật ra ta có thể đoán được nguy hiểm là gì, nhưng ta không hiểu vì sao lại nguy hiểm như thế. Nữ thần Hắc Dạ cũng đã nói những câu tương tự, cho nên ta càng thêm khó hiểu Chu Tự nói.
"Là gì?"
"Chư thần trở về, tam hoàng cũng muốn trở về. Họ liên thủ cho nên tu chân giới không chỉ đối mặt với một thời đại thần minh, mà còn cả thời đại tam hoàng đang ở trạng thái đỉnh phong"
Chu Tự nói.
"Thời đại tam hoàng?"
Nữ thần Đại Địa kinh ngạc.
Nàng chưa từng nghe tới cái tên này.
"Thời đại tam hoàng chính là thời đại trước thời đại thần minh, họ tự mình tế tự nên mới dẫn tới việc thời đại diệt vong.Họ tiến vào thế giới thâm uyên, lại còn ở một nơi rất sâu. Tam hoàng theo thứ tự là Thiên Đế, Thánh Nhân, Vương Quyền. Ta đã giao thủ với họ, đúng là rất mạnh, nếu không phải là vì họ chỉ có thể dựa vào dư tận của thời đại thì có lẽ ta đã thua rồi. Một khi họ trở về, chắc chắn ta không phải là đối thủ của họ"
Chu Tự giải thích đại khái.
Mà Nữ thần Đại Địa lại càng kinh ngạc.
Vậy mà nàng...
Không hiểu.
Trong khoảng thời gian mấy tháng ngắn ngủi, vì sao người này lại biết nhiều thứ đến thế?
Mà lại tam hoàng của tam hoàng thời đại chắc chắn là những tồn tại đỉnh cao nhất.
Đối phương có thể giao thủ với những người này, lại còn thắng.
Trong nháy mắt, Nữ thần Đại Địa cảm thấy người đứng trước mặt mình đã đứng ở điểm cao nhất của tu chân giới.
Thu Thiển thấy Nữ thần Đại Địa có chút không dám tin thì cất lời giải thích:
"Chu Tự đã là Cuối đại đạo, hắn còn tự xưng là Thần Nguyên Tuyền, Tự Nhiên Tôn Chủ"
"Không ai phản bác à?"
Nữ thần Đại Địa hỏi với vẻ nghi ngờ.
"Có, Tử Thần Tai Ách và tam hoàng đều phản bác.
Thu Thiển trả lời.
"Sau đó thì sao?"
"Tử Thần Tai Ách bị đánh tới nỗi từ bỏ việc trở về, cả tam hoàng và tận dư của thời đại cũ đều bị hủy diệt rồi"
Nữ thần Đại Địa cảm thấy thế giới này quá điên cuồng rồi.
Có chút khác với những gì nàng từng biết.
Tu chân giới đã kinh khủng tới mức này rồi sao?Khó mà tưởng tượng được.
Nhưng Nữ thần Đại Địa vẫn cảm thấy có chút kỳ quái.
Nếu Chu Tự đã cao minh như vậy, tại sao cảm giác áp bách mà nàng cảm nhận được vẫn mạnh mẽ như thế chứ?
Cứ như là phải trốn nhanh lên mới được an toàn vậy.
Rất nhanh, Nữ thần Đại Địa nghĩ tới chuyện gì đó, nàng nói:
"Có phải là người của hai thời đại kia trở về tu vi đều sẽ thăng lên một bậc không?"
Ba người gật đầu.
Rất có thể như vậy, nếu không đúng thì họ cũng không dám trở về.
"Có thể giải thích được rồi.
Nữ thần Đại Địa lại hỏi:
"Họ có thăm dò tình hình của mấy người Chu Vương không?" "Thần Quang Minh có hỏi ta, nhưng ta không nói thẳng"
Chu Tự đáp.
"Nếu người của hai thời đại trở về, trong bọn họ có người vượt qua ba vị kia tiến vào cảnh giới hoàn toàn mới thì tu chân giới có chống đỡ được không?"
Nữ thần Đại Địa hỏi.
1092 chữ
Chương 1284: Lộ RồiChu Tự không thể nào trả lời, vì bây giờ hắn đã đi tới điểm cuối của đạo.
Lý Lạc Thư đã nói với hắn, cảnh giới này đã là cảnh giới cao nhất mà tu chân giới biết được.
Là đoạn cuối của đại đạo.
Hắn thậm chí còn không biết phía trên còn cảnh giới nào tồn tại nữa không.
Nhưng nếu thần minh có thì tu chân giới chắc cũng sẽ có.
Chỉ là không có bất cứ khái niệm cụ thể nào, ít nhất là hắn không có.
Cũng có nghĩa là nếu mấy người kia thật sự tiến vào cảnh giới hoàn toàn mới, vậy tu chân giới sẽ rất nguy hiểm. Vậy ngăn cản họ trở về?
Đương nhiên là không thể.
Chu Tự cảm thấy nên gọi điện thoại hỏi lão cha, xem hắn có ý kiến gì không.
Nếu thật sự không được thì cũng để họ nghĩ cách.
Còn Chu Tự thì đã hết cách rồi.
Dù sao hắn cũng chỉ là một kẻ mới vào nghề.
Dù đọc xong quyển sách thứ ba cũng chưa đoán được tu vi có tăng lên không.
Nhưng lại không thể dùng lâu.
Sử dụng hết công lực ngàn năm, hắn cũng không còn cách nào khác.
Còn lâu mới bền được như tu vi.
Rời khỏi thần điện của Đại Địa Nữ Thần, Chu Tự quyết định đặt một đồng hồ báo thức ở khe hở của cánh cửa, để đánh thức người trong đó sớm một chút.
Bây giờ hắn cảm thấy tín đồ canh cửa không thể mở cửa được là vì Nữ thần Đại Địa số hai đang ngủ.
Một người khi ngủ thiếp đi thì rất dễ khóa cửa.
Cho nên cũng chỉ đẩy được ra một khe hở, không thể nào mở cả ra.
Bàn giao cho ba vị cẩu trưởng lão, mấy người Chu Tự rời khỏi thành Biên Giới.
Tiện thể ngắt vài quả bất tử.
Thất Thiên nhìn chằm chằm, nàng cảm thấy rất đau lòng.
Vì khoảng thời gian nàng ở bên cạnh cây bất tử lâu nhất ở đây, nhưng nàng lại chẳng ăn được mấy quả.
Nhưng nàng vẫn nhắc tới chuyện mặt trăng đỏ, hi vọng Chu Tự đi lên đó một chuyến.
Chu Tự cũng chỉ có thể đồng ý.
Tranh thủ đi lên.
Lên đó có chút nguy hiểm, chờ an ủi Thu tỷ xong, sau đó trạng thái của hắn sẽ trở lại đỉnh phong.
Đến lúc đó lại lên xem sau.
Vùng ngoại ô.
Chu Tự đang do dự có nên gọi điện thoại về nhà hay không.
Dù sao cũng phải nói cho cha mẹ biết về suy đoán vừa rồi của mình.
"Nguyệt tỷ ngươi gọi đi"
Chu Tự nói.
"Vì sao ngươi không tự gọi?"
Chu Ngưng Nguyệt tò mò.
"Những chuyện hiếu thảo như thế này thì đương nhiên phải để cho Nguyệt tỷ làm rồi"
Chu Tự nói rất nghiêm túc.
"Ngươi sợ cha ngươi gọi về à?"
Chu Ngưng Nguyệt hỏi.
Chu Tự không để ý tới Chu Ngưng Nguyệt.
Sau đó Nguyệt tỷ gọi điện thoại.
"Cha, Chu Tự có chuyện muốn nói với ngươi"
Chu Ngưng Nguyệt nói bằng giọng ngọt ngào, sau đó đưa điện thoại cho thằng em thúi tha của mình.
Chu Tự sững người, hắn chết lặng nhận lấy điện thoại:
"Cha, ngươi ăn cơm chưa?"
"Đang mài đao"
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói âm trầm.
"Cha, chuyện là thế này, ngươi còn nhớ lần trước ta nói tấn thăng không? Bình thường tấn thăng đều cần thuốc dẫn...có thể kết toán một chút không?"
Chu Tự kiên trì nói.
Trong lúc nhất thời đầu dây bên kia im lặng, dường như không ngờ rằng Chu Tự sẽ nói chuyện này trước.
Rất nhanh, đầu dây bên kia vang lên tiếng cười của Liễu Nam Tư:
"Con trai, mẹ cho ngươi thêm ba trăm, thứ bảy tuần sau về nhà đi. Nghe nói ngươi biến mất hai tháng, ta và cha ngươi đều rất lo lắng. Về nhà mẹ làm đồ ăn ngon cho ngươi, sức khỏe tốt cũng dễ khiến Thu Thiển mang thai."
"Mẹ...cuối tuần sau ta phải tăng ca"
Trên trán Chu Tự ứa ra mồ hôi lạnh.
Thu Thiển thấy vậy thì có lòng tốt dùng tay áo lau cho hắn.
"Không thể xin nghỉ à?"
"Đúng vậy, ông chủ của chúng ta khá nghiêm khắc"
"Việc này của ngươi tiền lương thì ít, việc thì nhiều, số điện thoại của ông chủ ngươi là bao nhiêu?"
"Ông chủ của chúng ta.."
Chu Tự còn chưa nói xong thì đối phương đã nói với giọng khó chịu:
"Được rồi, gọi ngươi về thì ngươi cứ về đi, nói nhiều vậy làm gì? Cúp máy đây, còn làm việc nữa"
Chu Tự:
"..."
Lúc ta kết hôn sao các ngươi không cho ta trực tiếp quyết định chứ?
"Cuối tuần về nhà"
Chu Ngưng Nguyệt bỏ điện thoại vào ba lô nhỏ của mình rồi nói.
"Các ngươi nói xem, về nhà sẽ có chuyện gì xảy ra?"
Chu Tự hỏi.
"Ở góa?"
Thu Thiển thử đoán.
Chu Tự:
"..."
"Chắc chắn là ăn đồ ăn ngon, nhưng chỉ là chúng ta thôi, ngươi thì ta không chắc. Ngươi có thể phải ăn roi"
Chu Ngưng Nguyệt nói.
Chu Tự nhìn lên trời.
Chỉ hi vọng cuối tuần sau cánh cửa thứ bảy truyền ra tiếng nói, như thế thì không cần trở về nữa rồi.
Nhưng hắn phát hiện chuyện quan trọng lại chưa kịp nói.
Thôi vậy, về rồi nói sau.
Lúc này điện thoại của Chu Tự rung lên, hắn kiểm tra thì thấy lão cha gửi hai ngàn ba trăm tệ.
Lúc mở ra Thu Thiển cũng nghiêng đầu qua nhìn, nàng có chút kinh ngạc.
"Hai ngàn ba trăm tệ là tiền gì?"
Chu Tự còn đang nghĩ xem nên nói láo nhưu thế nào thì Chu Ngưng Nguyệt lại nói ngay:
"Vừa rồi có nói, kinh phí tấn thăng"
"Vậy tại sao lại lẻ ba trăm, không thể là hai ngàn chẵn à?"
Thu Thiển nghi ngờ.
"Tiền xe về nhà"
Chu Tự giải thích.
"Vậy có nghĩa là trước đây mỗi lần tấn thăng đều có kinh phí hai ngàn tệ đúng chứ?"
Trong đôi mắt Thu Thiển lộ ra sự nguy hiểm, nàng nhìn Chu Tự mà hỏi.
"Chuyện này.."
Trong lúc nhất thời Chu Tự không biết giải thích như thế nào.
1126 chữ
Chương 1285: Kế Hoạch Thất BạiHắn nhìn đôi mắt sáng tỏ to tròn của Thu Thiển, dường như nàng đang suy nghĩ tối nay nên làm món gì ngon.
Tối đó, Chu Tự cũng không ăn phải đồ ăn có gia vị gì đặc biệt.
Chỉ là khá cực khổ lúc đêm về mà thôi.
Nhưng đêm tân hôn, ai sợ ai chứ? Thu tỷ mặc một bộ váy dài màu hồng phấn, chất vải trơn trượt, hơi ôm sát người, để lộ đường cong lượn sóng.
Nhìn thấy cảnh này, Chu Tự đương nhiên sẽ không thủ hạ lưu tình.
Thứ hai, ngày 5 tháng 9, Chu Tự ngồi trong thư viện ngáp một cái.
"Sao ngươi lại buồn ngủ thế?"
Minh Nam Sở ngồi bên cạnh Chu Tự, hắn hỏi.
"Tối hôm qua ngủ không ngon giấc"
Chu Tự đáp lời.
"Tối qua ta cũng ngủ không ngon giấc, dạo gần đây mắt ta thâm cả rồi"
Minh Nam Sở thở dài nói.
Chu Tự nhìn nhị lão bản thì phát hiện tinh thần hắn đúng là có chút uể oải, kinh ngạc thốt lên:
"Nhị lão bản có bạn gái rồi à?"
"Có"
Minh Nam Sở đưa điện thoại ra rồi nói:
"Đây này"
"Ngươi còn kỳ dị hơn đại ca ta nữa"
Chu Tự nói.
"Có ai hiểu ngươi hơn điện thoại nữa à?"
Minh Nam Sở hỏi.
"Có, Thu tỷ đó"
Chu Tự trả lời.
Thấy đối phương không tin thì hắn mới nói tiếp:
"Ta rất ít khi chơi điện thoại, nên điện thoại cũng không hiểu ta. Trước đây thì ta bận học, hành hiệp trượng nghĩa, sau này lại bận tu luyện, ở cạnh Thu tỷ. Điện thoại hoàn toàn không biết ta là tu chân giả, cũng không biết ta dọn dẹp đã quái"
Minh Nam Sở cúi đầu, là hắn nông cạn rồi, lại nói tiếp:
"Vậy vì sao ngươi lại mệt như thế?"
"Vì ta có vợ đó"
Chu Tự đáp.
