Đôi Vợ Chồng Trẻ - Phúc Bảo

Chương 54

Lý Đại Bảo cúi đầu, đế giày hết lần này đến lần khác cọ xuống đất, bản thân hắn thật ra cũng rất khó chịu ấm ức, hắn có thể nói rõ với nàng chuyện hôm qua chỉ là trùng hợp, thậm chí sau này có gặp lại, hắn cũng có thể đảm bảo sẽ nói cho nàng biết trước nhất, đã nói gì, đã làm gì, không hề giấu giếm, những chuyện này hắn đều có thể làm được, chỉ là điều nàng để ý, có lẽ không phải những thứ này, mà là trước đây, những chuyện đã xảy ra rồi, hắn làm sao cũng không thay đổi được.

Bàn Nha Nhi nhẹ nhàng vuốt ve cái hộp phấn trong tay, đây là Lý Đại Bảo từ tay Trương Tú Nhi giành lại cho nàng, bởi vì nàng thích.

"Thơm quá..." Bàn Nha Nhi nhỏ nhẹ lên tiếng, "Chàng ngửi thử không?"

Lý Đại Bảo chợt ngẩng đầu, thấy Bàn Nha Nhi giơ hộp phấn về phía hắn, nhìn hắn, trong mắt ánh lên một tia sáng khác thường, có lẽ là lệ quang, cũng có lẽ không phải. Hắn nghiêng người tới ngửi, nhìn nàng, ngơ ngác nói: "Thật là thơm."

Bàn Nha Nhi cong khóe môi, ngọt ngào cười, lồng n.g.ự.c Lý Đại Bảo cứng lại, như tắm gió xuân.

"Nàng bôi lên cho ta xem xem." Lý Đại Bảo ngồi xuống bên cạnh Bàn Nha Nhi.

"Không phải tết nhất, bôi cái gì chứ." Bàn Nha Nhi ngượng ngùng cười.

"Ai nói không phải tết nhất thì không được bôi, cả năm có mấy ngày tết, một hộp này, phải bao nhiêu năm mới bôi hết được?" Lý Đại Bảo nói.

"Làm gì phải bôi hết, ta không nỡ." Bàn Nha Nhi cẩn thận đậy nắp lại.

"Không cần tiếc, lần sau đi chợ ta lại mua cho nàng."

"Không cần, đắt lắm, có một hộp này là đủ rồi."

"Không sao, ta thấy còn nhiều kiểu dáng khác nữa, có lẽ còn có loại thơm hơn."

"Không cần, ta chỉ thích cái này, cái hộp này đẹp nhất, màu sắc tươi nhất, ngửi cũng thoải mái nhất, ta chỉ thích cái này thôi."

Đây là chàng từ chỗ Trương Tú Nhi giành lại cho ta.

Lý Đại Bảo cười hì hì, vẫn xúi giục Bàn Nha Nhi bôi thử cho hắn xem, Bàn Nha Nhi vốn chỉ có chút tiếc, thấy hắn vẻ mặt mong đợi, lại có chút ngượng, chỉ sợ mình bôi xấu hắn sẽ chê cười, nói thế nào cũng không chịu bôi.

Hai người đang nói cười, phụ thân Đại Bảo ở ngoài sân rống lên một tiếng, bảo Đại Bảo nhanh chóng theo ông ra đồng làm việc.

Lý Đại Bảo đáp một tiếng vội vàng đi ra ngoài, đi được hai bước, lại quay trở lại, hôn một cái lên má Bàn Nha Nhi, nhỏ giọng trêu ghẹo: "Tối nay bôi cái này làm việc."

Mặt Bàn Nha Nhi đỏ bừng, giơ tay đánh hắn, nhưng hắn đã nhanh chân chạy mất, đến khi Lý Đại Bảo và phụ thân hắn rời nhà đã lâu, nụ cười trên khóe môi Bàn Nha Nhi vẫn chưa tan.

Cả ngày hôm đó, lúc rảnh rỗi, Bàn Nha Nhi lại lén nghiên cứu cách bôi phấn son trong phòng. Buổi chiều, Lý Đại Bảo và phụ thân Đại Bảo xuống ruộng vẫn chưa về, Bàn Nha Nhi lại ngồi trong phòng nghiên cứu, dùng đầu ngón tay chấm một chút phấn son lên mặt, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng tán đều, lại chấm một chút bôi lên môi, đầu ngón tay út men theo hình dáng môi chậm rãi vẽ, đôi mắt đẹp lay động, trong gương đồng hiện ra một tiểu mỹ nhân mặt phấn má đào, môi đỏ răng trắng.

