[Đồng Nhân Hp] Đại Xà Vương Không Ăn Thỏ

Chương 26

- Người chết không kể lại chuyện. Hay lắm. Một giọng nói trầm ổn vang lên trong phòng, trong bóng tối bước ra một người đàn ông, hắn ta cao, mặc một choàng áo choàng màu đen. Khuôn mặt tuấn mỹ lạ thường, chỉ tiếc ánh mắt hắn lạnh lẽo như hàn bằng ngàn năm. Thứ ánh mắt khiến người ta không sợ mà run. Chỉ tiếc là trên khuôn mặt hoàn hảo như tạc đó lại có một bên con mắt đã bị hủy hoại, ăn mòn trắng xóa, như một đốm lửa lan dần ra xung quanh. Hắn đứng đó, cầm cây đũa phép màu trắng với tay cầm là móng con phượng hoàng trên tay. Tao nhã khoang tay lại thành một điệu bộ như muốn xem chuyện hay.

Bên cạnh hắn là tên pháp sư mà Snape gặp trên sân trường, tên pháp sư Hắc ám bị đuổi khỏi Mahoutokoro, Neji Yagami. Thì ra hai kẻ đó là cùng một giuộc. Hắn lại là tay chân của Chúa tể Hắc ám. Snape giận dữ ném ánh mắt giết người về phía tên đó. Mà kẻ áo trắng kia thì chỉ trầm mặc đứng đó, tay đã sẵn sang đặt lên chuôi kiếm, đứng thủ thế sẵn sàng.

Tên áo đen với gương mặt lạnh như bước tới. Hắn bước qua cả làn lửa xanh mà không mảy may một chút hề hấn. Hắn vẫn từ từ từng bước nặng nề tiến gần lại Sabrina. Chính là cô bé này đây, người đã gợi ý hắn về việc hợp nhất những chiếc Horcruxs, hắn liền thử nghiệm trên cuốn sổ Nhật ký, thứ hắn vẫn luôn mang theo bên mình. Lần đầu tiên, hắn hoàn hảo cảm nhận lại được hơi ấm nơi đầu những ngón tay, một hơi ấm chạy thẳng vào trong tim hắn. Lần đầu tiên, hắn lại cảm nhận được nắng ấm và giá lạnh, những thứ từ lâu mà hắn đã không còn cảm giác. Vừa nãy khi được Neji báo tin nguy hiểm, hắn bèn Độn thổ vội vàng ngay tới đây. Đúng lúc chạm trán với lão già Dumbledore ở bên ngoài ngôi nhà. Hừm lão già Hồ ly, không gì là không biết, xuất hiện đúng lúc lắm. Nhưng hình như không có đúng chỗ. Chỗ đúng của ông phải là bên trong căn Lều hét kìa. Học sinh của ông đang gặp nguy hiểm đấy!!!

Nhưng lần đầu tiên, hắn đánh ngang tay với Dumbledore, trước kia hắn vẫn luôn không dám chắc về điều này, hai người đã từng giao đấu nhưng hắn cùng lắm là hai bên lực lượng ngang nhau. Nhưng giờ đây, sau khi hợp nhất linh hồn lại, hắn lại giao đấu với ông cụ có phần nhỉnh hơn một chút. Hắn chớp lấy thời cơ, nhanh chóng đánh bị thương thầy Dumbledore. Rồi chạy thẳng vào đây, vẫn chưa hết ngạc nhiên. Có lẽ, cô bé đó nói đúng?

Vừa bước vào hắn đã thấy một cảnh tượng kinh hoàng. Sabrina đứng đó, ánh mắt trắng dã, vô hồn, vô định. Bay lơ lửng trong không trung, làn lửa pháp thuật Hắc ám kia cũng được thực hiện không một chút run tay. Hắn có chút bất ngờ, có chút kinh phục.

Hắn bước gần lại cô, nắm lấy đôi vai cô mà kéo đi. Người kia như con búp bê vô hồn mà lướt đi trong không trung. Hắn kéo cô tới bên cạnh cái hộp gỗ. Mở ra, rút ra chiếc chìa khóa trông cũ kỹ mà dài ngoằng. Cả hai ngưới xoáy gió biến mất. Cái chìa khóa chính là một cái Khóa cảng. Nó không Một cảm giác xoay mòng mòng liên tục không ngót, như thể ngươi bật xả nước bồn cầu vệ sinh mà hút chặt ngươi đi mất, bọn họ đáp đất cái bịch. Trên nền được lát đã nhấp nhô, xung quanh đều là những bức tường bằng lá cao ngất trời, giữa bức tường ấy có một lối đi vào với tấm biển được treo trên chằng chịt dây gai: "Mê cung của Brook". Hai bên là hai con Gargoyle, cơn quỷ dơi đang cầm hai thanh kiếm chặn lối vào.

