"Cút ra đây."
Biên Tẫn dùng sức lay mạnh bóng đen kia.
Hạ Lan Trạc nói với nàng, thế giới trong mơ do ý thức của ngươi mà sinh ra, ngươi đương nhiên là chúa tể của thế giới này. Vì sao có người cảm thấy mình ở trong mộng thân bất do kỷ, đó là bởi vì không biết mình đã lún sâu trong mộng.
"Chỉ cần ngươi xác định rõ mình đang ở trong mộng, như vậy ngươi liền có được năng lực khống chế thế giới này. Bởi vì ngươi chính là thần minh của thế giới cảnh trong mơ."
Biên Tẫn thầm niệm trong lòng, muốn thổi tan lớp sương mù phiền muộn dày đặc, để nhìn rõ dáng hình ẩn sau màn sương ấy.
Ngay sau đó, đất bằng nổi cuồng phong.
Màn sương mù dày đặc bị thổi tan tác.
Biên Tẫn gắt gao nắm lấy cổ tay bóng đen, muốn cho cuồng phong thổi tan bí ẩn lâu ngày đang làm nàng bối rối.
Bỗng nhiên, cuồng phong trở nên hỗn loạn, giống như một con dã thú mất đi đôi mắt, chạy trốn khắp nơi trong khu rừng nguy hiểm tứ phía.
Biên Tẫn là thần minh nơi này, nhưng nơi này không chỉ có một thần minh.
Tựa như có một phiên bản khác của nàng, khống chế được sự xao động trong thiên địa.
Màn sương mù dày đặc vừa tan đi một ít lại bắt đầu ngưng tụ.
Tụ lại trên người bóng đen, ngưng tụ thành hình người.
Biên Tẫn túm lấy đối phương, đối phương cũng túm lấy nàng.
Hai bên sức mạnh ngang nhau không phân cao thấp, trán và mu bàn tay Biên Tẫn dần dần nổi lên gân xanh do dùng sức.
Nàng dùng toàn lực, đây vẫn là lần đầu tiên từ khi nàng sinh ra cảm nhận được cái gì gọi là thế lực ngang nhau.
Trong màn sương mù dày đặc truyền ra giọng nói.
"Ngươi thật sự không biết ta là ai sao?"
Trước kia các nàng vẫn luôn dùng ý thức trực tiếp giao lưu, đây là lần đầu tiên Biên Tẫn nghe được thanh âm của đối phương.
Thanh âm đột ngột vang lên khiến lòng Biên Tẫn chấn động mạnh.
Thanh âm này......
Biên Tẫn có một khoảnh khắc thất thần, người trong màn sương mù dày đặc bỗng nhiên lỏng lực đạo, nương theo lực kéo của Biên Tẫn đột nhiên lao lên phía trước, một chân quét trúng bên hông nàng.
Chân dài làm tiên phong, chiêu này quá mức quen thuộc.
Thịch thịch thịch ——
Mấy cây liên tiếp bị Biên Tẫn đánh ngã.
Biên Tẫn chưa bao giờ cảm nhận được sức mạnh lớn như vậy đánh vào người.
Không biết bị đá bay đi bao xa, trong một đám cành cây lộn xộn vừa muốn đứng dậy, cổ họng đột nhiên bị bóp chặt.
Cảm giác nghẹt thở ập đến, Biên Tẫn co tay kia lại, dùng sức bẻ ra, đồng thời dựng thẳng thân trên, khuỷu tay trái đâm về phía màn sương mù dày đặc.
Màn sương mù dày đặc dường như đã đoán trước được chiêu số của nàng, nâng cánh tay chặn lại không ít lực đạo.
Chiêu này lại có đòn tiếp theo, khuỷu tay trái sau khi ra ngoài, cẳng tay lập tức bật ra, cư nhiên cũng bị tiếp được.
Biên Tẫn dùng một chân đá sương mù dày đặc ra khỏi khoảng cách an toàn, đối phương ngưng tụ sương mù dày đặc thành roi và mạnh mẽ quất về phía Biên Tẫn.
