[Đồng Nhân Harry Potter] Màu Đen Màu Xám

Chương 120

Việc huấn luyện Harry dưới nước vẫn chưa được bắt đầu, bởi giáo sư Lupin nói cho cậu biết việc sử dụng thiết bị của Muggle là không được phép.

Mà bọn mình lại không tìm ra được một câu thần chú hay loại thuốc nào giúp hô hấp trong nước. Thời gian qua nhanh ngày thi đấu thứ hai càng ngày càng gần, Harry càng ngày càng tỏ ra nôn nóng cùng lo lắng.

Cuối cùng sau một khóa huấn luyện, Harry ôm hi vọng nhỏ bé đến hỏi giáo sư Snape.

“Harry… Potter…, cậu bé vàng của chúng ta có lẽ đã hình thành thói quen có được sự trợ giúp của người khác, thế cho nên cho rằng đó là nghĩa vụ của toàn bộ phù thủy… Thật hy vọng lời từ chối của ta có thể sửa ý tưởng ngu xuẩn tột bậc của cậu. Có lẽ cha đỡ đầu của cậu sẽ nguyện ý giúp cậu, dẫu sao ai cũng biết anh ta vì con trai của bạn tốt thì cái gì cũng có thể làm, đúng chứ? Cút đi.” Harry đè thấp tiếng nói, bắt chước y hệt giọng điệu tê tê đặc biệt của giáo sư Snape, nhún vai: “Sau đó ông ta đuổi mình ra khỏi hầm.”

“Hả!” Hermione nhăn lại cái mũi nói còn tôi cười đến mức thắt lưng suýt nữa cũng không thẳng nổi. “Harry,” tôi khụ một tiếng “Trên thực tế tôi cho rằng ông ấy nói rất đúng.”

“Cái gì?” Harry kinh ngạc nhìn tôi.

“Mình nói, vì sao bồ không hỏi Sirius chứ?”

“Trên thực tế thì mình đã từng đề nghị với cậu ấy,” Hermione xen vào nói: “Thế nhưng Harry cho rằng đó là gian lận.”

“Gian lận? Harry, bồ vì sao lại nghĩ như vậy? Bồ có thể xin giúp đỡ với bọn mình, nhưng xin giúp đỡ từ Sirius thì lại là gian lận?”

“Ông ấy cũng là giáo sư.”

“Lupin cũng là giáo sư, Snape cũng là giáo sư, nhưng Sirius là cha đỡ đầu của bồ, Harry.”

“Đúng vậy,” Hermione nói, “Giống Bagman mới nói là gian lận.”

“Bagman?” Tôi nghi hoặc nói “Mấy bồ chưa từng nói qua.”

“Tụi mình đụng phải hắn ở quán Ba Cây Chổi trong Hogsmeade, hắn muốn cho Harry biết cách làm sao để qua hạng mục thứ hai.” Hermione nghiêm khắc nói “Bồ có biết không, ông ta không thể làm như vậy được, ông ta là giám khảo mà! Chỉ có điều sau đó lại xảy ra chuyện không thoải mái.”

“Chuyện không thoải mái?” Tôi nhíu mi.

“À… đụng phải người đàn bà đáng ghét Rita Skeeter! Harry vì cô ta đưa tin chuyện tình của Hagrid nên cùng cô ầm ĩ ta một trận.” Hermione liếc mắt nhìn Harry khiển trách. “Mình cho rằng vậy là rất lỗ mãng!”

“Hermione! Bồ cũng cùng cô ta ầm ĩ chứ không chỉ có mình.” Harry nói: “Vẫn nên cẩn thận một chút đi, kế tiếp cô ta nhất định sẽ đối phó bồ đó.”

“Đối với việc này mình vẫn không cảm thấy hối hận.” Hermione kiêu ngạo nói: “Cứ để cô ta đến đây đi, bố mẹ mình cũng không xem báo chí phù thủy.”

Phần chương cuối cùng của khóa học ma dược còn một tháng, giáo sư Snape đột nhiên nói: “Tiểu thư Hopper, bảy giờ tối đến phòng làm việc của tôi.” Tôi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn giáo sư Snape nhưng ông ấy dường như kiên quyết không muốn để lộ một chút ít tin tức cho tôi, mặt không biểu cảm nói: “Tan học.” Sau đó xoay người ra khỏi phòng học.

