Lý Cực trong lòng chấn động, đang muốn quát lớn.
Đột nhiên ý thức được điều gì, cơn giận sắp trào ra bị nuốt trở về.
Tất cả cảm xúc đều bị đè nén xuống, tập tranh một lần nữa dựng thẳng lên, Lý Cực nhìn như tiếp tục thưởng thức họa tác, lười biếng mở miệng:
"Không cần làm phiền Hướng thúc thúc. Tiện nhân họ Tằng kia có chút ân oán cũ với bổn vương, bổn vương muốn tự mình xử lý. Hướng thúc thúc, Lận cô cô, các ngươi còn muốn mang tro cốt nhi tử về Mục Châu an táng chứ."
Cuối cùng ánh mắt vừa chuyển, hướng về hai người bọn họ, mang theo sự trào phúng quen thuộc của nàng.
"Cũng không thể lỡ mất giờ lành, nếu không đến chết cũng không nhắm mắt."
Lý Cực tự nhiên sẽ không để Hướng Tri Phiên thử ra cảm xúc.
Càng không thể để hắn biết được mình để ý đến Tằng Khuynh Lạc.
Nếu Tằng Khuynh Lạc rơi vào tay Hướng Tri Phiên, tên thái giám âm độc này sẽ đối xử với nàng như thế nào, lợi dụng nàng ra sao, chỉ cần tưởng tượng thôi cũng khiến Lý Cực ghê tởm.
Đồ vật của nàng, không thể để ai chạm vào.
Hướng Tri Phiên không nói nhiều nữa, ánh mắt lướt qua đầu ngón tay đang nhéo tập tranh của nàng, để lại một câu: "Điện hạ hảo hảo nghỉ ngơi, lão nô cáo lui."
Hướng Tri Phiên cùng đám người rời khỏi phòng khách, vừa vào thang máy, Lận cô cô đột nhiên túm chặt lấy vạt áo Hướng Tri Phiên, trong ánh mắt thấm ra nước mắt căm hờn.
"Ngươi thật sự có thể nén giận? Vọng nhi của chúng ta cứ như vậy mà chết không rõ ràng sao?!"
Hướng Tri Phiên nhắm mắt lại, hất tay bà ra.
"Đừng trút giận lên ta, đó là nhi tử ta, là đứa con sẽ chăm sóc ta lúc tuổi già và tiễn ta về cuối đời. Ngươi cho rằng ta không đau lòng sao?"
"Vậy ngươi!"
"Ngươi hiện tại đối với nàng hung hăng thì có tác dụng gì? Chỉ khiến nàng thêm đề phòng hơn thôi."
Lận cô cô nghiến răng nghiến lợi.
"Nếu không phải nể mặt nương nương, ta thật muốn......"
Hướng Tri Phiên dùng ánh mắt ra hiệu cho nàng im miệng.
Lận cô cô buông tha hắn, miễn cưỡng bình phục tâm tình.
Hướng Tri Phiên hai tay chắp sau lưng, dẫn đầu đi ra khỏi khách điếm, ngồi vào trong xe ngựa.
Lận cô cô cùng lên xe với hắn.
Xe ngựa vững vàng rời đi.
Đế quốc khách điếm, dù nhìn từ góc độ nào, cũng mang một vẻ cổ kính, đồ sộ. Những chi tiết chạm trổ tinh xảo theo phong cách thời Đường được mô phỏng một cách tỉ mỉ, những bộ đấu củng cực lớn càng làm nổi bật khí thế hùng vĩ của kiến trúc.
Nhưng tất cả những điều này, trong mắt Hướng Tri Phiên, lại vô cùng nhạt nhẽo, cũ kỹ.
Giống như một lão giả ăn mặc chỉnh tề nhưng đã xế chiều, dù khoác lên mình bộ quan phục lộng lẫy, cũng không thể che giấu được sự mục ruỗng, tanh tưởi đang dần thối rữa bên trong lớp da.
Hắn đã chịu quá nhiều khổ sở, chảy quá nhiều nước mắt trong tòa thành trì này.