Minh Nam Sở hơi sững người một chút, sau đó hắn nhìn về phía Chu Tự mà nói:
"Đạo Tử nói chuyện với ngươi có cảm thấy vất vả hay không? Ta nhớ hắn rất muốn kết hôn, nhưng lần nào xem mắt cũng bị thất bại, còn ngươi chỉ một lần đã thành công"
Chu Tự:
Câu nói này của Nhị lão bản chẳng hề xuôi tai, sao mình lại là người tổn thương đại ca được chứ?
Nói mới nhớ, hắn quên hỏi xem công việc của đại ca ra sao rồi.
Chu Tự nghĩ vậy thì vội lấy điện thoại ra hỏi thăm.
Rất nhanh đối phương đã trả lời:
"Vẫn giữ được, chỉ là bị Trương thúc mắng một trận, sau đó ta nói là đi thượng cổ chi địa luận kiếm với đại ca thì họ hỏi cụ thể là thế nào. Bây giờ ta đang kể chuyện một mình đại ca độc chiến tam hoàng cho họ nghe.
Chu Tự:
"..."
Ta một đánh ba lúc nào vậy chứ?
Rõ ràng là hai người chúng ta cùng đánh ba người kia mà?
"Đúng rồi, mấy người Hạ Nguyệt đâu?"
Chu Tự cất điện thoại đi rồi hỏi.
"Xin nghỉ rồi, chiều mới tới.
Minh Nam Sở nói.
Họ khá là vất vả nên được cho rất nhiều ngày nghỉ.
Chu Tự cũng không để ý, hắn lấy vài quả đen nhánh ra rồi nói:
"Ta còn rất nhiều, định đưa cho họ vài trái"
Minh Nam Sở nhìn thoáng qua, nhưng cũng chẳng thèm để ý, bởi vì hắn ăn vào không có tác dụng.
Quả trí tuệ, quả bất tử, hắn đã nếm rất nhiều loại thần quả rồi, hơn nữa còn ăn khá nhiều.
Nhưng không thể nào tiêu hóa được.
Chỉ như thế cũng không thể đột phá Trận Linh ngũ phẩm trong thời gian ngăn.
Còn Chu Tự...
Phá Thiên Ma Thể Đạo Khu nhị phẩm, chu thiên linh khí đoàn Trận Linh ngũ phẩm.
Có vẻ như sắp tấn thăng rồi.
Cả hai đều là người, vì sao lại chênh nhau như vậy chứ?
Buổi chiều.
Chu Tự nhìn thấy Đông Phương Cảnh và Hạ Nguyệt thì nói ngay:
"Các ngươi muốn ăn trái cây nữa không? Chỗ ta còn thừa lại khá nhiều. Nguyệt tỷ lại sắp tới giới hạn đột phá nên không ăn gì cả, nếu lại ăn nữa thì sang năm sẽ thăng lên Nguyên Linh tứ phẩm. Đây không đúng theo kế hoạch của nàng, nàng muốn mười năm sau mới tấn thăng cơ. Sau đó lại lại dồn toàn lực xung kích tam phẩm, chỉ cần đột phá trong thời gian ngăn thì nàng có thể giữ lại vẻ bề ngoài của mười sáu đến mười tám tuổi. Sau đó cũng sẽ khôi phục lại trạng thái mười tám tuổi rất nhanh.
Hai người Hạ Nguyệt nghe lại có quả thì vô cùng khiếp sợ.
Đây là thần quả đấy, cứ tặng cho bọn họ như thế có được không vậy?
Nhưng họ vẫn gật đầu tỏ vẻ mình muốn.
Lúc trước là ngốc, bây giờ là ước gì được tặng.
"Các ngươi có người yêu chưa?"
Đột nhiên Chu Tự hỏi. Khiến hai người Hạ Nguyệt đều sững ra.
"Không có"
Cả hai lắc đầu.
"Hơn hai mươi tuổi mà chưa có bạn trai bạn gái gì, bình thường không vậy?"
Chu Tự hỏi lại.
Bạn học của hắn cũng đã kết hôn gần hết rồi.
"Hẳn là bình thường, mấy vị lão bản cũng đâu có người yêu"
Đông Phương Cảnh đáp.
Chu Tự suy nghĩ một lát thì thấy cũng đúng.
Vẫn là mấy người Từ Từ thú vị hơn.
Chu Tự bình tĩnh vượt qua một tuần, mỗi lần đi làm đều chỉ đọc sách, thỉnh thoảng làm vài chuyện.
Có khi mấy người Trình tỷ tò mò về di tích lịch sử thì hắn sẽ dành thời gian nói về nó một chút.
Thứ bảy, Chu Tự tan làm sớm. Hắn dẫn cả Tô Thi đi theo.
Nhiều người sẽ an toàn hơn.
Sau khi do dự một chút thì Chu Tự quyết định dẫn cả đại ca đi.
Dù sao đại ca cũng không phải họ hàng nhà hắn, cha mẹ sẽ e dè một chút.
Chỉ là vừa gọi qua đã bị từ chối ngay.
"Tỷ tỷ có ở đó thì ta không đi được"
Đây là câu trả lời của Lý Lạc Thư.
"Nguyệt tỷ chỉ là tiểu hài tử tám tuổi mà thôi, nàng chẳng hiểu gì cả"
Chu Tự giải thích.
"Đại ca đừng nhiều lời, tỷ tỷ chắc chắn không phải người bình thường, ta không tới chỗ sư phụ đâu"
Thái độ của Lý Lạc Thư rất kiên quyết.
1109 chữ
Chương 1286: Dấu HiệuChu Tự suy nghĩ, cảm thấy có thể để Nguyệt tỷ lại, sau đó dẫn Lý Lạc Thư về.
Như vậy...có thể trực tiếp bị đánh chết.
Không có cách nào vẹn cả đôi đường.
Lúc sau, bốn người ngồi lên xe buýt về nhà.
"Tại sao ta cũng phải đi?"
Tô Thị nói.
"Ngươi không thích à?"
Chu Tự hỏi.
"Không phải, tới nhà đại di có đồ ăn ngon, ta chỉ là đang hỏi tại sao ta phải đi"
Tô Thị nói.
"Tới nhà đại di ngươi ăn cơm"
Chu Tự đáp.
Tô Thi cảm thấy Chu Tự đang xem nàng là đồ đần, nhưng nàng cũng không hỏi nhiều.
"Cho ngươi ăn cái này Chu Ngưng Nguyệt đưa một quả nho khá xấu xí cho Tô Thị.
Tô Thi thử một miếng rồi thốt lên kinh ngạc:
"Ngọt quá.
"Dường như nhị thúc nhị thẩm cũng tới"
Thu Thiển nói.
Tô Thi nghe vậy thì lại hưng phấn thêm một chút.
"Nói mới nhớ, nhạc phụ đại nhân đi đâu rồi?"
Đột nhiên Chu Tự nhớ đến hai vị kia.
Trước đó đi ra ngoài chẳng nói chẳng rằng, không biết đang ở đâu nữa.
"Trước đó vài ngày có gửi đến một phong thư rất dày"
Thu Thiển nói.
"Rất dày..sinh hoạt phí à?"
Chu Tự vui mừng thốt lên.
"Ảnh chụp chung của hai người họ"
Thu Thiển nói mà mặt không chút thay đổi.
Nàng cũng chẳng còn cách nào để đối phó với sư phụ nữa rồi.
Thậm chí rất đau đầu.
Đó là dưới tình trạng không nói chuyện, vừa nói chuyện thì nàng hoàn toàn không phải đối thủ của sư phụ.
Chu Tự thì rất tò mò về ảnh.
Hắn cầm lấy xem lướt qua thì không thể nào tiếp tục xem được nữa.
Dù không phải rất thân mật nhưng luôn cảm thấy đối phương đang cố ý.
"Đúng rồi, chư thần trở về thì sẽ ra sao?"
Đột nhiên Tô Thi tò mò hỏi.
"Cái này ta đã cố ý hỏi qua Chu Tự suy nghĩ một lát rồi nói:
"Bầu trời sẽ xuất hiện dư huy quyền hành, từ hoàng hôn đến mặt trời chói lóa. Đại địa sẽ tỏa ra sức sống, thất thải hào quang sẽ thường xuyên hiện ra. Sao trời sáng chói, trăng cũng sẽ sáng và to hơn bình thường"
"Dư huy quyền hành có phải như thế không?"
Tô Thị chỉ về phía mặt trời đang lặn xuống núi rồi nói.
Mấy người Chu Tự thuận theo ngón tay Tô Thị mà nhìn qua.
Họ phát hiện bên cạnh mặt trời có một điểm sáng không to mấy, như đèn đỏ vậy.
Nếu mặt trời to như cái chậu rửa mặt thì điểm sáng này phải to bằng cái nắm đấm.
Ánh sáng đột ngột xuất hiện khiến mọi người vô cùng kinh hãi.
Chu Tự cẩn thận phân biệt một chút thì phát hiện rất giống với mặt trời đỏ ở ngoại thành thần vực.
"Chư thần bắt đầu trở về rồi ư? Sao lại nhanh như vậy?"
Hắn có chút khó tin.
Hắn mới đi tới di tích lịch sử vào tuần trước mà.
Đợi một chút, Chu Tự phát hiện không chỉ là tuần trước.
Hắn còn tìm đường mất hai tháng.
Nói như thế thì đã rất lâu rồi.
Chư thần trở về lúc này cũng hợp tình hợp lý.
Hắn nghĩ sao thì nói vậy.
Thu Thiển và Chu Ngưng Nguyệt trợn trắng mắt.
Hai tháng đã được xem là rất lâu à?
"Tổng cộng ta mới tu luyện được một năm lẻ một tháng, hai tháng đó đã chiếm mất một phần sáu khoảng thời gian tu luyện dài Chu Tự nói.
đằng đẵng của ta"
Trong lúc nhất thời Thu Thiển không biết nên nói gì.
Chu Ngưng Nguyệt cũng chỉ ăn đồ ăn rồi im lặng.
"Chư thần trở về thì sẽ ra sao?"
Tô Thi biết rất ít về chuyện này.
"Khó mà nói, nhưng căn cứ theo tin tức từng nơi đưa tới thì sẽ uy hiếp to lớn đến tu chân giới. Đúng lúc đi về nói với lão cha một chút"
Chu Tự chân thành đáp.
Hắn nhìn mặt trời đỏ mà thầm vui trong lòng.
Chuyện nghiêm túc như thế này xảy ra thì mẹ sẽ không còn tâm trạng mà ra tay nữa nhỉ?
Phải biết rằng tất cả mọi người đều cảm thấy tu chân giới sẽ thua.
Họ có lợi hại hơn nữa cũng phải nghiêm túc suy nghĩ các đối phó.
"Dấu hiệu xuất hiện rồi, vậy khi nào họ mới tới"Chu Ngưng Nguyệt hỏi.
"Ta không biết, quên không hỏi.
Chu Tự lắc đầu, hắn chợt nhớ lại:
"Có thể hỏi Tai Họa hoặc Thần Vận Mệnh, có lẽ họ biết"
Chu Ngưng Nguyệt lấy điện thoại ra rồi nhắn tin cho Tai Họa.
"Thúc thúc, ngươi nhìn thấy mặt trời đỏ không? Có phải là chư thần đã bắt đầu trở về rồi không?" "Đúng vậy.
Tai Họa trả lời ngay, cuối cùng còn bồi thêm một câu:
"Tiểu Thánh Nữ thật thông minh Chu Tự nhìn họ nói chuyện mà cười ha hả, tiểu hài tử mới cần lễ phép với họ"
Sau đó hắn cũng nhắn tin vào nhóm:
"Khi nào họ sẽ đến?"
Tai Họa gửi một sticker rồi đáp:
"Chuyện này chỉ có thể hỏi Thần Quang Minh mà thôi"
Chu Tự:
"Thần Quang Minh nói mấy dấu hiệu, một là dư huy quyền hành xuất hiện từ hoàng hôn đến mặt trời chói chang. Hai là đại địa tỏa ra sức sống, thất thải hào quang hiện ra. Ba là sao trời sáng chói, trăng cũng sáng và tròn hơn"
Thanh Long tiếp lời:
"Có thể xác định rằng đại địa chưa xuất hiện sinh cơ, vậy nên bây giờ chỉ mới là giai đoạn thứ nhất, còn khá nhiều thời gian Hình Ngọ:
"..."
"Ta đi hỏi sư phụ ta, các ngươi đi hỏi những người khác đi.
"Hỏi chuyện gì?"
Tô Thị hỏi.
"Tiểu Tô, ngươi đi hỏi cha ngươi xem hắn thấy thế nào về mặt trời đỏ"
Vân Tiêu Tiên Tử vội đáp lại Tô Thị.
"Không cần ta hỏi, chúng ta đang trên đường đi tới nhà đại di, sau đó sẽ gặp dượng và cha mẹ ta, để Chu Tự hỏi là được rồi"
Tô Thị trả lời.
Chu Tự:
"..."
Ta là kẻ gà mờ, các ngươi cứ bắt nạt ta vậy ư?
Sau đó hắn trừng mắt liếc nhìn Tô Thị.
Tô Thi chỉ hừ lạnh một tiếng.
1164 chữ
Chương 1287: Chuyện Không Liên Quan"Thu tỷ, chúng ta tìm cơ hội trùm bao tải Tam lão bản đi"
Chu Tự nhỏ giọng nói với Thu Thiển.
"Sau đó thì sao?"
Thu Thiển nâng má hỏi lại.
"Đương nhiên là để Tam lão bản biết được giang hồ hiểm ác rồi, tu chân giới cũng vậy thôi"
Chu Tự nói rất hung ác.
"Không thực tế lắm, theo lẽ thường thì sau đó ta lại trở về tình trạng phòng không gối chiếc. May mắn hơn thì có thể ăn tết với ngươi trong bệnh viện Thu Thiển đáp.
Chu Tự không quá quan tâm, còn bốn năm tháng nữa mới ăn tết.
Vết thương của hắn sẽ không nặng tới mức đó đâu.
Cho rằng công lực ngàn năm để trưng cho đẹp chắc?
