Đốt Tình - Ninh Viễn

Chương 120

"Cuối cùng thì ngươi cũng đồng ý rồi."

Biên Tẫn ngồi khoanh chân trong Cánh cổng ký ức, nhìn màn trời chiếu lại quá khứ của nàng, lẩm bẩm.

Trong lòng có một thanh âm đang nói: Ngươi hiểu mà, ta không thể kháng cự.

Biên Tẫn nhắm mắt lại, cười.

Đúng, ta không thể kháng cự.

Có thể tưởng tượng được, nếu trở lại thành Trường An, Lý Nhược Nguyên và bản thể Hắc khối Rubik hẳn là đều rất tò mò, nàng mất tích ba năm này đã làm gì, nhất định sẽ kiểm tra ký ức của nàng.

Để tránh ký ức bị tiết lộ, "Mô-đun kế hoạch" được cấy đồng thời vào cơ thể Biên Tẫn, tạo ra vùng cấm ký ức, mô-đun kế hoạch bao gồm cả ký ức ba năm này cùng nhau khóa trong vùng cấm —— bất cứ ai nếu biết được, đều có khả năng dẫn đến kế hoạch bị "Kiếm củi ba năm thiêu một giờ", các nàng phải chuẩn bị thật tốt.

Vùng cấm ký ức được Ngụy Khoáng và hai cánh tay máy móc cùng nhau thao tác hoàn thành.

Lĩnh vực mô-đun, đây là lĩnh vực mà Ngụy Khoáng và Thẩm Phù Tô am hiểu nhất.

Ngụy Khoáng tin tưởng, ngay cả Thẩm Nghịch hiện tại, cũng không thể phá vỡ vùng cấm này.

Biên Tẫn hỏi Ngụy Khoáng: "Bản thân Thẩm Phù Tô vẫn luôn ở trong thành, vì sao nàng không xuất hiện? Hay là, nàng đã từng xuất hiện rồi?"

Ngụy Khoáng mỉm cười nói: "Sau này sẽ cho Biên nữ lang biết vào thời điểm thích hợp."

Ánh mắt Biên Tẫn dừng lại trên cánh tay máy móc, không hề mở miệng.

Cốt Tiên của nàng không mang về thành Trường An, là để cho việc mất trí nhớ của mình trông chân thật và đáng tin hơn.

Thậm chí còn tháo dỡ những bộ phận đã được chữa trị.

Núi sâu không người, tuyết lớn mênh mông.

Sau khi thương xót cho bản thân, Biên Tẫn ngồi trên nền tuyết, nhìn máu của mình từng chút một thấm vào băng tuyết.

Thẩm Phù Tô và Ngụy Khoáng đứng ở một bên.

Ngụy Khoáng nói: "Sau khi vùng cấm ký ức được kích hoạt, ngươi sẽ quên hết tất cả những chuyện xảy ra sau khi hàng trăm vạn đại quân bị tiêu diệt. Mà ký ức về toàn bộ hành trình của ngươi, sẽ ẩn náu ở sâu trong tiềm thức của ngươi dưới một ý thức khác, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện, chủ đạo cơ thể, hoạt động ở thành Trường An.

"Nhưng cũng xin chú ý thời cơ xuất hiện, nếu như ngươi sau khi mất trí nhớ phát hiện ra sự tồn tại của một ý thức khác, cũng không phải là chuyện tốt. Xin hãy liên hệ với chúng ta vào thời điểm thích hợp, chúng ta cũng sẽ cho Biên nữ lang tất cả sự hỗ trợ có thể.

"Khi ngươi mất trí nhớ, chúng ta sẽ dùng phương pháp đặc thù để thả tin tức đến Lệ Cảnh Môn, nhất định phải làm cho các nàng tìm được ngươi, áp giải ngươi hồi kinh. Hiện giờ trong mắt bá tánh Đế quốc ngươi mang tội danh phản quốc, ngươi có thể sẽ bị đưa vào Đại Lý Tự, nghiêm hình khảo vấn. Hy vọng Biên nữ lang có thể kiên trì, chúng ta cũng sẽ nhanh chóng truyền tin tức đến chỗ Thẩm Nghịch. Nàng hẳn là sẽ toàn lực cứu ngươi ra......"

Biên Tẫn: "Không cần nhiều lời."

"Được. Vùng cấm ký ức sẽ được kích hoạt sau mười hơi thở."

