Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch

Chương 156

Hắn không có khả năng thích cô...... Tuyệt đối không thể...... Muốn cô tin tưởng một người đàn ông cường bạo lại có thể thích cô, cô làm sao có thể lý giải được chứ.

"Không có khả năng......"

Cố Tiểu Ngải xem sách tiếng Anh từ trong cổ họng nói ra thành lời, muốn thuyết phục chính mình.

"Không có khả năng cái gì?"

Một giọng nam từ tính truyền đến.

Cố Tiểu Ngải uốn éo đầu, chỉ thấy Lệ Tước Phong đang bước vào phòng.

"Không có gì." Cố Tiểu Ngải kinh ngạc một chút, lắc lắc đầu.

Thân hình Lệ Tước Phong cao to, thái độ vênh váo hung hăng, tóc ngắn sạch sẽ chỉnh tề, mặt anh tuấn mang một chút tà khí, tác phong có chút quái lạ.

Nhìn mặt của hắn, Cố Tiểu Ngải lại một lần nữa nghĩ đến lời bảo mẫu nói, nhất thời nỗi lòng hỗn độn, đem lực chú ý quay về trong tiểu thuyết, kết quả lại liếc mắt một cái ngắm đến từ "love".

......

Cố Tiểu Ngải dựa vào thành giường, một tay chống cằm, một tay lật tiểu thuyết, trên người cô mặc một váy dài Lace màu xanh da trời, bởi vì nằm úp sấp nên váy có phần kéo lên, mép váy chỉ che tới mông của cô thôi.

Cô này...... bày ra tư thế như vậy là muốn hấp dẫn ai chứ?

Đáy mắt Lệ Tước Phong thật sâu buồn bã, hiện lên một chút sắc thái, chưa cởi giày ra đã nhảy lên giường, nằm úp sấp kế bên cô, một tay ôm vào bên hông cô chậm rãi trợt xuống, đến mép váy dừng lại, đầu ngón tay vân vê từng chút từng chút......

Tên thối tha này.

Cố Tiểu Ngải lập tức lăn một vòng qua bên giường, thoát khỏi bàn tay của hắn, hỏi hắn, "Anh vừa mới đi đâu vậy?"

"Đi xem bệnh viện Pierre, ngày mai cô có thể chuyển qua." Lệ Tước Phong một phen lại đem cô trở về, bất mãn nhíu mi, "Trốn tôi làm cái gì?"

Tay hắn rất nhanh lại chuyển xuống mép váy của cô, ngón tay tà ác dò xét đi vào......

Cố Tiểu Ngải giãy dụa đẩy tay hắn ra, "Kỳ của tôi vẫn còn, anh không sợ dính máu dơ bẩn sao?"

Máu của cô hắn có cái gì phải sợ.

"Tôi không sợ." Lệ Tước Phong thản nhiên nói, giọng điệu kiêu ngạo, nhưng cũng không còn tiếp tục dây dưa với cô, cúi đầu nhìn đến quyển tiểu thuyết tiếng Anh, "Cô xem không hiểu sao?"

Cô nghe không ra lời này hắn hỏi là châm biếm hay chỉ là hỏi bình thường, liền thản nhiên lắc lắc đầu, "Chỉ biết một ít mà thôi, có chút từ rất khó, còn có một ít câu quên có ý gì rồi......"

Không hiểu tiếng Anh lại còn cố xem tiểu thuyết bằng tiếng Anh, Cố Tiểu Ngải này......thật sự quá phô trương rồi.

"Tôi dạy cho cô, câu nào không hiểu?" Lệ Tước Phong có ý tốt nói, một tay để trên hông của cô, đầu ngón tay không có nhàn rỗi ở bên hông cô vuốt ve.

Cố Tiểu Ngải chịu đựng bàn tay của hắn, chỉa chỉa đoạn nữ nhân vật chính nói trong tiểu thuyết.

Lệ Tước Phong liếc liếc mắt một cái, liền ấn điện thoại nội bộ nói, "Bảo mẫu, lấy cho tôi cây bút lên đây."

Nói xong, Lệ Tước Phong lại áp vào bên người Cố Tiểu Ngải, ôm thân thể mềm mại ấm áp của cô giảng giải, "Lời này chính xác là câu phức tạp, nữ nhân vật chính ở trong này cự tuyệt yêu cầu của nam nhân vật chính."

"Tôi biết phần lớn từ trong này, nhưng cả câu lại không hiểu ý tứ." Cố Tiểu Ngải nghiêm túc giống một học sinh.