Chu Tự nhìn thấy mấy người trong nhóm nhắn rất nhiều, hắn cũng không muốn để ý đến bọn họ.
Một lát sau, họ xuống xe rồi đi thẳng về nhà.
Mặt trời đã lặn nhưng mặt trời đỏ to bằng nắm đấm vẫn ở đó.
Chiếu rọi đất trời như ánh trăng.
Về tới nhà, Chu Tự đã ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn.
Chu Ngưng Nguyệt cũng ngửi thấy, cả người nàng hưng phấn hơn hẳn.
Nàng chạy vào.
"Cha, mẹ, ta về rồi"
"Có ta nữa đại di "Tiểu Nguyệt, tiểu Thi Liễu Nam Tư đi từ trong ra, còn bưng thêm một đĩa chân giò hấp muối:
"Đi rửa tay rồi chuẩn bị ăn cơm "Vâng thưa mẹ"
Chu Ngưng Nguyệt vội vàng đi rửa tay.
"Me."
Thu Thiển cũng cất lời.
"Ừ, rửa tay ăn cơm"
Liễu Nam Tư cười đáp.
"Mẹ có cần ta giúp không?"
Chu Tự cười hỏi.
"Không cần, ngươi dẫn Thu Thiển đi rửa tay rồi ra ăn cơm, mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi. Nhị thúc của ngươi cũng sắp đến rồi"
Liễu Nam Tư nói rất nhẹ nhàng.
Chu Tự nhìn mẹ mình thái độ tốt như vậy thì cảm thấy không quá bình thường.
Không nên như vậy mới đúng.
Như thế Chu Tự không quen, hắn luôn cảm thấy sắp có nguy hiểm xảy xa.
Như là yên tĩnh trước cơn bão.
"Cha ta đâu?"
"Đang mài dao ở sau nhà"
Liễu Nam Tư cười nói.
Chu Tự nghe vậy thì xụ mặt xuống.
Sao lúc nào lão cha cũng đang mài dao vậy?
"Ồ, về rồi à? Ngồi vào đi"
Chu Nhiên đi từ phía sau tới nhìn Chu Tự rồi bình thản nói.
"Cha."
Thu Thiển vội vàng cất lời.
Chu Nhiên gật đầu nói:
"Ừ, các ngươi ăn trước đi"
Hắn nói rồi quay về phòng bếp cất dao đi.
"Tại sao ta lại cảm thấy câu chuyện có chút kinh dị?"
Chu Tự đụng đụng vào tay Thu Thiển.
Nàng cũng thấy vậy, nhưng trước mắt vẫn chưa có vấn đề gì xảy ra.
Cho dù có vấn đề cũng không nhằm vào nàng.
Chỉ có mình Chu Tự xui xẻo.
Trong lúc ăn cơm, mấy người Chu Tự ngồi quanh bàn ăn, nhị thúc và nhị thẩm cũng tới.
Chu Ngưng Nguyệt thì đang cắm cúi ăn.
Chu Tự tò mò hỏi:
"Nhị thúc, ngươi thấy được dư huy quyền hành trên bầu trời không?"
"Ta thấy"
Tô Trần đang ăn cơm, không khỏi than thở:
"Tay nghề của cha ngươi tốt thật, ta cảm thấy hắn đừng làm Ma Đạo Cự Phách gì nữa, nên thoái vị cho ngươi rồi"
"Không giống người nào đó, còn chẳng có người để thoái vị.
Chu Nhiên cười lạnh rồi nói.
Tô Trần cười ha hả rồi trả lời câu hỏi của Chu Tự:
"Không phải các ngươi đã đi tới dư huy quyền hành rồi à, khi đó sẽ xuất hiện. Bây giờ nó xuất hiện lại lần nữa mà thôi. Chẳng là gì cả"
"Nhưng lần này khác, là dấu hiệu của việc chư thần trở về"
Chu Tự nói.
"Chư thần trở về ư?"
Tô Trần rất kinh ngạc:
"Ta còn tưởng rằng họ muốn chuẩn bị thêm một khoảng thời gian nữa, nào ngờ lại gấp gáp như thế"
"Vốn dĩ không gấp đâu, nhưng có người tát họ một bạt tai nên họ phải gấp gáp thôi"
Chu Tự:
"..."
Lần này lại tại ta à?
Chu Tự phát hiện một chuyện, dường như hắn càng mạnh thì chư thần trở về càng nhanh.
Chu Tự cảm thấy giữa mình và những người này có một khoảng cách thế hệ khó mà vượt qua được.
Ngẫm lại thì cũng có lý, dù sao họ cũng là sản phẩm của thời đại trước.
Không theo kịp thời đại hiện tại cũng đúng thôi.
Nhưng những gì nên nói vẫn phải nói cho rõ ràng.
"Nghe nói mấy người tam hoàng và Thần Quang Minh trở về có thể sẽ tiến thêm một bước"
Chu Tự nói xong thì nhìn nhị thúc, muốn xem phản ứng của hắn là gì.
Tô Trần ăn thịt cháy cạnh, bình thản đáp:
"Đừng nhìn ta, ta thì có cách gì chứ? Ta có nói thì họ cũng không nghe. Ngươi nên hỏi cha ngươi, cha ngươi là Ma Đạo Cự Phách, thân phận địa vị cao.
Chu Tự quay đầu nhìn về phía cha mình.
Nhưng hắn sầm mặt, cúi đầu ăn cơm, không hề có chút hứng thú muốn nói chuyện gì cả.
Khoảng cách thế hệ này quá lớn rồi.
Đang nói chuyện quan trọng mà, người này chỉ biết ăn thôi.
Nhưng dáng vẻ này của họ khiến Chu Tự có chút bận tâm. Những người này tỏ vẻ như chuyện không liên quan đến mình nên không quan tâm, khiến Chu Tự lo lắng rằng mọi chuyện không đúng như kế hoạch.
Theo lý thuyết thì chư thần trở về là chuyện của ba vị này.
Thái độ không quan tâm này...đừng nói là muốn đem con bỏ chợ nhé?
"Có một chuyện phải làm rõ trước, chư thần trở về không liên quan gì tới ta, muốn đánh thế nào cũng là chuyện của các ngươi. Ta chỉ là một kẻ mới vào nghề, chỉ có thể reo hò cổ vũ cho các ngươi thôi"
Chu Tự thành thật đáp.
Tô Trần cầm một con tôm, ngẩng đầu nói theo:
"Chuyện này ta có kinh nghiệm"
Nàng nói xong lại tiếp tục lột tôm cho Nguyệt tỷ.
Chu Tự không còn gì để nói, hắn cảm thấy Nguyệt tỷ chính là bị những người này chiều hư.
Lúc ở nhà, có tôm thì nàng cũng tự lột, hơn nữa còn lột rất nhanh.
"Ăn cơm đi, ngươi nói nhiều như thế làm gì?"
Chu Nhiên trầm giọng nói.
Chu Tự lẩm bẩm vài câu, nhưng không nói gì cả. "Cho ngươi"
Thu Thiển đưa cho hắn một con tôm.
Chu Tự cắn một miếng.
Những người này còn chẳng thèm để ý, mình để ý nhiều như vậy làm gì?
1138 chữ
Chương 1288: Giao Dịch"Nói mới nhớ Lạc Thư cũng ở Thanh Thành, sao không đi cùng các ngươi?"
Liễu Nam Tư hỏi.
Chu Tự không nói gì.
"Ta đang hỏi ngươi đó"
Liễu Nam Tư nói với Chu Tự.
"Cha ta nói ăn cơm đi, nói nhiều như vậy làm gì"
Chu Tự đáp.
Chu Nhiên:
"..."
Bữa cơm này kết thúc trong sự mạnh miệng của Chu Tự.
Chu Ngưng Nguyệt ăn rất no.
Thu Thiển cũng chỉ có thể im lặng ăn cơm, sau đó nhìn Chu Tự ngồi kia mạnh miệng.
Tu chân giới hiện tại cũng chỉ có mình Chu Tự mới có thể nói qua nói lại với Ma Đạo Cự Phách như thế, khiến đối phương không nói nên lời.
Chỉ là có chút tốn mạng sống.
Tối đó, Chu Tự phát hiện mấy người trong nhà lại ăn đồ nướng trên tầng.
Lần này hắn đã thông minh hơn, uống nước ngọt không uống rượu.
Nhưng vẫn bị ép uống bia, cũng may không uống trúng rượu giả, nếu không phải sáng mai mới tỉnh lại được.
Mọi người ăn đồ nướng tới gần mười hai giờ mới kết thúc.
Sau đó ai nấy đều về phòng mình ngủ.
Tô Thị và Chu Ngưng Nguyệt ở chung phòng.
Những người khác cũng chẳng còn gì để nói.
Chu Tự nằm xuống, nhìn lên trần nhà rồi nói: "Ta cảm thấy hôm nay có chút tĩnh lặng. Thu Thiển chui vào lòng Chu Tự, nàng cười nói: "Đâu có, ta cảm thấy ngươi cứ chọc giận cha mẹ ngươi."
"Không hề, điều rất bình thường, nếu chọc giận mẹ ta thì nàng sẽ nói chuyện bằng giọng rất lớn, sau đó là ra tay đánh ta Chu Tự nói.
"Vậy cha thì sao?"
Thu Thiển hỏi tiếp.
"Hắn không đánh ta, từ nhỏ tới lớn chưa một lần đánh ta. Đương nhiên từ lớp hai trở đi, ta chăm chỉ lại học giỏi, họ không có lý do để ra tay đánh ta Chu Tự cười nói.
"Ngươi chưa từng bị đánh à?"
Thu Thiển tỏ vẻ rất bất ngờ.
Chu Tự đặt tay lên eo Thu tỷ, nghịch váy ngủ bằng lụa của nàng rồi nói:
"Cũng không phải, lúc mẹ ta tức giận, thấy chuyện gì không vừa mắt sẽ mắng hai câu, ta không biểu hiện tốt sẽ bị đánh. Nếu lúc đó cha ta đang uống rượu cũng sẽ tự giác cất rượu đi, sau đó lau nhà, giặt đồ. Chỉ là mẹ ta không tìm được lý do sẽ sáng tạo ra lý do. Sau đó hai người họ sẽ cãi nhau "Cha mẹ cũng cãi nhau sao?"
Thu Thiển kinh ngạc thốt lên.
Đây là điều nàng không hề ngờ được.
Họ không giống với người sẽ cãi nhau.
"Đương nhiên, làm gì có cặp vợ chồng nào không cãi nhau chứ?" Chu Tự thắc mắc.
Thu Thiển nằm sấp trên người Chu Tự:
"Không phải chúng ta chưa từng cãi nhau sao?"
Đúng là không có, nhưng sẽ bị hạ độc.
Chu Tự thầm nghĩ trong lòng.
"Có phải ngươi đang suy nghĩ chuyện gì quá đáng đúng không?"
Thu Thiển mỉm cười hỏi.
"Không có, chúng ta vẫn nên đi ngủ thì hơn"
Chu Tự đặt tay lên eo Chu Tự, rồi trở mình lại. Thu Thiển thốt lên:
"Nhớ khóa cửa "Khóa rồi"
Chu Tự cười nói.
Hắn khóa lại từ lâu rồi.
"Nhẹ thôi.
Thu Thiển nói nhỏ.
Nếu bị người khác nghe được tiếng động thì nàng không biết chui vào đâu để trốn.
"Được thôi"
Chu Tự gật đầu.
Lúc hắn đang định hành sự thì Thu Thiển lại nói.
"Tóc...tóc...ngươi đè tóc ta"
Chu Tự chỉ có thể vuốt tóc Thu tỷ lên trước.
"Thu tỷ, hay ngươi cắt tóc ngắn xem Chu Tự hỏi.
"Được thôi, dù sao cũng chỉ là ngươi xem, ta không nhìn được. Ví dụ như có muốn để lại chút màu đỏ trên người ta không, ngươi thích nhìn là được. Ai bảo cơ thể ta là của ngươi chứ Thu Thiển cười nói.
"Hôm sau đổi thành tóc ngắn xem, bây giờ thì đừng thay đổi"
Chu Tự cười nói.
Bây giờ hắn vẫn muốn nhìn Thu tỷ tóc dài hơn.
Tóc ngắn nhìn không quen.
Khoảng hai giờ sáng.
Trên mặt biển, một vị nữ tử áo đen đi dưới ánh trăng.
Cái bóng trên mặt biển bắt đầu có ánh sáng hiện ra, sau đó một bóng người nở rộ quang mang xuất hiện.
"Các ngươi sắp trở về rồi à?"
Nữ thần Hắc Dạ hỏi.
"Ngươi biết rõ còn hỏi" Thần Quang Minh cười nói.
"Đây chẳng phải là điều ngươi mong muốn sao? Ta muốn biết đến cùng ngươi có thấy sự thất bại của tam hoàng hay không "Không."
Nữ thần Hắc Dạ lắc đầu.
"Không thấy, hay là quyền hành không đủ?"
Thần Quang Minh hỏi.
Nữ thần Hắc Dạ im lặng một lát rồi nói:
"Ta không thể thấy rõ chuyện của họ, nhưng có thể biết đại khái kết quả"
"Xem ra họ vẫn quá nguy hiểm, cũng may đã chuẩn bị xong xuôi"
Thần Quang Minh nhìn qua nữ thần Hắc Dạ rồi nói:
"Vậy ngươi đã chuẩn bị xong chưa?"
"Ngươi lấy được sách rồi à?"
Nữ thần Hắc Dạ hỏi.
Lúc này một quyển sách xuất hiện trong tay Thần Quang Minh:
"Ngươi nhìn qua là biết thật hay giả, ngươi cũng biết nó có hoàn chỉnh hay không "Trong ba ngày, ta có thể lấy được Cánh Tay Toàn Năng"
Nữ thần Hắc Dạ cũng không nói nhảm.
"Được, ba ngày sau chúng ta giao dịch.
Thần Quang Minh nói. "Ngươi muốn đưa Cánh Tay Toàn Năng đi à?"
Nữ thần Hắc Dạ hỏi.