Kỳ lạ thay, Biên Tẫn dường như đã đoán trước được ý đồ của đối phương, đồng thời rút ra một chiếc roi dài từ bên hông.
Hai chiếc roi quất vào nhau, tạo nên một luồng gió mạnh hướng về phía rừng cây, sức mạnh khổng lồ khiến hổ khẩu của Biên Tẫn tê dại.
Roi dài như rồng uốn lượn, hai bên giao chiến từ rừng rậm đến một mặt hồ phẳng lặng.
Biên Tẫn tâm niệm vừa động, dưới mặt hồ vốn yên bình lặng lẽ xuất hiện một bóng dáng khổng lồ. Bóng dáng kia lay động tới lui tuần tra, với tốc độ kinh ngạc nhảy lên mặt hồ, trong nháy mắt phá nước mà ra.
Đó là một con cá, một con cá toàn thân trong suốt, chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấy bộ xương to lớn.
Con cá này hung tàn táo bạo, há miệng cắn mạnh về phía màn sương mù dày đặc.
Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, nó đã bị màn sương mù dày đặc ngồi lên người, ngoan ngoãn như một con thú cưỡi.
Con thú được tạo ra từ ý niệm cứ như vậy bị thuần phục một cách dễ dàng.
Một trận chiến đấu ngang tài ngang sức, tâm linh tương thông đã hóa giải tất cả, Biên Tẫn trong lòng hiểu rõ.
Không cần cuồng phong, một cơn gió nhẹ thổi qua, màn sương mù dày đặc tự động tan đi.
Biên Tẫn cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt đối diện.
Đó là khuôn mặt của chính nàng.
Đối diện với khuôn mặt chính mình, Biên Tẫn hô hấp ngưng trệ vài nhịp.
Sau đó, rất nhanh lấy lại bình tĩnh.
Biên Tẫn: "Ta sớm nên đoán được, hóa ra chính là ta."
Trong khoảng thời gian này, một ý thức khác đã từng xuất hiện, Thẩm Nghịch chắc chắn đã gặp qua, thậm chí đã giao tiếp, nhưng lại không hề nói cho Biên Tẫn biết.
Sau nỗi sợ hãi và chua xót thoáng qua, rất nhanh nàng đã có suy đoán mới.
Vì sao thân thể lại được chữa trị, vì sao Thẩm Nghịch lại im lặng không nói gì với nàng.
Từ đầu đến cuối, đều là chính nàng.
Cũng chỉ có chính bản thân nàng, mới có thể khiến Thẩm Nghịch giữ bí mật như vậy.
Mây trôi bồng bềnh, thế giới cảnh trong mơ của Biên Tẫn khôi phục lại sự yên tĩnh và thanh bình.
Một "Biên Tẫn" khác ngồi trên đầu cá, đang nhìn nàng.
Cảm giác khác hẳn so với việc soi gương, "Biên Tẫn" kia trước mắt có tư tưởng, có hành động và phán đoán của riêng mình, thậm chí còn biết nhiều chuyện hơn cả nàng.
Đôi mắt sâu thẳm kia còn tĩnh lặng hơn cả nàng, đọc không ra ý đồ, không thấy được cảm xúc.
Biên Tẫn chậm rãi cuộn roi dài lại, nàng biết là không dùng được.
"Kế hoạch ban đầu là trở lại thành Trường An, nhưng vì tội phản quốc, không muốn bị Lý Nhược Nguyên phát hiện chân tướng, liền dùng phương pháp cực đoan, khóa chặt ký ức. Chỉ có hoàn toàn không biết gì mới có thể không để lộ sơ hở. Chỉ có mất đi ký ức, mới có thể không để lại dấu vết, không bị Đại Lý Tự nhìn trộm, không cho Lý Nhược Nguyên biết được tất cả chuyện này."
Nói đến đây, Biên Tẫn ngước mắt nhìn người trước mắt.