Ngụy Khoáng đếm ngược, Biên Tẫn nhắm mắt lại.

Sau đó, Biên Tẫn thuận lợi trở lại thành Trường An, sự tình phát triển đại khái tương đồng với những gì Ngụy Khoáng đã nói.

Các nàng đều đoán được Thẩm Nghịch sẽ cứu Biên Tẫn ra khỏi Đại Lý Tự, sẽ chữa trị cho nàng, sẽ cho nàng ngọc bích mới.

Nhưng không ngờ rằng Thẩm Nghịch chủ động cầu hôn sự.

Biên Tẫn vẫn luôn làm người đứng xem để nhìn một "Biên Tẫn" khác gặp lại Thẩm Nghịch.

Biên Tẫn luôn đóng vai là người ngoài cuộc để quan sát một "chính mình" khác gặp lại Thẩm Nghịch.

Ban đầu, nàng tin tưởng vào bản thân mình.

Mặc dù mất đi ba năm ký ức này, nàng cũng sẽ không đi sai đường.

Thế nhưng, nàng đã xem nhẹ tình cảm của Thẩm Nghịch dành cho nàng.

Cũng xem nhẹ sự quyến luyến của chính mình đối với Thẩm Nghịch.

Biên Tẫn luôn dùng logic để suy xét mọi việc, nhưng lại không biết rằng, tình yêu không có logic.

Nàng đã tính sai.

Rốt cuộc cũng mất kiểm soát.

Sóng tình cuộn trào, lửa tình nồng cháy.

Sau lưng là vực sâu d.ục v.ọng, trước mặt là núi lửa dâng trào.

"Đừng quay đầu lại."

Nàng tự nói với chính mình.

"Nếu không, làm sao có thể bước tiếp."

......

Thành Trường An, chợ phía tây.

Dưới khe hở, Vong Quy Chi Mạch.

Tằng Khuynh Lạc lo lắng cho an nguy của đồng đội trên mặt đất, lại bị Lý Cực dây dưa đến không thể thoát thân.

Hôn rồi lại hôn, Tằng Khuynh Lạc cau mày quay đầu, lại bị Lý Cực kéo trở về.

"Ngươi......"

Tằng Khuynh Lạc nắm lấy cổ tay của nàng, dùng sức.

"Tin hay không ta vặn gãy tay ngươi?"

"Ừ, tin, ngươi vặn đi."

Lý Cực tùy ý nói, tiếp tục hôn nàng, từ môi lưu luyến đến lỗ tai, khiến cho Tằng Khuynh Lạc rụt vai lại, giận dữ thật muốn vặn tay nàng.

Vừa mới dùng sức, Lý Cực liền kêu đau, nước mắt nói rơi liền rơi.

"Ngươi không phải bảo ta vặn? Khóc cái gì? Kêu cái gì?"

"Ta bảo ngươi vặn, cũng chưa nói ta không khóc, không kêu."

"Ngươi, vô lại......"

"Ừ, ta vô lại. Ngươi nói ta là gì ta chính là cái đó."

"Cho nên, người ngươi trong miệng không có câu nói thật, toàn là gạt người, nói sắp chết cũng là gạt ta."

Đôi mắt Tằng Khuynh Lạc ửng hồng, cũng không biết là bị Lý Cực chọc tức, hay là vì nguyên do khác.

Lý Cực nhìn nàng cắn chặt môi, bộ dáng vừa oán vừa giận, tim bị nàng làm cho nóng lên mềm nhũn ra, lại không biết làm sao dỗ người, tìm không thấy lời nói ngon ngọt, chỉ nói:

"Kia, người đều là muốn chết, sớm muộn gì thôi, không tính lừa ngươi."

Tằng Khuynh Lạc cười lạnh một tiếng, nói: "Đứng lên."

"Không dậy nổi."

"Lý Cực."

Lý Cực che lại vết thương ở eo sườn, "Bị ngươi thương chỗ đó quá sâu, không dậy nổi."

"Còn không phải ngươi bảo ta đâm."

"Ta khi nào bảo ngươi đâm đến như vậy......"

Lời của Lý Cực còn chưa dứt, Tằng Khuynh Lạc giơ tay lên, Lý Cực bị nàng xốc lên.

Lý Cực:......

Lúc này là thật sự đau đến không còn sức lực.