"Ngươi có cách vào thành Biên Giới, chẳng lẽ ta không có ư?"
Thần Quang Minh cười rất thần bí:
"Ba ngày sau giao dịch. Hắn nói rồi biến mất ngay tại chỗ. Nữ thần Hắc Dạ đứng trên mặt biển một lúc lâu mới di chuyển.
Lần này cái bóng trong nước lại xuất hiện thay đổi một lần nữa.
Đó là một bãi cỏ, ở giữa có một cây trí tuệ đã trụi lủi.
"Chư thần sắp về, xem ra giao dịch của các ngươi sắp hoàn thành.
Trí Giả uống trà, nói:
"Những gì tiền bối yêu cầu ta đã tìm được gần hết rồi, hiện tại còn thiếu ba thứ. Một thứ ta có thể tìm được, nhưng hai món cuối cùng một ở trong tay Lý Lạc Thư, một trong tay Chu Tự Nữ thần Hắc Dạ nói.
"Được rồi, hai thứ kia ta tự tay lấy được, ngươi cứ đưa bảy món còn lại cho ta là đủ"
Trí Giả bình tĩnh đáp.
1103 chữ
Chương 1289: Chín MảnhNữ thần Hắc Dạ im lặng một lát rồi mới nói:
"Tiền bối muốn làm gì?"
"Ta muốn nhìn trộm bí mật một chút mà thôi"
Trí Giả cười nói, hắn không tiết lộ thêm gì.
Nữ thần Hắc Dạ cũng không hỏi nhiều, rất nhiều người đều không thể nào nhìn thấu được Trí Giả.
Dù nàng có được Con Mắt Toàn Tri, cũng không nhìn được bóng dáng rõ ràng của đối phương.
Muốn tìm được chỗ của đối phương là một việc cực kỳ khó.
Đây cũng là lý do tại sao nhiều người sẽ gửi đồ có giá trị cao ở chỗ Trí Giả.
Nàng cũng có đồ gửi ở chỗ Trí Giả.
Ai cũng sẽ nể mặt đối phương phần nào.
Vì không biết một ngày nào đó mình sẽ có chuyện cần nhờ vả đối phương.
Đương nhiên cũng chẳng ai làm gì được Trí Giả khi không tìm được hắn.
"Ta sẽ đưa đồ qua trong hai ngày tới" Nữ thần Hắc Dạ nói.
"Được, đến lúc đó ta sẽ giao đồ cho ngươi"
Trí Giả bình tĩnh nói.
Hắn có đủ uy tín, nữ thần Hắc Dạ không lo lắng.
Sau đó nàng biến mất trên mặt biển.
Lúc này nữ thần Hắc Dạ im lặng đứng đó lắng nghe tiếng sóng biển.
Sau lần giao dịch này, cảnh giới cao hơn sẽ tiến vào quỹ đạo. Tất cả mọi người sẽ có cơ hội tiến vào cảnh giới cao hơn.
Nhưng ai là người thắng cuối cùng...
"Con Mắt Toàn Tri chỉ biết lần này tu chân giới sẽ thua, nhưng đó là trong tình huống không phát sinh bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn"
Nữ thần Hắc Dạ nhắm mắt lại, biến mất trong đêm tối.
Sáng sớm, Chu Tự bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Hắn thấy Trí Giả nhắc tới mình.
"Năm giờ sáng, có cần sớm thế không?"
Chu Tự có chút bất đắc dĩ, Trí Giả muốn làm gì vậy?
Hắn nhìn sang Thu tỷ còn đang ngủ say thì vô thức hôn nàng một cái.
Quả nhiên tu chân giới thú vị cỡ nào cũng không tốt bằng ở bên cạnh Thu tỷ.
Chơi chán rồi lại dẫn Thu tỷ đi dạo chơi khắp Cửu Châu.
Chỉ là hắn vừa ngồi dậy Thu Thiển đã mở mắt ra.Nàng dùng ánh mắt long lanh nhìn hắn rồi lăn qua ôm hắn.
Đường cong như ẩn như hiện dưới áo ngủ đập vào mắt, Chu Tự cảm thấy tỉnh táo hẳn.
Hay là luyện công buổi sáng đi.
Củi khô lửa bốc.
Năm rưỡi, Chu Tự mới cầm điện thoại lên.
Lúc này trong lòng hắn đã bình tĩnh hơn nhiều.
Thu Thiển thì trốn trong chăn tiếp tục ngủ.
"Mới sáng sớm Trí Giả đã nổi điên gì vậy?"
Chu Tự có chút tò mò.
Đây là lần đầu tiên Trí Giả tìm tới hắn.
Trước đây còn chẳng thèm để ý, xem hắn như người vô hình.
Có thành kiến với hắn.
Chu Tự mở tin nhắn, phát hiện Trí Giả muốn mượn hắn một quyển sách.
"Sách gì?"
Chu Tự soạn tin nhắn hỏi lại.
Rất nhanh Trí Giả đã trả lời:
"Thần Văn Thạch Bản, cũng chính là sách thần minh "Sách thần minh? Sao ta lại có nó chứ?"
Chu Tự càng thêm nghi ngờ.
Thu Thiển ló đầu ra khỏi chăn:
"Ngươi có đó"
"Ta có? Nhưng tại sao ta lại có nó chứ?"
Chu Tự hỏi trong vô thức.
Lúc này Thanh Long cũng nói:
"Thiếu chủ, quyển sách này ta tự tay đưa cho ngươi mà"
Chu Tự nhớ lại ngay, đúng là có chuyện này.
Thanh Long còn đưa Tiên Thiên Đạo Văn, chỉ là không có tác dụng gì với hắn.
Vậy nên hắn đã tặng đạo văn cho đại ca, đổi một bản Ma Đạo Văn Thư.
Còn Thần Văn Thạch Bản vẫn nằm trong nơi hẻo lánh.
Nói mới nhớ hắn cũng không biết Thần Văn viết cái gì.
Đột nhiên Chu Tự cảm thấy mắt mình tối sầm lại, có một tấm chăn trùm lên đầu hắn.
"Thu tỷ, ngươi làm gì vậy?"
Chu Tự hỏi.
Một lúc sau giọng của Thu tỷ vang lên:
"Được rồi"
Chăn trên đầu cũng được kéo ra.
Lúc này Thu Thiển đã mặc quần áo xong xuôi.
"Ngươi muốn ăn gì?"
Nàng xuống giường rồi hỏi.
"Bánh quẩy"
Chu Tự đáp.
"Vậy ta đi mua, tiện thể kéo mấy người Nguyệt tỷ cùng đi luôn.
Thu Thiển nói rồi mở cửa ra ngoài.
Trước khi đi nàng còn nhắc nhở Chu Tự nhớ mặc quần áo vào.
"Được"
Chu Tự đáp, chỉ có thể mặc quần áo tử tế rồi khoanh chân ngồi dưới đất.
Hắn lấy Thần Văn Thạch Bản ra.
Lần trước không đọc nổi, bây giờ thì đọc rất nhẹ nhàng.
Đáng tiếc là không hiểu được.
Hắn chưa từng học thần văn bao giờ.
Sau đó hắn hỏi Trí Giả, cần phiến đá này làm gì.
"Ngươi còn nhớ giả thuyết mà ngươi nói không? Thời đại có thể vì ngươi mà mở ra không, ta đã tìm được bảy mảnh khác, còn thiếu hai mảnh do hai người các ngươi giữ Trí Giả nói thẳng.
Hình Ngọ gửi một icon bất ngờ:
"Các ngươi đang nói gì vậy?"
Chu Tự chỉ có thể dành thời gian giải thích:
"Là một giả thuyết của Tam lão bản, nàng nói ba thời đại mở ra có khi nào liên quan tới ba phần của Hoang Cổ Kinh Thế Thư hay không. Mỗi một phần mở ra một thời đại"
"Có giả thuyết như vậy ư?"
Thần Vận Mệnh cũng nói.
Chu Tự kinh ngạc, tiểu hài tử dậy sớm như thế à?
Rất nhanh hắn nghe được tiếng oán giận của Nguyệt tỷ.
Còn có tiếng ngáp của Tô Thị:
"A...ta buồn ngủ quá "Đi, bây giờ đi bánh quẩy sẽ mua nóng hổi, ăn cũng ngon hơn"
Thu Thiển nói.
"Nóng hổi ư?"
Tô Thi nghe vậy thì tỉnh táo hẳn.
"Ngon ư?"
Chu Ngưng Nguyệt cũng rất hưng phấn.
"Đương nhiên rồi"
Thu Thiển gật đầu.
Khi ba người chuẩn bị xuất phát, Chu Tự nhắc nhở:
"Nhớ đánh răng rửa mặt.
Có mấy luồng nước bay ra ngoài.
"Rửa xong rồi"
Chu Ngưng Nguyệt nói.
"Ta cũng vậy"
Tô Thị nói theo.
Chu Tự cảm thấy cuộc sống của những người này đúng là rất tiện lợi.
Chỉ có hắn vẫn ngoan ngoãn đánh răng rửa mặt theo cách bình thường.
1056 chữ
Chương 1290: Lực Lượng Tri ThứcXong xuôi, Chu Tự phát hiện nhóm chat đã nhắn rất nhiều thứ.
Trí Giả:
"Đúng hay không thì cứ đợi mấy ngày nữa là biết"
Thanh Long nói:
"Ta nhớ Tiên Thiên Đạo Văn cũng nằm trong tay thiếu chủ mà Lúc này Vân Tiêu Tiên Tử cũng gửi tin nhắn:
"Là những thứ gì?"
Chu Tự nhìn những người này, phát hiện bọn hắn dậy rất sớm.
Nhưng hắn cũng tò mò là những thứ gì.
"Ba mảnh Thần Văn Thạch Bản, ba mảnh Tiên Thiên Đạo Văn, còn có ba mảnh đồ đằng"
Trí Giả trả lời.
Thần Vận Mệnh rất kinh ngạc:
"Tất cả đều có ba mảnh, hơn nữa trùng hợp đại diện cho ba thời đại khác nhau, đúng là thần kỳ"
Hình Ngọ:
"Ai đưa ra giả thuyết này vậy?"
Chu Tự cũng không thể không cảm khái, Tam lão bản rất nổi tiếng.
Chờ sau khi bọn hắn biết người đó là Tô Thị thì rất kinh ngạc.
Nhưng lại có một cảm giác không cam lòng, dù sao Tam lão bản có tiếng vô dụng, bây giờ nàng lại có thể đưa ra giả thuyết này. Tạo nên hiệu quả bất ngờ.
Bách Mạch Tiên Tử:
"Sao không thấy Tam lão bản đầu cả? Nàng còn đang ngủ à?"
Chu Tự soạn tin:
"Không, nàng đi mua đồ ăn sáng"
Sau đó hắn hỏi Trí Giả phải làm thế nào để đưa phiến đá cho đối phương.
Dù sao cũng phục vụ cho việc nghiệm chứng giả thuyết, nên hắn rất tích cực.
"Đến lúc đó ta cho Lý Lạc Thư một tọa độ, sau đó ngươi giao phiến đá cho hắn. Đúng lúc để hắn đưa cho ta Tiên Thiên Đạo Văn Trí Giả nói.
Chu Tự gật đầu, vậy phải để đại ca tới đây một chuyến.
Bây giờ Nguyệt tỷ không có ở nhà, có thể trực tiếp gọi hắn tới.
Sau đó người trong nhóm ngươi một câu ta một câu, thậm chí hắn còn không chen lời được.
Chỉ có thể tạm thời liên hệ đại ca trước.
Rất nhanh đối phương đã trả lời:
"Đại ca dậy sớm thật"
"Bị Trí Giả đánh thức Chu Tự trả lời.
"Ta cũng vậy, đại ca muốn ta tới lấy Thần Văn Thạch Bản rồi đưa cho Trí Giả à?"
Lý Lạc Thư hỏi Chu Tự khẳng định.
Rất nhanh sau đó, Chu Tự đi tới quán ăn, sau đó Lý Lạc Thư tới đây một chuyến.
Sau khi lấy được Thần Văn Thạch Bản thì đi ngay, sợ gặp được ai kia.
Chỉ là Lý Lạc Thư nói với Chu Tự một chuyện, Trí Giả có nhắc tới phần Thượng Thương của Hoang Cổ Kinh Thế Thư sắp xuất hiện.
Điều này khiến Chu Tự có chút bất ngờ.
Thật không vậy?
Nếu là thật thì tốt quá.
Như vậy hắn có thể đợi đọc xong phần thứ ba, tiến vào thời đại sáng thế.
Lúc Chu Tự về đến nhà vẫn đang suy nghĩ chuyện phần Thượng Thương.
Có phải là chỉ cần đạt được quyển sách này thì mình sẽ có năng lực ngăn cơn sóng dữ đúng không?
Khó mà nói được.
Hắn còn chưa biết thời đại sáng thế là uy năng gì.
Lỡ đâu chỉ khiến trạng thái Cuối đại đạo tiêu hao ít năng lượng hơn thì toi đời rồi.
Không đánh lại họ. Nhưng suy nghĩ kỹ lại thì mình cũng chẳng vội phải đánh với họ, dù sao cũng có mấy người lão cha ra tay.
Thuận theo tự nhiên vậy.
Nếu không được nữa thì hắn vẫn có thể liên hệ nữ thần Trí Tuệ.
Dù sao cửa cũng mở rồi, chỉ đợi nữ thần Đại Địa tỉnh lại.
"Ngươi đi đâu vậy?"
Chu Ngưng Nguyệt vừa ăn bánh bao vừa hỏi.
"Đi tìm đại ca ta Chu Tự nói.
Chu Ngưng Nguyệt không hỏi thêm gì nữa, yên tâm ăn sáng.
"Đạo Tử à? Vì sao Nguyệt tỷ có vẻ như rất sợ hắn?"
Tô Thi tỏ vẻ rất thắc mắc.
"Vì hắn là một tên biến thái" "Đúng là rất biến thái, Chu Tự cũng vậy.
