Đốt Tình - Ninh Viễn

Chương 110

Giường của Đậu Toàn Cơ bị sập, báo lên trên thì được báo là phải hai ngày nữa mới có giường mới.

Các đồng liêu trong khu vực quản lý tò mò.

"Đậu đội trưởng, giường của chúng ta chắc chắn lắm mà, sao ngươi lại có thể ngủ sập được?"

Đậu Toàn Cơ: "Ừ, có một con mèo hoang từ cửa sổ bò vào, đánh nhau nên sập."

Đồng liêu nhất thời không nói gì.

Đậu đội trưởng tuổi còn trẻ, tính tình cũng thật không nhỏ, ngay cả một con mèo hoang cũng phải so đo cao thấp.

Giường chưa tới ngày, Đậu Toàn Cơ đành ngủ chung với Phòng Phán.

May mắn là máy lạnh đã sửa xong, giường đơn này cũng chỉ là hơi hẹp, không dễ dàng xoay người, nếu không thì còn bị nóng chết.

Là cộng sự, các nàng mỗi ngày đều ở bên nhau làm việc, lần đầu tiên chung chăn gối cũng không có gì xa lạ, ngược lại rất an tâm.

Hơn nữa Phòng Phán ngủ rất ngay ngắn, nằm xuống tư thế nào, tỉnh dậy cũng y nguyên tư thế đó, nửa điểm cũng không nhúc nhích.

So với Đậu Toàn Cơ hay xoay người, Phòng Phán chẳng khác gì người nằm thẳng đơ.

Đậu Toàn Cơ lại thích kiểu ngủ thẳng đơ của nàng, tiện cho mình điều chỉnh tư thế.

Khi làm nhiệm vụ, Đậu Toàn Cơ có độ tập trung rất cao, cơ bản không nói chuyện riêng, Phòng Phán muốn cùng nàng thảo luận chút về việc buổi trưa ăn gì cũng sẽ bị nàng xem thường, kèm theo một câu "Chỉ biết ăn".

Cũng chỉ có đêm khuya tĩnh lặng, lúc không ngủ được mới có thể trò chuyện đôi chút.

Chuyện của mình và Lý Tư, nàng đều kể hết cho Phòng Phán nghe.

Nghe được Lý Tư nói muốn cho nàng dọn đến phủ Tướng quân, Phòng Phán "Oa" lên một tiếng, mừng cho Đậu Toàn Cơ.

Đậu Toàn Cơ: "Ta không đồng ý."

Phòng Phán: "Phủ Tướng quân của Lý Tư lớn như vậy, lại có hộ viện, so với chỗ chúng ta an toàn hơn nhiều, sao ngươi lại không đồng ý?"

Đậu Toàn Cơ: "Ta với nàng không thân không quen, cứ vậy mà dọn đến ở, giống cái gì?"

"Không bằng trực tiếp thành thân luôn?"

Đậu Toàn Cơ không nói gì.

"Lý Tư là Tứ phẩm Kim Ngô Tướng quân, lớn lên đẹp, người cũng rất đáng tin cậy. Người xuất sắc như vậy, chắc hẳn có không ít người muốn cùng nàng thành thân...... Ngươi nếu còn do dự, bị người khác giành trước, thì đừng hối hận."

Lời này Phòng Phán khuyên rất cẩn thận, sợ Đậu Toàn Cơ ngại nàng lắm lời.

Nhưng lại không thể không nói.

Nữ quan Lệ Cảnh Môn, nhìn như mặc quan phục oai phong, đi đâu cũng hùng hổ, trên mặt uy phong, kỳ thật chính là một đám không phụ mẫu không nhà, như cỏ dại, chết thì chết, có đôi khi ngay cả linh đường cũng sẽ không tốn tâm bố trí. Mỏng manh một quan tài, sau khi chết không đến một tháng sẽ không còn ai nhắc đến. Sống như cỏ rác, chết cũng như tro bụi.

Ngẫu nhiên nhìn thấy những gia đình ấm áp đi qua trước mắt, các nàng đều sẽ trầm mặc nhìn chăm chú trong giây lát.

Đậu Toàn Cơ biết Phòng Phán là vì nàng suy nghĩ.

