[Đồng Nhân Hp] Đại Xà Vương Không Ăn Thỏ

Chương 27

Chiếc cửa mở ra một chiếc cầu nhỏ xíu bằng gạch đá. Hai bên không có lan can hay dây khéo, nó chỉ vừa một người đi trên đó. Chiếc cầu dẫn tới một cái bục đá tròn đang lơ lửng trên không trung, bên dưới là tua tủa đá nhọn. Dài như những khoáng thạch nhọt hoắt đang đâm chúc xuống một biển lửa sâu không thấy đáy. Bên trên bục đá đó là một bộ xương người khô héo với cái đầu to đại bự, nó phình ra và bóng lưỡng một cách quá đáng. Một bộ xương trắng mặc áo Complet màu đen đã rất cũ kỹ, hắn đang ngồi cạnh chiếc đàn piano cũng màu đen. Đang lướt những ngón tay đầy xương trắng nhảy múa trên những nốt nhạc. Hắn chăm chú chơi nhạc hang say không để ý tới 2 người đã tới. Hắn nhún nhảy, gằn mình lên xuống theo tiết tấu nhạc mỗi lúc một mạnh mẽ. Hệt như một bài tiến quân ca cách mạng.

Hắn hát lên ngêu ngao, mở miệng nhìn thấy được cả hàm răng đang bám víu lấy khuôn lợi trơ xương:

- Hỡi chàng trai si tình, ngươi, kẻ hằng đêm đi vào giấc mộng người kia. Ngươi, kẻ sinh ra từ tình dược không hề biết đến tình yêu. Cũng chính ngươi, kẻ trầm luân rơi vào định mệnh. Ngươi, hãy cho ta biết, ngươi có nguyện ý chịu hiến tế mạng sống của kẻ còn lại. Để lấy được nơi ta, câu trả lời trái tim ngươi hằng ao ước nhất hay không???

Sabrina bước tới đi trước Voldemort. Vẫn nắm lấy tay hắn. Hai người không nói gì với nhau. Voldemort cũng bước đi, bàn tay đã lạnh ngắt.

Sabrina lên tiếng trước:

- Xin chào Brook.

Bộ xương với lấy chiếc mũ của nó trên mặt chiếc đàn, đội lên cái sọ bóng lưỡng. Đó là một chiếc mũ đỏ kỳ dị nhất mà Voldemort từng thấy, nó cao, bên dưới vành nón là bờm bờm những đám lông đủ màu, còn đính thêm 3 bông hoa hồng màu tím cứ mổi lúc lại có một con mắt hiện ra trên đó. Chớp mắt đảo con ngươi đen lòm của nó ra nhìn về phía hắn. Lướt đi tới bên cạnh Sabrina, đưa cái mũi nay đã chỉ còn lại hai hốc xương xẩu nhọn hoắt nhô ra. Brook nhe hàm răng ra rít lên:

- Chủ nhân của ta. Hân hạnh được phục vụ.

- Người có sẵn sàng hi sinh mạng sống, chết vì người đàn ông kia không? Hắn tiếp tục, tỏ vể châm chọc. Hai bàn tay vỗ vào nhau, nhưng không óc tiếng bộp bộp nào hết mà chỉ có vài tiếng xạch xạch do xương va vào nhau mà tạo nên.

Sabrina đưa người về phía Voldemort. Cô kiễng chân, hai bàn tay nhỏ nhắn với ra, đem khuôn mặt của hắn lại gần với cô. Đem đôi môi mềm mại hình trái tim đang hé mở kia ra, để chạm vào môi hắn. Voldemort có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng của cô bé đang thả từng hơi nhẹ nhàng vào mặt hắn. Tim hắn đập thình thịch như thể nảy ra khỏi lồng ngực. Điệu bộ không thành ngục, gượng gạo cứng nhắc cúi xuống. Thì

Xạch!!! Một âm thanh xổn xảng vang lên, Sabrina đưa tay ra cầm lấy cổ tay của hắn. Đặt vào hai chiếc còn sắt nóng đỏ đang tự động trói hay tay hắn lại. Không thanh không động, cô đem hắn trói lại như vậy. Hắn nhìn cô, mở to con mắt đen láy vô cùng ngạc nhiên. Hắn không thể tin vào chính những gì đang xảy ra được nữa. Hắn, không dám tin.