Cô nghĩ cô nên học tiếng Anh, hiện tại có thanh niên nào giống cô đâu ngay cả Anh văn chỉ nói được vài câu.

"Em nghĩ em đã từng yêu anh, có những phút chốc, em thực yêu anh, nhưng chỉ là lúc ấy thôi, không phải hiện tại, lại càng không phải về sau. Em đã lớn, đã không phải em trước kia, anh cũng không phải anh trước kia, bởi vậy em không thể yêu anh."

Giọng nói Lệ Tước Phong đầy từ tính, đọc một đoạn hội thoại cũng rất rõ ràng, trầm thấp mà mê hoặc.

Cố Tiểu Ngải nhìn một bên mặt hoàn mỹ của hắn, nhất thời không dời đi tầm mắt.

"Như thế nào, diện mạo của tôi làm cô mê mẩn như vậy sao?" Lệ Tước Phong bỗng dưng ngước mắt lên, đối diện với cô.

Bốn mắt nhìn nhau.

Dường như giữa hai người ngưng đọng trong lúc đó.

Đáy mắt hắn thâm thúy giống như tùy thời có thể cắn nuốt người.

Lệ Tước Phong nhìn chăm chú vào cô, như là bị hồ đồ, môi chậm rãi áp sát đến cô.

Cố Tiểu Ngải nhanh nhẹn quay mặt qua chỗ khác, ôn hoà nói, "Tôi chỉ nghĩ là nữ chính từ chối mà thôi, có cần phải nói nhiều chuyện trúc trắc như vậy sao?"

Yêu chính là yêu.

Thế nào lại phân biệt ra nào là đã từng, nào là trong nháy mắt, vì sao trưởng thành lại không yêu?

Nói một đống cái gì trước kia, hiện tại, đầu cô đều bị choáng váng.

Người ngoại quốc nói về vẻ nho nhã cũng thật lợi hại.

Một nụ hôn thuận lợi bị cô cắt đứt, Lệ Tước Phong bực mình búng tay vào cái trán của cô, "Vậy cô muốn đơn giản thế nào?"

"Thực xin lỗi, em không thương anh. Không phải đã xong rồi sao?" Cố Tiểu Ngải nói trắng ra.

Cần gì phải nói nhiều như vậy chứ......

Ngươi đọc làm sao phải hiểu vòng vo như thế chứ.

"Còn chưa đủ đơn giản."

"Vậy như thế nào mới gọi là từ chối đơn giản?" Cố Tiểu Ngải khó hiểu.

"Cút." Khóe môi Lệ Tước Phong nhợt nhạt nói một câu.

"......"

Quả nhiên rất đơn giản.

Cố Tiểu Ngải lật qua một tờ khác, lại chỉ vào một chỗ nói, "Còn có nơi này, cũng vô cùng khó hiểu."

"Cốc cốc cốc ——"

Cửa phòng bị gõ ba cái.

Bảo mẫu ôm một hộp bánh bích quy đi tới, cùng cây bút để trên tủ đầu giường, cười tủm tỉm nói, "Lệ tiên sinh, đây là bánh bích quy Cố tiểu thư nướng ở nhà. Tôi đi ra ngoài trước."

Trước khi đi, bảo mẫu hàm ý liếc mắt Cố Tiểu Ngải một cái.

Cố Tiểu Ngải nhất thời lại nghĩ tới chuyện của cô cái gì thích hay không thích...... Quả thực giống như câu cú trong tiếng Anh phức tạp thật đáng sợ.

Lệ Tước Phong lấy cây bút gạch dưới những nơi cô không hiểu, tiếp tục giải thích nghĩa của những lời này, "Chúng ta đều chỉ nên nhớ đến những gì muốn nhớ thôi, những cái vội vàng thoáng qua đều bị quên ở một góc, cho dù em ở trong ký ức của anh đẹp như một đóa hoa đi nữa."

Phiên dịch xong một đoạn này, vẻ mặt Lệ Tước Phong bị kiềm hãm, nhìn chằm chằm chữ trên đó sửng sốt thật lâu.

Vội vàng thoáng qua đều bị quên ở một góc......

Chín năm trước vội vàng thoáng qua, động tác cô lau tay giống như đánh giá con người của hắn......

Mà cô Cố Tiểu Ngải, cho tới bây giờ không nhớ tới hắn.

Không sao cả, về sau người cô nhớ tới chỉ nên có hắn.

......

"Làm sao vậy?" Nhìn hắn xuất thần, Cố Tiểu Ngải khó hiểu hỏi.

