Đóng Vai Tình Địch, Tôi Bị Nam Chủ Coi Trọng!

Chương 17

Edit: A Uyển

Vừa dứt lời, nhóm người vây quanh Chu Đông tự động đứng sang hai bên chừa ra một con đường, Chu Đông ngẩng đầu một cái là có thể thấy một nữ sinh dáng người cao gầy ở cuối góc tường.

Người nọ đứng ngược nắng, hai tay khoanh trước ngực, không giống với hình tượng nữ sinh thanh thuần trong trường học, trên mặt trang điểm, ngũ quan phác họa càng thâm thúy hơn, con ngươi đen nhánh to tròn, dưới ánh nắng lập lòe ánh sáng. Không chỉ có như vậy, quần đồng phục trên người cũng được đặc biệt sửa lại, thu eo, lai quần cắt lên một đoạn dài, cả người từ trên xuống dưới lộ ra một loại... khí chất bướng bỉnh không an phận, khoe khoang vẻ đẹp vốn có.

Kiều Nhiễm.

Trong đầu Chu Đông hiện lên tên của nữ sinh.

Nếu Lục Lâm là đại ca của trường Thất trung, thì Kiều Nhiễm chính là đại tỷ.

Nam sinh thì có anh Lục, nữ sinh thì có chị Kiều, mỗi một người đều là nhân vật khiến cho thầy chủ nhiệm đau đầu.

Chẳng qua, hai bên bình thường nước sông không phạm nước giếng, tại sao hôm nay Kiều Nhiễm lại mang đàn em đến chặn người?

Chu Đông có chút hoang mang, nội tâm hoảng loạn, bên ngoài giả vờ bình tĩnh. Nói thế nào, hắn cũng là thủ hạ tay trái đắc lực của Lục Lâm, nếu mới lâm trận đã bị hù cho sợ chết khiếp, liền ném mất mặt anh Lục.

"Khụ khụ, chào chị Kiều." Hắng giọng một cái, Chu Đông đứng xa xa Kiều Nhiễm gật đầu một cái, lộ ra một hàm răng trắng tinh.

"Chu Đông?"

Kiều Nhiễm liếc một cái, giống như đang quan sát, đột nhiên đưa tay ngoắc ngoắc Chu Đông, "Lại đây. Tao muốn hỏi mày chút chuyện."

Nhìn xung quanh một chút, Chu Đông trong bụng sợ hãi, bước đến gần Kiều Nhiễm.

"Tao chính là muốn biết một chút... chuyện liên quan đến Lục Lâm." Nháy mắt mấy cái, Kiều Nhiễm hơi nhướng mày.

Biết ngay mà! Lại là một cô em bị anh Lục mê hoặc!

Nghe Kiều Nhiễm nói, Chu Đông trong lòng đoán già đoán non.

"Chị muốn biết cái gì?" Biết ý đồ Kiều Nhiễm đến, Chu Đông thả lỏng một chút. Không đánh nhau là được, những thứ khác, đều hỏi gì cũng được.

Trước kia cũng có cô bạn thầm mến Lục Lâm đi đường vòng tìm bọn họ hỏi sở thích của Lục Lâm, như là thích ăn gì, thích bài hát nào, thích chơi game gì... Chu Đông cảm thấy vấn đề của Kiều Nhiễm chắc cũng vòng lòng mấy câu hỏi trên.

Kiều Nhiễm đứng đối diện lập tức có hứng thú, Chu Đông đứng gần đó, nhìn thấy nữ sinh ánh mắt như tỏa sáng.

"Nếu như sau này Lê Nhan lại tới tìm Lục Lâm, mày nhất định phải báo cho chúng tao đầu tiên!" Kiều Nhiễm thậm chí còn chụp lấy bả vai Chu Đông, nâng cao giọng, có chút kích động.

Chu Đông: ???

Ôi mẹ ơi?!

Chẳng lẽ Kiều Nhiễm không chỉ để ý anh Lục, mà Lê học bá cũng muốn hốt?

Biểu tình Chu Đông trong nháy mắt trở nên sợ hãi, nhìn Kiều Nhiễm như nhìn tra nữ.

Quả nhiên chỉ trẻ con mới chọn lựa, người lớn như chị Kiều, muốn tất!

Chu Đông biểu tình phức tạp, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi một câu: "Chị Kiều, chị cuối cùng là thích anh Lục của tụi em hay là Lê học bá?"

Kiều Nhiễm cười không nói.

Ngay sau đó hắn phát hiện không chỉ Kiều Nhiễm, hắn chỉ hỏi có một câu, mà bảy tám nữ sinh chung quanh biểu cảm càng vi diệu.

Trên mặt không hẹn mà cũng lộ cả một... nụ cười của từ mẫu.

Chu Đông: ". . ."

Đám người này đầu óc tuyệt đối có vấn đề.

Có độc.

Kiều Nhiễm phất tay một cái, nữ sinh gần Chu Đông nhất hiểu ý, trên mặt vẫn đang cười ngọt ngào, trực tiếp lấy điện thoại mở một trang web đưa đến trước mặt Chu Đông.

Chu Đông nghi ngờ cầm xem, đó là một diễn đàn, giống như là học sinh trong trường lập nên, số người đang online còn không ít, bên dưới còn có mấy bài đăng và rất nhiều bình luận.

Ánh mắt lướt qua chủ đề ở đầu trang, da đầu Chu Đông nhất thời tê dại.

CP (Lê) Lê Tử Lâm (Lâm), học bá mỹ thiếu niên × tiểu nãi cẩu giáo thảo.

Lướt xem bài đăng mới nhất, chính là hình ảnh Lục Lâm và Lê Nhan hai người nhìn nhau trên sân bóng rổ, cả hình ảnh Lê Nhan chơi bóng rổ cũng có, còn tốt bụng để đồ họa fullHD, caption bên dưới là "Nhìn hình nói chuyện".

Không cần nói nhiều, đại ý chính là tự bổ não đi.

Đủ loại câu từ miêu tả để cho một cái trai thẳng như Chu Đông cảm thấy hôm nay lên mạng thế là đủ rồi.

Bình Luận (0)
Comment