Người đáng chết thì không chết, còn người nên sống ngàn năm thì lại vĩnh viễn không thể trở về
Hướng Tri Phiên khép mắt, đối diện với ánh chiều tà nặng nề nói:
"Lận Vịnh Minh, nhi tử chết ta sẽ bồi thường cho ngươi. Nhưng ngươi cũng nên nhớ kỹ, chúng ta lúc trước vì cái gì rời khỏi Trường An, hiện giờ lại vì cái gì mà trở về."
Từ nửa che nửa lộ ngoài cửa sổ lưu ly ánh vào một vệt tà dương màu máu, vừa lúc dừng lại trên mí mắt lỏng lẻo của Lận Vịnh Minh.
Bà ở trên cửa sổ lưu ly lại một lần nữa thấy được khuôn mặt của chính mình.
Khuôn mặt này của bà, cùng mẫu thân bà lớn lên thật quá giống.
Lận Vịnh Minh vẫn luôn nỗ lực quên đi người nhà của bà, quên đi cái nhà nghèo hèn vì hai túi gạo mà bán bà đi.
Ngoài đau khổ, cái nhà đó không thể cho bà bất cứ thứ gì.
Thân phận tiện hèn, từ khi sinh ra đã định sẵn là tiện mệnh.
Vì kiếm ăn mà tiến vào cung thất, làm nô làm tì, dựa vào ân thưởng của nhà quyền thế quý tộc mà cẩn thận sinh hoạt. Cho dù có cẩn thận chặt chẽ đến đâu, cũng có khả năng chỉ vì tâm tình không tốt của các quý nhân vào ngày nọ mà mất mạng nhỏ.
Mạng sống của những người tiện hèn bị tước đoạt một cách dễ dàng, không ai dám lên tiếng đòi lại công bằng.
Ở Dịch Đình mười năm, bà không có đồng minh, phải chịu đủ mọi sự khinh khi, thậm chí suýt bị mổ lấy nội tạng.
May mắn, cuối cùng được Hướng Tri Phiên đi theo bên người Bùi Quý phi cứu.
Bà đã không còn nhớ rõ mình và Hướng Tri Phiên đã cùng nhau xoa dịu nỗi cô đơn như thế nào. Những chi tiết thực sự về chuyện đó càng khiến nàng cảm thấy ghê tởm, không thể chịu nổi khi hồi tưởng lại.
Bà chỉ nhớ rõ đôi mắt xinh đẹp, dịu dàng của Bùi Quý phi, cùng với cái nắm tay ấm áp của người dành cho bàn tay dơ bẩn của bà.
Một tuyệt thế giai nhân như vậy, dựa vào cái gì mà phải ôm hận rời khỏi thành Trường An, chết nơi đất khách quê người?
Trường An, Lý thị, nợ nàng quá nhiều, quá nhiều.
Nếu vận mệnh không thể thay đổi, vậy dùng Lý thị chi mâu công Lý thị chi thuẫn.
Lý Cực, là lợi thế quan trọng nhất của bọn họ để lật đổ Đế quốc.
Đoạn phim về Bùi Quý phi trong mô-đun ký ức được hồi tưởng lại trong đầu, đôi mắt ấm áp kia an ủi những vết rạn khô cằn sâu trong lòng Lận Vịnh Minh.
Lận Vịnh Minh hít sâu một hơi, lau đi nước mắt nơi khóe mắt.
"Vọng nhi chết cũng đã chết rồi, hãy cử người đưa hắn trở về Mục Châu, chôn cất ở Bùi Lâm là được."
Hướng Tri Phiên thấy vành mắt bà ửng đỏ, nhưng ngữ khí đã bình tĩnh trở lại.
Hướng Tri Phiên xoay chiếc nhẫn trên ngón cái nói: "Tâm tư điện hạ có chút lệch lạc. Trước kia nàng ham chơi hồ nháo cũng có thể nhẫn nại, nhưng hiện tại năm vị Vương gia đã nhập kinh, đây là một ván cược được ăn cả ngã về không của Lý Nhược Nguyên. Tên đã trên dây cung, tùy thời đều có thể rút đao động thủ. Cần thiết phải quét dọn những tâm tư dư thừa của điện hạ."