"Không có gì." Giọng nói Lệ Tước Phong âm trầm nói, cầm bút ghi chú thích cùng ngữ pháp câu cú ở trong tiểu thuyết.

Nét chữ của hắn mạnh mẽ cứng cáp, lại mang theo một chút giương nanh múa vuốt.

Có chút gống như con người ương ngạnh của hắn.

Một người kiêu ngạo không ai bì nổi như vậy lại có thể nằm sấp trên giường cùng cô, sau đó kiên nhẫn giải thích ngữ pháp tiếng Anh cho cô, dịch nội dung của tiểu thuyết cho cô nghe......

......

"Lệ tiên sinh thật sự thích Cố tiểu thư."

......

Lời bảo mẫu lại vang lên bên tai cô, người đàn ông này...... thực sự thích cô sao?

"Còn có chỗ nào không hiểu không?" Lệ Tước Phong chú thích xong lại hỏi.

"Không có." Cố Tiểu Ngải có chút bất an đứng lên, một tay lấy tiểu thuyết tiếng Anh khép lại.

Lệ Tước Phong nhíu mày, bực mình nói, "Cố Tiểu Ngải, tôi không phải mỗi ngày đều có thể dạy cho cô tiếng Anh."

Cái cô này còn không biết tốt xấu?!

"Ừ, không có việc gì, tự tôi xem từ từ là được rồi." Cố Tiểu Ngải giả nở nụ cười một chút, bay nhanh xuống giường.

Cô không cần hắn dành ra thời gian đến đối xử tốt với cô.

Không cần......

Thật sự không cần......

"Chạy cái gì?" Lệ Tước Phong duỗi thẳng tay kéo cô quay về trên giường, tay trái cầm lấy hộp bánh bích quy trên đầu giường mở ra.

Mùi bánh lập tức phát ra.

Lệ Tước Phong cầm lấy một cái nhét vào miệng của cô, sau đó hôn lên môi của cô, đem bánh bích quy được làm một cách khéo léo tinh xảo ăn vào trong miệng, ăn hương vị ngọt ngào nói, "Cũng tạm được."

"......"

Cố Tiểu Ngải lấy tay sờ sờ môi bị hắn hôn qua, đột nhiên cảm thấy tâm tình thực nặng nề.

"Tại sao lại làm xấu như vậy chứ?"

Lệ Tước Phong cầm lấy hộp bánh bích quy với các loại hình thù khác nhau, là khuôn mặt tươi cười, vừa thấy là biết Cố Tiểu Ngải vẽ xấu tới mức nào rồi.

"......"

Xấu cái gì......

Cô vốn là làm cho hắn vui vẻ, xem như là lời xin lỗi chuyện ngày hôm qua cho hắn uống thuốc ngủ.

"Cho tôi đi." Cố Tiểu Ngải mở ra bàn tay, nếu hắn chê xấu cũng không bắt buộc hắn ăn.

"Làm bánh bích quy cho tôi vì sao cho cô được?" Lệ Tước Phong hừ lạnh một tiếng, cắn một cái bánh bích quy mà hắn cho rằng rất xấu.

......

Tên này......

Cô tìm không ra ngôn ngữ hình dung hắn nữa rồi.

Điện thoại trên tay Lệ Tước Phong bỗng nhiên vang lên, Cố Tiểu Ngải tựa vào trên người hắn, chợt nghe bên trong truyền đến giọng tiếng Trung cứng ngắc của Angus.

"Lệ tiên sinh, có khách tới."

Tay Lệ Tước Phong cầm bánh bích quy cứng đờ, đáy mắt vẻ lo lắng, "Cố Tiểu Ngải, cô ở trong này chờ, tôi đi một lát."

Có khách tới?

Lệ Tước Phong vừa tới Đan Mạch mà thôi, có khách nào chứ?

"Vâng." Cố Tiểu Ngải không có hỏi nhiều, nhìn theo hắn rời khỏi phòng.

Cúi đầu nhìn qua, nửa cái bánh bích quy hắn cắn thừa bị để lại ở trên tủ đầu giường......

Lệ Tước Phong...... dường như có chút khác thường.

Không có nghĩ nhiều, Cố Tiểu Ngải tiếp tục lật xem quyển tiểu thuyết bằng tiếng Anh, Trên đó có lời chú thích của Lệ Tước Phong ghi lại rất rõ ràng, dường như chỉ cần liếc mắt một cái liền hiểu được ngữ pháp cùng câu cú trong đó.
Bình Luận (0)
Comment