"Vậy, vì sao nhất định phải trở lại thành Trường An? Thành Trường An cất giấu bí mật gì? Hay là, đã sớm đoán trước được thành Trường An sẽ bùng nổ Hắc khối Rubik?"
"Biên Tẫn" kia trầm tĩnh như thể đã biến mất, cũng không có ý định mở miệng trả lời.
Biên Tẫn hiểu rõ chính mình, không muốn nói thì không ai có thể cạy miệng nàng ra.
"Nếu những điều này ngươi đều không muốn trả lời, vậy ngươi có thể giữ im lặng. Ta chỉ có một yêu cầu, không được làm tổn thương nàng."
Không cần nhắc đến tên, các nàng đều biết "Nàng" này chỉ Thẩm Nghịch.
Đúng lúc này, "Biên Tẫn" kia mở miệng.
"Ngươi làm vậy mới chính là làm tổn thương nàng."
Đối thoại với chính mình rất thuận tiện.
Ẩn ý trong lời nói, không cần giải thích, cũng có thể hiểu ngay lập tức.
Ý của "Biên Tẫn" kia chính là, nàng yêu càng nhiều, lúc rời đi Thẩm Nghịch sẽ càng đau khổ.
Bầu trời quang đãng sụp xuống một mảng u ám, một tia gió cũng không có.
Tầng mây dày đặc tích tụ sấm chớp mưa bão khổng lồ, chớp giật, bất cứ lúc nào cũng có thể xuyên qua bầu trời, xé rách mặt đất.
"Ta sẽ không đi."
Đôi mắt Biên Tẫn phản chiếu ánh điện màu tím đang chờ phát động, bốn chữ này vô cùng kiên định.
"Biên Tẫn" kia quay lưng về phía lôi điện, trong đôi mắt giống nhau như đúc, lại là sương mù ảm đạm.
"Đã sớm mất kiểm soát." "Biên Tẫn" kia nói, "Ta vốn tưởng rằng ta rất hiểu rõ chính mình, cũng đã lên kế hoạch xong xuôi, duy nhất không tính đến A Diêu sẽ làm như vậy."
Biên Tẫn hỏi: "Không tính đến A Diêu sẽ cứu chúng ta ra khỏi Đại Lý Tự sao?"
Nói "Chúng ta" thật kỳ quái.
"Không, nàng sẽ."
Biên Tẫn: "...... Vậy đó là ngươi không ngờ tới, nàng sẽ cầu Lý Nhược Nguyên cuộc nhân duyên này."
Đối với chính mình mà nói "Ngươi", càng kỳ quái hơn.
"Biên Tẫn" kia không trả lời.
Biên Tẫn biết mình đã nói đúng.
Bởi vì Biên Tẫn cũng không ngờ tới Thẩm Nghịch sẽ làm như vậy.
Khi đó Thẩm Nghịch vẫn là người xưa 6 năm không gặp.
Lời thổ lộ bị từ chối, bị phạt quỳ gối trước sư môn, tiểu sư muội bị đánh mười roi tàn nhẫn.
Thẩm Nghịch có trách móc thế nào cũng là điều có thể tha thứ về mặt tình cảm, thậm chí bỏ đá xuống giếng cũng chưa hẳn là không thể.
Nhưng Thẩm Nghịch không hề oán trách, cũng không chọn bỏ đá xuống giếng. Nàng chọn cách kéo Biên Tẫn đang hấp hối từ mộ trở về, dùng mọi biện pháp để chữa trị cho nàng, dành cho nàng tất cả những gì tốt đẹp nhất.
Từ bỏ con đường bằng phẳng thênh thang, cùng Biên Tẫn đi trên con đường chông gai, đầy bụi rậm.
A Diêu, vẫn ngốc nghếch như vậy.
"Biên Tẫn" kia nói: "Không ngờ ngươi lại lún sâu như vậy."
Biên Tẫn hỏi lại: "Vậy còn ngươi thì sao? Thường xuyên chiếm đoạt thân thể ta để làm gì? Cũng chỉ là thờ ơ lạnh nhạt thôi sao?"
