[Đồng Nhân Harry Potter] Màu Đen Màu Xám

Chương 119

Sau giờ học Thảo dược, chúng tôi từ nhà kính số 3 từng bước chậm rãi đến gần căn chòi nhỏ của Hagrid. Bên ngoài chòi không phải là người khổng lồ lai quen thuộc mà là một nữ phù thủy lớn tuổi.

Đám rắn nhỏ Slytherin chụm đầu thì thầm rồi bật cười, có vẻ chẳng ai ngạc nhiên vì điều này cả.

”Tớ đã nói rồi! Hagrid sẽ chẳng được dạy nữa đâu!” Draco nhìn đám sư tử nhỏ đang ngạc nhiên, giả bộ lắc đầu, lên tiếng, “Chẳng có được một Gryffindor nào có thói quen đọc báo sao? Merlin! Mỗi một Slytherin đều biết tầm quan trọng của việc nắm bắt tin tức kịp thời!”

”Công bằng mà nói…thật ra tớ không biết!” Tôi nhìn Harry đang giật mình mà hỏi giáo sư dạy thay, “Harry nhất định sẽ rất khó chấp nhận, dù sao thì Hagrid cũng là người bạn đầu tiên của cậu ấy mà!”

”Người bạn đầu tiên?” Draco hừ một tiếng, “Làm sao cậu biết?”

”Harry nói cho tớ biết! À…” Tôi nhìn cậu, nói, “Draco, tớ không biết rốt cuộc chuyện gì đã khiến cậu và Harry đối chọi gay gắt như thế. Tớ cũng biết cậu cố chấp đến mức nào. Chính vì vậy tớ sẽ không khuyên cậu giảng hòa với cậu ấy! Đồng thời, tớ nghĩ cậu cũng hiểu được, cho dù cậu có cảm thấy khó chịu đến thế nào thì sự thật tớ với cậu ấy là bạn cũng không thay đổi được!”

Draco nhíu mày thật chặt.

”Parkinson và Harry, chúng ta huề nhau!” Tôi vội vàng bổ sung, nở một nụ cười mang hàm ý ‘không cho phép phản đối’, “Đúng không?”

”Các trò đi qua phía bên này!” Giáo sư Grubbly Plank nói xong, dẫn chúng tôi đi ngang qua chuồng ngựa của Beauxbatons, bầy ngựa khổng lồ đứng đó, dựa sát vào nhau tránh rét. Chúng tôi đi về phía Rừng Cấm, dưới một gốc đại thụ ở bìa rừng là một con bạch kỳ mã.

”Merlin, nó thật sự là quá đẹp!” Các nữ sinh đều kêu.

Nó quả thật xinh đẹp cực kỳ, có một bộ lông với tuyết còn trắng hơn. Nó nhìn chúng tôi, ánh mắt đầy vẻ bất an, Nó bồn chồn gõ những móng guốc vàng xuống đất và ngẩng đầu mang theo cái sừng của nó nhìn chằm chằm chúng tôi.

”Các nam sinh lui ra phía sau!” Giáo sư Grubbly Plank lớn tiếng hô, “Bạch kỳ mã thích nữ sinh vuốt ve. Các nữ sinh tiến về phía trước, chậm thôi, cẩn thận lại gần nó, thả lỏng nào…”

Các nam sinh lùi lại một chút, còn nữ sinh chúng tôi bước lại gần để chạm vào bạch kỳ mã.

Bộ lông của nó quả thật rất mềm mại, lại rất ấm áp, mỗi nhịp thở của nó đều có thể cảm nhận rõ dưới lòng bàn tay. Cơ thể của nó là sự pha trộn giữa cứng rắn và co dãn. Cho dù đã kết thúc giờ học nhưng tôi vẫn còn cảm thấy cảm giác kỳ lạ này trên tay mình.

Đây mới là lớp học Chăm sóc sinh vật huyền bí chân chính!” Draco lười biếng nói. Khi nãy trong lớp học, cậu đã đưa tờ báo cho Harry xem và đã cười nhạo một hồi. Lúc này trông cậu rất thỏa mãn.

”Uhm...thật ra con người của Hagrid không tệ! Ông ấy quen thuộc với hầu hết mọi sinh vật trong Rừng Cấm!” Tôi lập tức nói. Nhưng lương tâm tôi không thể phủ nhận lời của Draco, “Nhưng quả thật ông ấy không thích hợp với việc dạy học!”

”Là vô cùng không thích hợp.” Draco nói.