Sabrina lúc này đang đứng đó cùng Voldemort. Khuôn mặt cô không chút biểu cảm, khẽ nhếch miệng cười bằng cái giọng lãnh huyết: "Nếu ta không nhầm thì đây hẳn là mê cung của Brook đi. Cũng đúng kiểu của hắn lắm."

- Ta đọc được. Nam nhân kia vui vẻ cười, giống như đặc biệt hứng thú với dáng vẻ của cô gái, trong ánh mắt có một loại sủng ái, dịu dàng nói không lên lời. "Em biết?"

- Ta đương nhiên biết, còn biết hắn rất rõ nữa kìa. Sabrina vẫn đưa cặp mắt trắng vô hồn nhìn vào lối đi của mê cung.

Voldemort bước tới lối đi vào cùng cô bé. Bộ dáng thản nhiên.

- Ngài, có phải là chưa từng đọc truyện cổ tích bao giờ đúng không? Sabrina lạnh nhạt nói.

- Đúng vậy, mấy câu truyện cho trẻ con. Ta không thể tìm thấy chúng ở cô nhi viện, có chăng cũng chỉ là nghe những câu chuyện của Muggle kể lại. Còn truyện phù thủy thì chưa được đọc. Voldemort mím môi lại. Dáng vẻ không hài lòng.

- Truyện thần thoại, truyện cổ tích, truyền miệng, dưới nhiều cách kể khác nhau...chung quy lại cũng để chỉ một sự thật.

Con Gargoyle cất lên tiếng nói:

- Ta hỏi ngươi, ngươi có nên quy phục cái "vận mệnh phi lý" hay không? Hay là ngươi nghĩ nên phá hoại nó bằng vũ lực.

- Một cửa ải à? Xem ra chốt này anh phải đích thân lên sàn rồi?

- Đây chính là thử thách từ vị Chủ mê cung này, Tử thần Brook. Vậy nên việc giết chóc một ai đó không thể quyết định được điều gì đâu. Con Gargoyle còn lại lên tiếng. Chỉ thẳng mũi giáo vào đầu mũi của Voldemort.

- Quê hương của ta đã phải xảy ra chiến tranh và nó không khác gì địa ngục. Và để thay đổi điều đó, ta đã đến hỏi xin ân huệ từ Chủ nhân. Trong thế giới không hoàn hảo của Merlin, mọi thiện ý của chúng ta đều không thể giải quyết hết hoàn toàn những điều phi lý. Ta hỏi ngươi lại một lần nữa, ngươi có nên quy phục cái định mệnh phi lý hay không? Hay ngươi sẽ phá hoại nó bằng vũ lực? Ta hầu phục Chủ nhân, một trong người Thập giới, tín niệm của sự phẫn nộ và anh kiệt. Con còn lại lên tiếng.

- Thế nên ta sẽ không ngần ngại phá hủy nó đâu. Một ánh sáng trắng nhá lên. "Duro"

Con Gargoyle liền biến thành tượng đá, đơ cứng lại như đã chết. Rắc một cái, cái đầu dơi đang há miệng cũa nó gãy vụn.

- Mà ngươi không biết à, ngươi quá tự tin vào bản thân mình đấy, ngươi có ghét bản thân mình không? Sabrina vẫn đứng một bên lên tiếng.

Voldemort quay sang nhìn cô bé, ánh mắt lạnh lẽo. Nhưng ngay khi bắt gặp đôi mắt trắng dã đang mở ra vô hồn kia, hắn hiểu. Cô không nói đùa. Ngay lập tức con Gargoyle lại khôi phục bộ dáng ban đầu.

- Chúng là Linh thú. Sẽ không bị tiêu diệt trừ khi chủ nhân của chúng chết. Để đối mặt với vận mệnh bất công, thì không chỉ có hai con đường hủy diệt hay khuất phục...mà còn có thể cùng với đồng đội chia sẻ trách nhiệm với nhau. Đó là câu trả lời. Sabrina lên tiếng.

- Đây cũng là câu trả lời ta chưa từng nghĩ đến! Chấp nhận. Hai con Gargoyle đồng loạt lên tiếng. Thu cánh tay lại để lộ ra lối vào mê cung sâu hun hút đen không thấy rõ đường đi.