"Biên Tẫn" kia nhảy xuống từ đầu một con cá lớn, thản nhiên đến trước mặt Biên Tẫn.
Hai khuôn mặt giống nhau như đúc ở khoảng cách cực gần.
Biên Tẫn nhìn chằm chằm vào mặt mình, thoạt nhìn không có gì khác biệt, nhưng trong đôi mắt kia ẩn giấu sự sắc bén, trải qua ba năm tồn tại càng thêm sắc sảo.
"Biên Tẫn" kia nắm lấy tay Biên Tẫn, mười ngón đan xen, dần dần siết chặt hơn:
"Nhắc nhở ngươi một chút, đó cũng là thân thể của ta. Nàng cũng là thê tử của ta."
Mười ngón tay đan xen như hai dòng cát chảy, dần dần hòa quyện, hợp thành một thể, không còn phân biệt lẫn nhau.
Biên Tẫn muốn lùi lại, nhưng "Biên Tẫn" kia liền bám sát theo, trên mặt cũng vương chút cát sỏi bay về phía nàng.
"Biên Tẫn" kia nói: "Lý Nhược Nguyên không thể chống đỡ được lâu nữa, đáng lẽ mọi việc phải tiến triển thuận lợi, nhưng chuyện ngươi nên làm chưa xong, đã đi lệch khỏi kế hoạch, ta chỉ có thể hiện thân, kéo mọi thứ trở lại quỹ đạo."
Đôi mắt Biên Tẫn khẽ lóe lên, "Ngươi đang lợi dụng A Diêu?"
Không ai trả lời câu hỏi của nàng.
Biên Tẫn chợt nghĩ thông suốt một chuyện.
"A Diêu cũng là một trong những mục đích ngươi trở lại thành Trường An?"
Đất trời tối tăm, ngay cả gió cũng ngừng thổi, chỉ có tiếng chất vấn của nàng vang vọng.
Không ai cho nàng đáp án.
......
Lý Nhược Nguyên hít sâu một hơi, tỉnh giấc.
Tiếp theo là một trận ho khan trời đất tối tăm.
Khụ khụ, nàng phát hiện mình đang nằm trên đùi ai đó, tay người đó còn xoa nhẹ lên lưng nàng.
"...... A Phục?"
Đây là thân hình của một nữ nhân trưởng thành, nàng nghĩ là Hàn Phục.
Nhưng Hàn Phục chưa bao giờ ở trong tình huống không được nàng cho phép mà thân mật với nàng như vậy.
Người an ủi nàng thở dài.
"Rốt cuộc vẫn phải đi đến bước này sao?"
Thanh âm của nữ tử trưởng thành trầm thấp, mặc dù đang nói những lời ưu thương như vậy, nhưng vẫn kiên cường không chịu thua kém.
Chính là nữ nhân kia, kẻ luôn ẩn mình trong bóng tối.
Chính là tà ám dai dẳng như âm hồn không tan!
Lý Nhược Nguyên muốn đứng dậy, nhưng bàn tay trên lưng nàng chỉ nhẹ nhàng vu.ốt ve, như có súc mạnh ngàn cân, áp chế, khiến nàng không thể nhúc nhích.
"Ngươi, ngươi là ai? Ngươi rốt cuộc là ai! Lại dám vô lễ với trẫm như vậy! Người tới...... A Phục! A ——"
Miệng bị che lại, đồng thời đôi mắt Lý Nhược Nguyên cũng bị che lại.
Bàn tay che nàng lại rất kỳ quái, giống như một cơ thể máy móc biến dị, lạnh băng, to lớn, không giống hình người.
Người phía sau ôm Lý Nhược Nguyên lên, đối diện với chiếc gương cách đó không xa.
"Ngươi chắc chắn muốn biết ta là ai sao?"
Thanh âm nữ nhân dụ hoặc mang theo trào phúng.
Tim Lý Nhược Nguyên đập nhanh chưa từng thấy.