Lận Vịnh Minh hiểu ý của Hướng Tri Phiên, việc này bà không cần lo lắng, cũng không nhiều lời.
Thấy đôi môi Hướng Tri Phiên hơi tím, biết hắn nhìn như bình tĩnh, kỳ thật áp lực cực lớn.
Từ mười mấy năm trước hai người bọn họ đã đồng tâm hiệp lực, Lận Vịnh Minh không muốn thuyền bị lật, nhặt nhạnh lời an ủi Hướng Tri Phiên:
"Mục đích chúng ta đến thành Trường An lần này đã hoàn thành, một nửa cấm quân đã ở trong tay chúng ta."
Hướng Tri Phiên nhắm mắt, "Vốn dĩ có thể tranh thủ thêm Lộ Thương Ngô. Nàng ta là cánh tay đắc lực của cấm quân. Đáng tiếc, ta già rồi...... Thật sự không còn dùng được nữa."
Hướng Tri Phiên dùng tinh thần lực cấp S khống chế người nhà của các thống lĩnh cấm quân, coi đây là áp chế, làm cho bọn họ trở thành "Ám khí" bên người Lý Nhược Nguyên, bọn họ không dám không theo.
Lúc trước vẫn luôn do Hướng Tri Phiên thao túng những người nhà này, tinh thần lực sử dụng quá độ, vừa mới dùng thuốc điều trị tốt một chút chứng đau đầu lại tái phát, đã nhiều ngày cũng chưa thể ngủ ngon.
Nếu không phải Hướng Tri Phiên đau đầu như búa bổ, hai ngày trước nữ nhi của Lộ Thương Ngô cũng nên do chính hắn đến thôi miên.
Vốn định nghỉ một chút, để Lý Cực thao tác.
Đã đến lúc để nàng một mình đảm đương một phía.
Không ngờ cư nhiên lại gây ra chuyện lớn như vậy.
Lúc Hướng Tri Phiên đám người chạy tới, Hà Vọng đã chết, Lý Cực cũng bị đâm một đao.
Vết đao trên bụng Lý Cực nhìn rất nghiêm trọng, nhưng vị An Vương này từ nhỏ đã biết giả ngoan bán thảm lấy lòng thương hại, dùng cái này để bắt chẹt nhân tâm, cho nên cụ thể tình huống như thế nào, không dễ phán đoán.
Hướng Tri Phiên đều không biết nên khen nàng một câu hay không, không hổ là thiên phú tinh thần, thật biết diễn.
Thật khó mà nói Lý Cực có phải đã trút hết bất mãn với hai người kia lên Hà Vọng hay không, cố ý gi.ết ch.ết Hà Vọng, còn mưu toan bịt miệng hai người bọn họ, rồi dựng lên màn kịch này hay không.
Rốt cuộc vị An Vương này, chuyện gì cũng làm được.
Xe ngựa dừng ở một chỗ biệt viện.
Hướng Tri Phiên xuống xe ngựa, một vị mật thám mạnh mẽ bước nhanh tới, hướng hắn hồi báo tình báo về nữ tử đâm An Vương bị thương.
Hướng Tri Phiên sau khi nghe xong thì giữa mày hơi nhíu lại.
Lận Vịnh Minh lấy ảnh chụp của Tằng Khuynh Lạc, nhìn thoáng qua cũng cảm thấy kỳ quái.
"Một thám tử bình thường đến không thể bình thường hơn của Hầu phủ? Tiểu nữ hài mồ côi, thiên phú chiến đấu cấp B?"
Loại người này, thời điểm Lý Cực ở Mục Châu không tiếp xúc qua ngàn người, thì cũng có 800, sao có thể cùng nàng ta sinh ra hiềm khích?
Ở trên triển lãm cá nhân thì cắn xé nhau, ở giữa sân đấu trường thì để đối phương đâm chính mình một đao? Đúng là cân nhắc quá kỹ!