- Lumos. Voldemort nói. Trên đầu đũa phép hát tỏa ra một ánh sáng lớn chói lóa. Hắn dắt tay Sabrina đường hoàng đi vào bên trong.

Cứ lúc lúc là hắn lại phóng ra một hình nhân bằng vải bố lướt đi trước để mở đường. Thật may, cũng chính vì vậy mà bọn họ vượt qua được cái bẫy với tua tủa cung tên đang giấu sẵn bên trong lớp lá cây dày cả thước. Những mũi tên bắt phọt ra trong nháy mắt, đem con hình nhân trở nên lởm chởm như nhím.

"Protego." Voldemort vẩy đũa, một màn chắn vô hình màu bạc bao lấy hai người rồi nhẹ nhàng bước qua.

Cứ trái, rồi lại phải, ở đây không thể phát ra bùa Tìm đường, hay Bùa Định vị phương hướng, chắc là đã bị ếm. Voldemort thầm than trong lòng. Vẻ mặt vẫn rất kiên định, dắt tay theo Sabrina đi trước dân đường. Bọn họ ra khỏi mê cung thứ nhất, trước mặt liền hiện ra một con quái vật lông lá xù xì với thân hình cao lớn, nó có một cái lưỡi dài, vắt vẻo phun ra từng tiếng khò khè, mắt vàng rực. Miệng đầy răng nhọn mà tay của chúng thì dài loằng nhoằng, dàn móng tay vuốt nhọn đen sì đầy đủ trên đó. Một sinh vật hoàn hảo được sinh ra chỉ để xé xác con mồi của mình.

- Đây là một con Wendigo. Một con thú ăn thịt người. Nó đặc biệt thích thịt phù thủy đấy. Khi bắt được con mồi thì những con Wendigo không có thói quen kết liểu con mồi của mình ngay, thay vào đó thì chúng sẽ vờn cho đến khi nhhững người bị nó bắt kiệt sức vì hoảng loạn, vì chạy và sợ hãi bởi tiếng kêu gào kinh khủng của chúng. Nói không ngoa khi Wendigo chính là sự kết hợp hoàn hảo của tính cách hung bạo, khát máu kèm với sự tính toán, gian xảo của một kẻ đi săn. Rất phù hợp với ngươi đấy Voldemort. Sabrina chỉ vào con quái thú.

- Em ở yên đây. Ta sẽ đánh nhau với nó. Nói rồi hắn đứng chắn trước mặt Sabrina, bộ dáng hiên ngang. "Avada Kevadra!" Một ánh chớp xanh lè nhá lên. Bắn thẳng vào con Wendigo. Con vật chỉ vung đầu một chút nhẹ, nhanh chóng quay mặt lại kẻ vừa ra đòn. Quật tay một cái đánh thẳng Voldemort ngã vào bức tường dẫn tới mê cung thứ hai. Hắn đập người cái bịch, nặng nề ngã xuống, nhổ ra một ngụm máu. Rất nhanh đứng dậy khôi phục lại bộ dáng chiến đấu, trên khóe miệng máu vẫn đang nhỏ xuống.

- Tại cái thế giới bất công này, ngươi nên nghi ngờ cái gì, tin tưởng cái gì? Ta là Pan. Tín niệm cửa sự giả dối và uy tín. Nếu ngươi nói dối trước mặt ta. Ngươi sẽ ngay lập tức hóa thành đá. Nói rồi con quái vật giơ bàn tay dài ngoằng ấy ra, thổi nhẹ. Một lớp băng lập tức bắn ra, chạy thẳng về phía Voldemort.

- Incendio. Hắn gầm lên. Con quái vật này có thể tạo băng ư, hắn thầm nguyền rủa. Một ngọn lửa lớn nhá lên, đem lớp băng đang trực chờ đâm xuyên da thiịt người kia tan chảy.

- Ngươi phải có câu trả lời cho thử thách này. Ngươi, chính là người bị vận mệnh trêu đùa nhiều hơn hẳn những người khác. Một kẻ bị đánh bại bởi vận mệnh. Ta không nghĩ ngươi sẽ trả lời được câu hỏi này của ta. Con Wendigo tru lên, giơ hàm răng tua tủa răng nanh trồi ra hết cỡ, dớt dãi còn cahry thòng thòng. Sẵn sàng bộ dáng ăn tươi nuốt sống, chỉ trực chờ nhảy bổ vào tấn công Voldemort."Cô ta không nói cho ngươi biết vận mệnh của ngươi đúng không? Không nói rằng ngươi sẽ chết như thế nào đúng không?"