Trung tuần tháng một là dịp đến làng Hogsmeade. Tôi không đi ra ngoài, mà yên ổn ở trong phòng Sinh hoạt chung xem một quyến sách mượn được trong Thư viện. Sau vài lần đi đến Hogsmeade, tôi chợt nhận ra đó cũng chỉ là nơi ở của phù thủy mà thôi, cũng chẳng có gì quá đặc biệt.

Qua hôm sau, lúc tôi đến Thư viện trả sách thì gặp được nhóm ba người Cứu thế chủ cũng đang ở Thư viện.

Tôi tìm Bà Pince để hoàn tất việc trả sách, lại tìm một quyển sách khác rồi đi đến ngồi đối diện với bọn họ.

”Các cậu đến sớm nhỉ?” Tôi nói.

”Cậu cũng đến sớm.” Harry nói. Weasley làm bộ không thấy tôi, đầu cúi thấp đến không thể thấp hơn, tựa như cúi rạp vào quyển sách.

”Sylvia!” Hermione ngẩng đầu lên từ một đống sách, vui vẻ nói, “Này, cậu có thể giúp Harry đó…”

”Chuyện gì?” Tôi hỏi.

”Là…” Harry do dự một chút nói, “Cậu có biết cách nào có thể giúp một người ở dưới nước trong một giờ không?”

”Có ai muốn lặn xuống nước sao?” Tôi nhìn nhìn bọn họ, hỏi, “Tớ cũng không biết chỗ cho thuê thiết bị lặn đâu…”

”Không, không phải thế…thực ra là…” Harry nói, “Tớ tìm được manh mối cho trận tranh tài kế tiếp! Cậu còn nhớ quả trứng vàng không?”

”Quả trứng vàng?” Tôi ngạc nhiên nói.

”Này Sylvia, cậu có xem trận tranh tài đầu tiên mà, phải không?” Hermione lớn tiếng thở dài nói, “Quả trứng vàng mà Quán quân đoạt được trong trận tranh tài đầu tiên ẩn chứa manh mối cho trận tranh tài thứ hai!”

”À…” Tôi cuối cùng cũng nhớ ra, “Tớ nghe nói sẽ nghe được tiếng kêu thảm thiết khi mở nó ra…”

”Đúng vậy!” Harry nói, “Tối qua, tớ đi đến phòng tắm của huynh trưởng. Sau đó thì phát hiện được nếu mở quả trứng ở trong nước, cậu có thể nghe được tiếng hát thay vì tiếng kêu thảm thiết kia…”

”Thần kỳ thật!” Tôi nhướng nhướng mày hỏi, “Nó hát cái gì?”

”Tìm chúng tôi ở nơi nghe được tiếng chúng tôi. Chúng tôi không thể hát được trên mặt đất…rồi thì chúng tôi lấy đi thứ mà bạn yêu quý nhất…vậy đó!” Harry nói, “Đoạn sau là muốn tôi trong vòng một tiếng đồng hồ có thể tìm lại, nếu không thứ đó sẽ biến mất!”

”Không thể hát được trên mặt đất?” Tôi nhíu mày.

”À…Myrtle cho rằng đó là người cá…”

”Myrtle?” Tôi kinh ngạc nhướng mày hỏi, “Hình như khi nãy cậu nói…cậu đến phòng tắm của huynh trưởng?”

”Đúng vậy!” Harry ho khan một tiếng nói, “Nhưng mà bọt xà phòng rất nhiều, tớ thề chị ta không thể thấy được cái gì.”

Tôi nhìn Harry, cậu ấy đang cố gắng giữ biểu tình của mình có vẻ tự nhiên. Nhưng thật ra tôi có thể thấy cậu ấy đang bối rối rõ ràng.

”Được rồi!” Tôi quyết định không dây dưa vấn đề này nữa, quay lại đề tài chính, “Người cá quả thật khá chính xác, chúng thích âm nhạc. Như vậy, chúng sẽ canh giữ ‘vật yêu quý’ của Quán quân, sau đó chờ cậu cướp đoạt về? Uhm…thật không dễ dàng gì, chúng dùng Đinh ba (Kích ba chĩa) làm vũ khí, có lẽ cậu sẽ cần đến thuốc giải độc…”

”Thực ra không cần chúng lấy Đinh ba tấn công tớ!” Harry khô khốc nói, “Chỉ cần ở dưới nước quá năm phút là tớ chết rồi!”

”Cho nên…?” Tôi nhìn đống sách vĩ đại phủ đầy bụi đang để trước mắt tôi, “Các cậu đang tìm cách để thở dưới nước?”

