Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch

Chương 157

"Vị tiểu thư xinh đẹp này, tôi có thể cùng cô nói chuyện phiếm không?"

Một giọng nói bằng tiếng Trung ngả ngớn chẳng đâu vào đâu đột ngột vang lên ở trong phòng.

Cố Tiểu Ngải ngồi ở bên giường kinh ngạc ngẩng đầu lên, chỉ thấy một thanh niên trẻ tuổi cao ít nhất 1m9 đứng ở cửa.

Một gương mặt khôi ngô tuấn tú, một mái tóc vàng dài được tùy ý buộc lên, mặc một áo sơmi màu nhạt cùng caravat màu sáng, mặc loại quần áo E.S cực kỳ sang quý.

Cả người lộ ra dáng vẻ lưu manh làm người ta không thích, mặt mày lại mang một khí chất cao quý, hai loại dáng vẻ này kết hợp thành một có vẻ rất kỳ quái.

Nhưng không thể phủ nhận, trông hắn rất đẹp trai.

Nhìn vị khách không mời mà đến này, Cố Tiểu Ngải lạnh lùng thốt, "Thật ngại, không thể."

Nghe được lời của cô, nam thanh niên chậc chậc ra tiếng, đi thẳng đến, "Tiểu thư thật sự là không đáng yêu chút nào."

......

Làm sao lại có thể tồn tại loại người không biết xấu hổ như vậy được.

Lại nói, nam thanh niên này...... Cùng Lệ Tước Phong có bộ dáng vài phần giống nhau, đặc biệt đôi mắt, đều là sâu không thấy đáy đen như mực.

Nhìn hắn càng ngày càng dựa vào, Cố Tiểu Ngải đề phòng xuống giường, "Anh muốn làm cái gì?"

Dứt lời, huyệt thái dương của cô liền bị để lên một cái gì đó lạnh như băng.

Nam thanh niên dáng vẻ lưu manh đứng cười ở trước mặt cô, "Tiểu thư xinh đẹp, như vậy là cô hẳn có thể cùng tôi chuyện phiếm chứ?"

Cô bị súng lục để trên đầu.

Cố Tiểu Ngải ngồi ở bên giường, thân mình nhất thời cứng ngắc không nhúc nhích.

"Anh là ai?!" Cố Tiểu Ngải lạnh lùng hỏi.

"Oa A......" Nam thanh niên phát ra một tiếng than sợ hãi, nói tiếng Trung cứng nhắc, "Tước Phong tìm phụ nữ rất thú vị, như vậy cũng không sợ hãi sao? Verygood!"

"......"

Cô đều đã sợ muốn động cũng không dám động, hắn nhìn không ra sao?

"Tiểu thư, cô tên là gì?" Không đợi cô trả lời, nam thanh niên lại bắt đầu tự giới thiệu, "Tôi gọi là Lệ Tước Tư, là anh của Tước Phong, cô có thể gọi tôi bằng tên tiếng Anh ——Richard."

......

Cố Tiểu Ngải kinh ngạc trợn to mắt, anh Lệ Tước Phong sao?!

Khó trách cô cảm thấy hắn cùng Lệ Tước Phong có điểm giống nhau.

Cô biết địa bàn chính của Lệ gia là ở châu Âu, nhưng như thế nào cũng không nghĩ tới mới ngày đầu tiên đến Đan Mạch, đã có người của Lệ gia tới cửa......

Còn dùng súng để trên huyệt thái dương của cô, Lệ Tước Tư này rốt cuộc muốn làm cái gì?

"À, tiểu thư, cô tên là gì?" Lệ Tước Tư cúi người xuống tiến mặt đến trước mặt cô hỏi, nét mặt rất là yêu khí, "Tôi phát hiện tôi có một chút yêu cô rồi."

Hắn đang nói cái gì chứ?

Chẳng lẽ, đàn ông của nhà họ Lệ không có người nào có suy nghĩ bình thường hết sao?

"Lệ tiên sinh, anh có thói quen dùng súng chỉa vào phụ nữ anh yêu sao?" Cố Tiểu Ngải lạnh nhạt ngước mắt lên nhìn hắn.

"Chậc chậc, tôi càng ngày càng thích cô rồi đó." Lệ Tước Tư nói tiếng Trung có chút khó khăn, khẩu súng lục nhỏ trên tay dọc theo huyệt thái dương của cô đi xuống, ở trên mặt cô vẽ vẽ, thở dài nói, "Nhưng đáng tiếc cô vì cậu ba mới đến đây, nếu không, tôi liền trực tiếp...... đem cô mang về nhà."

Họng ở trên mặt cắt tới vạch tới cảm giác làm cô thật không tốt chịu.

Cậu ba? Ý nói Lệ Tước Phong sao?

Lệ Tước Phong là tam thiếu gia của Lệ gia sao......

"Đứng lên đi, tiểu thư xinh đẹp." Lệ Tước Tư vỗ vỗ vào vai của cô, "Chúng ta đi xuống dưới lầu tìm bạn trai cô."

"......"