Lý Tư họ Lý, tuy là huyết mạch Quận vương Lạc Dương, nhưng có quan hệ họ hàng với Lý thị. Bất luận ai làm Hoàng đế, chỉ cần giang sơn này không đổi chủ, nàng đều là huyết mạch hoàng thất, tiền đồ không thể lường được.

Lý Tư tuổi trẻ đầy triển vọng, tính tình lại khiến người ta yêu thích, người nhớ thương nàng chắc chắn không ít.

Lúc trước Đậu Toàn Cơ cảm thấy Lý Tư là vì đồng tình với nàng mới tiếp cận nàng, lời này Đậu Toàn Cơ chắc chắn sẽ không đi hỏi Lý Tư, Phòng Phán lo lắng cho nàng, liều mình hỏi thử.

Lý Tư nói thích tính tình của nàng, lời này Phòng Phán cũng đã chuyển lời cho Đậu Toàn Cơ.

Đậu Toàn Cơ không trách nàng, lúc ấy thậm chí cũng chưa có phản ứng gì, Phòng Phán còn tưởng rằng nàng không nghe thấy.

Kỳ thật đều nghe thấy cả.

Đậu Toàn Cơ trở mình, quay lưng về phía Phòng Phán.

Đậu Toàn Cơ tự nhận mình lớn lên cũng chỉ có vậy, tính tình lại không tốt, bảo nàng giết người thì được, còn là muốn nàng yêu người, trong đầu nàng nghĩ không ra nên làm như thế nào mới phải.

Càng đừng nói làm sao đối xử tốt với thê tử của mình.

Nàng hoàn toàn không nghĩ tới cuộc đời này sẽ có "Thê tử".

"Lý Tư đối với ta căn bản không hiểu biết, chỉ là vài lần gặp gỡ mà đã muốn thành thân, đơn giản là nhất thời mới mẻ, nhiều lắm là cảm thấy ta tính tình mạnh mẽ, ở chung thì thú vị thôi. Nếu thật vì vậy mà trèo cao vị Kim Ngô Tướng quân này, đợi đến khi tình cảm mãnh liệt qua đi nàng không thích ta, thì ta đã thật sự thành trò cười."

Đậu Toàn Cơ trong lòng rối bời, nhắm chặt mắt, nhặt nhạnh vài câu rời rạc, không đầu không đuôi mà nói với Phòng Phán.

Sau khi nói xong có chút hối hận.

Cảm giác mình lo được lo mất, thật ngốc.

Phòng Phán hoàn toàn không chế giễu nàng, dùng ngón tay chọc chọc vào lưng nàng.

"Vạn nhất, nàng sẽ luôn luôn thích ngươi như bây giờ, để ý đến ngươi thì sao?"

Phòng Phán nói, khiến đôi mắt Đậu Toàn Cơ vẫn luôn nhắm chặt từ từ mở ra.

Phòng Phán lại nói: "Vạn nhất, sau này mỗi một năm nàng đều sẽ càng thích ngươi hơn một chút, vĩnh viễn nguyện ý bảo vệ ngươi thì sao?"

Đậu Toàn Cơ bị nàng nói tim đập có chút nhanh, một loại xúc động hướng tới ngực nàng, nóng hổi.

"Đừng nói nữa......"

Phòng Phán ha ha cười lớn.

"Thật ngại ngùng Toàn Cơ."

Đậu Toàn Cơ:......

Đậu Toàn Cơ xoay người một cái rồi véo mạnh vào hông Phòng Phán. Bị nàng véo cho tơi tả cả buổi, cuối cùng Phòng Phán đành phải xin xỏ: "Không dám, không dám!"

Hai người náo loạn nửa ngày, suýt nữa làm sập cả giường của Phòng Phán, cuối cùng mệt mỏi nằm song song.

Phòng Phán học động tác đấm trước đây của Đậu Toàn Cơ, đấm vào cánh tay nàng.

"Nghĩ nhiều như vậy làm gì, vô luận tương lai thế nào, giờ phút này vui vẻ chẳng phải là tốt sao?"

Đậu Toàn Cơ: "Thật muốn giống như ngươi, không có đầu óc."

Phòng Phán: ?

Phòng Phán: "Không phải chứ, ta an ủi ngươi, ngươi lại mắng ta?"

Đậu Toàn Cơ đá nàng một cái, "Hơn nữa, ta đi rồi thì ngươi làm sao bây giờ? Với cái tính thiếu suy nghĩ của ngươi thì chẳng bị người ta ăn hiếp đến chết à?"