Mật thám đưa tin thấy Lận Vịnh Minh trong lời nói có ý khinh thường thám tử, liền bổ sung một câu:
"Lúc trước điện hạ bị bắt, tựa hồ cũng là do một thị nữ làm."
Ý tứ là, không thể khinh thường người này
Hướng Tri Phiên: "Phải không, ta thật sự muốn tận mắt nhìn thấy xem người này có gì đặc biệt. Điện hạ đã đi lệch lạc, vậy nên dùng một ít thủ đoạn để kéo nàng trở về chính đạo. Nương nương không còn nữa, ta cũng coi như là nửa trưởng bối. Nương nương lúc lâm chung đã gửi gắm cô nhi cho ta, mặc dù có đi quá giới hạn, ta cũng cần gánh vác trách nhiệm dạy dỗ điện hạ."
.
Hướng Tri Phiên cùng đám người vừa rời đi, tập tranh liền bị Lý Cực tùy tay ném đi.
Ở đấu trường, Hướng Tri Phiên khi nào xuất hiện, lại thấy bao nhiêu, nàng đều không biết được.
Có lẽ thấy được nàng làm đám người Khang Dật đối với Hà Vọng rút đao tương hướng, càng có khả năng thấy được nàng cùng Tằng Khuynh Lạc hôn môi......
Lý Cực ở trong lòng thầm mắng một câu "Lão cẩu trệ", xoay người xuống giường.
Chỉ cần khẽ động, vết thương ở hông đã nhói lên khiến nàng chao đảo, suýt chút nữa thì ngã.
"Điện hạ cẩn thận!"
Khang Dật muốn đi lên đỡ nàng.
Nàng che lại sườn bụng, một tay chống ở mép giường, không cho Khang Dật đỡ, chỉ nói:
"Chuẩn bị ngựa xe."
Khang Dật đi theo bên người nàng quá lâu, nàng cùng Tằng Khuynh Lạc những chuyện này hắn đều xem ở trong mắt, tự nhiên hiểu rõ giờ phút này nàng muốn làm cái gì.
"Điện hạ, quá nguy hiểm......"
Lý Cực lười đến cùng hắn nhiều lời, chuyển mắt đối Phồn Chi nói: "Ngươi đi."
Phồn Chi: "Vâng!"
Khang Dật:......
......
Ngoại ô Trường An.
Quảng Thiện Cung.
Quảng Thiện Cung được dựng nên vào năm Trinh Quán thứ mười sáu, trải qua bao năm tháng vẫn sừng sững uy nghi. Mãi đến hôm nay, Lý Nhược Nguyên mới lần đầu thân chinh ngự giá đến nơi này..
Vốn dĩ là buổi tiệc thất vương tụ họp, nhưng lại thiếu mất An Vương.
Bất quá cũng không ai cảm thấy An Vương sẽ đến.
Rốt cuộc An Vương cùng Thiên tử vẫn luôn tranh đấu gay gắt, nàng nếu là tới, chỉ sợ phải chuẩn bị tinh thần đầu rơi xuống đất.
Trên buổi tiệc, trừ bỏ lục vương cùng Lý Nhược Nguyên, lại không có người khác.
Lý Nhược Nguyên thần sắc có chút bệnh tiều tụy, cũng kiên trì hiện thân.
Lý Phiến là người chủ trì thay nàng trong buổi tiệc hoàng thất hiếm có này.
Những huynh đệ tỷ muội có chung huyết mạch này, bao năm chưa từng gặp mặt, nay cùng tề tựu trong trường hợp này, quả thật mới lạ vô cùng.
May mắn có Lý Chử là người ồn ào nhiệt tình, nên cũng không cảm thấy khó xử.
Sở Vương Lý Mộc nhỏ tuổi nhất năm nay mới hơn hai mươi, rất ít khi ra khỏi đất phong, ngày thường đều ở trong vương phủ dưỡng bệnh, không hay giao tiếp với người ngoài.
Hơn hai mươi tuổi, nhìn còn giống như đứa trẻ.