Tô Thi uống sữa đậu nành, nàng gật đầu nói tiếp:
"Chu Tự có tận mấy nhân cách khác nhau, có phải Đạo Tử cũng có mấy cái không?"
Hắn có tận mấy người bạn gái cũ, Thu Thiển muốn nói nhưng lại cảm thấy không nên nói.
Chỉ có thể gọi Chu Tự tới ăn sáng.
"Vừa rồi trong nhóm đã nói những gì vậy? Sao đột nhiên lại khen ngợi Tô Thi rồi"
Chu Ngưng Nguyệt tò mò hỏi.
"Họ quá đáng thật, cảm giác như cả đám đều đang kỳ thị ta vậy.
Tô Thi chu miệng nói.
Chu Tự uống một hớp canh đậu phộng, rồi cầm bánh quẩy lên mà nói:
"Trí Giả muốn tập hợp đủ đồ của ba thời đại, nhìn lén bí mật của Hoang Cổ Kinh Thế Thư, cần mượn đồ của ta và đại ca. Vừa mới đưa qua rồi"
"Nhưng không phải ngươi cần dựa vào Hoang Cổ Kinh Thế Thư để nâng cấp thời đại sao?"
Thu Thiển ngồi bên cạnh Chu Tự, vừa ăn bánh bao vừa nói:
"Chẳng phải bí mật nên được ngươi nắm giữ sao?"
"Không phải, ta dựa vào việc đọc sách để nâng cấp thời đại, chứ không phải là lực lượng của quyển sách.
Chu Tự suy nghĩ một lát rồi tiếp tục giải thích:
"Có thể nói là lực lượng của tri thức, mà lực lượng của sách là lực lượng của thời đại"
Chu Ngưng Nguyệt không thèm để ý, nàng cảm thấy một Trận Linh ngũ phẩm nho nhỏ như mình sao có thể hiểu được những chuyện như này chứ?
Vậy nên nàng hỏi một vấn đề rất quan trọng với mình:
"Trưa nay chúng ta ăn gì vậy?" "Hỏi cha mẹ ngươi ấy.
Chu Tự trả lời trong vô thức. "Cha mẹ đi chợ rồi, nghe nói sẽ làm cá kho Thu Thiển đáp.
"Cá à?"
Chu Tự lắc đầu:
"Không được tốt lắm"
"Ăn cá thì có gì không tốt chứ?"
Tô Thi thắc mắc.
"Nghe nói cá là tổ tiên của chúng ta, không thể ăn được" Chu Tự nói.
1148 chữ
Chương 1291: Quá Đáng"Cá là tổ tiên à?"
Tô Thi kinh ngạc thốt lên:
"Vậy chẳng phải ta là mỹ nhân ngư sao?"
Chu Tự lườm đối phương một cái, hắn nói mà mặt không chút thay đổi:
"Đúng vậy, mỹ nhân ngư"
"Vậy ngươi là cá gì?"
Tô Thi hỏi.
"Cá mập Chu Tự đáp.
"Vậy Thu tỷ thì sao?"
Tô Thi hỏi tiếp.
"Đương nhiên là nữ thần rồi"
Chu Tự nói với giọng điệu khó chịu.
"Nữ thần với cá mập, Thu tỷ thiệt thòi rồi"
Tô Thị trừng mắt nhìn Chu Tự rồi nói.
Chu Tự không thèm để ý đối phương, chỉ là đột nhiên hắn nhớ ra một chuyện:
"Sau này Tam lão bản sẽ cưới người như thế nào?"
"Người rất ưu tú ư? Dù sao Tam lão bản có chút vô dụng"
Thu Thiển suy đoán.
"Không được, cũng giống như bình hoa nhà đế vương, rõ ràng là không phù hợp"
Chu Tự nói.
"Nhưng cũng không thể quá tầm thường, cho dù nhìn từ góc độ nào thì Tam lão bản cũng chẳng thể cưới một người tầm thường được.
Thu Thiển nói.
"Tu chân giới còn thanh niên tài tuấn nào không nhỉ?"
Chu Ngưng Nguyệt hỏi. "Đại ca ta à?"
Chu Tự đáp.
"Không được"
Chu Ngưng Nguyệt lắc đầu.
"Đúng rồi, sao có thể được chứ." Tô Thi liên tục lắc đầu.
"Vậy Nhị lão bản?"
Thu Thiển hỏi.
"Không được.
Chu Tự lắc đầu rồi nói rất chân thành:
"Nhị lão bản chế Tam lão bản"
Tô Thi bĩu môi rồi nói:
"Chắc chắn không được, Minh Nam Sở còn nợ ta rất nhiều tiền"
"Vậy còn có ai?"
Thu Thiển hỏi.
Chu Tự nghĩ trái nghĩ phải, dường như không còn ai lợi hại cả.
Những người họ quen cũng chỉ có thế. "Xem ra không gả được rồi"
Chu Tự thở dài.
"Chẳng phải Nguyệt tỷ còn chưa kết hôn sao"
Tô Thi ăn bánh quẩy, nói.
Nàng cũng không vội cưới chồng.
Buổi trưa, Chu Tự nhìn cá kho trên bàn không thể không cảm thán một câu:
"Vốn cùng một giuộc, sao phải vậy chứ "Ăn cơm đi"
Liễu Nam Tư nói rất nghiêm túc:
"Đợi ăn cơm xong mẹ có chuyện muốn nói với ngươi"
Trong nháy mắt, tay cầm đũa của Chu Tự run lên.
"Ngươi sợ à?"
Liễu Bắc Uyển hỏi.
"Nhị thẩm nói gì vậy, mẹ ta dịu dàng thùy mị như vậy, ta sợ gì chứ?"
Chu Tự cười gượng.
Liễu Bắc Uyển che miệng cười khẽ.
Buổi trưa.
Mấy người Thu Thiển ngồi dưới tầng một nghe tiếng động trên tầng hai.
"Mẹ, ngươi nghe ta giải thích, ta không có mắng các ngươi là lão bất tử, cũng không nói lão cha gặm cỏ non"
"Đừng mà...không phải như các ngươi nghĩ đâu. Là đại ca ta nói, thật mà, không tin thì ngươi hỏi hắn đi.
Mẹ...đừng đánh mà.
"Ngươi còn biết chặn lại à? Đủ lông đủ cánh rồi đúng không?"
Thu Thiển nghe mà cảm thấy lo lắng.
Chạng vạng tối.
Chu Tự ngồi trên xe buýt nhìn mặt trời ngã về phía tây với vẻ mặt phiền muộn.
Đã bao lâu rồi mình chưa bị đánh nhỉ?
Dường như lần trước về cũng bị đánh.
Vì sao lại bị đánh nhỉ?
Quên rồi.
Sau này không về nữa đâu.
Lần nào về cũng bị đánh, cứ như là lúc nhỏ không kịp đánh, lớn rồi có bạn gái lại bị đánh một lần. Bây giờ có vợ rồi vẫn phải chịu đòn.
Mấy người này quá đáng thật.
Nhưng họ tuổi đã cao, cũng đến thời mãn kinh rồi, tính tình thay đổi thất thường cũng là chuyện bình thường.
Sau này trốn một chút là được.
"Nhắc mới nhớ, mặt trời đỏ hôm nay lại sáng thêm một chút, xem ra chẳng bao lâu nữa họ sẽ trở về"
Chu Tự híp mắt nói.
Hắn chẳng có cách nào khác, dù có thể dựa vào quyển sách cuối cùng để tiến vào thời đại sáng thế cũng chưa chắc đã kịp.
Phải đợi Ma Chủng theo kịp.
Bây giờ Ma Chủng nhị phẩm, không biết phải đợi bao lâu nó mới siêu việt phẩm cấp hay là nhất phẩm nữa.
Lúc trước là thất phẩm và tứ phẩm.
Theo lý mà nói thì lần này lẽ ra là nhất phẩm, nhưng hết lần này tới lần khác trên nhất phẩm còn có cuối đại đạo.
Điều này khó mà xác định được, chỉ có thể đến lúc đó thử xem sao.
Nhưng đợi tới lúc nhất phẩm đủ chín vòng cũng cần mấy tháng.
"Không phải ngươi nói không quan tâm sao?"
Thu Thiển ngồi bên cạnh hắn, hỏi.
Chu Tự nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng vẫn muốn hiểu, muốn thử theo bản năng.
Lỡ đâu đánh được thì sao?
Nam nhi chí ở ngàn dặm.
"Lúc nào chúng ta về nhà ăn cá tiếp vậy?"
Chu Ngưng Nguyệt hỏi.
"Lần sau ngươi về một mình đi, ta không về nữa"
Chu Tự đáp.
Trong tuần mình phải đi làm, cuối tuần lại phải về ăn đánh.
Cuộc sống này thật tàn nhẫn.
Về tới Thanh Thành, bốn người họ đi thẳng về nhà.
Tô Thi cũng đi theo.
Ngày mai nàng xuất phát từ đây là được.
Tối nay ngủ cùng Nguyệt tỷ.
Sau đó Chu Tự lại nhìn thấy hai người này một người mặc đồ bộ hình gấu, một người thì mặc đồ bộ hình thỏ trắng.
Hai nàng thật sự không thấy nóng à?
Tiết trời tháng chín mặc dù chưa phải nóng nhất, nhưng chắc chắn không thích hợp để mặc loại áo ngủ nhiều lông này này.
Nói mới nhớ, hai tháng nóng nhất năm hắn đều đang chạy nhảy trong góc hẻo lánh của thế giới.
Không được trải qua mùa hè cũng có chút đáng tiếc.
Thứ ba, ngày 13 tháng 9.
Tối đó, trên mặt biển xuất hiện một cái bóng, một vị nữ tử áo đen đang đứng trên nó, yên tĩnh mà bình thản.
Nước biển xung quanh dường như bắt đầu biến hóa dựa theo tâm trạng của nàng.
Cuối cùng bình tĩnh không chút lay động.
Lúc này trong cái bóng cũng có thân ảnh của nàng, dường như đang từng bước đi về phía thảo nguyên.
"Tiền bối đã nhận được đồ chưa?"
Nữ thần Hắc Dạ hỏi.
Trí Giả xuất hiện dưới tàng cây, hắn khẽ gật đầu:
"Nhận được rồi, đúng là không có vấn đề gì, ta cũng đã gửi đồ mà ngươi cần qua rồi, ngươi chú ý nhận hàng"
Lúc này một cánh cửa hư không mở ra, một hạt châu rơi xuống trước mặt nữ thần Hắc Dạ.
Trong trung tâm hạt châu có một cánh tay phát sáng kim quang.1129 chữ
Chương 1292: Hoàn Thành "Đa tạ tiền bối"Nữ thần Hắc Dạ nhẹ nhàng nói.
"Những cuộc giao dịch sau này không còn liên quan gì đến ta nữa"
Trí Giả vừa cười vừa nói.
Sau đó bóng dáng hắn bắt đầu dần tán đi từng chút một.
Chín món đồ kia đối với nhiều người mà nói đều có chút khó lường, nhưng đối với những người như họ thì chẳng có gì to tát cả.
Cũng không có tác dụng gì lớn lắm.
Trí Giả giao dịch với nàng chẳng qua là vì hắn không biết vị trí của những thứ đó mà thôi.
Nên mới cần những kẻ có được quyền hành Toàn Tri như nàng tìm giúp.
Chỉ là mục đích của đối phương vẫn luôn rất mơ hồ.
Nhưng nữ thần Hắc Dạ cũng không quan tâm mục đích của người khác.
Chờ Trí Giả biến mất, Quang Thủ lại nhô ra từ trong hư không, Tai Họa cũng theo đó xuất hiện.
Giao dịch tiến vào quá trình mới, thậm chí là quá trình cuối cùng.
"Lấy được đồ rồi à?"
Quang Thủ nhìn về phía nữ thần Hắc Dạ, hỏi.
Sau đó hạt châu của Cánh Tay Toàn Năng xuất hiện:
Nữ thần Hắc Dạ nói với giọng lạnh lùng:
"Quyển sách ta cần đâu?"
Quang Thủ đưa tay ra chộp một cái, một quyển sách cổ xưa rơi vào trong tay hắn.
"Chắc ngươi cũng biết nó là thật hay giả.
"Được rồi"
Nữ thần Hắc Dạ vừa dứt lời, Cánh Tay Toàn Năng từ từ bay tới trước mặt Quang Thủ.
Sau đó phần Thượng Thương của Hoang Cổ Kinh Thế Thư xuất hiện trong tay nữ thần Hắc Dạ.
Như thế thì mục đích của nàng đã hoàn thành hơn phân nửa.
Còn một phần nhỏ vẫn nằm trong tay Tai Họa.
Nữ thần Hắc Dạ cất sách đi, nàng đưa hai đốm sáng cho Tai Họa:
"Đây là quyền hành ngươi cần, chỉ là ta phải nhắc nhở ngươi, dù quyền hành của ngươi đã đầy đủ cũng sẽ có thứ khắc chế. Nhưng dù sao ngươi cũng chẳng phải Tai Ách Tử Thần, trong thời gian ngắn không thể nào bước vào cảnh giới kia"
Tai Họa cười hai tiếng rồi nói:
"Chuyện này ta hiểu rõ hơn các ngươi, hơn nữa bây giờ bước vào cảnh giới đó cũng chưa chắc đã là chuyện tốt. Đợi sau này ta bước vào, có khi các ngươi vẫn đang cố gắng dùng hậu chiêu để phục sinh"
Nữ thần Hắc Dạ không đáp lời.
Quang Thủ cũng không nói gì thêm, bởi vì rất có thể chuyện này sẽ xảy ra.
Mặc dù mọi người đều cảm thấy tu chân giới sẽ thua.
Nhưng mà...cũng không phải tuyệt đối không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nhất là những vị thần đang ở tu chân giới như họ.
Cứ luôn cảm thấy quái dị.
Dù sao những ngày qua Thánh Tử Ma Đạo quá sôi nổi, tốc độ tấn thăng cũng nhanh đến mức không hợp thói thường.