Lý Cực thuận thế ngã vào túi khí, dưới sự đau nhức còn không quên bày ra tư thế quyến rũ.

"Dù sao chúng ta cũng không thể đi lên, cứ chờ các sư tỷ của ngươi đến cứu ngươi đi. Trong lúc chờ đợi, chi bằng cùng ta tận hưởng khoảnh khắc này ở nơi không ai quấy rầy......"

Còn chưa nói xong, trên khe hở truyền đến một tiếng la:

"Tiểu Khuynh Lạc —— ngươi nghe được tiếng của ta sao?"

Lý Cực:......

Ai mà không có mắt vậy, làm hỏng chuyện tốt của người khác.

Giọng này cũng thật đủ lớn, có thể từ nơi cao như vậy truyền xuống tới.

Tằng Khuynh Lạc nghe ra là thanh âm của Đệ Ngũ Khuyết, đáp lại:

"Đệ Ngũ tỷ tỷ ——"

Lý Cực liếc mắt nhìn Tằng Khuynh Lạc, "Gọi người khác tỷ tỷ thuận miệng như vậy, ta cũng lớn hơn ngươi nhiều tuổi đó, không nghe ngươi gọi ta một tiếng tỷ tỷ."

Tằng Khuynh Lạc không để ý đến nàng.

Vừa rồi, trên mặt đất.

Đệ Ngũ Khuyết và những người khác vốn đang giao chiến căng thẳng với Hồ Kiều Giác. Nhưng sau khi Thẩm Nghịch điều khiển tàu bay tham chiến, Hồ Kiều Giác bị chém mất một cánh tay. Nhận thấy tình thế nguy hiểm, nàng ta lập tức nhảy lên nóc nhà ở đằng xa, hứng thú quan sát và ghi nhớ dáng vẻ của Thẩm Nghịch, rồi tạm thời rút lui.

Hồ Kiều Giác vừa đi, Đệ Ngũ Khuyết mệt đến ngồi phịch xuống đất, hai tay chống ở bên cạnh người, một đôi chân dài tùy ý duỗi thẳng, oán giận nói với Thẩm Nghịch:

"Ngươi không biết cái thứ kia quá đáng cỡ nào! Nghịch Nghịch, Hắc khối Rubik không phải lại tiến hóa rồi chứ?"

Thẩm Nghịch nhìn mảnh vỡ hỗn độn trên mặt đất, mấy người có thiên phú cấp S liên thủ cũng không thể bắt được nàng ta.

Hồi tưởng lại bộ dáng của Hồ Kiều Giác khi chiến đấu mà nàng nhìn thấy ở đằng xa, cư nhiên có thể tự nhiên biến đổi loạn thể thành hình thái vũ khí tùy ý.

Có thể bắt chước chiêu thức của người khác, duy trì hình thái con người, còn biết tiến thoái, đánh giá nguy hiểm......

Thẩm Nghịch: "Tiến hóa quá độ."

Kính bảo vệ mắt của Hạ Lan Trạc đã nứt ra một đường, dù sao cũng đã hỏng rồi, tiện tay ném đi, khẽ nâng cằm về phía khe đất, nhắc nhở:

"Tiểu Khuynh Lạc của các ngươi còn ở dưới."

Đệ Ngũ Khuyết: "Đúng rồi!"

Đệ Ngũ Khuyết lập tức quỳ đến bên khe hở, hướng xuống kêu.

Thẩm Nghịch: "Sao lại có cái khe sâu như vậy?"

Hạ Lan Trạc chỉ vào Đệ Ngũ Khuyết: "Nàng đấm."

Đệ Ngũ Khuyết kêu xong lập tức phản bác, "Là ta cùng cái thứ người không ra người thú không ra thú kia cùng nhau đấm!"

Thẩm Nghịch: "Xe ngựa cùng nhau đi xuống?"

Đệ Ngũ Khuyết: "Đúng vậy."

"Vậy thì chắc là không có việc gì, xe ngựa sẽ b.ắn ra túi khí, trừ khi rơi từ ngoài không gian xuống, còn không thì sẽ không nguy hiểm đến tính mạng."

Thẩm Nghịch xòe bàn tay, ánh sáng mạnh chiếu vào bên trong khe hở để xem xét.

"Sâu như vậy, phía dưới dường như vốn đã có không gian được xây dựng sẵn."