Draco tiến đến bên cạnh tôi, lo lắng nói: “Cậu lại phạm sai lầm nữa hả? Có phải đổ sai tỷ lệ nước của con đỉa không?”

“Tại sao bảo mình đi làm công thất thì nhất định là mình phạm vào sai lầm,” tôi theo trực giác phản bác lại, gần như sợ hãi nói: “Nói không chừng là vì mình làm dược tề rất hoàn mỹ.”

Blaise đang đi tới thì nghe tôi nói vậy liền cười ra tiếng còn Draco thì khó tin nhìn tôi: “Cậu cứ nói giỡn.”

“Cậu xem, mình thật cao hứng.” Tôi rầu rĩ nói. Ai cũng biết giáo sư Snape không phải là một người giỏi khích lệ học sinh.

Đúng bảy giờ tối, tôi đi đến cửa phòng làm việc của giáo sư Snape rồi khẽ gõ cửa.

“Vào đi.” Giọng nói của giáo sư Snape truyền đến.

Tôi đi vào thì thấy giáo sư Snape đang ngồi đằng sau bàn làm việc chấm bài. Sắc mặt của ông tuy rằng vẫn tái nhợt nhưng so với năm nhất thì khá hơn rất nhiều, đôi môi gắt gao mím lại.

Tôi thấp thỏm không yên nhìn ông cau mày phê chữa hết một phần bài tập, buông bút lông chim, đi đến một cái cửa nhỏ hình tròn trên vách tường.

“Theo vào trong.” Ông nói.

Tôi theo giáo sư Snape đi vào, kinh ngạc phát hiện sau cửa nhỏ tựa hồ là phòng sinh hoạt thường ngày khiêm thư phòng của ông. Ba mặt tường đều có những cái tủ cao đến trần nhà, bên trong bày chi chít những quyển sách thật dày. Một mặt tường khác có là lò sưởi trong tường, bên trong sạch sẽ đến mức một chút tro bụi đều không có. Đối diện lò sưởi là một tấm thảm trải sàn, trên thảm có một chiếc ghế sofa nhỏ, một cái bàn cùng cái ghế có tay vịn.

“Chờ chút.” Giáo sư Snape bình tĩnh nói. Ông ấy cầm lên một quyển sách trên bàn, ngồi lên ghế vịn đọc sách. Tôi dùng đôi mắt trông mong nhìn ông ấy, cảm thấy mình ngồi thực không thể an ổn. Đây quả thực rất quái lạ, giáo sư độc dược của tôi gọi tôi đến phòng làm việc của ông ấy chỉ vì cho tôi xem ông ấy đọc sách thôi sao?

Thời gian từng giây từng phút đi qua, đột nhiên lò sưởi trong tường toát ra một cỗ khói bụi mù mịt.

“Chết dẫm.” Cô gái vừa ho khan vừa sử dụng bùa làm sạch cho thân thể mình cùng sàn nhà nhưng tiếc là hiệu quả cũng không được tốt lắm. “Tro bụi trong ống khói tích góp từng tí mà dày như vậy thì chắc nó gần như chưa được từng sử dụng, đúng không?”

“Tôi cũng không thường bị… quấy rầy.” Giáo sư Snape vẫn ngồi ở chỗ cũ rút đũa phép ra cho cô gái một bùa chú làm sạch. “Ngoài ra, cô đến muộn.”

Tôi kinh ngạc đến mức tưởng chừng như muốn nhảy dựng lên. “Blaise.”

“Đường lưới bay gặp trục trặc, tôi không biết làm việc thiện lại có thể tốn nhiều thời gian như vậy.” Blaise hướng tôi lộ ra một cái tươi cười, giang hai cánh tay: “Con yêu.”

Tôi gần như vội vã chôn đầu vào ôm ấp của cô. Merlin ơi, gặp được cô tôi mới phát hiện mình rất nhớ cô.

Tôi dùng sức ôm cô rất lâu mới buông ra, tỉ mỉ đánh giá cô. Cô mặc chiếc áo choàng màu đen, đỉnh đầu đội mũ có gắn một cái khăn đen che khuất nửa gương mặt.

