[Đồng Nhân Harry Potter] Màu Đen Màu Xám

Chương 153

Sáng sớm trong nhà Black đã có những tiếng la mắng gào thét sau khi tấm rèm bị kéo ra.

Một tay chú Sirius Black đút túi quần, một tay gãi mái tóc dài rối tung, không quan tâm đi xuống cầu thang.

Lúc đi qua bức tranh, anh đứng lại.

“Chào buổi sáng, mẹ.”

Trong tranh là một bà trung tuổi vung vẩy đôi tay với móng tay dài sắc nhọn nhào đến khung tranh, nước miếng rớt xuống cằm, gào thét chói tai:

“Phá gia chi tử, sự sỉ nhục của gia tộc, sao ta lại sinh một nghiệt chủng như thế!”

Sirius Black nhìn bức chân dung mẹ mình, đôi mắt màu xám đầy bi thương.

Blaise cúi đầu, đang cắt bữa sáng của mình thành từng miếng nhỏ.

Tôi nhìn cô một cái, ra vẻ cực kỳ bình tĩnh đưa một miếng thức ăn vào miệng: “Uhm… Sáng sớm nay con nhìn thấy giáo sư Snape.”

Blaise lập tức bị sặc.

“A. Ừ,” cô cầm khăn ăn lau miệng, “À… chuyện này cũng có gì đáng ngạc nhiên đâu, đúng không? Con cũng biết bọn mẹ…”

“Con biết hai người đều là người lớn.” Tôi bổ sung lời cô muốn nói.

“Đúng vậy, đúng là như thế.” Blaise cười mỉm nói.

“Nhưng Blaise… thấy giáo sư của mình đi ra từ phòng của mẹ, đó là một màn kinh ngạc đến thế nào…” Tôi rên rỉ, “Con cực kỳ xấu hổ… A, con hận vì sao mình lại dậy sớm như thế!”

“Con yêu, mẹ tin rằng người xấu hổ không chỉ có một mình con…” Blaise nói.

“Ít nhất con biết người xấu hổ chắc chắn không phải là mẹ. Tối hôm qua con đi ngủ thì giáo sư Snape không ở đây… Chắc là nửa đêm đến rạng sáng, phải không? Thật là điên rồ… Con dám đánh cuộc, đây không phải là lần đầu tiên giáo sư qua đêm ở đây, đúng không?” Tôi tuyệt vọng lắc đầu, «A không, không cần nói sự thật với con, con không muốn biết chút nào. “

” A, mẹ đồng ý với con, mẹ luôn bất mãn với thời gian Severus tới chơi. “ Blaise nhún nhún vai nói, “ Ai muốn mỗi sáng tỉnh dậy lại phát hiện người yêu đã rời đi đâu chứ? “

Tôi trầm ngâm.

” Được rồi, mẹ… mẹ không cần băn khoăn quá mức đến cảm nhận của con hoặc là thẹn thùng đâu… Con có thể hiểu… giáo sư Snape có thể ăn sáng ở đây rồi hãy đi. “ Tôi kiên cường nói, “ Con cũng không phải là không thể chấp nhận được chuyện này. “

” Con yêu… Con phải tin tưởng, Severus không phải vì thẹn thùng… “ Blaise mỉm cười cổ quái, “ … Mới có thể rời đi khi trời chưa sáng. “

” A? Vậy thì vì cái gì ạ? “

“À,” Blaise cố gắng nín cười, nghiêm nghị nói, “Anh ấy nói, bởi vì bản thân bề bộn nhiều việc.”

“Được rồi.” Tôi tuyệt vọng nói, “Nếu con tin tưởng thì đúng là bị điên.”

Một giáo sư trong ngày nghỉ lại nói mình bận rộn… Được rồi, ông ấy là gián điệp nhưng chết tiệt, đến vị đại nhân đó cũng không gọi Tử Thần Thực Tử đến vào buổi sáng!

Thật đen đủi là chiều nay có chương trình học Bế quan bí thuật.

Lúc tôi và Hermione trao đổi ý kiến về một bộ sách, Harry mặt mũi xanh lè ôm bụng chậm chạp đi vào cửa, ngồi lên giường.