Những người vốn nên là tỷ tỷ, ca ca thân thiết nhất của nàng đối với nàng mà nói đều là những gương mặt xa lạ, khiến nàng sợ hãi.
Ngoại trừ Lý Phiến.
Lạc Dương là một trong những đất phong của Lý Mộc, hai năm trước Lý Phiến thường đến Lạc Dương ngắm hoa, hai người đã gặp nhau vài lần, Lý Phiến tiện tay mang cho nàng chút quà vặt không đáng tiền.
Lần này dự tiệc, Lý Mộc giống như một cái đuôi nhỏ đi theo Lý Phiến.
Ngồi cũng muốn dựa gần Lý Phiến.
Lý Phiến vốn là thân thể không khỏe, bị muội muội quấn lấy như vậy cũng không có cách nào, không có tinh lực để từ chối nàng, chỉ có thể tùy nàng.
Ngược lại làm Lý Mộc cảm thấy Lý Phiến thật tốt, một mực nhìn nàng cười ngây ngô.
Lý Phiến nhìn đứa nhỏ này thầm nghĩ, lớn lên khá tốt, sao mà đầu óc "trên mây" ở đâu đâu!
Cũng thật giống như chính mình trước kia.
Trong khi buổi tiệc đang diễn ra, Lý Chử chờ đợi vương tôn ca ngợi công đức của Lý Nhược Nguyên, Lý Mộc thấy Lý Phiến ho khan, trộm nhét một cái túi gấm nhỏ cho nàng, trộm nói:
"Tỷ tỷ, ta cũng bị ho khan, mỗi lần ho khan nghe mùi hoa nhung này là có thể giảm bớt không ít. Cái này tặng cho ngươi, ngươi cũng ngửi nhiều vào."
Lý Phiến đối với nàng điềm đạm cười đáp tạ, không nghĩ tới muội muội nửa sống nửa chín này cư nhiên còn rất nhớ thương nàng.
Sau khi buổi tiệc kết thúc, Lý Nhược Nguyên đối với Lý Phiến nói có một chuyện quan trọng cần nàng hỗ trợ xử lý.
Ý tứ đó là muốn nàng rời khỏi Quảng Thiện Cung.
Lý Phiến nghe theo lời Lý Nhược Nguyên, sau khi rời khỏi Quảng Thiện Cung, xe ngựa không có trực tiếp chạy trở về thành, vòng một vòng rồi lặng lẽ trở về.
Vốn dĩ trận đàn vương gặp mặt này khiến nàng cảm thấy phi thường kỳ quái.
Mặc dù là có cái cớ chúc mừng công trình phòng thủ thành phố hoàn thành giai đoạn đầu, Lý Phiến cũng cảm thấy Hoàng tỷ dụng tâm kín đáo.
Vì sức khỏe của Hoàng tỷ ngày càng suy yếu, Lý Phiến lo sợ điều chẳng lành sẽ xảy ra nên muốn âm thầm bảo vệ nàng.
Lý Phiến là thiên phú máy móc cấp S, muốn mở một cái cửa sau của Quảng Thiện Cung không thành vấn đề.
Nhưng muốn đi tiếp vào trong thì có chút khó khăn.
Hôm nay đàn vương tụ tập, bản thân Thiên tử cũng ở đây, phòng bị tự nhiên nghiêm ngặt.
Lý Phiến đang do dự như thế nào tiến vào, thì đột nhiên trên không trung bay tới một con chim máy móc quái dị.
Nó từ chỗ nào bay tới? Hệ thống trinh thám cư nhiên hoàn toàn không phát hiện, công khai từ trước mắt nhóm thủ vệ bay qua.
Các hộ vệ bị con chim quái dị kia hấp dẫn lực chú ý, Lý Phiến nhân cơ hội lẻn vào.
Địa hình Quảng Thiện Cung nàng rất quen thuộc, rốt cuộc nơi này là do nàng tham gia kiến tạo.
Đi qua một cái hành lang, phía trước lại là thủ vệ.
Ngay lúc Lý Phiến do dự, con chim máy móc vừa rồi bỗng dưng hiện lên ở trên vai nàng.