Mặc dù sau đó đã giảm tốc, nhưng cái chậm của hắn vẫn là nhanh của người khác.
Nếu không chư thần cũng chẳng vội trở về như vậy làm gì.
Đương nhiên, họ có thể trở về sớm như thế, thật ra là vì Thánh Tử Ma Đạo đã làm khá nhiều chuyện.
Dư huy quyền hành cũng là do Thánh Tử Ma Đạo tìm được.
Trực tiếp tiết kiệm cho họ biết bao nhiêu thời gian.
Nếu không, họ muốn trở về còn phải chuẩn bị rất lâu.
Bây giờ Quang Thủ rất tò mò, quá trình chư thần trở về có gia tốc thêm lần nữa được không.
"Đại khái chư thần sẽ trở về vào cuối năm nay hoặc đầu năm sau, rất nhanh chúng ta sẽ biết được thời đại có thay đổi hay không rồi.
Tai Họa cười nói:
"Ta vẫn luôn không hiểu vì sao tu chân giới chắc chắn sẽ thua Hắn nói rồi nhìn về phía Quang Thủ.
Quang Thủ chỉ nói:
"Không thể trả lời"
Còn về phần có thật như vậy hay không thì khó mà nói.
Sau khi Tai Họa giao quyền hành thâm uyên và Tai Ách ra thì mọi giao dịch đã hoàn thành.
Tiếp theo để xem ai cười tới cuối cùng.
Quang Thủ chui vào hư không, nữ thần Hắc Dạ cũng biến mất ngay tại chỗ.
Tai Họa nhún vai, trở về hồ Khô Tịch.
Hắn chưa từng nghĩ tới chuyện tranh đoạt.
Dù Tai Ách không trở lại, hắn cũng không có lòng làm quá nhiều chuyện.
Chiều thứ năm, ngày 14 tháng 9.
Lúc đầu Chu Tự đang đi làm bình thường, đột nhiên Thu Thiển gửi tin nhắn cho hắn.
Nói rằng bên phía Tâm Linh Ca Giả lại có liên lạc với nữ thần Hắc Dạ.
Dặn hắn tan ca thì qua đó một chút.
"Liên lạc được với nữ thần Hắc Dạ rồi à?"
Chu Tự có chút bất ngờ, nhưng không quá sốt ruột.
Ai biết nàng muốn làm cái gì.
Tin tức hắn muốn nghe nhất bây giờ là, có tiếng động truyền ra từ trong cánh cửa kia.
Đáng tiếc mãi vẫn chưa có phản ứng, không biết phải chờ mấy tháng.
Đột nhiên Chu Tự nghĩ tới điều gì đó, có lẽ có thể hỏi nữ thần Hắc Dạ phải làm thế nào mới gọi được nữ thần Đại Địa trong cánh cửa kia dậy.
Chu Tự nhìn đồng hồ, phát hiện sắp tan ca.
"Được rồi, vẫn nên đợi tan làm thì hơn, nếu không sẽ bị trừ lương"
Trừ lương cũng có nghĩa là hắn không có tiền.
Bởi vì trừ tiền sinh hoạt đưa cho Thu tỷ ra thì hắn cũng chẳng còn bao nhiêu.
Một tuần thừa bốn trăm chín mươi tệ, tăng ca thì được hơn năm trăm.
Đương nhiên đây chỉ là trạng thái lý tưởng.
Nhưng bây giờ hắn cũng tiết kiệm được hơn năm ngàn tệ.
Sắp qua mười ngàn rồi, chỉ cần tấn thăng hai lần là đủ. Đáng tiếc vốn dĩ hắn định không tấn thăng chu thiên linh khí đoàn.
Nếu tấn thăng hết rồi sẽ rất khó sinh con với Thu tỷ.
Lỡ đâu lại già mới có con như cha mẹ, chẳng phải rất cực khổ sao?
Năm rưỡi, Chu Tự chấm công rồi chào tạm biệt mọi người.
Việc còn lại thì giao cho hai người thực tập sinh.
Có thực tập sinh tốt thật.
Chuyện gì cũng tiện hơn.
Thỉnh thoảng mấy người Hạ Nguyệt cũng sẽ tặng đồ ăn, nhưng đã khác với trước đây, không còn cảm giác hơn người nữa.
1094 chữ
Chương 1293: Kiểm HàngNgười như Chu Tự còn không có cảm giác hơn người, nói gì là họ.
Thành Biên Giới, Chu Tự trực tiếp đi tới chỗ Tâm Linh Ca Giả.
Bình thường cả người Tâm Linh Ca Giả đều được bao phủ bởi lân phiến, nhưng điều này khiến người khác cảm giác như nàng không mặc quần áo.
Vậy nên Thu Thiển cho nàng một bộ.
Điều đó khiến Tâm Linh Ca Giả cảm động đến rơi nước mắt.
Nàng cũng cảm thấy mình cứ như không mặc đồ.
"Nữ thần Hắc Dạ đâu?"
Chu Tự hỏi.
"Ở đó kìa"
Chu Ngưng Nguyệt ăn nho xanh, chơi đùa với thỏ mắt đỏ.
"Có lẽ sắp tới rồi"
Thu Thiển giải thích, nàng nói:
"Tâm Linh Ca Giả nhận được tin sớm"
Chu Tự gật đầu, quả nhiên xung quanh con thỏ có khí tức hắc ám.
Lúc này con thỏ mở miệng nói chuyện:
"Lại gặp nhau rồi"
"Mang đồ đi chưa?"
Chu Ngưng Nguyệt hỏi.
"Mang theo rồi, các ngươi thì sao?"
Nữ thần Hắc Dạ hỏi.
"Cũng mang theo rồi.
Chu Ngưng Nguyệt nhìn chằm chằm đối phương, vẻ mặt cũng dần trở nên nghiêm túc:
"Giao dịch thế nào đây?"
"Vùng ngoại ô, giao dịch trực tiếp"
Nữ thần Hắc Dạ nói.
"Được, vậy bây giờ chúng ta ra ngoài"
Chu Ngưng Nguyệt nói.
Sau đó nàng dẫn theo Chu Tự đi tới vùng ngoại ô.
Quả nhiên, họ vừa tới vùng ngoại ô đã gặp một vị nữ tử mặc đồ đen.
Da thịt nàng trắng tựa tuyết, mắt đen sâu hút, làn váy đen càng làm tôn thêm màu trắng nõn của da thịt, như ánh trăng sáng trong đêm tối.
Trong lúc nhất thời Chu Tự có hơi kinh ngạc, đây thật sự là bạn gái cũ của đại ca ư?
Đúng là cũng khá xinh xắn, nhưng chỉ là khá mà thôi.
Đáng tiếc là nữ thần Hắc Dạ quá lớn rồi, lại một lòng lo cho sự nghiệp. Nếu không cũng có thể hỏi nàng muốn lấy chồng hay không.
"Các ngươi định giao dịch gì vậy?"
Chu Tự hỏi.
Nữ thần Hắc Dạ không chần chờ mà lấy ra một quyển sách.
Lúc nhìn thấy quyển sách đó thì Chu Tự đã sững người, vì hắn có thể đọc được chữ trên bìa sách.
Phần Thượng Thương của Hoang Cổ Kinh Thế Thư.
"Ta muốn đạt được Con Mắt Toàn Tri từ trong tay ngươi."
Nữ thần Hắc Dạ nhìn về phía Chu Tự.
"Phần Thượng Thương đổi Con Mắt Toàn Tri?"
Chu Tự có chút kinh ngạc.
Hóa ra đây là giao dịch mà Nguyệt tỷ nhắc tới.
Giao dịch này quả thật rất tốt, với hắn mà nói chẳng khác nào bánh từ trên trời rớt xuống.
"Một tay giao hàng một tay giao tiền?"
Chu Tự lấy Con Mắt Toàn Tri ra rồi nói thẳng.
"Kiểm hàng trước.
Chu Ngưng Nguyệt ngăn cản hắn, nàng nói.
"Muốn kiểm hàng như thế nào?"
Nữ thần Hắc Dạ bình tĩnh hỏi lại.
Nàng chẳng hề lo lắng dù chỉ một chút.
"Mở ra cho ta xem"
Chu Tự nói.
Hắn đọc lướt qua là biết được có phải phần Thượng Thương thật hay không. Nữ thần Hắc Dạ mở sách ra cho Chu Tự quan sát.
Chỉ mới xem vài dòng Chu Tự đã dừng lại, hắn nói:
"Được rồi, có thể giao hàng rồi." Điều này khiến nữ thần Hắc Dạ cảm thấy rất khó hiểu. Đối phương thật sự có thể xác định sao? Nhưng bằng cách nào?
Nhưng với nàng mà nói thì đây cũng không phải chuyện xấu.
Hai người cùng nhau ném đồ về phía đối phương.
Chu Tự lấy được sách vô cùng mừng rỡ, biểu cảm nữ thần Hắc Dạ không gì thay đổi, nhưng sắc mặt đã tươi tắn hơn nhiều.
Dường như đối với nàng mà nói, đạt được thứ này vô cùng quan trọng.
Thậm chí đã hoàn thành phần quan trọng nhất rồi.
Việc còn lại chỉ là chờ đại cùng với vài động tác nhỏ.
"Ngươi có được Con Mắt Toàn Trị, vậy trên đời này còn chuyện gì ngươi không biết không?"
Đột nhiên Chu Ngưng Nguyệt hỏi.
"Có, ví dụ như cảnh giới càng cao hơn, ta không biết đó là cảnh giới như thế nào?"
Nữ thần Hắc Dạ nói.
Nàng chỉ biết được phải làm thế nào để tiến vào cảnh giới đó, nhưng không biết được cảnh giới đó sẽ mang lại những gì.
Sinh cơ hoặc hủy diệt.
Theo lý mà nói khả năng là sinh cơ sẽ nhiều hơn, nhưng cũng có một ít khả năng sẽ hủy diệt.
Nhưng nàng không thèm để ý.
"Ta còn một việc cần các ngươi giúp đỡ, ta cũng sẽ giúp các ngươi một chuyện xem như trao đổi"
Nữ thần Hắc Dạ nói.
"Chuyện gì?"
Chu Ngưng Nguyệt hỏi.
"Ta cần vào thành Biên Giới một chuyến Nữ thần Hắc Dạ nói.
Chu Ngưng Nguyệt và Thu Thiển nhìn về phía Chu Tự.
"Vậy ngươi có thể giúp chúng ta chuyện gì đây?"
Chu Tự hỏi.
"Ta có thể nói cho các ngươi biết làm thế nào để gọi nữ thần Đại Địa dậy Nữ thần Hắc Dạ bình tĩnh đáp lời.
"Ngươi biết à? Vậy ngươi biết đó là nơi nào không?"
Chu Tự hỏi lại ngay.
"Không biết, đó không phải là lĩnh vực mà ta có thể chạm vào, có lẽ là do nữ thần Trí Tuệ để lại, bên trong khá là an toàn"
Nữ thần Hắc Dạ khẽ lắc đầu.
"Tam hoàng và chư thần dám vào không?"
Chu Tự lại hỏi.
"Có lẽ không dám Nữ thần Hắc Dạ suy nghĩ một lát rồi đáp:
"Sự tồn tại của nữ thần Trí Tuệ quá mức ly kỳ, họ đều e dè. Nhưng sau khi trở về thì ta không chắc.
Chu Tự đã hiểu, bình thường mà nói họ không dám chọc tới nữ thần Trí Tuệ.
Nhưng sau khi trở về, có thể họ sẽ tiến thêm một bước, lúc đó rất có thể không để nữ thần Trí Tuệ vào mắt nữa rồi.
Cũng rất có thể họ sẽ tiến vào cánh cửa thứ bảy. Nhưng hiện tại cũng phải liên hệ với đối phương.
"Được, ngươi có thể đi vào"
Chu Tự đồng ý.
Nữ thần Hắc Dạ gật đầu, sau đó biến mất ngay tại chỗ, chắc là đã vào thành Biên Giới.
1071 chữ
Chương 1294: Có Hạng Mục Cần Nhạc Phụ Chủ Trì"Nếu chúng ta không đồng ý thì có phải nàng vẫn có thể đi vào đúng chứ?"
Thu Thiển tò mò hỏi.
"Có lẽ vậy.
Chu Ngưng Nguyệt suy nghĩ một chút rồi đáp:
"Đại loại là lo lắng trạng thái cuối đại đạo của Chu Tự, lỡ đánh nhau cũng chẳng có lợi gì cho nàng, hơn nữa sẽ ảnh hưởng tới việc sau này"
"Vào theo xem sao, không biết nàng muốn làm gì"
Chu Tự nói. "Còn phải nghĩ à?"
Chu Ngưng Nguyệt ăn nho xanh rồi nói:
"Chắc chắn nàng sẽ tới cánh cửa thuộc về mình.
"Thả Con Mắt Toàn Tri vào đó để mở cánh cửa kia ra à?"
Thu Thiển đoán được lý do.
Chu Tự gật đầu, hắn cũng thấy hẳn sẽ như vậy.
Sau đó ba người họ đi vào thành Biên Giới.
Cùng nhau đi tới trước cánh cửa thứ bảy.
Lúc này, nữ thần Hắc Dạ đang đứng trước cửa, dường như đang nhìn vào bên trong.
Mấy người Thất Thiên nhìn nữ thần Hắc Dạ mà không dám manh động. Vì họ cũng không phải đối thủ của nàng.
Chỉ có những người như Chu Tự, mới có thể trấn áp đối phương. Ồ, không chỉ Chu Tự mà còn có đại ca hắn nữa.
Phe họ có hai tên biến thái, có vấn đề gì có thể trực tiếp gọi họ tới.
"Ngươi đang nghĩ gì vậy?"
Chu Tự tới gần Thất Thiên rồi nói.
"Ta đang theo dõi nàng"
Thất Thiên đáp ngay.
Chu Tự cũng không thèm để ý Thất Thiên có đang nói dối hay không. Hắn chỉ nhìn về phía nữ thần Hắc Dạ, không biết nàng đang muốn làm gì.
"Cốc cốc..."