Cô con gái nhà Weasley nhìn cậu, khuôn mặt khẩn trương đứng lên hỏi: “Harry? Có cần chút sô cô la không?”

“Không cần,” Harry ghê cổ nôn khan, khuôn mặt đau khổ nói, “Có lẽ cả cuộc đời này mình không bao giờ có hứng thú đối với đồ ăn nữa.”

“Có chuyện gì vậy?” Hermione ngẩng đầu nói.

“Một ký ức liên quan đến đồ ăn… không tốt đẹp để nhớ lại.” Harry nói, “Thật tệ hại.”

“Vậy là… Cậu lại không thể chống lại Triết tâm trí thuật à?” Hermione cực kỳ nhạy bén nói.

“A! Lần trước mình gần làm được!” Harry tức giận kêu lên, “Ai biết được vì sao hôm nay Snape tấn công mãnh liệt như thế! Đó cũng không phải là lỗi của tớ!”

“Tớ tin rằng nếu Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy thì sự tấn công của ông ta còn mãnh liệt hơn cả giáo sư Snape,” Hermione không đồng ý nói, “Không nên thỏa mãn với yêu cầu thấp nhất, Harry!”

“Xin rủ lòng thương, Hermione, bàn chuyện này sau được không?” Harry với khuôn mặt dúm dó nói, “Tớ muốn ói…”

“Ừ… Quá trình học Bế quan bí thuật không làm cho mình thích thú được.” Tôi nói mơ hồ. Tôi đương nhiên biết vì sao hôm nay giáo sư Snape yêu cầu nghiêm khắc hơn…

Cảm ơn trời đất là tôi còn được coi là học sinh ưu tú khi làm bài tập và bài học, đối với Bế quan bí thuật thì tôi đã có cơ sở phòng ngự, tốc độ như thế cùng với kết quả cũng không thể làm cho giáo sư Snape soi mói gì được. Mà học tập một năm mà tiến độ của Harry còn kém tôi học hai tháng. Harry làm cho giáo sư Snape càng bực bội.

Mặc kệ như thế nào thì việc “giận chó đánh mèo” luôn là sở trường của giáo sư Snape… Mà người đó lại là cậu bé vàng của nhà Gryffindor.

Nhìn đồng hồ, tôi khép quyển sổ lại, cất nó cùng với bút lông chim vào cái túi của mình.

“Hôm nay không ngủ ở đây sao, Sylvia?” Hermione nói.

“Không, hôm nah trời vẫn còn sáng, mình vẫn về nhà được.” Tôi nói, “Giáo sư Snape nói hôm nay là buổi học cuối cùng của môn Bế quan bí thuật trong nghỉ hè này… Mai là sinh nhật mình, ngày kia mình sẽ thu thập lại đồ của mình.”

“Xin lỗi…” Harry nói, “Cậu biết là mình với Hermione bị nhốt ở đây, không thể nào mua quà cho cậu được…”

“Không sao, mọi người vẫn ở đây sao?” Tôi tò mò hỏi, “Sách giáo khoa năm thứ năm thì làm thế nào?”

“Cậu đã mua rồi, Sylvia?” Harry nói, “Danh sách các loại sách cần mua thì còn chưa phát đến tay bọn mình.”

“À… Mấy ngày trước mình đã nhận được thư.” Tôi nói.

“Vì sao thư của bọn mình đến trễ hơn cậu?” Hermione bất mãn nói, “Nếu có thể mua sách giáo khoa sớm… Trời ơi, lãng phí bao nhiêu thời gian chuẩn bị bài.”

“Tớ cũng không chuẩn bị bài mới mà, Hermione, nghỉ hè thì cậu không cần bận rộn như thế… Thỉnh thoảng nghỉ ngơi cũng rất tuyệt.” Tôi đeo túi lên lưng, “Mình về nhà đây. Tạm biệt.”

“Tạm biệt.”

“Tạm biệt, Sylvia.” Harry nói.

Ngày sinh nhật của tôi, tôi bị những tiếng cú mèo kêu làm tỉnh giấc.

Tôi ngồi dậy nhìn về cửa sổ, thấy nơi đó Gadda dựng lông từ con cú mèo mang tin tức biến thành đồ chơi, đang kêu gào với một con cú mèo lông màu nâu to hơn nó rất nhiều.