Cố Tiểu Ngải trầm mặc không nói gì.

Họng súng của Lệ Tước Tư vẫn nhắm ngay cô, một tay phụ giúp cô đi ra khỏi phòng.

Cầu thang của tòa thành là loại xoắn ốc, Lệ Tước Tư buộc cô từng bước một đi xuống cầu thang, còn chưa có đi xuống, Cố Tiểu Ngải liền nhìn thấy trong phòng khách đứng đầy người.

Lệ Tước Phong mặt không chút thay đổi ngồi ở trên sô pha, hai chân thon dài vắt chéo, đáy mắt lạnh lùng thâm độc.

Ước chừng có ba hàng người ngoại quốc đeo mắt kính đứng trước mặt của hắn, người người đều là cường tráng vạm vỡ, mỗi người trên tay đều cầm súng lục màu đen, tay đều đặt ở bên hông.

Như là thù địch với Lệ Tước Phong.

Đây là một bầu không khí nghiêm trang làm cho người ta hít thở không thông.

Cố Tiểu Ngải từng bước một đi xuống cầu thang, Lệ Tước Tư từ phía sau đột nhiên cao hứng giương giọng nói to, "hi, mybrother, I miss you very much!"

Tiếng Anh của hắn rất lưu loát.

......

Lệ Tước Phong lạnh lùng nhìn qua phía bọn họ, tầm mắt rơi vào trên người Cố Tiểu Ngải khuôn mặt đều đen đi, cả người lập tức từ trên sô pha đứng lên, trong mắt phụt ra sát ý, quát to, "Mẹ kiếp! Bỏ súng của ngươi ra cho ta!"

"Soạt ——"

Ba hàng người ngoại quốc đứng trước mặt hắn đồng loạt giương súng lên nhắm ngay Lệ Tước Phong.

"Em trai, tin ta đi, ta cam đoan không chạm vào người phụ nữ của em dù là một cọng lông!" Lệ Tước Tư lại bắt đầu nói giọng tiếng Trung cứng nhắc.

Không phải một cọng lông, là không chạm vào một sợi tóc gáy của cô......

Tên này mù tiếng Trung mà.

Không biết vì sao, từ khi bị Lệ Tước Tư buộc đi xuống lầu nhìn thấy Lệ Tước Phong, cô không còn sợ như vừa rồi nữa......

"Buông khẩu súng xuống!" Lệ Tước Phong lại quát một lần nữa, cả người lộ ra sự giận dữ.

"Em trai......"

"Mẹ kiếp!" Không để ý tới người anh này nói cái gì, Lệ Tước Phong đá mạnh một cước vào một người ngoại quốc trước mặt, từ trong tay của hắn đoạt lấy một khẩu súng, bắn thẳng hai cái vào trên đùi người ngoại quốc.

"A ——"

Người này này té trên mặt đất, trên đầu gối chỉ toàn là máu......

Tiếng súng rung trời.

Cố Tiểu Ngải bị làm cho hoảng sợ, đây là lần thứ hai cô ở ngay hiện trường có nổ súng thật, lần đầu tiên là ở sở cảnh sát vệ sĩ của Lệ Tước Phong đã nổ súng vào cảnh sát, mà lần này...... là Lệ Tước Phong tự mình nổ súng.

Thấy đồng bọn bị thương, đám người ngoại quốc cường tráng vạm vỡ kia cũng bị mông lung, cũng không dám nổ súng vào Lệ Tước Phong, người người nhìn về phía Lệ Tước Tư sau lưng Cố Tiểu Ngải, chờ đợi mệnh lệnh.

Cố Tiểu Ngải đứng ở trước mặt Lệ Tước Tư, đưa lưng về phía hắn, nhìn không thấy vẻ mặt của hắn, súng của hắn còn để ở trên gáy của cô.

Lệ Tước Phong đầy vẻ lo lắng, mắt nhìn chằm chằm Cố Tiểu Ngải, trên vẻ mặt tràn ngập vẻ tàn nhẫn.

Một lát sau, giọng nói của Lệ Tước Tư với dáng vẻ lưu ở phía sau Cố Tiểu Ngải vang lên, "Em trai, ta chỉ là theo lệnh của cha mới đến đây......"

Lời của hắn còn chưa nói xong, trong phòng khách lại vang lên hai tiếng súng vang dội nữa.

Lệ Tước Phong lại không có do dự bắn hai phát súng lên chân một người ngoại quốc khác.

"A ——"

Người ngoại quốc nọ kêu lên một tiếng ngã xuống đất liên tục kêu thảm thiết, máu tươi dọc theo đầu gối chảy xuống sàn nhà......

Thoạt nhìn thấy ghê người.

"Không bỏ súng ra, tôi sẽ giết từng người một!" Lệ Tước Phong hung tợn trừng mắt Lệ Tước Tư phía sau Cố Tiểu Ngải, giọng điệu hung tợn, tay cầm súng nhắm vào một người ngoại quốc khác nữa, tùy thời có thể bắn ra......
Bình Luận (0)
Comment