Ở cự ly gần, Lý Phiến mới ý thức được, con chim máy móc này lại có tính năng ẩn thân.
"Vĩnh Vương điện hạ."
Chim máy móc mở miệng, cư nhiên là thanh âm của Thẩm Nghịch.
Lý Phiến: "Thẩm Nghịch?"
Xa ở Hầu phủ tại phường Hưng Hóa, Thẩm Nghịch đang thông qua chim máy móc cùng Lý Phiến đối thoại.
Trước mặt Thẩm Nghịch là một màn hình giả thuyết, trên màn hình là hình ảnh do camera hai mắt chim máy móc quay chụp được —— khuôn mặt kinh ngạc của Lý Phiến.
"Là ta."
Thẩm Nghịch vốn dĩ liền muốn dùng chim máy móc lẻn vào chỗ sâu trong Quảng Thiện Cung, lại phát hiện trong cung có trang bị phản ẩn thân, ở bên ngoài bồi hồi một lát, đang nghĩ cách, liền gặp được Lý Phiến đang lén lút.
Xem ra Lý Phiến cùng nàng cùng chung mục đích, Thẩm Nghịch thông qua chim máy móc cùng Lý Phiến đối thoại, muốn cùng Lý Phiến hợp tác, dương đông kích tây, nhìn xem rốt cuộc là như thế nào.
Khi Thẩm Nghịch nói lời này, Biên Tẫn không biết khi nào ngồi vào bên người nàng, không nói một lời mà cùng nàng nhìn hình ảnh Lý Phiến.
Lý Phiến còn đang do dự, chưa kịp trả lời thì Thẩm Nghịch đã nhanh tay nói trước.
Thẩm Nghịch: "Ta sẽ giúp ngươi đánh lạc hướng bọn họ, lát nữa ngươi hãy bỏ ta vào tay áo rồi mang đi."
Lý Phiến: "Ngươi......"
Thẩm Nghịch: "Hợp tác vui vẻ."
Lý Phiến còn chưa kịp nói gì thì con chim máy móc đã ẩn thân.
Đến cơ hội từ chối cũng không có, Lý Phiến tức đến bật cười.
"Rất thuận lợi."
Biên Tẫn khoanh tay trước ngực, từ tốn nói.
Thẩm Nghịch giật mình, quay đầu lại nhìn.
Không ngờ lại là Biên sư tỷ.
Thẩm Nghịch: "Sao ngươi lại......"
Sao ngươi lại đến vào giờ này?
Lần trước suýt chút nữa thì nói lỡ miệng, Thẩm Nghịch vẫn còn ám ảnh. Mặc dù Biên Tẫn đã biết về sự tồn tại của "Biên Tẫn" kia, Thẩm Nghịch vẫn có chút căng thẳng, không dám hỏi ra miệng.
Biên sư tỷ: "Nếu nàng đã biết ta tồn tại, vậy ta muốn ra lúc nào thì ra lúc đó. Không chào đón sao?"
Thẩm Nghịch: "Sao có thể......"
Nhìn màn hình Lý Phiến, rồi lại nhìn Biên sư tỷ.
Đúng là đến đúng lúc.
Thẩm Nghịch nhích mông, tai hơi nóng lên.
Thật sự như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than.
Chú thích:
Đấu củng (斗拱) là một bộ phận cấu trúc độc đáo trong kiến trúc cổ truyền của Trung Quốc và các nước Đông Á khác. Chúng có vai trò quan trọng trong việc nâng đỡ mái và tạo nên vẻ đẹp đặc trưng cho các công trình kiến trúc.
Lý thị chi mâu công Lý thị chi thuẫn" (李氏之矛攻李氏之盾): Dùng mâu của Lý thị để công kích khiên của Lý thị. Câu này có thể được hiểu là làm Lý thị tự gây xung đột nội bộ, hoặc dùng chính điểm mạnh của Lý thị để chống lại Lý thị.
"Lão cẩu trệ" (老狗滞): "chó già xấu xí/th.ô t.ục/không đứng đắn".