Lưng Thẩm Nghịch như có kim châm, nhưng tay vẫn thao tác thuần thục.
Chim trinh sát và Lý Phiến phối hợp dương đông kích tây khá ăn ý, thuận lợi đến được Quảng Thiện Cung.
Lúc này yến tiệc đã tàn, các chư vương khác được thị nữ dẫn đến tẩm điện nghỉ ngơi, mấy ngày nay họ sẽ ở đây chờ đến lễ mừng Kim Thu.
Lý Mộc bị Lý Nhược Nguyên gọi riêng đi.
Lý Mộc có chút thấp thỏm, không biết Thiên tử vì sao giữ nàng lại.
Nhưng Hoàng tỷ là một tiểu nương tử đáng yêu, còn thấp hơn nàng một cái đầu, không có uy áp Thiên tử mà còn thích cười, cái đầu tròn tròn kia nhìn rất muốn chạm vào.
Không có lý do gì phải sợ một người nhỏ hơn mình nhiều như vậy, còn thấp hơn mình một cái đầu, cảm xúc thấp thỏm của Lý Mộc rất nhanh tan biến trong vài câu trò chuyện.
Không có tỳ nữ, không có nội thị, hai người đơn độc đi đến tẩm điện của Lý Nhược Nguyên.
Mở cửa tẩm điện, Lý Mộc "Ơ" một tiếng.
Trong tẩm điện có một nữ nhân trưởng thành ngồi trên nệm giường uống trà.
Nữ nhân kia nửa người gắn vào một miếng vải đen kỳ quái, nửa còn lại cũng có chút quái dị với "cơ thể máy móc".
Trong điện âm trầm yên tĩnh, chỉ có vài ngọn nến.
Ánh sáng nhạt nhẽo, như có như không.
Lý Mộc nổi da gà khắp cánh tay, quay đầu hỏi Lý Nhược Nguyên đang đóng cửa.
"Đó là ai vậy?"
Lý Nhược Nguyên không trả lời câu hỏi của nàng, quét mặt một cái, cánh cửa nặng nề ầm ầm đóng lại.
Da đầu Lý Mộc tê dại, đang định mở miệng thì Lý Nhược Nguyên và nữ nhân kia đồng thời nói:
"Ngươi nói trí tuệ của ngươi đã thay đổi đến mức gần bằng nhân loại, vậy để ta xem có phải ngươi đang nói khoác không."
Lý Mộc còn chưa kịp suy nghĩ vì sao hai người nói chuyện có thể đồng bộ như vậy, ngực bỗng nhiên lạnh lẽo, như có vật gì băng giá sắc nhọn xuyên vào thân thể nàng.
Nghi hoặc xoay người, nhìn thấy một màn khiến nàng sởn tóc gáy.
Lưng nàng bị một cây kim loại đen thon dài, hỗn độn đâm thủng, cây kim loại dài kia nối với thân thể nữ nhân giấu dưới miếng vải đen.
Kim loại đen không giống vật vô cơ, phảng phất có ý thức riêng, không ngừng xoay tròn, vặn vẹo, mọc ra bên ngoài, mọc ra vật chất không theo quy tắc, có chút giống gai nhọn, có chút giống ngón tay người, có chút thậm chí giống như râu.
Lý Mộc sợ hãi kêu to, giãy giụa kịch liệt.
Nhưng kim loại đen quái dị, ghê tởm kia phảng phất đã trở thành một bộ phận thân thể nàng, vừa động đậy là đau thấu tim.
Rào ——
Kim loại đen chui vào cơ thể nàng, gần như trong nháy mắt bao phủ lấy ngọc bích của nàng.
Hai Lý Nhược Nguyên mắt lạnh nhìn Lý Mộc nằm trên mặt đất với bộ dạng thống khổ muôn dạng.
Lý Mộc không biết, người đâm thủng nàng mới là Lý Nhược Nguyên chân chính, Thiên tử Đế quốc, Hoàng tỷ của nàng.
Mà "Đầu tròn đáng yêu" chỉ là một con ma chủng được luyện ra.
Trong toàn bộ yến tiệc, Lý Nhược Nguyên thông qua đôi mắt của tiểu ma chủng quan sát trạng thái của chư vương, đánh giá ra người có thân thể khỏe mạnh, tính tình đơn thuần dễ điều khiển.