Phòng Phán trầm mặc mấy giây, hỏi: "Ngươi lo lắng cho ta như vậy sao?"

Đậu Toàn Cơ đang muốn mắng nàng, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập.

Bước chân đến cửa phòng các nàng thì dừng lại, dường như có vật gì nặng rơi xuống, vừa lúc nện lên cửa.

"Đông" một tiếng trầm vang, vài giọt máu xuyên qua cánh cửa gỗ đã lâu không sửa chữa, bắn vào trong phòng.

Đậu Toàn Cơ và Phòng Phán liếc nhau, lập tức đi mở cửa.

Ngoài cửa, hai vị đồng liêu đang khiêng một người khác trên mặt đất.

Đậu Toàn Cơ thấy người bị khiêng miệng mũi đều là máu, sắc mặt tím tái, bộ dáng quỷ dị, liền hỏi:

"Sao lại thế này? Các người muốn khiêng nàng đi đâu?"

Hai người kia liếc mắt nhìn Đậu Toàn Cơ, không nói gì, tiếp tục khiêng.

Phòng Phán và Đậu Toàn Cơ cùng nhau ngăn các nàng lại.

Đậu Toàn Cơ sờ so.ạng mạch đập của người nọ, nói với Phòng Phán: "Đã chết rồi."

Phòng Phán môi mím chặt.

Đây là một cổ thi thể.

Đang nói chuyện, từ phía sau phòng ngủ lại khiêng ra một khối thi thể, hai người khiêng thi thể nhìn về phía Đậu Toàn Cơ, tiều tụy và chết lặng.

Hai cổ thi thể này, đều có sắc mặt tím tái, miệng mũi chảy máu, đúng là hai trong ba người không phục nàng trong đội, mấy ngày trước còn có chút tranh cãi với nàng.

Trong ba người đó còn lại một người, tên là Đan Anh. Ngày thường ba người này như hình với bóng, đi đâu cũng không rời. Lúc này Đan Anh từ phía sau tường ló ra một đôi mắt, kinh hồn táng đảm nhìn về phía này.

Đậu Toàn Cơ vừa chạm mắt với nàng, nàng liền rụt đầu lại, quay đầu bỏ chạy.

Đậu Toàn Cơ túm lấy cổ áo nàng.

"Ngươi giết?"

Đan Anh kinh hãi nói: "Sao có thể! Ta vì cái gì mà giết các nàng?"

"Vậy ngươi chạy cái gì?"

Đậu Toàn Cơ học theo bộ "Vấn tâm hổ thẹn" của Lý Tư, quả nhiên rất hiệu quả.

"Ta, ta sợ thi thể không được sao?"

"Là nữ quan Lệ Cảnh Môn, còn sợ thi thể? Được, ta ngày mai sẽ điều ngươi đến nhà bếp nhóm lửa nấu cơm, khỏi cho ngươi làm việc bên ngoài rồi ngất xỉu. Về sau ngươi coi như là nữ đầu bếp đi."

Nữ đầu bếp không có phẩm hàm, tiền lương tự nhiên càng ít ỏi, vừa mệt mỏi vừa nghèo.

Đan Anh: "Ngươi......"

Đậu Toàn Cơ tới gần nàng, một đôi mắt hung dữ như muốn ăn thịt người.

"Nói, rốt cuộc là sao?"

Đan Anh: "...... Chẳng phải là mỗi năm đều có người chết bình thường sao, năm nay đến phiên đội của chúng ta thôi."

Chết bình thường?

Miệng mũi đều chảy máu, còn có thể gọi là bình thường?

Hai người kéo Đan Anh đến phòng chứa đồ, đóng cửa lại, chất vấn:

"Cái gì gọi là chết bình thường? Ngươi gọi cái chết thảm thiết là bình thường sao?"

Đan Anh bộ dạng không muốn nói lắm, Đậu Toàn Cơ liền biết nàng biết nội tình, rút ra thanh đao điện mới chế tạo, chọc xuống bên người nàng.

Tia lửa điện lóe lên, khiến nàng run rẩy.