- Xin lỗi! Nhưng chỉ là một trong hai ta thôi. Cô nói, đem những hơi nóng cuối cùng rời khỏi Voldemort. Bước nhanh qua mặt hắn.

- Hãy lấy linh hồn của ta đi.

- KHÔNG!!! Hắn gào lên. Hắn không thể chấp nhận sự thật ấy. Việc một trong hai người mới có thể đi tiếp. Hắn từng vì đạt được mục đích mà đã thẳng tay giết chết bao nhiêu người. Hắn cũng chỉ là không nhíu mày lấy một cái. Xuống tay gọn gàng, nhanh chóng, kẻ chết bất đắc kỳ tử không phải chịu đau đớn gì nhiều. Mà nay, hắn lại thấy lòng hắn đau đớn đến vậy. Hắn nhào lên, vươn đôi tay ra định thực hiện phép thuật. Nhưng không có gì xảy ra, chiếc còng như hút lấy hết tất cả sức mạnh trong hắn.

Hắn với tay, bắt lấy tay Sabrina. Giữ cô bé lại. Bằng tất cả sức lực của mình.

- Ta chỉ có hát vậy. Brook lại ré lên cười thất thanh. Hắn đưa hốc mắt trống không đang có hai con ngươi đỏ lòm trôi lờ lững trong đó về phía 2 người. Nói rồi hắn hất tay ra, một bên là hình ảnh Tom Riddle hồi nhỏ đang vật lộn đánh nhau với lũ trẻ trong cô nhi viện. Lên tiếng: "Ở cái thế giới bất công này, con người nên dựa vào ý chí của mình để sống?" Một bên tay còn lại là đám Tử thần thực tử đeo mặt nạ trùm hụp đang quỳ xuống dưới chân Voldemort, nghiêm mình tuân phục. Tiếp lời: "Hay là nghe theo sự dẫn dắt của người khác? Ta Tử thần Brook, tín niệm của tinh thần và con rối."

Không đợi Voldemort trả lời. Brook liền ngửa miệng, chúc đầu xuống, há hốc phát ra một luồng sóng âm thanh kinh khiếp bắn về phía Voldemort. Những luồn sóng như bão táp quật thẳng vào mặt hắn. Đau rát.

- Vi Gravitatis. Sabrina lạnh nhạt lên tiếng, đũa phép cũng không thèm động đậy. Không gian như thể bị bẻ cong, từng lưới đan xen nhau bằng những tia chớp vàng oằn mình đón lấy đòn tấn công của Brook.

Âm Ma pháp của Brook sẽ trực tiếp thâm nhập vào đầu. Hắn cứ qua lại giữa hai người, nhưng quỷ dị nhất, chính là hắn không nói ra một tiếng động nào.

- Hỏi là hỏi thế thôi, nhưng thực chất câu trả lời của Voldemort ngươi, ta đã biết cả rồi. Phải. Ngươi nhất định sẽ trả lời: "Mọi người nên sống theo ý chí của mình", phải không, Voldy?

Voldemort lúc này đã thoát ra khỏi chiếc còng sắt của Sabrina. Lắc lắc hai cổ tay, bộ dáng điềm nhiên đáp:

- Không sai! Mọi người cần phải sống theo ý chí của mình. Đó là điều ta học được ở Hogwarts.

- Hogwarts, thật hoài niệm làm sao. Brook lại bay vút lên không trung, mang theo bộ dạng của con yêu tinh Peeves, hú lên á..hà hà hà...

- Chính Hiệu trưởng Dumbledore đã dạy tôi, vì trên đời này không có ai là người đúng tuyệt đối. Tên Voldemort này, khi cần bày ra bộ dáng thành khẩn, khiến ngươi không thể không tin tưởng hắn, đem bản thân khiêm tốn thu lại, xuất chiêu mà nói: "Thế nên cho dù là có một đối tượng sáng chói đi chăng nữa cũng không thể để mặc mọi việc cho người đó giải quyết."