Sở Vương Lý Mộc, chính là con rối tiếp theo mà nàng lựa chọn.
Lý Nhược Nguyên vuốt đầu tiểu ma chủng bên cạnh.
Đôi mắt tiểu ma chủng ngơ ngác, cùng nàng nhìn về phía Lý Mộc với biểu cảm dần dần dữ tợn.
Hai người đồng thời nói: "Thân thể trẻ trung khỏe mạnh, thật khiến người hâm mộ......"
Nói xong câu cuối cùng, tiểu ma chủng nôn ra một ngụm máu, Lý Nhược Nguyên nhìn về phía nàng, lặng lẽ lau đi vết máu bên khóe miệng nàng.
Lý Nhược Nguyên an ủi tiểu ma chủng: "Đợi đến khi lễ mừng Kim Thu qua đi, ngươi có thể nghỉ ngơi cho tốt."
Tiểu ma chủng vẫn có suy nghĩ của riêng mình, ký ức và cảm xúc trong nhiều năm qua vẫn còn.
Nhưng kể từ khi nữ nhân này thật sự hiện thân, ý thức và cảm xúc của nàng đã không thể làm chủ được thân thể này.
Nàng vẫn dùng đôi mắt này để nhìn thế giới, nhưng giống như đang xem một vở kịch được trình chiếu trên màn ảnh.
Chỉ có thể xem, chỉ có thể nghe, dù nàng phẫn nộ hay sợ hãi đến mức nào, cũng không thể ảnh hưởng đến thế giới này dù chỉ một chút.
Sao có thể, sao lại có thể......
Nàng nghĩ đến hai "Người ngẫu nhiên" ở Huyền Nhật quốc.
Con rối bị thao túng.
Tiểu ma chủng trừng lớn hai mắt, hai hàng thanh lệ chảy xuống.
Trẫm cũng vậy sao? Trẫm sao có thể là "Người ngẫu nhiên"?
Trẫm là Thiên tử mà.
......
Chung quanh tẩm điện chỉ có rất ít thủ vệ, canh giữ ở lối vào thông với đại điện.
Mà toàn bộ tẩm điện không có cửa sổ, chỉ có một cánh cửa.
Rốt cuộc là nơi ở của đế vương, lớn lên đã mang một bộ dáng nghi thần nghi quỷ.
Hiển nhiên, không muốn cho bất kỳ ai nhìn trộm động tĩnh bên trong.
Lý Phiến mang theo chim trinh sát, lặng lẽ lặn xuống góc tẩm điện.
Lý Phiến cẩn thận thò đầu quan sát một lát, xác định là không vào được.
Trốn về góc tường, nhẹ giọng hỏi Thẩm Nghịch: "Bây giờ làm sao bây giờ?"
Thẩm Nghịch vuốt cằm, cũng có chút khó xử.
Nếu bản thân nàng có mặt tại nơi đó, có thể thử tạo ra một luồng tĩnh âm để cắt không khí, lặng lẽ cắt mở một góc tẩm điện. Khi đó, chim trinh sát có thể ẩn nấp bay vào, giúp quan sát tình huống bên trong.
Thẩm Nghịch hỏi Lý Phiến: "Điện hạ, chẳng phải ngươi cũng là một máy móc sư sao? Có thể tạo ra một vũ khí để phá góc tường ngay tại chỗ này không?"
Lý Phiến đáp: "Ta không mang theo dụng cụ."
Thẩm Nghịch:......
Cũng đúng thôi, đây chính là Vĩnh Vương mà.
Cái trình độ "Cùi bắp" này cũng là điều dễ hiểu.
Biên Tẫn một tay chống bên cạnh Thẩm Nghịch, nhắc nhở: "Có thể nghe lén được âm thanh bên trong phòng không?"
Nếu không thể vào được, nghe được cuộc đối thoại bên trong cũng là một cách.
Thẩm Nghịch bị đôi mắt trầm tĩnh kia nhìn một cái, tim đập nhanh hơn không ít.
Chắc là đã vài ngày không gặp, chỉ cần ánh mắt chạm nhau thôi, trong đầu đã rối loạn cả lên.
Thẩm Nghịch dẹp những suy nghĩ miên man, đáp: "Ừm...... Có thể thử xem."