”Dùng thần chú Accio là được rồi!” Weasley không nhìn tôi, lớn tiếng nói với Harry, “Thần chú triệu hồi của cậu tốt như vậy thì hoàn toàn có thể gọi một thiết bị lặn của Muggle đến mà!”

”Không thể làm được!” Hermione quả quyết phủ quyết.

Weasley đỏ mặt.

”Sao chứ?” Cậu ta lạc giọng, “Tớ…tớ cảm thấy có thể mà…”

”Dụng cụ lặn đương nhiên tốt! Nhưng…” Hermione nói, “Từ thành phố của Muggle so với lâu đài Hogwarts thì xa hơn nhiều, tớ không nghĩ Harry có thể gọi nó đến.”

”Cậu không tin tưởng Harry phải không?” Weasley quả thực dường như cố ý đối đầu với Hermione.

”Thật ra thì tớ cũng không thể…” Harry do dự một chút. Nhưng Weasley rõ ràng không nhìn cậu ấy, cậu ta thở phì phì nhìn Hermione.

”Cho dù ma lực mạnh đến mức có thể gọi đồ lặn đến từ khoảng cách xa như thế nhưng cũng không đồng nghĩa với việc nó có thể vượt qua rào chắn pháp thuật của Hogwarts! Chưa kể vùng quanh đây cũng chưa chắc có đồ lặn! Còn có điều này nữa…” Hermione quả quyết nói, “Nếu cậu có nghe giảng ở lớp Luật pháp thuật, cậu phải biết điều này vi phạm vào ‘Quy ước quốc tế về việc giữ bí mật pháp thuật’.”

Weasley trừng mắt nhìn cô, tức giận.

”Cho dù cậu có thành công gọi về…” Tôi nói, “Tớ không nghĩ Harry có tài đến mức chỉ trong một giờ có thể học được cách thực hiện các thao tác lặn. Chắc cậu cũng biết muốn trở thành thợ lặn phải trải qua huấn luyện.”

”Ừ, đúng thế, tớ biết mà.” Harry chán nản nói.

”Nhưng cậu có thể tự mua một bộ.” Tôi nghĩ một chút rồi nói, “Cậu có khả năng mua được một bộ mà!”

”Tớ không mua được, Sylvia, “ Harry nhún nhún vai nói, “Trừ bỏ có thể đến làng Hogsmeade, tớ không thể ra khỏi trường, căn bản là không có tiếp xúc với dân Muggle.”

”Cậu không mua được, nhưng Sirius hoặc Lupin có thể mua giúp cậu!” tôi nói, “Bọn họ đều là giáo sư. Hơn nữa, họ tiếp xúc nhiều với Muggle.”

”Nhưng nếu sử dụng đồ của Muggle có lẽ sẽ làm Harry bị trừ điểm khá nhiều đó.” Hermione cau mày nói, “Đây là cuộc thi của phù thủy, tớ nghĩ các giám khảo sẽ muốn các Quán quân sử dụng pháp thuật hơn!”

”Cho nên phương án này chỉ dùng để dự phòng.” Tôi nói, “Hiện tại chúng ta nên tìm xem dạng ma pháp nào mới có thể đem lại hiệu quả như thế.”

”Nếu chúng ta có thể được học Biến hình cao cấp thì tốt quá!” Hermione thở dài nói, trong mắt tràn ngập mong chờ, “Đó là chương trình học của năm thứ sáu…”

”Hoặc là Animagi?” Harry nói, “Sirius học xong pháp thuật này vào năm thứ năm.”

”Này Harry…” Hermione nói, “Trong một tháng ngắn ngủi, cậu không thể hoàn tất việc học phép Animagi.”

”Được rồi, tớ chỉ nói thế thôi!” Harry chán nản nói.

”Sao không nghĩ đến ma được?” Tôi do dự một chút, “Harry, không phải cậu nói, cậu đang học cùng…ừ, giáo sư Snape sao? Cậu có thể hỏi giáo sư xem sao, có thể giáo sư sẽ biết cách nào đó đấy!”

”Hỏi Snape?” Harry trợn mắt há hốc mồm mà nói, “Không! Tuyệt đối không! Ông ấy sẽ chẳng nói cho tớ biết đâu!”

”Hỏi cái lão Dơi già đầy mỡ đó?” Weasley chán ghét nói, “Harry, lão ta còn muốn biến cậu thành ma dược hơn đấy!”

”Weasley, tôi nghĩ trong từ điển của cậu hoàn toàn không có hai từ ‘lễ nghi’ và ‘tôn trọng’! “ Tôi lạnh nhạt nói.