Mấy năm nay, kể từ khi lên ngôi, Đế quốc phải đối mặt với nhiều khó khăn, cả bên trong lẫn bên ngoài, biết bao nhiêu người mơ ước ngai vàng của nàng.
Thời cuộc biến động, mưu kế thâm sâu trong triều đình, hơn hai mươi năm qua, nàng đã phải đi trên ranh giới sống chết, chứng kiến quá nhiều cảnh chém giết, tranh giành quyền lực và những âm mưu xảo quyệt, thật đáng sợ.
Bất luận người này là ai, như thế nào có thể khiến đường đường là Thiên tử của Đế quốc Đường Pro sợ hãi?
Lý Nhược Nguyên nghĩ đến đây, liền nghe thấy người phía sau khanh khách cười ra tiếng.
"Thiên tử của Đế quốc Đường Pro, ha......"
Lý Nhược Nguyên vừa muốn đứng thẳng người, bỗng nhiên dừng lại.
Vì sao người phía sau này phảng phất có thể đọc hiểu được tâm tư của nàng?
Ngoài điện truyền đến tiếng bước chân.
Là Hàn Phục vẫn luôn canh giữ.
"Bệ hạ?"
Hàn Phục vẫn luôn không rời đi, nghe thấy trong điện truyền đến một trận kêu thấp bé, rồi đột nhiên im bặt.
Lo lắng bên trong xảy ra chuyện, nhưng Lý Nhược Nguyên đã nói, không có mệnh lệnh của nàng, ai cũng không thể vào quấy rầy nàng.
Ngay khi thanh âm của Hàn Phục truyền vào trong điện, bàn tay che mắt và miệng Lý Nhược Nguyên bỗng nhiên buông ra.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa nhìn thấy người trong gương.
Bộ dáng dữ tợn quái dị của người kia nhảy vào đáy mắt Lý Nhược Nguyên, khiến lòng nàng run lên vì kinh hãi.
Người nọ một nửa khuôn mặt còn giữ lại hình dáng con người, thậm chí có thể gọi là "Đẹp", mà nửa kia khuôn mặt giống như bị một sức mạnh cực lớn vặn vẹo đến biến dạng.
Mắt trái, nửa bên mũi, cùng sườn miệng, làn da và lỗ tai, thậm chí là thân thể, đều giống như bị hút vào lốc xoáy, xoắn thành hình lốc xoáy, hỗn độn lại xấu xí.
Loạn thể màu đen mọc lan tràn, nàng giống như một cái cây đã khô héo, mọc đầy cành lá hỗn độn, khô gầy như củi, âm trầm kh.ủng bố.
Đôi môi Lý Nhược Nguyên run rẩy, "Ngươi là dị thú?"
Nữ nhân cười, ghé mặt đến trên vai nàng.
Khoảng cách đến gương càng gần, ánh đèn càng tối tăm hơn, chiếu rọi nhiều hơn trên khuôn mặt.
"Dị thú? Ngươi không cảm thấy, chúng ta lớn lên rất giống nhau sao?"
Lý Nhược Nguyên hít sâu một hơi.
Rất giống......
Đúng vậy, rất giống, nửa khuôn mặt còn lại kia, giống hệt như nàng!
Giống đến mức như là cùng một người.
Một là khi còn nhỏ, một là dáng vẻ sau khi trưởng thành.
"Bệ hạ? Bệ hạ? Ngài có khỏe không?"
Hàn Phục vẫn đang gọi nàng.
Giờ phút này không có ai che miệng Lý Nhược Nguyên, nhưng nàng đã ở trong cực độ khiếp sợ mà không thể mở miệng.
Nỗi buồn kéo dài suốt bao ngày, bỗng chốc vỡ òa trong cơn mưa lớn.
Tiếng sấm nổ liên tục khiến Lý Nhược Nguyên phát run.
Nữ nhân thương xót ôm lấy nàng, xoa xoa đầu nàng, than thở:
"Hơn hai mươi năm, ta cũng luyến tiếc ngươi. Nhưng lò luyện đan đã hỏng, ta có thể làm sao bây giờ đây......"
