Đóng Vai Tình Địch, Tôi Bị Nam Chủ Coi Trọng!

Chương 18

Edit: A Uyển

Chu Đông sau buổi chiều bị Kiều Nhiễm chặn lại phổ cập kiến thức ship CP, giống như được khai sáng một thế giới mới.

Thời gian CP Lê Tử Lâm thành lập cũng không lâu lắm, chính là từ lúc Lê Nhan chuyển đến trường Thất trung bắt đầu nhen nhóm, sau đó âm thầm mà nổi tiếng.

Nói thật, nhìn hai người họ đứng chung một khung hình thật sự vô cùng bổ mắt.

Hơn nữa, một người là học bá một người là giáo thảo, một người là mỹ thiếu niên thanh tuyển, một người là tiểu nãi cẩu bướng bỉnh, hai người lại là 2 cực nam châm trái ngược nhau, trong mắt hủ nữ, đây không phải là tình yêu oan gia ngõ hẹp điển hình sao!? Ngay cả mỗi lần Lê Nhan tận lực chặn đường Lục Lâm để trừ điểm kỷ luật, các cô ấy cũng ngầm hiểu đây là cách thức khác người của học bá để gây sự chú ý của crush.

Ngọt, cục đường này cắn thật ngọt!~ (*)

Bài viết trong diễn đàn cập nhật rất nhanh, thậm chí còn có không ít truyện đồng nhân(*) đặc sắc, Chu Đông một bên lo sợ uy nghiêm của Lục Lâm, một bên lại cảm thấy bị cảm giác kíƈɦ ŧɦíƈɦ lôi kéo hắn nhấn vào. Thời điểm lén lén lút lút đọc, làm adrenaline (*) tăng vọt, ngoài ý muốn... vô cùng kíƈɦ ŧɦíƈɦ.

Thật ra tình tiết không miêu tả trực tiếp, ngược lại rất mịt mờ, là một loại bí mật cấm kỵ đẹp đẽ, một số chi tiết, còn làm cho thẳng nam như Chu Đông có chút mặt đỏ tim đập nhanh.

Sau tiết tự học buổi tối, gió lạnh thổi qua tàn cây, Lục Lâm một tay xách cặp đi phía trước, một đám nam sinh choi choi đi theo sau. Chu Đông ngẩng đầu cẩn thận nhìn ngó sắc mặt Lục Lâm, thấy Lục Lâm thần sắc buông lỏng mắt nhìn chằm chằm phía trước, Chu Đông cũng có chút buông lỏng, bước chân bất tri bất giác chậm lại, trong chốc lát liền tụt lại phía sau đoàn người.

Một mình ở phía sau, trong lòng Chu Đông cũng có chút ngứa ngáy, ban ngày còn chưa có xem xong bài viết đó, vào lúc này nhân lúc mọi người không chú ý, Chu Đông trộm cầm điện thoại vào diễn đàn tiếp tục đọc.

Ánh sáng chung quanh có chút tối, ánh trăng xám bạc sáng trong như nước, trong không trung đâu đó còn có tiếng côn trùng kêu, Chu Đông cúi đầu lướt điện thoại, bất tri bất giác vô tình quên mất tình cảnh hiện tại, lúc đọc đến đoạn cao trào hô hấp cũng chậm lại.

"Mày đang xem cái gì vậy?"

Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên trên đỉnh đầu.

Trong lòng có ma, bị hù dọa một cái, trái tim Chu Đông muốn rớt ra ngoài.

Cứng ngắc ngẩng đầu, Chu Đông đối mặt với ánh mắt dò xét của Lục Lâm, ánh mắt sắc bén lạnh lùng, trong nháy mắt trên trán nổi mồ hôi lạnh.

". . .anh, anh Lục, em đâu có xem cái gì đâu. . . Chỉ tùy tiện lướt xem tin tức thôi." Lập tức khóa màn hình điện thoại, sau đó thật nhanh nhét vào túi quần, Chu Đông cảm thấy thân thủ của mình chưa bao giờ nhanh đến như vậy.

Anh Lục đi xuống phía sau lúc nào?

Mới vừa nãy, chắc không nhìn thấy gì đâu...

Chu Đông trong lòng hoảng thành một đoàn.

Biểu tình biến hóa của Chu Đông bị Lục Lâm phát hiện, trực giác nói cho hắn biết chuyện này không đơn giản như vậy. Nhìn chòng chọc Chu Đông mấy giây, đáy mắt Lục Lâm càng sâu, bỗng nhiên đưa tay ra, hướng về phía trước.

"Điện thoại, đưa ra đây." Thanh âm nhàn nhạt không cho cự tuyệt.

Chu Đông bắp chân run rẩy, bàn tay cứng còng rút điện thoại từ trong túi đưa cho Lục Lâm.

"Mở khóa." Hơi nhướng mày, Lục Lâm nhìn màn hình điện thoại, thờ ơ liếc Chu Đông một cái.

! ! !

Chết chắc rồi, chết chắc rồi!

Nếu như bị anh Lục nhìn thấy nội dung bên trong điện thoại. . .

Chu Đông cảm thấy hôm nay chính là ngày tàn của bản thân.

Mồ hôi lạnh trên trán ngày một nhiều, mặc dù trong lòng kháng cự, nhưng dưới ánh mắt lành lạnh của Lục Lâm, Chu Đông vẫn là cẩn thận nhập mật khẩu mở khóa cho Lục Lâm.

Mở khóa thành công, tiếp theo chính là trang web Chu Đông mới vừa xem sơ qua, Lục Lâm ngón tay hoạt động, nhìn vào.

(*) truyện đồng nhân: là một loại truyện được sáng tác dựa trên bối cảnh hoặc nhân vật có sẵn

(*) cắn đường: hiểu nôm na là ship cp

(*) adrenaline: là một hormon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn

Bình Luận (0)
Comment