Đệ Ngũ Khuyết: "Ta giống như nghe được thanh âm đáp lại của tiểu Khuynh Lạc. Nghịch Nghịch, cái tàu bay này của ngươi có thể trực tiếp đi xuống không?"

"Có thể."

Hạ Lan Trạc nói: "Chờ một chút, Lý Cực hình như đi cùng nàng xuống."

Thẩm Nghịch: "Hả? Vậy chúng ta hiện tại đi xuống có thích hợp không?"

Đệ Ngũ Khuyết: "Có ý gì?"

Hạ Lan Trạc giống như hiểu được lời nàng nói, nhướng mày, nói: "Nàng nếu đáp lại, hẳn là thích hợp."

Thẩm Nghịch: "Vậy đi."

Đệ Ngũ Khuyết: ?

Rốt cuộc đang nói cái gì, vì sao cả thế giới đều là câu đố với người khác?

Tàu bay của Thẩm Nghịch nhiều nhất chỉ có thể ngồi ba người, nàng để Hạ Lan Trạc ở trên chờ, còn nàng cùng Đệ Ngũ Khuyết đi xuống tiếp Tằng Khuynh Lạc đi lên.

Các nàng vừa mới đi xuống khe hở, hai bóng đen liền theo vào.

Thẩm Nghịch quay đầu lại nhìn, thấy là Khang Dật và Phồn Chi, hai võ vệ vẫn luôn đi theo Lý Cực.

Trên cánh tay Khang Dật và Phồn Chi treo một sợi xích sắt, đang nhanh chóng trượt xuống.

Đệ Ngũ Khuyết: "Có cần ta đuổi bọn họ đi không?"

Thẩm Nghịch đã khóa vị trí của hai người trong hệ thống điều khiển trung tâm, tên lửa dẫn đường có thể phóng ra bất cứ lúc nào.

"Trước không cần."

Rất nhanh, các nàng cũng xuống tới đáy, Tằng Khuynh Lạc nhìn thấy Thẩm Nghịch và Đệ Ngũ Khuyết, lập tức kêu lên một tiếng, nghênh đón.

Chân nàng đã tự động chữa trị, chống đỡ không thành vấn đề, chỉ là khi di chuyển còn hơi khập khiễng.

Tằng Khuynh Lạc đi quá nhanh, trông như muốn nhanh chóng kéo giãn khoảng cách với Lý Cực. Điều này không chỉ khiến Lý Cực cảm thấy khó chịu mà còn khiến chính nàng suýt vấp ngã vì bước chân lộn xộn.

Đệ Ngũ Khuyết lập tức đỡ lấy nàng, hỏi:

"Không sao chứ, tiểu Khuynh Lạc? Có ngã không? Ta thật sự không cố ý đâu."

Tằng Khuynh Lạc: "Ta không có việc gì, ta không có việc gì, ta biết ngươi không phải cố ý."

Đệ Ngũ Khuyết cười hắc hắc hai tiếng, nhờ ánh sáng phát ra từ tàu bay của Thẩm Nghịch, nhìn thấy trên lỗ tai Tằng Khuynh Lạc còn có vết đỏ, nói: "Lỗ tai bị thương?"

Đệ Ngũ Khuyết chỉ là thuận miệng hỏi một câu, Tằng Khuynh Lạc lập tức hiểu ra nàng nói chính là dấu cắn của Lý Cực.

"Không...... Không."

Tằng Khuynh Lạc trả lời lắp bắp.

Thẩm Nghịch một bên lưu ý hướng đi của Lý Cực, một bên thưởng thức hai vị này "ông nói gà bà nói vịt".

Khi Khang Dật và Phồn Chi mặc áo mưa dạng áo choàng cho Lý Cực, cài chắc dây thừng, chuẩn bị rời đi, Thẩm Nghịch hướng Lý Cực chào hỏi:

"Gặp qua điện hạ. Thật là bất ngờ, sao lại cùng xe ngựa của Hầu phủ ta rơi xuống đây?"

Lý Cực lười nói nhiều, không muốn Thẩm Nghịch xem nàng là trò cười.

Nàng không muốn nhiều lời, Phồn Chi lại không phục, tự ý làm chủ, thay nàng trả lời một cách mỉa mai:

"Điện hạ chúng ta cố ý tới cứu giúp Tằng nữ lang, suýt nữa thì mất mạng, các ngươi còn không biết điều......"

Lý Cực lập tức xen vào lời hắn: "Ai cho ngươi nói nhảm, đi lên!"