“Gadda!” Tôi trách móc, đứng dậy chộp nó vào trong tay, gỡ con cú mèo lông màu rám nắng, lại đút cho nó mấy miếng đồ ăn cú mèo.

Chim cú mèo duỗi cánh, bay qua cửa sổ ra ngoài.

Cái bàn gần cửa sổ đã để quà, tôi vừa xoa nắn Gadda vừa mở gói quà ra.

Quà năm nay còn ít hơn năm ngoái, cũng không có quà của Draco. Tôi biết đây là bởi vì cậu bị hạn chế tự do, tôi cảm thấy thất vọng.

Blaise tặng cho tôi một bộ lễ phục Phù thủy, bên cạnh đó bọn Blaise cũng tặng lễ vật.

Còn có một gói nhỏ… Tôi mở ra thì thấy đó là một cái chổi bay - là một cây chổi hiệu Nimbus giấc mơ của bao nhiêu cậu nhóc. Trên thiệp có ghi là “Xin lỗi đã bỏ qua con”, ký tên Sirius Black.

Tôi không nhịn được mà run rẩy. Chú ấy chắc không phải vì tôi đã từng nói với chú rằng tôi ghen tị oán hận chú ấy tặng cây chổi Nimbus cho Harry mà không tặng gì cho tôi nên mới mua món đồ này…

Tôi buộc phải đồng ý với lời nhận xét của giáo sư Snape với chú ấy. Đúng là cây chổi Nimbus vô cùng quý với giá trên trời, nhưng người vô cùng ngớ ngẩn mới có thể làm ra sự tình này - đưa một cây chổi bay cho một nữ sinh không có nhiều hứng thú đối với nó sao?

Bĩu môi, tôi mở gói quà cuối cùng ra.

Đó là một quyển bút ký độc dược đã được biên soạn lại, nội dung là các phương pháp điều chế và phối dược điển hình từ năm thứ nhất đến năm thứ năm.

Mỗi phương thuốc được miêu tả gần như hoàn mỹ, tôi dám đảm bảo, đây tuyệt đối là thứ các học sinh thi O.W.Ls mơ ước.

Nhưng nét chữ cùng với chữ ký làm tôi vô cùng kinh ngạc - Severus Snape.

Tôi không thể nào tin được nhìn nét chữ và chữ ký. Điều này tôi vẫn không thể nào tin được - giáo sư Snape tặng quà sinh nhật cho tôi! Chú ấy tặng quà sinh nhật cho tôi!

Rửa mặt xong, lúc tôi xuống lầu ăn điểm tâm, lại bị kinh hãi một lần nữa - giáo sư Snape nghiêm nghị đang ngồi ở một đầu bàn ăn.

“Mau ngồi xuống, Sylvia.” Blaise mỉm cười chào đón tôi, “Chúng ta đang đợi con - hôm nay Severus đến mừng sinh nhật con cùng với chúng ta.”

“Chào buổi sáng, Blaise…” Tôi cứng ngắc ngồi xuống ghế dựa, “… giáo sư Snape.”

Tôi thề là đã từng nói rằng “Chú ấy có thể ăn sáng ở đây” tuyệt đối không phải là lời nói xuông, nhưng hi vọng mẹ có thể cho con thời gian để chuẩn bị chứ… mẹ Blaise hành động thật nhanh nhẹn.

“Đây là do em làm… Severus, nếm thử đi.” Blaise đứng lên, nhiệt tình để cái đĩa trước mặt tôi và giáo sư Snape, «Em nghĩ anh sẽ thích. “

Tôi đâm đâm đồ ăn trên đĩa, nhìn trộm giáo sư Snape.

Giáo sư Snape nghiêm mặt nhìn chằm chằm vào đồ ăn một lúc, nhận lấy thức ăn rồi chậm rãi cắt nhỏ chúng ra.

… Có thể là thần kinh tôi quá mức nhạy cảm hoặc là tôi hiểu lầm, tôi cảm thấy trên người giáo sư có cảm giác “ Cam chịu “ nhỉ.
Bình Luận (0)
Comment