Hắn quả quyết, tận mắt nhìn thấy chính thảm kịch của một đời chính bản thân mình. Hiểu được lối làm việc tư tư một mình, độc lai độc vãng của hắn từ trước tới nay ra sao. Cuối cùng thì sao? Chẳng phải là vẫn bị Dumbledore phát hiện ra bí mật về Trường sinh linh giá, những cái Horcruxs cũng bị tiêu hủy từng cái một. Chết đi mà không toàn vẹn linh hồn như Sabrina đã từng nói với hắn ngày đầu hai người gặp gỡ đó hay sao.

Hắn thanh tỉnh hơn bao giờ hết. Hắn biết mình phải làm gì.

- Đúng vậy, cách sống như một Chúa tể Hắc ám của ngươi cũng không phải xuất phát từ ý chí của mình. Chẳng phải Gellert Grindelwald cũng nói y như ngươi đó sao. Ta không thực sự tin tưởng vào thành công của cái hệ thống đề cao thuần huyết, bài trừ Muggle này cho lắm. Nhưng ngươi biết đó...Ngươi chính là một sản phẩm mâu thuẫn đấy. Nếu ngươi bảo mọi người nên sống theo ý chí của mình. Vậy thì ngươi cũng phải sống theo ý chí của mình chứ? Nhưng ngươi lại chịu ảnh hưởng từ người khác.

- Ngươi nói đúng. Ta chịu ảnh hưởng bởi vận mệnh phi lý, lớn lên thì bị ảnh hưởng bởi Hogwarts, bởi Slytherin,...bởi lão Dumbledore...còn bị một người vừa mới gặp mặt lần đầu tiên ảnh hưởng sâu sắc. Ngươi nói rất đúng. Suy nghĩ của ta không chỉ thuộc về bản thân ta. Thế nhưng, con người chính là sinh vật vì tình cờ gặp gỡ người khác mà thay đổi. Voldemort nhìn về phía Sabrina mỉm cười. Bàn tay nắm chặt lại thành quyền.

Lại tiếp tục nói:

- Thế nhưng ta đã bị nhiều loại người ảnh hưởng, nên ta thay đổi, suy nghĩ của ta đã thay đổi. Trước đây, ta đạt tới đỉnh cao của quyền lực, có trong tay mình mọi thứ, những trận chiến không ngơi nghỉ cũng không đủ để lấp đầy nội tâm ta trong vô hạn thời gian. Vĩnh viễn trống rỗng. Hắn ngập ngừng, lặng im một lúc rồi mới tiếp: "Cuối cùng sự nhẫn nại của ta đã cũng đã chạm tới cực hạn mà bùng nổ. Giờ ta mới hiểu được, vì sao lúc đó ta lại có cảm giác đau khổ như thế?

- Thế vì sao...cậu lại cảm thấy đau khổ? Brook bay vút xuống, chìa ngón tay cái đầy xương ra, nhấc chiếc cằm tinh tế hoàn mỹ của Voldemort lên mà hỏi.

- Bởi vì tôi không thể cùng một ai đó gặp nhau, không bị ai đó ảnh hưởng, chưa thể gặp gỡ một ai thúc đẩy ta tiến hóa, lầp đầy nội tâm của ta. Voldemort mỉm cười nhắm mắt. Bộ dáng thập phần bắt mắt, hắn đứng đó như một pho tượng Hy Lạp cổ, từng đường cong hoàn mỹ của cơ thể lộ ra dưới lớp ào choàng đang bay bay trong gió.

- Không thể đi tiếp...không có cách nào thay đổi vận mệnh...so với chuyện đó thì còn gì đau khổ hơn?

Hắn bằng lòng với bi kịch mà nói. Nếu dù chỉ có một tia hy vọng thôi, liệu rằng người kia có thể thay đổi vận mệnh của hắn hay không???