”Khi nào lão ta có thể công bằng tính điểm cho Gryffindor, nói không chừng hai từ đó sẽ có đấy!”

”Nếu trình độ của Gryffindor đa phần đều giống cậu…” tôi cười nhạo nói, “Cho dù người ôn hòa nhất cũng chẳng tìm ra lý do để cho cậu đâu, Weasley.”

Tôi bỏ mặc bộ dáng tức giận đến đỏ mặt tía tai của cậu ta, quay nhìn Harry, nhún nhún vai nói: “Được rồi! Tớ cũng chỉ tùy tiện nói thế thôi! Cậu cũng biết học kỳ này giáo sư cũng không làm khó cậu nhiều lắm…”

”Không làm khó nhiều? Sylvia.” Harry kháng nghị địa nói.

”Thì cũng có làm khó dễ cậu.” Tôi nhăn lại mặt nói, “Tớ nghĩ bây giờ chắc tớ đã thay thế vị trí ‘học trò được giáo sư Snape thích làm khó nhất’ của cậu rồi!”

”Sylvia!” Hermione nói, “Thật ra thì không giống nhau đâu! Giáo sư chỉ là yêu cầu nghiêm khắc với cậu thôi, không phải thích làm khó đâu!”

Weasley kinh ngạc há to mồm nhìn cô.

”Hermione!” Cậu ta oán giận ồn ào.

”Nghe được một Gryffindor đánh giá viện trưởng Slytherin như thế…” tôi nhướng mày nói, “…thật sự rất đáng ngạc nhiên!”

”Tớ chỉ là nói sự thật.” Hermione nói, “Có lẽ khi cậu hỏi thì có thể có được đáp án nhưng tớ không nghĩ Harry cũng được đãi ngộ như thế!”

”Tớ không tin giáo sư không biết là tớ hỏi giúp ai! Nếu tớ đi hỏi chắc chắn sẽ gặp họa.” Tôi cúi đầu suy nghĩ một chút, “Tớ cho rằng sử dụng bùa chú thì rất khó. Chưa kể bùa chú cần luyện tập rất nhiều, càng là bùa chú cao cấp thì lại càng luyện tập vất vả, với ma lực của một phù thủy mười bốn tuổi xác suất thành công lại càng thấp!”

”Cho nên?” Hermione nhướng cao mày.

”Vẫn là ma dược thì tốt hơn. Có lẽ trong Thư viện này sẽ có quyển sách nào đó chứa đựng công thức điều chế ma dược cho người sử dụng khả nằn thở dưới nước đấy!” tôi mỉm cười nói, “Rất nhiều công thức ma dược không thông dụng thú vị vô cùng!”

”À, có thể lắm…” Harry hơi hơi nhụt chí nói, “Một tháng tiếp theo đây, tớ chẳng những phải làm bài tập, còn phải đi theo giáo sư Snape huấn luyện riêng, có thể còn huấn luyện dưới nước lại còn phải tìm công thức điều chế ma dược nữa…”

”Này, không cần lo lắng đâu, Harry, “ Hermione vỗ nhẹ lên tay Harry, “Bọn tớ sẽ giúp cậu.”

”Cho dù không tìm thấy biện pháp để thở dưới nước cũng không sao!” tôi bổ sung, “Cậu có thể bỏ quyền tham gia!”

”Bỏ quyền tham gia…như vậy đồ vật mà tớ yêu thích nhất sẽ vĩnh viễn mất luôn…bài hát nói thế đấy!” Harry do dự nói.

”Cho dù là đồ vật yêu quý nhất nhưng không thể quan trọng hơn tính mạng của cậu được!” Tôi mỉm cười với cậu, “Không cần khiến mình chịu áp lực lớn như vậy! Cậu mới mười bốn tuổi, sẽ không ai vì thế mà trách cứ cậu! Tớ tin mọi người còn hy vọng cậu được bình an hơn. Chẳng qua…đồ vật mà cậu yêu thích nhất là gì thế?”

”Có lẽ là áo tàng hình…”

Tôi cười.

”Cậu có áo tàng hình? Thật tuyệt nha!”

Harry chán nản bổ sung: “Ba tớ để lại cho tớ.”

”Yên tâm đi! Có áo tàng hình cũng không phải chuyện gì lớn lắm!” Tôi nói,“Tuy rằng người bình thường cũng khó mua được nhưng vẫn không ít người có đâu!”

”Không ít?” Harry nghi hoặc nói.

”Ít nhất cũng không thể nói là hiếm.” Tôi thở dài một tiếng, “Tớ cũng muốn có một cái!”
Bình Luận (0)
Comment