Lý Đại Bảo và Bàn Nha Nhi vừa bước chân vào cửa, mẫu thân Đại Bảo đã nhận ra hai phu thê cãi nhau. Rõ ràng lúc ra ngoài còn nói cười vui vẻ, lúc về lại chẳng ai thèm để ý đến ai, Bàn Nha Nhi nói chuyện với người nhà còn cố tỏ ra vài phần tươi cười, Đại Bảo thì từ đầu đến cuối mặt mày cau có.
Mẫu thân Đại Bảo lo lắng, muốn hỏi xem chuyện gì, nhưng cũng không tìm được cơ hội, mãi đến sau bữa tối, mới thừa lúc Bàn Nha Nhi dọn dẹp bếp, lên phòng con trai, kéo Lý Đại Bảo ra nói riêng, hỏi hắn có phải lại đánh nhau với Bàn Nha Nhi rồi không, rốt cuộc là chuyện gì.
Lý Đại Bảo buột miệng muốn nói ngài cứ đi hỏi nàng ấy! Lời đến bên miệng lại nuốt xuống, chỉ qua loa đáp: "Không có gì."
Mẫu thân Đại Bảo nói: "Chắc chắn là con lại giở trò rồi, trước đây đã hứa với mẫu thân thế nào? Nói là sẽ sống tốt với tức phụ, lúc này mới được bao nhiêu ngày, lại tái phát cái tính ngang bướng của con, sao cứ không để người ta bớt lo được vậy."
Lý Đại Bảo dựa vào ngăn tủ không nói gì.
Mẫu thân Đại Bảo lại nói: "Lát nữa Bàn Nha Nhi về phòng, con nói vài câu mềm mỏng là được rồi, hai phu thê có chuyện gì lớn đâu? Chén bát còn khua nhau."
Thấy Lý Đại Bảo vẫn nhíu mày không nói, bà đẩy hắn một cái, nói: "Nghe thấy không?"
"Biết rồi." Lý Đại Bảo đáp một tiếng.
Mẫu thân Đại Bảo biết nói nữa cũng chỉ làm hắn phiền lòng, liền không khuyên thêm, rời đi.
Bên kia, Bàn Nha Nhi dọn dẹp phòng bếp xong liền bị Lý Tiểu Bảo kéo lại nói chuyện, hai người bưng một bát mứt hoa quả, vừa ngồi trong bếp vừa nói vừa ăn, Lý Tiểu Bảo trước hết quấn lấy Bàn Nha Nhi kể chuyện chợ phiên hôm nay, rồi lại lôi ra chuyện hai năm trước cậu theo phụ mẫu đi chợ, kết quả tự chạy lung tung, suýt lạc mất, từ đó người nhà không bao giờ dẫn cậu đi nữa.
Bàn Nha Nhi lúc đầu vì chuyện giận dỗi với Lý Đại Bảo mà có chút không để tâm, sau nghe Lý Tiểu Bảo kể chuyện sinh động như thật, bị cậu chọc cười hai lần, tâm trạng cũng vơi đi phần nào, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài, phòng mình cả tối không thắp đèn, cũng không biết hắn cả đêm nay làm gì.
Đợi dỗ Lý Tiểu Bảo đi ngủ, Bàn Nha Nhi lại một mình ngồi trong bếp một lát, mới đứng dậy về phòng. Trong phòng tối om, đợi quen với ánh sáng, thấy chăn nệm đã trải xong, Lý Đại Bảo nằm đưa lưng lại, đắp một nửa chăn, để lại chỗ cho nàng.
Trước đây hai người tự ngủ riêng, lần này sau khi cưới, Lý Đại Bảo nhất quyết đòi ngủ chung chăn, tuy rằng ngoài miệng nàng luôn trách hắn nửa đêm dành chăn của nàng, nhưng trong lòng vẫn ngọt ngào.
Bàn Nha Nhi do dự một lát, cuối cùng vẫn lấy thêm một chiếc chăn khác, nằm xuống, nàng quay người lại, lưng đối diện với Lý Đại Bảo, cảm thấy hắn giận dỗi kéo nửa chăn vừa nãy để lại cho nàng đi, quấn vào người mình.