Nữ thần Hắc Dạ nhẹ nhàng gõ cửa.
Không thấy bên trong có phản ứng thì nàng mới xoay người đi đến cánh cửa thuộc về mình kia.
Nàng đặt Con Mắt Toàn Tri lên cánh cửa.
Trong nháy mắt, cánh cửa đã hoàn toàn mở ra.
Lúc này một ít quyền hành dung nhập vào cơ thể của nữ thần Hắc Dạ, nàng mạnh lên với một tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.
Nhưng lại cảm giác như nàng không trở nên mạnh hơn, chỉ là bóng người đã chân thật hơn nhiều.
Chu Tự có một cảm giác khí tức của đối phương nhiều hơn. Sau khi mọi thứ bình tĩnh lại, Chu Tự mới hỏi:
"Vậy bọn ta phải làm thế nào để gọi người trong cánh cửa kia dậy?"
"Cần đại thần Thời Không tới một chuyến Nữ thần Hắc Dạ nói.
"Vì đại thần Thời Không là ca ca của nàng à?"
Thu Thiển hỏi.
"Không phải"
Nữ thần Hắc Dạ lắc đầu đáp, nàng giải thích:
"Đại thần Thời Không có quyền hành không gian và thời gian, có thể đưa tiếng động vào trong, gọi nàng tỉnh dậy.
"Hóa ra đơn giản như vậy.
Chu Tự cảm thấy mình chịu thiệt vì không có văn hóa.
Lúc trước hắn học cũng khá giỏi, nào ngờ vào tu chân giới, đi tới đâu cũng thua người khác.
Ví dụ như Nguyệt tỷ, những tri thức nàng nói hắn không thể nào nghe hiểu được. Còn chuyện quyền hành, mình có thể liên hệ với nhạc phụ đại nhân bất cứ lúc nào, nhưng không nghĩ tới nó.
Cứ phải chờ nữ thần Hắc Dạ nhắc nhở, lãng phí cơ hội một cách vô ích.
"Lần sau gặp lại có lẽ là lúc chư thần trở về"
Nữ thần Hắc Dạ nhìn Chu Tự rồi nói:
"Ngươi của lúc đó sẽ tham gia chứ?"
"Như thế nào mới có thể tham gia?"
Chu Tự hỏi.
"Cuối đại đạo vẫn chưa đủ"
Nữ thần Hắc Dạ nói.
Tự Chu nhíu mày, xem ra cần phải tiến vào thời đại sáng thế. Nhưng điều này cũng đã nói rõ những người kia đều đã tấn thăng.
Dường như ai cũng đã tiến vào cảnh giới cao hơn, chỉ chờ trở về mà thôi.
Sau đó nữ thần Hắc Dạ từ từ biến mất, nàng không cần phải lang thang khắp nơi nữa rồi.
Lúc rời khỏi đây, cánh cửa của Thần Quang Minh lại phát sáng.
"Xem ra Thần Quang Minh cũng đã hoàn thành, bây giờ họ đều đang đợi trở về, ngưng tụ mọi thứ. Đại thế giáng lâm, tu chân giới không ngăn cản được"
Lúc nữ thần Hắc Dạ biến mất, tiếng nói của nàng rơi vào tai mỗi người ở đây.
Chu Tự có chút kinh ngạc, đại thế giáng lâm...
Đại thế có ba thời đại cùng tồn tại ư? Vậy đúng là rất hỗn loạn, không tốt chút nào.
Hắn là một người thuộc phe phản diện, sao có thể khiến đối phương chấm mút địa bàn của mình chứ?
Chu Tự nghĩ như vậy, hắn cảm thấy lão cha sẽ ra chống đỡ. Dù sao hắn cũng là Ma Đạo Cự Phách.
Nếu không sau này huynh đệ dưới trướng sao dám lăn lộn với hắn nữa chứ?
Chu Tự nghĩ vậy thì không lo lắng nữa, sau đó hắn lấy điện thoại ra gọi cho nhạc phụ đại nhân.
Quay về gặp muội muội của hắn thì chắc hắn cũng không có ý kiến.
Lúc đầu dây bên kia bắt máy, có một giọng nói vang lên:
"Chu Tự?"
"Nhạc phụ còn nhớ ta à...Không phải, ý ta là trí nhớ của nhạc phụ đại nhân tốt thật đấy.
Chu Tự suy nghĩ lại, cảm thấy không đúng rồi hắn nói:
"Bây giờ nhạc phụ đại nhân đang ở đâu vậy?"
"Chúng ta đang ở bên ngoài du lịch"
Đại thần Thời Không trả lời.
"Ta có chuyện muốn thương lượng với nhạc phụ đại nhân"
Chu Tự suy nghĩ kỹ rồi mới tiếp tục nói:
"Chỗ ta đang có một hạng mục, có lẽ liên quan tới nữ thần Đại Địa, cần nhạc phụ đại nhân tới chủ trì"
Đầu dây bên kia sững sờ, dường như không hiểu hắn đang nói gì.
"Chính là có chuyện cần nhạc phụ đại nhân tới một chuyến Chu Tự nói thẳng.
"Ồ, vậy bây giờ chúng ta tới ngay.
Đại thần Thời Không nói, sự dứt khoát của đối phương khiến Chu Tự ngẩn cả người.
1140 chữ
Chương 1295: Hết Áy Náy"Vậy ta chờ các ngươi ở vùng ngoại ô Thanh Thành nhé?"
Chu Tự nói.
Chờ xác định được địa điểm, Chu Tự mới cúp điện thoại.
Sau đó hắn thấy Thu Thiển đang nhìn mình bằng ánh mắt mong chờ thì cười nói:
"Sư phụ ngươi sẽ tới ngay"
"Nàng trở về làm gì chứ? Chẳng ngày nào thấy mặt cả"
Thu Thiển quay đầu sang chỗ khác, rồi kéo tay Chu Tự đi ra ngoài:
"Ta ra ngoài nói với nàng vài câu"
"Thu tỷ, ngươi có nói lại được nàng không?"Chu Tự hỏi lại.
"Chẳng phải còn có ngươi sao? Bình thường ở nhà ngươi mạnh miệng lợi lại thế cơ mà?"
Thu Thiển nở nụ cười tươi.
Dường như nàng chỉ đợi Chu Tự mắng người, khiến hắn vô cùng bất đắc dĩ.
Trên đường đi, Chu Tự lấy phần Thượng Thương ra xem thì phát hiện có khá nhiều chữ mình không biết.
"Ngươi không thể đọc luôn bây giờ sao?"
Thu Thiển hỏi.
"Không thể, cơ thể ta không chịu đựng nổi, phải đợi tới lúc Ma Chủng lên đủ chín vòng của nhất phẩm, hoặc tiến vào siêu phẩm"
Chu Tự nói.
"Còn cần bao nhiêu thời gian?"
"Khó mà nói được, lần trước tấn thăng là hai tháng, lần này có thể là ba tháng. Tính dư dả thì nửa năm, có thể sẽ không kịp"
Đi ra ngoài, họ nhìn về một phía trời chiều, mặt trời đỏ lại càng thêm sáng tỏ, còn có dấu hiệu đi lên trên. Nhìn dáng vẻ này thì có lẽ không còn nhiều thời gian nữa.
Mấy ngày nay thay đổi rõ ràng như vậy, đợi nửa năm kiểu gì chẳng long trời lở đất.
Hai người đứng dưới tàng cây một hồi, sau đó hư không bắt đầu xuất hiện vặn vẹo. Có hai người mặc ma pháp bào đi ra.
Một thiếu nữ và một thiếu nam ma pháp.
Đại thần Thời Không nhìn Chu Tự và Thu Thiển kinh ngạc thì cười nói:
"Tiểu Kính muốn vậy, ta cũng chẳng còn cách nào khác.
"Sư phụ ngươi quá đáng thật đấy, đại thần Thời Không ăn mặc như thế bị người khác nhìn thấy sẽ cười cho đấy, thần minh mà lôi thôi lếch thếch"
Thu Thiển vội vàng nói.
"Ta hiểu, ngươi lo phụ thân ngươi bị người ta chế giễu"
Tiểu Kính tiên tử gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu.
"Sư phụ, ngươi đang nói lảm nhảm gì đó?"
Thu Thiển phản bác lại.
"Được rồi, vi sư hiểu cả. Ngươi không cần giải thích"
Tiểu Kính tiên tử nói rồi nhìn về phía Chu Tự:
"Thu Thiển nhà ta có tốt không?"
Chu Tự ngăn đối phương tiếp tục nói, hắn đáp trả với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc:
"Tiền bối nói sai một chuyện"
"Chuyện gì?"
Tiểu Kính tiên tử vô cùng kinh ngạc.
Đối phương tỏ vẻ nghiêm túc khiến nàng rất để ý.
"Giờ là Thu Thiển nhà ta"
Chu Tự nói rất đàng hoàng.
Tiểu Kính tiên tử:
"..."
Thu Thiển cũng thuận thế đi tới sau lưng Chu Tự.
Đại thần Thời Không thấy vậy thì cười nói:
"Ngươi nói xem lần này gọi chúng ta tới đây làm gì đi"
Tiểu Kính tiên tử cúi đầu, thở dài một tiếng rồi nói:
"Lúc xưa ta không từ mà biệt, trong lòng ta vẫn luôn áy náy tới nay. Bây giờ phát hiện nữ nhi đã thuộc về nhà người khác, ta...ta hết áy náy rồi"
Sau đó Tiểu Kính tiên tử nở nụ cười rất tươi, như giải thoát được gánh nặng.
Thu Thiển nhìn sư phụ của mình, cảm thấy rất khó chịu. Chu Tự cũng cảm thấy đầu óc của Tiểu Kính tiên tử không được bình thường.
Nhưng ngẫm lại cũng đúng, người bình thường làm gì có ai đi nghiên cứu thứ kinh khủng như vậy chứ. "Chúng ta tìm thấy hậu chiêu nữ thần Trí Tuệ để lại cho nữ thần Đại Địa rồi. Hơn nữa cũng xác định người lần trước ảnh hưởng tới Thu tỷ chính là nàng. Bây giờ hình như nàng đang ngủ say, phải dùng quyền hành thời không truyền lời vào đó khiến nàng tỉnh lại"
Chu Tự nói.
Tỉnh lại rồi thì hắn cũng dễ hỏi thăm vài vấn đề.
Nếu thành công thì tốt, thất bại cũng chỉ có thể tiếp tục chờ.
Dù sao nàng chắc chắn sẽ tỉnh lại trước khi chư thần trở về, nếu không cũng chẳng cần nhắc nhở.
Một lát sau, trước cánh cửa thứ bảy.
"Hậu chiêu của nữ thần Trí Tuệ?"
Đại thần Thời Không đi tới trước cánh cửa rồi nhìn thoáng qua bên trong.
Ánh mắt như xuyên thấu thời gian và không gian.
Nhưng hắn lại phát hiện mình không nhìn thấu được điểm cuối.
"Không hổ là thủ đoạn của nữ thần Trí Tuệ, có chút khó mà tưởng tượng nổi"
Đại thần Thời Không nói.
"Không được à?"
Chu Tự hỏi.
"Có lẽ được, chỉ cần tốn chút thời gian Đại thần Thời Không nói.
"Nếu các ngươi muốn gặp nữ thần Đại Địa thì có thể vào cánh cửa bên cạnh, nàng ở trong đó"
Thu Thiển nói.
Đại thần Thời Không và nữ thần Đại Địa là anh em, muốn gặp nhau là chuyện bình thường.
"Tiểu Diệp ở trong đó à? Vậy ta đi vào xem sao"
Tiểu Kính tiên tử kéo Thu Thiển đi về hướng cánh cửa đó.
"Sư phụ đợi chút, đại thần Thời Không còn chưa nói muốn đi hay không"
Thu Thiển vội nói.
"Ngươi gọi hắn một tiếng cha, có tác dụng hơn ai hết"
Tiểu Kính tiên tử nói.
"Ngươi kéo ta đi như thế này thì làm sao ta gọi?"
Thu Thiển ảo não đáp.
"Đợi đi ra rồi ngươi gọi, cho ngươi chút thời gian chuẩn bị tâm lý.
Tiểu Kính tiên tử cười nói:
"Đi vào gọi cô cô trước đã"
Chu Tự nhìn các nàng đi vào, sau đó lại nhìn về phía đại thần Thời Không:
"Nhạc phụ đại nhân không vào à?"
"Không, để Tiểu Kính vào là được rồi"
Đại thần Thời Không bất đắc dĩ cười nói:
"Ta đi vào tiểu Diệp lại nói ta, lúc này có lẽ nàng đang mơ ác mộng"
Chu Tự:
"..."
Đúng là không nên đi vào thì tốt hơn.
Đột nhiên hắn có thể tưởng tượng được dáng vẻ tức hổn hển của nữ thần Đại Địa. Dù sao Tiểu Kính tiên tử cũng là một trong những người mạnh nhất tu chân giới, nữ thần Đại Địa chỉ còn lại hậu chiêu bây giờ hoàn toàn không phải đối thủ của nàng.
1136 chữ
Chương 1296: Bản Chất Của Trăng Đỏ"Những ngày qua Thu Thiển sống tốt không?"
Đại thần Thời Không hỏi.
"Sống tốt hơn cả ta Chu Tự đáp.
Mình ngày nào cũng cần cù vất vả, về nhà còn bị đánh. Thu Thiển không cần đi làm, mặc dù nàng cũng bị đánh, nhưng nàng vui với điều đó.
"Như vậy thì tốt Đại thần Thời Không gật đầu.
"Nói mới nhớ, các ngươi đã mang thai Thu Thiển như thế nào vậy? Tu vi rất cao, mang thai có bí quyết gì không?"
Chu Tự nhỏ giọng nói.
Nói tới chuyện này, đại thần Thời Không cũng khá cẩn thận.
Hắn nhìn chung quanh một chút rồi dắt Chu Tự tới một góc hẻo lánh.