Bàn Nha Nhi cầm gương đồng không nỡ buông tay, vừa say mê nhan sắc của mình, vừa thầm nghĩ Lý Đại Bảo thật có phúc. Nhớ lại lời Lý Đại Bảo buổi sáng, lại nghĩ hay là tối nay thật sự trang điểm cho hắn xem. Đang nghĩ ngợi, chợt nghe có người gõ cửa, Bàn Nha Nhi vội vàng soi gương cầm tay áo lau vội lớp phấn son trên mặt.

"Đến đây đến đây!" Bàn Nha Nhi ba bước thành hai bước chạy ra, vừa mở cửa, ngoài sân có hai người đang đứng, một nam một nữ, nữ đứng trước vẻ mặt ân cần nhìn nàng, nam đứng phía sau cách mấy bước.

Bàn Nha Nhi ngẩn người, vì quá kinh ngạc, ngơ ngác một lát mới gọi: "Nhị tỷ?"

Lý Hạnh Hoa mấp máy môi, dường như muốn đáp lời, nhưng vì quá kích động, cổ họng nghẹn lại, không thể phát ra tiếng.

"Mẫu thân! Mẫu thân!" Bàn Nha Nhi quay đầu chạy vào nhà, chạy được hai bước, lại như sực nhớ ra quay lại, kéo tay Lý Hạnh Hoa nói: "Xem muội vui đến hồ đồ rồi, nhị tỷ mau vào nhà đi!"

"Mẫu thân! Mẫu thân!"

Mẫu thân Đại Bảo bị tiếng gọi lớn của Bàn Nha Nhi gọi ra, chợt thấy Lý Hạnh Hoa, ngây người tại chỗ, rồi liền chạy tới, nắm chặt lấy cánh tay Lý Hạnh Hoa, rưng rưng nước mắt nói: "Hạnh Hoa, Hạnh Hoa, mẫu thân không nằm mơ chứ, Hạnh Hoa à..."

Lý Hạnh Hoa đã khóc như hoa lê dưới mưa, "bịch" một tiếng quỳ xuống đất, ôm lấy chân mẫu thân, khóc nói: "Mẫu thân, con về rồi, mẫu thân..."

Mẫu thân Đại Bảo cúi xuống ôm lấy Lý Hạnh Hoa, khóc nấc không thành tiếng.

Bàn Nha Nhi cũng không kìm được nước mắt, cứ lấy tay áo lau vội, ba nữ nhân trong sân, trong chốc lát đều thành lệ nhân.

Mẫu thân Đại Bảo khóc hồi lâu, kéo Lý Hạnh Hoa đứng dậy, ngẩng đầu nhìn người nam nhân vẫn chỉ đứng ở cửa viện.

Lý Hạnh Hoa lau nước mắt, nói: "Mẫu thân, chàng ấy tên là Điền Hữu Đức, là nam nhân của con."

Điền Hữu Đức tiến lên hai bước, quỳ xuống đất, lễ phép gọi một tiếng mẫu thân.

Mẫu thân Đại Bảo nghĩ đây chính là người đã cùng Hạnh Hoa bỏ trốn, trông lớn hơn Hạnh Hoa không ít, nhất thời cũng không biết nói gì, có chút ngượng ngùng đưa tay ra, đáp: "Đứng lên đi, vào nhà ngồi, vào nhà ngồi."

Mẫu thân Đại Bảo vừa dẫn Lý Hạnh Hoa và Điền Hữu Đức vào nhà, vừa nói với Bàn Nha Nhi: "Nha Nhi, mau đi gọi phụ thân con và Đại Bảo về!"

Bàn Nha Nhi đáp lời chạy ra, một đường chạy đến ruộng, thấy phụ tử Lý Đại Bảo đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.

Bàn Nha Nhi thở hổn hển nói: "Phụ thân, phụ thân... nhị tỷ, nhị tỷ về rồi!"

Phụ tử Lý Đại Bảo ngẩn người, Lý Đại Bảo vui mừng nói: "Thật sao?!"

Bàn Nha Nhi nói: "Vâng, đã ở nhà rồi, mẫu thân bảo ta đến gọi phụ thân và chàng về."

"Phụ thân!" Lý Đại Bảo quay đầu gọi phụ thân mình một tiếng, nhưng cũng không đợi ông đáp, thậm chí chẳng thèm để ý đến Bàn Nha Nhi, nhấc chân chạy về nhà.

Bàn Nha Nhi nhặt cái bình nước Lý Đại Bảo chưa kịp cầm, chạy theo mấy bước, quay đầu lại thấy ông công vẫn chỉ đứng nguyên tại chỗ. Bàn Nha Nhi dừng bước, mắt nhìn theo bóng dáng Lý Đại Bảo chạy mất hút, nàng do dự một chút, quay trở lại, thấy mặt mày công công trầm xuống, không nhìn ra chút vui mừng nào.

Bình Luận (0)
Comment