- Nhưng ta là người vô duyên với cảm giác cô độc. Từ trước đến giờ đều chưa từng trải qua cảm giác đó. Nhưng ngươi nói về việc ngẫu nhiên gặp gỡ ngườikhác sẽ thúc đẩy mọi người tiến hóa đúng không? Đây là lần đầu tiên trong lịch sử, ta thảo luận với người khác ở cái Mê cung này về đề tài tiến hóa đó. Brook mỉm cười, lại tiếp tục lôi chiếc đàn guitar từ trong những chiếc sươn xường cong cong ra, gẩy đàn tình tính tang.

- Bởi vì cái thế giới này bất công, nên chúng ta mới tác động lẫn nhau, dần dần thay đổi, dùng chính ý chí của mình để sống. Voldemort mở mắt, nhìn thẳng vào con ngươi đỏ thẫm của Tử thần.

- Muốn bảo vệ gia đình, muốn bảo vệ bạn bè, muốn bảo vệ cộng đồng phù thủy, việc đó rõ ràng là không xấu. Hơn nữa là chuyện đương nhiên. Con người bất cứ ai sinh ra cũng có tình cảm. VÌ bảo vệ mọi thứ. Con người chính là sinh vật như thế. Từ vì bảo vệ gia đình lại thành giơ vũ khí lên chống lại cha, vì muốn bảo vệ Đại đế quốc mà bảo mẹ khởi binh. Đồng thời vì muốn bảo vệ nó, mọi người sẽ cùng nhau cầm vũ khí lên. Giấc mộng biến thành sự thật, lòng ôm chí lớn.

Nói rồi trên tay Brook hiện ra vô số các khung cảnh khác nhau, chạy lướt qua như một bộ phim. Voldemort thấy bản thân hắn ở đó, đang giơ cao cây đũa phép lên giết chết cha hắn cùng ông bà nội trong đêm tại Little Hangleton. Hắn còn thấy bản thân hắn đứng cùng một cô gái đẹp tuyệt trần cái mái tóc bạch kim đang tươi cười đỡ chiếc bụng lớn, hắn thấy hai đứa trẻ một trai một gái đang chơi đùa với nhau. Đứa con trai bộ dáng trong y hệt hắn ngày nhỏ đang giơ đũa phép lên cao trước ánh mắt ngưỡng mộ của cô bé gái.

Ánh mắt Voldemort đỏ sọc, vẻ tối sầm thâm tím che khuật nửa khuôn mặt. Nơi đôi mắt nâu của hắn như có ngọn lửa đỏ thẫm nhai nuốt trong rực lửa địa ngục.

Brook giơ tay ra thành hình chữ thập rồi lộn ngược chúc đầu xuống, xoay tít mình như con quay. Cười khẽ hỉ hả:

- Chấp nhận. Để tránh cho con người hiểu rõ vận mệnh, bị hư vô dần xâm chiếm tâm hồn. Ngươi, kẻ được trao cho Cuốn sách Bóng tối, có thể lật đổ người quản lí "vận mệnh" hay không?

Rồi hắn trao cho Voldemort một quyển sách dày bằng da thuộc cũ kỹ, bên trên được chạm khắc những vòng quay đang đan vào nhau như xoắn ốc, tạo thành hình bông hoa lớn nhiều cánh. Ở tâm những hình tròn còn có các hành tinh đang chuyển động chầm chậm xung quanh một mặt trời nhỏ ở tâm đang bùng cháy dữ dội. Cuống sách Bóng tối được viết bởi vị thần cổ đại Chthon. Chứa đựng những tà thuật mà người dùng nó cần có cái giá phải trả và cả linh hồn của họ.

Voldemort nở nụ cười tự mãn, càng lúc càng tươi, dáng vẻ này có vài phần giống với phong thái lẫm liệt của chủ nhân, người Brook ta đây phục vụ đã 500 năm qua.

Đó là những thứ cuối cùng Sabrina nhớ, có người đang ôm lấy cô, áo choàng đen lờ mờ, hắn gào thét tiếng gì đó cô không thể nhớ rõ, bàn tay hắn run lắm. Khuôn mặt hắn từ từ khép lại dưới đôi mi đã nặng trĩu của cô. Từ từ ngất đi.
Bình Luận (0)
Comment