Công dụng lớn nhất của chim trinh sát là do thám, để tối đa hóa khả năng ẩn thân của nó, Thẩm Nghịch đã lược bỏ bớt nhiều tính năng, khả năng thu âm chỉ có thể coi là tạm chấp nhận được.
Chắc chắn là không thể nghe được gì từ bên ngoài bức tường.
Thẩm Nghịch hỏi Lý Phiến: "Điện hạ, ngươi đã từng vào phòng ngủ đó chưa? Có biết bố cục bên trong không?"
Lý Phiến quả thật là biết.
Nàng chưa từng vào, nhưng phòng ngủ đó do chính nàng tham gia thiết kế. Lúc trước để có thể giúp Hoàng tỷ ở thoải mái hơn, nàng đã tốn không ít công sức.
Lý Phiến: "Ta biết một chỗ bí mật thông gió dẫn vào."
Thẩm Nghịch mừng rỡ.
"Vậy thì tốt quá! Chim trinh sát của ta nhỏ, ống dẫn nào cũng có thể chui lọt. Xin điện hạ đưa nó đến lối vào ống thông gió."
Lý Phiến không đáp lời, mà nhìn chằm chằm vào chim trinh sát nói:
"Thẩm Nghịch, ngươi dám nhìn trộm chuyện riêng tư của hoàng thất, nghe lén Thiên tử nói chuyện, không muốn sống nữa sao?"
Thẩm Nghịch: ?
Không phải chứ, lúc nãy giúp nàng che mắt mọi người thì sao không nhắc đến chuyện riêng tư của hoàng thất, bây giờ đến nơi rồi lại nhớ ra chuyện này.
Thẩm Nghịch cũng chịu thua, đang cùng nhau hợp tác thì đột nhiên quay sang trách móc nàng một câu.
Thẩm Nghịch không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Thẩm Nghịch "Ồ" một tiếng, nói: "Vậy điện hạ lẻn về từ cửa sau là có mục đích gì? Chẳng lẽ ăn no quá nên đi tiêu cơm sao?"
Lý Phiến: "Ngươi......"
"Nếu điện hạ không giúp cũng được, điện hạ cứ đợi ở đây, ta sẽ vòng qua tẩm điện, nghe được bao nhiêu hay bấy nhiêu, bị người phát hiện thì cứ phát hiện, dù sao cũng chỉ là một con chim thôi, bỏ qua cũng chẳng sao, bị người bắt được ta cũng có thiết bị tự hủy, dù sao cũng không tra ra được ta. Đến lúc nghe được động tĩnh gì, điện hạ đừng tò mò đến tìm ta hỏi han."
Lý Phiến bị nàng chặn họng không nói được gì, một mặt cảm thấy người này thật to gan lớn mật, một mặt lại hâm mộ nàng không kiềm chế được.
Cũng thật sự rất muốn biết vì sao Hoàng tỷ lại lén đưa Sở Vương đến tẩm điện.
Đành phải gọi chim trinh sát một tiếng "Về", đi đến một chỗ khuất nẻo ở góc Đông Nam, cùng chim trinh sát hợp lực mở lối vào ống thông gió.
Lý Phiến nhắc nhở: "Sau khi vào chỉ có ngã rẽ thứ hai là rẽ phải, chỗ khác đều rẽ trái. Đến ngã rẽ thứ sáu thì đừng đi nữa, chỗ đó là nơi gần tẩm điện nhất, ở gần một chỗ bàn trà, chỗ đó thích hợp nhất để nói chuyện với nhau. Nếu muốn nghe lén, chỗ đó là vị trí tốt nhất."
Chim trinh sát lập tức bay vào ống dẫn, Thẩm Nghịch điều khiển chim trinh sát, nhẹ nhàng tiến vào vị trí Lý Phiến đã chỉ, dừng lại ở lỗ thông gió phía trên bức vách.
Tẩm điện rất lớn, chỗ này thật ra cách giường nệm rất xa, chỉ có thể thu được một số đoạn đối thoại rời rạc.
Là giọng của Lý Nhược Nguyên.
Giọng nói rất nhỏ, Thẩm Nghịch dán cả người vào loa, cổ cũng muốn gãy, cũng chưa thể nghe rõ các nàng đang nói gì.
Hơn nữa......
Thẩm Nghịch: "Sao ta nghe được giọng một nữ nhân lạ vậy?"