Hắn nhìn về phía Sabrina, lặng lặng chờ đợi câu trả lời. Câu trả lời từ một kẻ đã không còn để hắn vào mắt. Đôi mắt kia như không còn sự sống, không còn vẻ lanh lợi tinh nghịch mỗi khi hắn gặp. Đôi mắt đó đẹp lắm, hệt như bầu trời sao. Mà giờ đây lại vô cảm liếc về phía hắn.

- Ngươi phải tin ta.

- Nói!!! Voldemort mặt mày quỷ dị, ánh mắt hằn lên ánh sáng đỏ quắc.

- Nói ngươi đã biết tất cả ngay từ giây phút ngươi gặp mặt hắn đầu tiên đi, Sabrina. Hay ta phải gọi Công chúa Sabrina. Chủ nhân của Tử thần Brook. Kẻ làm chủ mê cung này. Kẻ đã giam giữ ta suốt 500 năm. Con quái thú liếc một cái nhìn hiểm ác về phía Sabrina. "Ngươi, kẻ tự xưng Chúa tể hắc ám, hỡi con người phàm tục kia, chính ngươi sẽ bị đánh bại chỉ bởi một thằng bé. Thắng bé mà ngươi đã vô vọng theo đuổi suốt 17 năm trời. Chính kẻ kia, kẻ nhận được một phần sức mạnh của ngươi. Kẻ sẽ kết liệu ngươi. Cả hai không ai có thể sống sót khi kẻ kia còn tồn tại." Còn quái thú lại tru lên cười sằng sặc thích ý.

- Ta muốn chính ta nghe em nói. Voldemort không kiên nhẫn.

- Đúng vậy. Sabrina thừa nhận.

- Hahaha, vậy là em đều đã biết, đã thấy được kết cục của ta ngay từ ngày đầu tiên. Thật chớ trêu. Hắn đau khổ nhìn Sabrina.

Con Wendigo lại giơ tay ra, nó nói: "Đây chính là quang cảnh của tương lai ngươi. Ngươi đã phải trả rất nhiều cho sự hi sinh nhằm tái chiếm Hogwarts, giết chết đứa trẻ định mệnh. Tuy nhiên, ngươi lại không giết chết được nó. Trái lại 7 phần Trường sinh linh giá đều bị hủy. Nó dẫn ngươi tới sự suy đồi, chưa hết, sự thất bại của chiếc ghế vương vị đã kéo ngươi tụt xuống."

Trước mắt Voldemort hiện lên trận chiến tại Hogwarts, hắn đang đứng đó, giao chiến với một đứa trẻ với cái trán có chiếc sẹo hình tia chớp. Hắn tung đòn nhằm đoạt mạng đối phương, đứa trẻ kia chỉ hét lên vỏn vẹn: "Giải giới". Vậy là hắn bị phép thuật phản phệ, bắn ngược trở lại, ánh mắt vô hồn, ngã xuống trong im lặng.

Hắn tỉnh lại, mồ hôi nhễ nhại. Ở cổ họng như nghẹn phải cục than nóng bỏng.

- Nhưng sự bất hạnh của ngươi cũng do cái định mệnh phi lý tạo nên. Trong thế giới này, sựu bất hạnh luôn giáng xuống đầu những người vô tội một cách bừa bãi!!! Con quái giảng giải như một vị triết ra. Nó khoang tay sau lưng, lớn tiếng thét: "Ta sẽ ban phước lành cho những ai thực thi chính nghĩa. Và cũng sẽ giáng xuống sự trừng phạt những kẻ gây ra tội lỗi. Ta hỏi ngươi một lần nữa!!! Trong cái thế giới vô lý này, chúng ta nên nghi ngờ thứ gì và tin tưởng vào điều gì?"

Quệt đi vệt máu trên miệng, Voldemort rất nhanh lấy lại bộ dáng bìnhtĩnh, quắc mắt nhìn con quái vật, đáp:

- Ngươi không rhể chia sẻ sức mạnh của mình có với người khác. Ta đã từn chỉ tin tưởng vào chính bản thân ta, Hiện giờ ta đang nghĩ như thế đó. Hắn thản nhiên đứng đó, bộ mặt bình tĩnh, mỉm cười đắc ý.

- Vậy câu trả lời của ngươi là...? Con quái vật nhập nhừng, nhướn đôi mắt vàng khè của nó nhìn xuống Voldemort.