Lý Nhược Nguyên còn muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên, một luồng thanh minh tràn vào ý thức mơ hồ của nàng, như thể có một sức mạnh vô hình đả thông mọi suy nghĩ.
Sức mạnh kia thao túng Lý Nhược Nguyên đối với bên ngoài cửa nói: "A Phục."
Hàn Phục: "Bệ hạ, đã xảy ra chuyện gì?"
Lý Nhược Nguyên: "Không có gì, vừa rồi không cẩn thận té ngã một cái......"
Giọng điệu của nàng rất vững vàng, nhưng bản thân nàng lúc này rõ ràng đang ở trạng thái cực kỳ hoảng sợ.
Trước kia nàng cũng từng có những ý nghĩ cực kỳ sinh động rõ ràng, luôn cho rằng đó là linh cảm.
Nhưng lúc này đây nàng bỗng nhiên tỉnh táo lại, hiểu rõ, không phải linh cảm, mà là có người đả thông ý thức của nàng, đang thao túng thân thể của nàng, sử dụng miệng của nàng, nói ra mỗi một chữ đều không thuộc về nàng.
Nếu nàng đã từng nhìn thấy Tần Vô Thương ở Huyền Nhật quốc thao túng ma chủng ở thành Trường An xa xôi như thế nào, nàng sẽ phát hiện, cùng lúc này nữ nhân phía sau thao túng nàng giống nhau như đúc.
Hàn Phục dừng lại mấy giây, nói: "Bệ hạ có bị thương không?"
Lý Nhược Nguyên muốn cho Hàn Phục tiến vào, ngay lập tức tiến vào bảo vệ nàng.
Nhưng trong miệng lại nói: "Ta không có việc gì."
Nữ nhân phía sau nằm ngang trên trường kỷ của Lý Nhược Nguyên, ăn điểm tâm của nàng, u sầu đầy mắt.
"A Phục, mật thám phái đến Huyền Nhật quốc thế nào rồi?"
Hàn Phục nghe thấy ngữ khí của Lý Nhược Nguyên vẫn bình thản như thường, ban đầu còn khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng câu hỏi tiếp theo của Lý Nhược Nguyên lại khiến nàng chau mày, u sầu hiện rõ giữa trán.
Hàn Phục nói: "Bệ hạ, một ngàn người đó ở cách thủ đô thành Huyền Nhật mười dặm đã bị tập kích bởi một sinh vật không rõ, sống chết chưa biết."
Lý Nhược Nguyên cười nhạt nói: "Xem ra ý trời đã định."
Lò luyện đan của nàng dù ở Huyền Nhật quốc hay ở Tĩnh An Hầu phủ, nàng đều không thể lấy lại được.
Ngồi phía sau nàng, nữ nhân hoài niệm những ngày tháng cùng Biên Tẫn quân thần một lòng.
Khi đó còn chưa hoài nghi Biên Tẫn, Biên Tổng đô đốc, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Một kẻ hèn mọn như Huyền Nhật, sao có thể sánh được với một phần chân của Biên Tổng đô đốc?
Đáng tiếc thay, không thể quay trở lại......
Nữ nhân với con mắt hoàn hảo kia chỉ rơi một giọt nước mắt.
Rồi rất nhanh, giọt nước mắt ấy biến mất.
Thậm chí còn chẳng kịp để lại dấu vết.
"A Phục, truyền ý chỉ của trẫm, triệu năm vị Vương gia khác vào kinh. Trưa ngày mai, trẫm muốn nhìn thấy bọn họ cùng với Vĩnh Vương xuất hiện tại Quảng Thiện Cung."
Hàng mày Hàn Phục nhíu chặt hơn.
Mệnh lệnh này quá kỳ lạ, nàng thậm chí nhất thời không đáp lại Lý Nhược Nguyên.
Cuối cùng, Lý Nhược Nguyên mang theo một tia ẩn ý cười nói:
"An Vương đã muốn đến, trẫm cũng không thể không gặp mặt nàng một lần."