"Ta cũng không chắc nữa, nhưng Tiểu Kính nói muốn có con, ta cũng muốn có một đứa. Khi đó ta cảm thấy ta tốn hao một lượng quyền hành rất lớn, sau đó thì thật sự đã có rồi"
Đại thần Thời Không nói.
"Hao phí lượng lớn quyền hành? Một ngày bằng một năm ư?"
Trong lúc nhất thời Chu Tự có chút kính nể.
Không được, nếu như sách hắn đọc không sai thì đây hẳn không phải vấn đề thời gian, mà là vấn đề số lần.
Xem ra phải nhanh chóng khiến Thu tỷ mang thai thôi, nếu không sau này sẽ phải chịu khổ.
Sư tỷ và sư tỷ phu ngốc thật, chiến tranh lạnh sao có con được chứ?
Sau đó đại thần Thời Không bắt đầu kết nối với nữ thần Đại Địa.
Chu Tự thì đi xem mặt trăng đỏ.
"Đúng lúc rảnh rỗi, có muốn đi lên xem một chút không?"
Thất Thiên hỏi.
"Đúng là còn sớm, ta đi lên xem một chút.
Chu Tự nói.
Chỉ cần làm xong mọi chuyện thì cuối tuần họ cũng không cần tăng ca, có thể dẫn Thu tỷ đi dạo phố mua quần áo. Nguyệt tỷ muốn đi theo thì đi, nếu ngại phiền có thể ném nàng qua chỗ Tam lão bản.
"Đi lên đó có thể mai phải nghỉ Chu Ngưng Nguyệt nhắc nhở.
Chu Tự chẳng thèm để ý, có Tam lão bản ở đó, hắn còn lâu mới thất nghiệp.
Tô tỷ chính là Tô tỷ, hi sinh vì mình quá nhiều.
"Được rồi, ta lên đó đây, các ngươi cẩn thận một chút."
Chu Tự nhắc nhở một câu rồi đạp không đi lên.
Hắn càng lên, dường như mặt trăng đỏ càng phát ra ánh sáng nhạt.
Mấy người Thất Thiên có chút lo lắng, có khi nào lại xảy ra chuyện kinh khủng gì không.
Nữ thần Hắc Dạ lại xuất hiện trên hải vực một lần nữa.
Bầu trời đêm ở nơi này yên tĩnh trống trải nhất, ở nơi này nàng sẽ trở thành trung tâm của mọi thứ, không có bất cứ thứ gì quấy nhiễu được nàng.
Lúc này nữ thần Hắc Dạ vốn đang đỉnh chỉnh đốn lại quyền hành, để cho mình khôi phục lại đỉnh phong, sau đó chờ thời cơ sau cùng.
Chỉ là lúc nàng sắp nhắm mắt, đột nhiên có một ánh sáng đỏ vụt qua.
Mặt trăng vốn đang trắng ngần lại nhiều thêm một chút ửng đỏ.
"Nữ thần Trí Tuệ?"
Nữ thần Hắc Dạ có chút bất ngờ.
Mặt trăng đỏ đại biểu cho nữ thần Trí Tuệ, cho dù là Con Mắt Toàn Tri cũng không thể nào nhìn thấu.
Dường như vì nữ thần Trí Tuệ là vị duy nhất có thể đăng đỉnh cảnh giới đó.
Nhưng nàng lại từ bỏ.
Dù vậy, Con Mắt Toàn Tri cũng không thể bước vào.
Chỉ là mặt trăng đỏ đột nhiên nở rộ quang mang khiến nàng cảm thấy rất khó hiểu.
Trong lúc nhất thời nữ thần Hắc Dạ cũng không vội chỉnh đốn quyền hành mà ngẩng đầu nhìn trăng, xem nó có thay đổi gì.
Một lúc sau, ánh trăng trắng noãn bắt đầu bị màu đỏ ửng bao phủ.
Hồng Nguyệt giáng lâm.
Sự xuất hiện của Hồng Nguyệt không hề gây ảnh hưởng đến thứ gì, chỉ là khiến những người có được quyền hành ngẩng đầu lên nhìn.
Nhất là những người biết Hồng Nguyệt đại biểu cho điều gì.
Tai Họa và Quang Thủ đều nhìn rất chăm chú.
Hồng Nguyệt đại biểu cho nữ thần Trí Tuệ, mà nữ thần Trí Tuệ lại là người bí ẩn nhất.
Nếu nàng trở về, thì đều là chuyện ngoài ý muốn đối với tất cả mọi người.
Cho nên mọi người không thể không chú ý.
Lúc này Chu Tự đã đi lên trên Hồng Nguyệt.
Nơi này có chút không giống với những gì hắn dự đoán.
Lúc đầu hắn cảm thấy có lẽ nó sẽ là một lục địa, nhưng sau khi đi lên hắn mới phát hiện hoàn toàn không có lục địa.
Dường như cả Hồng Nguyệt đều nằm trong trạng thái khí.
"Đoán sai rồi, rõ ràng nhìn lên rất giống có đại địa"
Lúc này Chu Tự nhìn thấy xung quanh có rất nhiều tầng mây, đỏ trắng giao nhau, màu đỏ có sâu có cạn, màu trắng như sợi dây luồn lách trong màu đỏ.
Chu Tự nhìn thấy cảnh tượng này thì có chút khó hiểu, bởi vì hắn không biết phải đi đâu.
Chỉ có thể đi vào sâu hơn.
Chu Tự nhắm mắt cảm nhận, phát hiện có lẽ sâu bên trong có thứ gì đó.
Hắn bắt đầu di chuyển nhanh hơn.
Theo tốc độ tăng dần, hắn cảm nhận được mây đỏ vô biên vô hạn, cho dù có nhanh thế nào cũng không thể rời khỏi nơi này.
Lúc hắn nhận ra điều này thì những tầng mây bắt đầu động đậy.
Ngay sau đó, như có vô số thư tịch xẹt qua bên người hắn.
Tiếp theo lại có vô số người, có người trên thân có ánh sáng, có người đọc sách diễn cảm.
Cảnh tượng tiếp theo vẫn là bọn hắn, tri thức bọn hắn nắm giữ trong suốt cuộc đời, tiếp theo đó có yên ổn hay không.
Tất cả đều rơi vào mắt Chu Tự.
Mà đám mây màu đỏ xuyên qua bọn hắn.
Đám mây màu trắng có thể tác động tương lai của bọn hắn, thay đổi hào quang trên người bọn hắn, khiến thư tịch trở nên rõ ràng hơn.
Một khắc này, Chu Tự đứng trong tầng mây. Không biết vì sao hắn lại có một cảm giác rằng mình có thể chấp chưởng vận mệnh của những người này.
May mắn hay không, thông minh hay không, tương lai lành hay dữ...
Hắn có thể chấp chưởng tất cả mọi thứ.
1069 chữ
Chương 1297: Có Sáng Không?Loại cảm giác này khiến hắn tưởng như mình trở thành chúa tể, chỉ cần đưa tay ra, chúng sinh trong thiên hạ sẽ trở thành đồ chơi trong lòng bàn tay hắn.
Lúc này, ánh sáng đỏ nở rộ.
Ở thế giới bên ngoài, nữ thần Hắc Dạ nhíu mày, Hồng Nguyệt thay thế tất cả mọi thứ.
Dường như đang ngưng tụ quyền hành.
Cảm giác này khiến nàng nhớ lại sự xuất hiện của nữ thần Trí Tuệ.
"Nữ thần Trí Tuệ?"
Quang Thủ hô lên.
Mặc dù Tai Họa chưa thấy bao giờ, nhưng dáng vẻ của Hồng Nguyệt khiến hắn có chút rung động.
Như là quyền hành đang ngưng tụ, lấy nó làm trung tâm. Nhưng quyền hành trí tuệ và quyền hành hạnh vận đã biến mất từ lâu rồi.
Vì sao vẫn xuất hiện loại biến hóa này chứ?
Người cảm nhận được sâu sắc nhất chính là Thần Vận Mệnh.
Hắn sững sờ nhìn Hồng Nguyệt, nhớ tới trước kia.
Lúc đó cũng như vậy, quyền hành của hắn ngo ngoe muốn động, có thể bay về phía Hồng Nguyệt bất cứ lúc nào.
"Nữ thần Trí Tuệ? Không, không phải Hắn đã hiểu đó là thứ gì.
Nhưng điều này lại càng hắn khó mà chấp nhận được.
Lúc này điện thoại lại vang lên.
Là Trí Giả nhắn tin cho hắn.
"Tiểu Mệnh, xảy ra chuyện gì vậy, ngươi biết mà đúng không?"
Tai Họa cũng nhắn:
"Nữ thần Trí Tuệ sắp xuất hiện rồi sao?"
Thanh Long:
"Có phải là thiếu chủ đi liên hệ với nữ thần Trí Tuệ rồi không?"
Chu Ngưng Nguyệt:
"Thay đổi lớn thế à? Là Chu Tự đi lên Hồng Nguyệt rồi"
Hình Ngọ gửi một icon kinh ngạc:
"Chu Tự đi lên Hồng Nguyệt dẫn đến nó xuất hiện biến hóa ư? Nhưng ta đâu cảm nhận được gì? Vì sao Trí Giả tiền bối lại kinh ngạc như vậy?"
"Đây là hiện tượng nữ thần Trí Tuệ sắp xuất hiện.
Thần Vận Mệnh nói:
"Ta có thể cảm nhận được Hồng Nguyệt muốn tái tạo quyền hành trí tuệ và quyền hành hạnh vận. Mà người đứng trong đó rất có thể là người chấp chưởng quyền hành"
"Hồng Nguyệt muốn Chu Tự trở thành nữ thần Trí Tuệ?"
Chu Ngưng Nguyệt có chút khó mà tin được.
"Không phải, có lẽ sẽ trở thành chúa tể Vận Mệnh, thậm chí có lẽ sẽ tiến thêm một bước. Nhưng có một vấn đề, quyền hành trí tuệ không phải muốn tái tạo là tái tạo được. Nhất định phải có một lực lượng ngang hàng, thậm chí ghê gớm hơn để chuyển đổi. Theo lý thuyết thì lực lượng này không hề tồn tại, quyền hành và quyền hành không thể nào chuyển đổi cho nhau, đạo cũng vậy. Nhưng ta cứ có cảm giác chuyện này sắp thành công, dường như chỉ chờ người đứng trên kia gật đầu"
Thần Vận Mệnh gửi tin nhắn.
Tất cả mọi người nhìn thấy tin nhắn dài như vậy thì có chút bất ngờ.
Biến hóa đột nhiên xuất hiện này hơi khó lường đây.
Chu Tự sắp trở thành thần minh, tiến vào cảnh giới mà tất cả chư thần đều muốn vào à?"
Chu Tước gửi tin nhắn:
"Thiếu chủ có gật đầu không?"
"Chắc là không, Chu Tự một lòng hướng võ, hắn không bao giờ muốn làm thần minh"
Minh Nam Sở trả lời.
"Ta cũng cảm thấy thế"
Tô Thi gửi tin nhắn nói.
"Chu Tự cùng lắm là mở thêm một nhân cách khác, hắn sẽ không bao giờ để bản thể làm thần minh"
Trong lúc nhất thời đám người im lặng.
Cảm giác Tô Thi nói rất không hợp logic.
Sao có thể mở nhân cách làm thần minh?
Lúc này Chu Tự nhìn mọi thứ xung quanh, đột nhiên có một đám mây trắng bay tới trước mặt hắn.
Như đang hỏi thăm hắn có muốn chấp chưởng vận mệnh của bọn hắn hay không.
Lúc Chu Tự đưa tay ra muốn đụng vào đám mây thì đột nhiên cất tiếng hỏi:
"Có sáng không?"
Dường như Hồng Nguyệt không nghĩ tới vấn đề này, mọi cảnh tượng xung quanh đột nhiên dừng lại.
"Xem ra là không Chu Tự lắc đầu rồi thở dài:
"Vẫn nên thôi vậy, vẫn là chu thiên linh khí đoàn tốt hơn. Hồng Nguyệt vân đoàn không sáng bằng"
Chu Tự nói rồi nhẹ nhàng vung tay ra, trực tiếp khiến Hồng Nguyệt vân đoàn tiêu tán, sau đó hắn tiếp tục đi về phía trước.
Trong lúc nhất thời, Hồng Nguyệt ở ngoại giới đã mờ đi nhiều.
Thần Vận Mệnh là người đầu tiên nhận ra.
Hắn vội gửi tin nhắn vào nhóm:
"Chu Tự từ chối rồi, ta cảm thấy Hồng Nguyệt cũng chẳng còn gì để nói. Đáng tiếc Hồng Nguyệt làm việc theo bản năng, không có linh trí"
Những gì Thần Vận Mệnh nói khiến mọi người đều rất thắc mắc.
Chu Tự từ chối thì từ chối, vì sao lại khiến Hồng Nguyệt chẳng còn gì để nói?
Đáng tiếc không có ai biết được trên đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể đợi Chu Tự ra ngoài.
Mà Chu Tự đã phát hiện ra bản thân lạc đường.
Hắn đi lung tung khắp nơi, thậm chí còn không biết được đâu mới là vị trí trung tâm.
Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể đi theo bản năng.
Mây đỏ xung quanh bắt đầu xuất hiện hỗn loạn, một vài tòa nhà hiện ra.
Những tòa nhà này như một cung điện khổng lồ, nhìn kỹ thì cung điện sẽ biến thành hình dạng mà chính hắn tưởng tượng.
Lúc không nhìn, cung điện sẽ mờ ảo khôn lường.
Xem ra quyền hành ở đây có chút tan rã, không quá liên kết.
"Thất Thiên nói trên đây rất khủng bố, nhưng tới bây giờ ta vẫn chưa cảm nhận được có gì đáng sợ"
Chu Tự có hơi nghi ngờ, sau đó hắn ngừng lại, ngồi xếp bằng.
Hắn tập trung tinh thần, xem có thể đi tới nơi trung tâm nhất hay không.
Nếu nói đáng sợ, có lẽ chỉ còn thứ đại biểu hạch tâm mà thôi.
1100 chữ