Hai người nằm quay lưng lại, im lặng rất lâu, tĩnh lặng đến nỗi tiếng lá cây xào xạc ngoài cửa sổ cũng trở nên đặc biệt rõ ràng.
"Xin lỗi." Bàn Nha Nhi chợt lên tiếng, "Hôm nay bỏ chàng đi trước là ta không đúng, để chàng lo lắng rồi."
Lý Đại Bảo quay lưng lại không đáp, Bàn Nha Nhi dường như cũng không để ý hắn có đáp hay không, nhàn nhạt nói: "Sau khi chàng đi, ta đi tìm chàng, thấy chàng và Trương Tú Nhi đang nói chuyện..." Bàn Nha Nhi dừng lại, nghẹn một hồi, không nói thêm gì nữa.
Có những lời, mười câu trăm câu, chẳng qua cũng chỉ là một câu đó.
Lý Đại Bảo vẫn không mở miệng, tâm trạng của Bàn Nha Nhi rất mâu thuẫn, một mặt thất vọng vì hắn một chữ cũng không giải thích, mặt khác lại có chút sợ hắn mở miệng giải thích, hắn không giỏi nói dối, ngụy biện vụng về, còn không bằng không nói gì.
Một đêm nặng nề, đến khi Bàn Nha Nhi mơ màng ngủ thiếp đi, Lý Đại Bảo vẫn quay lưng lại không phát ra một lời.
Sáng sớm hôm sau, khi Bàn Nha Nhi tỉnh dậy, phát hiện Lý Đại Bảo không biết từ lúc nào đã ngủ sang ổ chăn của mình, cánh tay gác ngang người nàng, giống như bao buổi sáng khác.
Bàn Nha Nhi cẩn thận nhấc tay Lý Đại Bảo đang đè lên người mình ra, nhẹ nhàng mặc quần áo rửa mặt, ra ngoài chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà.
Lý Đại Bảo dậy lúc nào nàng không biết, chỉ biết hắn cả buổi sáng không ra khỏi phòng, mãi đến khi bà mẫu gọi hắn ăn cơm, mới từ trong phòng chui ra, lúc nàng đang bưng cơm từ trong bếp ra, hai người chạm mặt nhau, đều có chút ngượng ngùng.
Lý Đại Bảo không chủ động nói chuyện với nàng, nàng cũng không có gì để nói, đợi người nhà ăn cơm xong, liền vào bếp dọn dẹp, đợi thấy Lý Đại Bảo từ trong phòng ra sân đi dạo, nàng mới về phòng dọn dẹp.
Chăn nệm đã được hắn gấp gọn gàng, ở trên bàn có cái hộp hình hoa mai kia được đặt ngay ngắn, rất nổi bật.
Bàn Nha Nhi ngồi bên giường, trên tay cầm cái hộp, trong lòng có chút ê ẩm.
"Ta thấy nàng rất thích cái này, hôm qua lúc bảo nàng đợi ta đã đi mua..." Đại Bảo không biết từ lúc nào đã vào phòng, không tiến lại gần, chỉ dựa vào khung cửa buồng trong, lúng ta lúng túng nói, "Ở cái sạp phấn son kia vừa hay gặp Trương Tú Nhi, nàng ấy cũng thích cái này, ta kéo tay nàng ấy một cái, là muốn bảo nàng ấy nhường cái này cho ta... nàng ấy đồng ý rồi, ta liền mua về..."
Lý Đại Bảo thấy Bàn Nha Nhi hơi cúi đầu không đáp, bản thân hắn cũng ủ rũ cúi đầu, hắn biết vì sao Bàn Nha Nhi không vui, hắn nghĩ có lẽ hắn còn nên nói gì đó, nhưng hắn nghĩ cả đêm qua, cũng không biết nên nói gì. Trước đây hắn từng thích Trương Tú Nhi, một lòng muốn cưới nàng ta, bị nàng ta hủy hôn, còn làm ầm ĩ đến nỗi vô cùng đáng khinh, những chuyện này ai cũng biết, hắn muốn chối cũng không chối được.
Những chuyện cũ tựa như vừng cũ thóc thối này, bản thân hắn đã sớm vứt ra sau đầu, mấy tam cô lục bà trong thôn giờ cũng lười nhắc đến, chỉ có nàng là nhớ rõ mồn một, hắn không biết làm sao mới có thể khiến nàng quên đi.