“Sao?” Cô mỉm cười vén khăn lên, cúi đầu nhìn bản thân: “Làm sao vậy?”

“Đây là lần đầu tiên con thấy mẹ mặc áo choàng phù thủy.” Tôi cảm thán không thôi. Nói xong tôi chú ý tới sắc mặt của cô có chút không khỏe: “Ý con là nhìn mẹ có chút mệt mỏi.”

“À, con yêu. Mấy ngày nay mẹ có chút bận rộn, con biết đó.” Blaise thở dài nói.

“Bận rộn?” Tôi thử thăm dò nói.

“Văn kiện và giấy tờ chồng chất vài năm của nhà Sadie.” Blaise hướng tôi thương cảm cười cười, “Mẹ phải đem chúng chỉnh sửa lại. Dù sao mẹ cũng là người cuối cùng của nhà Sadie.”

“À…” Tôi không biết nên nói cái gì. Đối với gia tộc Sadie tôi hoàn toàn không biết gì cả và cũng không có cảm tình gì, nhưng tôi biết đối với Blaise thì không phải như vậy. Có lẽ tôi vĩnh viễn cũng vô pháp lý giải tâm tình của Blaise. Hiện tại tôi chỉ có thể an ủi và cho cô thứ cô cần nhất: một cái ôm không có nghi vấn gì.

Chúng tôi ngồi xuống trên ghế salon.

“Sylvia,” cô nghiêng nghiêng thân mình về phía trước nói: “Thời điểm cuối kỳ mẹ sẽ đón con ở sân ga chín ba-phần-tư.”

“Con đã mười bốn tuổi, Blaise.” Tôi nói, “Cho dù mẹ không đi đón thì con nghĩ bản thân cũng có thể tự mình trở về.”

“Mẹ nghĩ con không thể đâu.” Blaise cười cười, “Chúng ta phải chuyển nhà.”

“Chuyển nhà?” Tôi kinh ngạc nói, “Khi nào thì? Chuyển đi nơi nào?”

“Vào mấy ngày nay, chuyển tới trang viên nhà Sadie.” Blaise nhìn tôi, bình tĩnh nói.

“A…” Tôi cảm thấy có chút mờ mịt. Tôi thanh thanh cổ họng nói: “Kỳ thật, con cảm thấy nhà chúng ta bây giờ có điểm nhỏ nhưng chúng ta đã làm cho nó trở nên thực thoải mái.”

“Thật vui khi nghe con nói như vậy, mẹ cũng hiểu được nó thực thoải mái. Nhưng mà…” Blaise lắc đầu, “Hiện tại mẹ còn có rất nhiều việc cần xử lý, nhưng con cú mèo thường xuyên ra vào sẽ làm người khác phát hiện mất.”

“Nhưng mà…” Tôi có chút do dự liếc mắt nhìn giáo sư Snape một cái. Tình hình kinh tế trong nhà đã có cải thiện nên chúng tôi sớm có thể chuyển ra khỏi cái gác xép nho nhỏ kia và đổi căn hộ rộng hơn một chút. Sau khi tôi biết Blaise theo đuổi giáo sư Snape thì tôi đều đoán nguyên nhân chính không đổi phòng ở vì nó cách nhà giáo sư Snape rất gần.

Giáo sư Snape dường như nhạy bén nhận ra ánh mắt của tôi. Ông cau mày, ngẩng đầu nhìn tôi với ánh mắt thâm trầm tối tăm.

Tôi hoảng sợ, vội vàng chuyển ánh mắt.

“Mẹ có thể dùng con cú mèo nói cho con biết, Blaise. Mẹ nói mình hiện tại bề bộn nhiều việc mà.” Tôi nói, “Bây giờ nhìn mẹ càng cần nghỉ ngơi thật tốt.”

“Mẹ nghĩ muốn thăm con. Không cần lo lắng cái khác, được không?” Blaise xoa đầu tôi, “Tới đây, nói cho mẹ biết con lại có chuyện gì muốn chia sẻ với mẹ nào?”

