Đóng Vai Tình Địch, Tôi Bị Nam Chủ Coi Trọng!

Chương 19

Edit: A Uyển

Bóng đêm yên tĩnh, trên mặt thiếu niên vốn là biểu tình ngang ngạnh thờ ơ khóe miệng dần dần thu hồi độ cong, khí thế càng ngày càng hung dữ, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bài viết.

Chu Đông đứng chịu mũi sào cảm nhận được Lục Lâm đang đè lại tính tình, chân cũng mềm nhũn.

Hít, thật đáng sợ!

"Thật xin lỗi anh Lục, em sau này tuyệt đối không dám!"

Cúi người một góc 90 độ, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt (*), Chu Đông nhận sai rất nhanh nhẹn, chỉ là giọng nói có chút run rẩy.

Hắn hiểu rõ con người anh Lục, người khác nhìn thấy những thứ này chắc chắn sẽ tức giận không chịu được, Lục Lâm lúc này lại lạnh băng không cảm xúc, trong lòng đinh ninh đây chính là sự im lặng trước cơn bão, Chu Đông cảm thấy hắn hôm nay sợ khó sống sót.

Chỉ cầu, xuống tay nhẹ một chút.

Cúi người một lúc lâu, cổ Chu Đông cũng muốn tê, cho đến. . .

"Cho nên, mày hôm nay vẫn cứ xem cái này?"

Giọng nói lãnh lãnh đạm đạm không nghe ra cảm xúc truyền vào bên tai, Chu Đông theo bản năng kinh sợ rụt cổ, không trả lời.

Trầm mặc chính là trạng thái của Chu Đông lúc này.

Ánh trăng xám bạc, ánh sáng xanh từ điện thoại phản chiếu, mấy dòng chữ CP Lê Tử Lâm, Lê Nhan x Lục Lâm phá lệ chói mắt.

Lục Lâm khóe miệng khẽ cong, mắt phượng hẹp dài khẽ nheo lại, hỏi: "Hay không? Tao thấy mày đọc vô cùng vui vẻ."

"Không hay chút nào!!" Bản năng cầu sinh trỗi dậy, Chu Đông cật lực lắc đầu.

"Em đọc mấy bài đó. . . chỉ vì quan tâm anh Lục. . ." Vế sau nói ra nhỏ nhẹ vô lực, tựa như đến chính mình còn không tin.

Ánh mắt lay động, tầm mắt rũ thấp, không khí chung quanh lập tức an tĩnh lại, tiếng Chu Đông khẩn trương nuốt nước miếng vô cùng rõ ràng.

Hồi lâu, Lục Lâm ý tứ mở miệng.

"Không có lần sau, nếu lại để tao phát hiện. . .A a." Thanh âm Lục Lâm sắc bén lạnh lùng, sự chịu đựng trong giọng nói như kết thành băng, hai chữ cuối cùng nhẹ nhàng nói ra cũng rất có linh tính.

Nghe tiếng bẻ khớp tay trong trẻo kia, Chu Đông tiếp lời với tốc độ nhanh như chớp, chỉ sợ chậm 1 giây, cú đấm kia liền rơi vào người.

"Tuyệt đối không có lần sau, anh Lục, em đảm bảo là trai thẳng thật như vàng 24K, không hề hứng thú với mấy thứ đó!!"

Đầu có thể rơi, máu có thể chảy nhưng thẳng nam sắt thép không thể cong.

Chu Đông dám thề, bản thân không hề hứng thú với cái thế giới mới lạ đó, hắn chỉ là. . . Khụ, có chút tò mò.

Thật đó.

Đồng tử nâu nhạt mang sát khí của Lục Lâm quét qua một lượt từ trên xuống dưới Chu Đông, sau khi nghe hắn một hơi thề thốt khẳng định, chậm rãi thu hồi tầm mắt, khí thế áp bách kia cũng thu liễu một chút.

Bầu không khí cuối cùng không còn ngưng trệ, Chu Đông trong lòng lén thở một hơi.

"Hôm nay không đi quán net, đừng đi theo tao, cách xa tao một chút." Lục Lâm vểnh môi.

Tắt màn hình điện thoại, Lục Lâm tiện tay ném điện thoại trở về, Chu Đông tay chân luống cuống đón lấy, miễn cưỡng chụp được.

Lại ngẩng đầu, Lục Lâm đã rời đi rất xa, cặp xách tùy ý đeo ở đầu vai, quần đồng phục màu đen rộng thùng thình cũng không che được đôi chân dài hoàn mỹ, trong chốc lát liền đem Chu Đông ở phía sau bỏ xa.

Nhưng mà, Chu Đông lại không phát hiện, Lục Lâm lúc xoay người sắc mặt nhàn nhạt, tức giận trong mắt hòa hoãn đi rất nhiều.

Lúc đầu, khi nhìn thấy những bài viết kia lung tung miêu tả mờ ám giữa hắn và Lê Nhan, trong nháy mắt, hắn thật sự rất tức giận, giống như uy nghiêm của bản thân bị khiêu khích.

Bình luận bên dưới đều là tự bổ não, mở đầu là một tấm hình, kịch bản tiếp đó hoàn toàn là tự biên, hơn nữa hình ảnh mà bọn họ miêu tả, nhân vật chính lại là hắn và Lê Nhan, hai thằng con trai.

Lục Lâm muốn nghiến bể cả răng.

Mợ nó chứ!

(*) thức thời vụ giả vi tuấn kiệt - kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt: có thể hiểu là người có khả năng thích ứng, nhận ra sự thay đổi của thời thế để hòa nhập mới là anh hùng.

Bình Luận (0)
Comment