Biên Tẫn lập tức từ phía sau che miệng Thẩm Nghịch lại.
"Suỵt."
Biên Tẫn nhẹ nhàng ấn gáy Thẩm Nghịch lên vai mình, cẩn thận lắng nghe tiếng động kia.
Nghe không rõ nội dung cụ thể, nhưng đích xác có giọng một nữ nhân trưởng thành xa lạ.
Trong mắt Biên Tẫn dần hiện lên một loại hưng phấn áp lực.
Phảng phất như một thợ săn đã tìm kiếm rất lâu, cuối cùng cũng tìm được con mồi của mình.
Ngực Thẩm Nghịch im lặng phập phồng, tiếng hít thở cũng không dám quá lớn.
Nhưng thanh âm thật sự quá mơ hồ, không phân biệt được chữ.
Nhưng không sao, bởi vì ngay sau đó các nàng liền biết Lý Nhược Nguyên đang làm gì.
Bởi vì tiếng kêu thảm thiết của một tiểu nương tử khác, rõ ràng mà thông qua loa phóng thanh vang vọng trong phòng ngủ phủ Tĩnh An hầu.
Con ngươi Thẩm Nghịch chuyển hướng Biên Tẫn.
Sau vài tiếng kêu thảm thiết, trong tẩm điện không còn một tiếng động nào nữa.
Biên Tẫn buông tay ra, Thẩm Nghịch điều khiển chim trinh sát rời khỏi ống thông gió, nói với Lý Phiến: "Điện hạ, ta muốn dẫn hộ vệ lại đây, ngươi lập tức rời khỏi đây."
Lý Phiến còn muốn hỏi ra chuyện gì, chim trinh sát căn bản không cho nàng cơ hội mở miệng, lập tức phóng ra một đạo pháo điện từ, đánh gãy cây thụ trước tẩm điện.
Lý Phiến:......
Che miệng, cố gắng nhịn cơn ho khan khó chịu, quay đầu liền chạy.
Cùng lúc đó, chim trinh sát dùng mỏ nhọn đâm sâu vào lớp bùn đất ở góc tường vườn hoa, đào ra một hang nhỏ, sau đó hất bùn đất lên người, rất nhanh biến mất trên mặt đất, chỉ lộ ra hai con mắt bên ngoài quan sát.
Các hộ vệ ở xa nghe được động tĩnh lập tức chạy tới, nhìn xung quanh một vòng chỉ nhìn thấy một cây thụ bị đổ.
Lo lắng cho sự an nguy của Lý Nhược Nguyên, các hộ vệ đến cửa tẩm điện lớn tiếng hỏi thăm.
Bên trong tẩm điện nhất thời không có ai đáp lại.
Chỉ có một trận ho khan nhỏ.
Các hộ vệ nhìn nhau một cái, đang định mạnh mẽ phá cửa thì cửa tự động mở.
Người mở cửa chính là Sở Vương Lý Mộc.
"Sao vậy?"
Lý Mộc trên mặt treo nụ cười nhẹ nhàng, nụ cười tươi tắn, thậm chí có chút vui mừng.
Các hộ vệ cùng nàng liếc nhau, hỏi: "Bệ hạ đâu?"
Vừa mới nói xong, Lý Nhược Nguyên liền xuất hiện ở phía sau nàng, ho khan hai tiếng rồi nói: "Không có việc gì, lui ra đi."
Lý Nhược Nguyên đích xác không có gì dị thường, còn chưa chờ các hộ vệ lại mở miệng, Lý Mộc đã giữ cửa khép lại.
Thẩm Nghịch cùng Biên Tẫn cũng chỉ có thể nhìn đến nhiều như vậy.
Các hộ vệ không tiện làm phiền Thiên tử cùng Sở Vương, liền muốn đem đoạn gỗ đi, điều tra khắp nơi.
Bên trong tẩm điện.
Lý Mộc còn đang cứng đờ mà cười, bỗng nhiên một cây loạn thể màu đen từ khuôn mặt nàng đâm ra ngoài.
Lý Nhược Nguyên nhìn về phía loạn thể kia.
Loạn thể rất hiểu chuyện, lập tức thu trở về.
Lý Nhược Nguyên nhìn Lý Mộc một cách tỉ mỉ, như thể đang thưởng thức một báu vật hiếm có, đến mức hơi thở cũng ngừng lại.