Đan Anh rụt vai nói: "Mỗi năm, mỗi năm đến mùa hè, Lệ Cảnh Môn chúng ta đều sẽ có một bộ phận người đột nhiên tử vong. Có đôi khi là lúc chấp hành nhiệm vụ thì đột nhiên phát bệnh, người không còn. Có đôi khi là nằm trong phòng, ngủ rồi chết luôn. Chuyện này các ngươi không biết sao? Mỗi năm đều xảy ra chuyện này, đương nhiên là bình thường."

Đậu Toàn Cơ đến Lệ Cảnh Môn không ngắn, thật đúng là lần đầu tiên nghe nói chuyện này.

Phòng Phán kéo tay nàng, Đậu Toàn Cơ hiểu ra Phòng Phán hẳn là có chút manh mối.

Đậu Toàn Cơ vỗ nhẹ cánh tay nàng, ý bảo lát nữa hai người riêng tư sẽ nói, giờ phút này tiếp tục hỏi Đan Anh:

"Vậy chuyện này là bí mật mà tất cả mọi người ở Lệ Cảnh Môn đều biết?"

"Cũng không hẳn, dù sao thì, là Đội trưởng đời trước nói với ta."

Ý là Đội trưởng trước đây của Đậu Toàn Cơ.

Khó trách Đậu Toàn Cơ không biết, trước kia nàng chỉ là một nữ quan cấp thấp, không tiếp xúc được với tin tức cấp cao.

Nhưng chuyện này chẳng phải rất kỳ lạ sao?

"Mỗi năm mùa hè đều sẽ có một bộ phận người đột nhiên tử vong? Chỉ là ở trong Lệ Cảnh Môn thôi sao?"

Đan Anh: "Cái này ta cũng không biết, bí mật trong Lệ Cảnh Môn sao có thể tiết lộ cho ta? Đại trinh thám, ngươi muốn điều tra thì phiền ngươi đi hỏi người khác đi. Hỏi thẳng Môn chủ ấy, nàng thương ngươi như vậy, nói không chừng sẽ nói thật cho ngươi biết đấy."

Đậu Toàn Cơ "Ồ" một tiếng, trầm mặt nói:

"Vậy ta hiện tại ngay tại chỗ đánh chết ngươi, cũng có thể nói là chết bình thường."

Đan Anh sắc mặt thay đổi, hoảng sợ ôm lấy chính mình.

Đậu Toàn Cơ một tay rút thanh đao điện ra, nàng sợ đến run rẩy.

Đậu Toàn Cơ thu thanh đao điện lại, lười hù dọa nàng nữa, ghét bỏ nói:

"Lệ Cảnh Môn sao lại có người vô dụng như ngươi."

Phòng Phán ở một bên nhỏ giọng nói: "Dựa vào bán cộng sự mới sống đến hôm nay."

Bị chọc trúng chỗ đau, Đan Anh liếc nhìn Phòng Phán một cái.

Đậu Toàn Cơ ánh mắt hung ác nhìn lại, Đan Anh không dám nói nhiều, vòng qua Đậu Toàn Cơ, vội vàng rời khỏi phòng chứa đồ.

Đậu Toàn Cơ kéo Phòng Phán đến phòng ngủ, đóng cửa lại, hỏi nàng: "Ngươi cũng biết chuyện này?"

Phòng Phán: "Cộng sự trước đây của ta chính là chết một cách khó hiểu như vậy."

"Miệng mũi chảy máu?"

"Ừ, giống nhau như đúc. Ta còn nhớ rõ nàng vừa vào hạ thì ho khan không ngừng, đến giữa hè thì có thể đỡ hơn, liên tục ba năm đều như thế. Năm nàng chết thì mãi đến ngày hè sắp qua, bệnh ho cũng không có bất kỳ dấu hiệu thuyên giảm nào, sau đó vào một buổi sáng nọ thì nàng đã chết. Lúc đó trường hợp cũng giống như hôm nay, miệng mũi chảy ra rất nhiều máu đen, chết khi nào cũng không biết, chúng ta đều ở phòng đơn mà, nếu suy yếu gần chết, muốn cầu cứu cũng không dễ dàng. Người xung quanh đều nói nàng là chết bình thường. Lúc đó ta cũng thấy rất quỷ dị, muốn hỏi vì sao chết thảm thiết như vậy cũng có thể tính là bình thường, nhưng tất cả mọi người đều giữ kín như bưng, không ai nói cho ta biết."