- Ngươi đã hỏi ta nên tin tưởng vào thứ gì mà? Tin tưởng vào những người khác ngoài bản thân. Vì trong khoảng thời gian được sống của mỗi người sẽ có rất nhiều sự thay đổi. Thế nên ta hãy tin tưởng vào những điều đúng đắn. Nhất là khi gặp vận mệnh "phi lý". Hắn mỉm cười đáp trả, nhếch khuôn miệng lên thành một vòng cung hoàn mỹ. Nghiêng đầu về phía Sabrina. Tiếp tục nói: "Phải tin tưởng vào một ai đó ngoài bản thân. Còn có lí do là vì khi tin vào đúng người thì trong cuộc sống sẽ có vô số thay đổi. Mặc dù chuyện đó cũng rất phiền phức. Hắn nghiêng mặt, một nửa đã bị cháy xém đến bạc màu hất mình ra ngoài ánh trăng.

- Thân là một Chúa tể, phải tuyên dương chính nghĩa và lãnh đạo phù thủy dũng cảm tiến về phía trước. Nếu chính nghĩa của vị vua đó xuất hiện sự mơ hồ. Vậy thì những kẻ dưới quyền mình cũng sẽ vì sự mơ hồ đó mà tan rã. Con thú lắc lắc bộ lông cứng ngắc xù xì của mình phân bua.

- Ngài có đảm bảo rằng chính nghĩa của ngài sẽ không bị giao động không? Ngài có thể không bất an tự hỏi rằng mình có đi sai đường hay không sao? Hay vì giờ đây ngài là Chúa tể Hắc ám rồi nên phần bất an kia của ngài đã được tháo gỡ? Tôi ngược lại muốn hỏi ngài đấy. Xin hãy trả lời đi, Chúa tể của ta. Sabrina nghiêng mình, bước tới bên cạnh Voldemort. Bộ mặt nghiêm đứng, ngước lên nhìn thẳng vào mắt hắn.

Voldemort trợn mắt, đứng đó nhìn cô bé. Một loại cảm giác rợn tóc gáy, hắn biết hiện tại chớ mà nên dây dưa với kẻ kia. Cô như thể một người khác, một kẻ mà hắn không quen biết. Nhưng hắn lại nguyện ý mà tin tưởng cô. Nói một câu không đầu không đuôi:

- Trước kia, từ lúc bắt đầu, ta đã mơ hồ đoán được bước tiếp theo nên làm thế nào mới đúng.

- Ý ngươi là vận mệnh? Sabrina cười lớn, giọng cười sắc lạnh xé gió mà cất lên khanh khách. "Thế nên ngài không tin tưởng ai kể cả bạn bè sao? Hay phải gọi bọn họ là tôi tớ, thuộc hạ của ngài?"

- Ta tất nhiên tin tưởng thuộc hạ của mình. Hắn hất tay lên, như nắm lấy cả đại cục trong lòng bàn tay trước mắt.

- Nhưng ngài lại cảm thấy thuộc hạ so với mình là sự tồn tại nhỏ yếu đúng không?

Voldemort nghe xong liền trợn mắt, gương mặt sầm xuống. Khóe miệng cũng đã kéo chếch xuống. "Chẳng qua mỗi người đều có vai trò riêng của mình." Đến lúc này thì đã đem cả hay bàn tay lên, chụm lại nhưu đang bê một khối cầu không khí. Chụm ra trước mặt. Trong lòng bàn tay hắn hiện ra một chiếc cốc với hai quai bằng vàng. Bên trên có một chôn chồn đang bám trên đó. Có khảm gia huy của Helga Hufflepuff. Hắn tiếp tục, chiếc cup tràn đầy máu. Rơi vãi ra bên ngoài, nổi bật trên nền vàng ánh kim.

- Sức mạnh không đủ thì sẽ thất bại ngay. Ý của ta là, khi thất bại thì sẽ kèm theo cái giá của nó. Nên ta thì không thể xem nhẹ việc đó được.

- Vì sao lại phải đem sức mạnh tập trung vào tay một người? Phân chia chúng cho những người khác chẳng phải cũng tốt sao?

- Vì sao ư? Là vì ta lo lắng bản thân có hoàn thành được vai trò của người lãnh đạo hay không mà bất an sao? Ta sẽ không đem sức mạnh đó chia cho ai cả. hắn lấy tay đập vào ngực, khuôn mặt nghiêm túc khẳng định.

- Chấp nhận. Lúc này con Wendigo tên Baal mới đứng ở một bên lên tiếng. Nó nghiêng mình cúi chào người rồi để lộ ra một tường gạch đá, bên trên là một chiếc của gỗ vòng cung đỏ thẫm. Bên trên khắc hình một ngôi sao tám bánh trên vòng tròn.
Bình Luận (0)
Comment