Bỗng nhiên, nửa người còn lại của nàng bị loạn thể màu đen cắn nuốt một mảng lớn.
Loạn thể không hề báo trước, trào lên mặt nàng như một cơn sóng thần đen.
Trong khoảnh khắc, nó bao trùm con mắt phải còn lại.
Lý Nhược Nguyên đột nhiên phóng thích một lượng lớn tinh thần lực, hai luồng sóng thần đối đầu nhau, toàn bộ tẩm điện rung chuyển, vặn vẹo.
Tiểu ma chủng hoảng sợ đứng tại chỗ.
Gương mặt Lý Mộc vẫn giữ nguyên nụ cười như một chiếc mặt nạ, không hề sứt mẻ, treo lơ lửng trong tẩm điện hỗn loạn, trông thật không hợp, càng khiến nơi này không giống chốn nhân gian.
Lý Nhược Nguyên khom lưng, trong cổ họng phát ra tiếng kêu rên cực kỳ khàn đục, sống lưng căng đến mức như sắp gãy rời.
Có một luồng sức mạnh rất lớn đang giằng co với nàng.
Chỉ có Lý Nhược Nguyên biết, đó là Hắc khối Rubik không biết mệt mỏi mà cắn nuốt nàng, muốn hoàn toàn chiếm hữu nàng.
Nàng đang phản kháng!
Phản kháng!
Bang ——
Tất cả các vật phẩm lưu ly trong tẩm điện đều vỡ vụn.
Cánh tay và khóe miệng của tiểu ma chủng nứt nẻ da, ý thức của nó như bị ném vào không gian bên ngoài, xuyên qua vô số lỗ đen với tốc độ ánh sáng, toàn thân run rẩy, hai mắt trắng dã.
Máu tươi chảy ra từ đôi mắt đang mỉm cười và lỗ tai của Lý Mộc.
Một sức mạnh tinh thần cuồng bạo và vô cùng mạnh mẽ đang điên cuồng chà đạp tất cả ý thức và vật thể vô cơ yếu ớt trong không gian.
Rồi sau đó, trong một khoảnh khắc không thể phát hiện, tất cả những điều này đều biến mất.
Tiểu ma chủng và Lý Mộc ngã vào một mớ hỗn độn.
Lý Nhược Nguyên, một tay chống vào chiếc ghế dựa bị lật nghiêng để không hoàn toàn ngã quỵ xuống đất, thở d.ốc từng ngụm, mồ hôi nhễ nhại.
Loạn thể vừa nuốt chửng đôi mắt của nàng dưới sự đối kháng của tinh thần lực, đã rút lui một chút, chỉ còn bao phủ trước mắt nàng.
Mắt phải được bảo vệ.
Nhưng Hắc khối Rubik vẫn ngầm chiếm đoạt một phần cơ thể của nàng.
Đầu đau như muốn nứt ra, trên người cũng xuất hiện càng nhiều loạn thể.
Có một ý thức cười trong đầu nàng, cười nhạo nàng chật vật, dụ dỗ nàng:
"Vì sao không thoải mái buông bỏ chống cự, cùng ta hợp nhất? Ta đã thành công thay đổi ra trí tuệ cao hơn. Ngươi cũng thấy rồi, ta có thể giấu trong cơ thể người, nhìn không ra bị nhiễm hay không, căn bản không cần đến những lá bùa buồn cười.
"Đây sẽ là khởi đầu mới của nền văn minh nhân loại. Hoàng đế nhân loại, ngươi thông minh như vậy, sao lại không nhìn ra thế giới tương lai này sẽ nằm trong tay ai? Thật sự không muốn ta gia nhập sao?"
Hơn ba mươi năm, Lý Nhược Nguyên cùng bản thể Hắc khối Rubik đấu tranh hơn ba mươi năm.
Khi thì bị nó ảnh hưởng, bị nó thao túng.
Khi thì áp chế nó, tìm lại một chút tự do cho mình.
Lý Nhược Nguyên sử dụng toàn bộ tinh thần lực để chống lại bản thể Hắc khối Rubik, giữ chặt nó trong cơ thể.
Nàng sợ hãi Hắc khối Rubik, nhưng lại không thể không có nó.
Nàng biết, bản thể Hắc khối Rubik luôn muốn thân thể cường tráng kia.