Lưng Đậu Toàn Cơ lạnh toát.

Trong lòng mơ hồ nảy sinh một suy đoán, nhưng lại không có bất kỳ chứng cứ nào để xác thực.

Nàng chỉ là một Đội trưởng nhỏ bé, với sức của mình, khó mà chạm đến chân tướng.

Nhưng nàng biết, nếu không điều tra, luôn có một ngày nàng và Phòng Phán cũng sẽ giống như những người này, chết một cách kỳ quặc, bị cuốn một quyển chiếu, ném vào bãi tha ma. Sống thì gian khổ, chết cũng không minh bạch.

Nàng mã hóa chuyện này, gửi cho Thẩm Nghịch.

Hướng Thẩm Nghịch xin giúp đỡ, hy vọng Thẩm Nghịch có thể hỗ trợ điều tra bí ẩn quỷ dị này của Lệ Cảnh môn.

Thẩm Nghịch nhận được tin nhắn mã hóa của nàng, đang lo lắng nằm bên người Biên Tẫn.

Biên Tẫn vẫn luôn không tỉnh.

Đại đa số thời gian thì hơi thở vẫn ổn định, thỉnh thoảng lại nhanh hơn.

Thẩm Nghịch không biết nàng đang làm gì, chỉ có thể luôn canh giữ bên người, chờ nàng tự mình tỉnh lại.

Đồng hồ điện tử rung vài cái, Thẩm Nghịch ghé vào bên cạnh Biên Tẫn mở tin nhắn ra.

Xem qua chuyện của Đậu Toàn Cơ, ban đầu chỉ cảm thấy chuyện này quỷ dị, càng xem về sau càng cảm thấy có một loại cảm giác quen thuộc.

Khiến nàng liên tưởng đến Lý Phiến.

Cộng sự trước đây của Phòng Phán trước khi chết vẫn luôn ho khan, nhớ tới ngày ấy nhìn thấy Lý Phiến, cũng là dưới ánh mặt trời chói chang mà ho suyễn không ngừng, có chút tương tự.

Ý niệm này vừa xuất hiện, lại cảm thấy mình quá đa nghi.

Ho khan cũng là chuyện bình thường thôi, đừng nói Lý Phiến, ngay cả Lý Nhược Nguyên cũng có chứng bệnh giống như vậy, huống chi trong thành Trường An này có biết bao nhiêu người cũng bị ho khan.

Quái lạ là Lệ Cảnh Môn lại coi những người chết bất thường là bình thường.

Hồ sơ tử vong của quan lại trong cung đều ở Lễ Bộ, Thẩm Nghịch thử hack vào hệ thống của Lễ Bộ.

Hệ thống của Lễ Bộ tuy không nghiêm ngặt như của Viện Nghiên Cứu Phát Minh Tối Cao, nhưng cũng không phải muốn hack là hack được.

Có chút phức tạp.

Thẩm Nghịch để hệ thống tự chạy, bước đầu đánh giá thời gian là sáu canh giờ.

Thẩm Nghịch hồi âm cho Đậu Toàn Cơ, yêu cầu một chút thời gian điều tra, có kết quả sẽ liên hệ lại với nàng.

Tin vừa gửi đi, đã bị người từ phía sau ôm lấy.

Biên Tẫn không biết từ lúc nào đã tỉnh, nàng không nói gì, chỉ ôm chặt lấy Thẩm Nghịch vào lòng.

Thẩm Nghịch muốn hỏi nàng tỉnh từ khi nào, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, sao nàng lại ngủ say như vậy.

Lời còn chưa kịp hỏi ra khỏi miệng, nàng đã cảm nhận được cánh tay đang ôm lấy mình đang run rẩy.

"Sư tỷ?"

Thẩm Nghịch nắm lấy tay Biên Tẫn, lạnh quá.

"Sư tỷ, sao vậy?"

"A Diêu."

Biên Tẫn đem hai tay Thẩm Nghịch đều giữ chặt trong lòng bàn tay, ôm chặt lấy.

"Ta sẽ đưa ngươi rời khỏi thành Trường An."




Chú thích:

"Vấn tâm hổ thẹn" (问心惭愧) có thể hiểu là một cách tự vấn lương tâm, kiểm điểm bản thân xem mình có điều gì sai trái, hổ thẹn hay không.

Bình Luận (0)
Comment