Chúng tôi hàn huyên thật lâu, nói chuyện lần đầu tiên cô nhận được văn kiện và giấy tờ thì luống cuống tay chân như thế nào, tại học kỳ này tôi có bạn mới. Xét thấy giáo sư Snape đang ở đây nên tôi không đề cập tới Harry. Khi chúng tôi nói chuyện phiếm thì giáo sư Snape vẫn ngồi ở ghế có tay vịn, trầm ổn lại bình tĩnh đọc sách.

Chúng tôi nói chuyện đến chín giờ thì tôi không thể không rời đi.

“Blaise, mẹ có thể đến thăm con thường xuyên được không?” Tôi không tha nói.

“À… chỉ sợ không được.” Cô thật có lỗi cười cười.

“Vì cái gì?”

“Nơi này là Hogwarts.” Giaos sư Snape khép sách lại nói, “Muốn thông qua phi lộ võng tới đây cần trải qua xin phép, sau đó hiệu trưởng có thư đồng ý. Có lẽ Dumbledore nên cấp một cái thư đặc biệt, nguyên nhân là tiểu thư Hopper nhớ mẹ.”

Blaise nhẹ nhàng nhu nhu cái trán giống như phi thường mệt mỏi lại tựa như thở dài nói: “Severus.”

Giáo sư Snape phun từ trong mũi ra một hơi rồi không nói gì nữa.

“Ồ, xin lỗi.” Tôi nói, “Con không biết chuyện tiến vào Hogwarts lại rườm rà như vậy.”

Mà chuyện rườm ra như vậy lại do người sợ phiền toái như giáo sư Snape làm, nguyên nhân vì Blaise muốn nhìn thấy con gái cô một chút.

Tôi gần như không khống chế được nụ cười trên mặt.

Giáo sư Snape tối tăm nhìn tôi làm tôi có lý do tin rằng nếu mình thật sự cười ra tiếng thì… có lẽ ông ấy sẽ giết tôi.

“Ừm… con phải đi rồi. Giờ cấm đi lại ban đêm, mẹ biết đấy.”

“Nghỉ ngơi sớm một chút.” Blaise đưa tôi đến cửa phòng làm việc.

“Mẹ cũng vậy, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.” Blaise mỉm cười nói.

Tôi quay đầu, nhanh chóng đi về phía phòng ngủ nhà Slytherin, thoải mái cười ngây ngô. Mặc kệ nói như thế nào, đêm nay làm cho tôi thở dài nhẹ nhõm một hơi đối với mối quan hệ giữa Blaise và giáo sư Snape. Bọn họ nhìn qua hoàn toàn không cần tôi lo lắng.

Các học sinh tựa hồ cũng đã đi ngủ, chỉ có một mình Draco chờ ở trong phòng nghỉ. Cậu ấy nhìn tôi kĩ càng: “Nhìn cậu trông rất vui vẻ.”

“Tất nhiên.” Tôi quay lại cho Draco một cái tươi cười sáng lạn.

“Không phải phê bình? Không phải cấm túc?” Cậu ấy hoài nghi nói.

“Draco!” Tôi bất mãn nói, “Cậu phải thừa nhận biểu hiện gần đây của mình không tồi đi.”

“Có lẽ.” Draco khiêu mi, “Vậy?”

“Mẹ của mình tới đây.” Tôi thấy ánh mắt Draco hiện lên sự thận trọng vội giải thích, “Không, không phải có chuyện gì không ổn. Mẹ đến nói cho mình biết chúng mình phải chuyển nhà, đến trang viên gia tộc Sadie.”

Draco ngạc nhiên nói: “Đơn giản là việc này? Chuyển nhà?”

“Đơn giản là việc này.” Tôi hướng cậu ấy cười.

Draco không chút để ý gõ ngón tay lên mặt bàn như có điều suy nghĩ.

“Như vậy… mẹ của cậu kế thừa gia tộc Sadie?”

“Hình như là vậy.”

“A…”

“Cậu đang nghĩ gì vậy?” Tôi kì quái nói.

“Không, không có gì.” Cậu ấy lộ ra mỉm cười thoải mái giống như trút được tâm sự, “Như vậy tốt lắm.”
Bình Luận (0)
Comment