Lý Nhược Nguyên nằm mơ cũng muốn tách khỏi bản thể Hắc khối Rubik.
Nhưng một khi bản thể Hắc khối Rubik rời khỏi thân thể nàng, nó sẽ mang đi toàn bộ năng lượng sống của nàng. Nàng chỉ có đường chết.
Lý Nhược Nguyên luôn muốn gi.ết ch.ết thân thể kia, đáng tiếc, không thể thành công.
Bản thể Hắc khối Rubik luôn ảnh hưởng đến tư duy của Lý Nhược Nguyên.
Thân thể kia, cuối cùng vẫn trở về Trường An.
Loạn thể mọc lan tràn khiến nàng không thể xuất hiện dưới ánh mặt trời, càng không thể xuất hiện trước mặt mọi người.
Thiên tử của Đế quốc và Hắc khối Rubik cộng sinh.
Không ai muốn tin vào sự thật hoang đường này.
Nếu không phải có tinh thần lực cấp SS này, chỉ sợ nàng đã sớm thành một con dị thú.
Mỗi lần muốn mượn dùng sức mạnh của nó, liền sẽ bị nó cắn nuốt một ít.
Nhưng nàng không có cách nào, nàng đã không thể dừng lại.
Nàng thậm chí không biết đôi khi quyết định rốt cuộc là do chính mình đưa ra, hay là do Hắc khối Rubik muốn.
Hiện giờ, Hắc khối Rubik đã biến đổi ra trí tuệ, cư nhiên có thể cùng nàng đối thoại.
Sự dụ dỗ đáng sợ, khó mà cự tuyệt.
Nhưng......
Lý Nhược Nguyên bẻ gãy loạn thể ở yết hầu, mặc kệ mọc ra bao nhiêu loạn thể, nàng đều nhất quyết bẻ gãy, nghiền nát.
"Cút."
Máu từ lòng bàn tay Lý Nhược Nguyên nhỏ giọt xuống, đọng lại trên một mảnh vỡ lưu ly vỡ vụn trước người.
Máu đen lan ra, nhưng lại vẽ nên một dãy núi nhấp nhô hùng vĩ.
Lý Nhược Nguyên ngẩng lên đầu, con ngươi bên phải lóe lên vẻ sắc bén.
"Ai muốn thần phục dưới ngươi? Trẫm, là Thiên tử ——"
......
Thẩm Nghịch khởi động hệ thống tự hủy phương án số 3.
Chim trinh sát bắt chước đặc tính của đất, sau khi tự hủy sẽ hiện ra trạng thái tương tự như đất. Trừ phi cố ý lấy ra xét nghiệm, nếu không bằng mắt thường rất khó phát hiện.
Chim trinh sát tự hủy, hình ảnh cắt đứt.
Thẩm Nghịch chống cằm, ngón tay uốn lượn ấn vào môi dưới.
Đưa đoạn âm thanh thu được của Lý Mộc vào phần mềm phân tích.
Kết quả phân tích, đây là tiếng kêu khóc do đau đớn gây ra, chỉ số đau đớn cao tới 609.
Thẩm Nghịch chỉ vào màn hình phía đối diện Biên Tẫn nói: "Chỉ số đau đớn này tương đương với bị thương xuyên thấu! Nàng ở tẩm điện chắc chắn bị thương nặng, nhưng lúc mở cửa lại hoàn toàn là bộ dáng không hề để ý, cũng quá kỳ lạ đi?"
Biên Tẫn hai tay ôm trước ngực, ánh mắt dừng ở nơi khác.
Ánh sáng lóe lên trong đôi mắt màu hổ phách của nàng.
Tư thái và thần sắc an tĩnh này Thẩm Nghịch rất quen thuộc.
Biên Tẫn đang suy tư.
Và đã có đáp án.
Thẩm Nghịch đang muốn nói chuyện, Biên Tẫn mở miệng trước.
"Đi phòng làm việc."
Thẩm Nghịch lông mày nhẹ nhướng lên, "Bây giờ?"
"Bây giờ."
Biên Tẫn đứng lên, thân hình cao gầy ngược sáng, phủ lên khuôn mặt Thẩm Nghịch một bóng đen dày đặc.
Không có thời gian.
"Đêm nay, hãy chữa trị cho ta."