Phồn Chi tuổi còn trẻ, hoàn toàn không hiểu chuyện tình cảm, nhiều lời lại bị giáo huấn, lập tức im miệng.

Tằng Khuynh Lạc đứng ở phía sau Đệ Ngũ Khuyết và Thẩm Nghịch, nhàn nhạt liếc mắt nhìn lại.

Lý Cực, người luôn toát ra vẻ kiêu ngạo, vậy mà chỉ bị nàng liếc mắt một cái đã trông chẳng khác nào một con chó nhỏ đáng thương.

Khi sắp thu hồi ánh mắt đối diện, bỗng nhiên có một vật quen thuộc lướt qua đáy mắt.

Đệ Ngũ Khuyết bước đi nhẹ nhàng, mang theo một con thú bông xanh biếc treo trên người, vô cùng quen mắt.

Ánh mắt Lý Cực dính chặt vào nó không rời.

Nàng nhớ lại đêm ở sông Đào bảo vệ thành, lần đầu gặp gỡ Tằng Khuynh Lạc.

Khi đó nàng đích thực đã nhắm trúng tiểu cô nương đơn độc này, biết được tiểu hài nhi thiếu tình thương như vậy rất dễ điều khiển. Bất luận sau này phủ nhận như thế nào, lúc ấy nàng thật lòng muốn câu Tằng Khuynh Lạc về phe mình, dùng để làm một trong những thủ đoạn thâm nhập Hầu phủ, khống chế Thẩm Nghịch.

Thậm chí còn không cảm thấy tiểu thám tử này có bao nhiêu quan trọng, càng không nghĩ tới lại khó thuần phục như vậy.

Đêm ấy, khi nàng muốn tùy ý bày binh bố trận, bên bờ sông với bức họa sơn dầu còn dang dở, giữa trời đông giá rét cùng gã hán tử say sưa ngâm vịnh, trong bóng tối mịt mùng, nàng trông thấy một thiếu nữ lấm lem bùn đất, giọt lệ long lanh như trân châu.

Thiếu nữ giơ tay định ném con thú bông xấu xí xuống dòng sông, nhưng chẳng hiểu vì cớ gì, nàng lại dang tay đón lấy.

Thiếu nữ ngỡ ngàng ngoái đầu, khuôn mặt ngây thơ phủ kín u sầu và kinh ngạc, tuổi còn nhỏ mà đã quen với việc cau mày, giữa đôi mày đã hằn lên một nếp nhăn mờ.

Những chuyện cũ chưa dứt, bức họa phủ bụi trần ai, tác phẩm nghệ thuật rách nát, tất cả đều khiến trái tim nàng mềm nhũn.

Nàng cùng Tằng Khuynh Lạc đủ loại lần đầu gặp gỡ, như cũ khắc sâu trong ký ức.

Dẫu là đêm trường thao thức, sau vô vàn lần hồi tưởng những đêm ho.an ái mặn nồng, nàng vẫn khao khát được một lần nữa chiêm ngưỡng hình ảnh thiếu nữ rơi lệ bên bờ sông Đào bảo vệ thành.

Không thể phủ nhận, dù trong cuộc giằng co có sự nhạt nhẽo, có dối trá che đậy, và cả những lần thay phiên nhau chiếm thế thượng phong. Nhưng nàng đã bị hấp dẫn ngay từ thuở ban đầu.

Con thú bông xấu xí ấy, đến tận bây giờ vẫn còn nằm bên gối Lý Cực.

Nhưng giờ đây, câu chuyện xưa dang dở lại thiếu đi mảnh vá, bức họa phủ bụi trần rơi vào tay kẻ phàm tục, tác phẩm nghệ thuật rách nát bị chắp vá thô vụng rồi tô vẽ bằng màu sắc tục tĩu khó coi.

Hóa ra đêm ấy nàng khóc như hoa lê đẫm mưa, tất cả đều là vì Đệ Ngũ Khuyết sao?

Lại là Đệ Ngũ Khuyết này.

Tưởng tượng đến việc Tằng Khuynh Lạc lạnh nhạt kháng cự mình, cư nhiên lại vì người này mà khóc, ghen ghét dữ dội, Lý Cực bỗng nhiên lại ho khan một trận dữ dội, khóe miệng tràn ra máu.

Khang Dật và Phồn Chi đồng thời nói: "Điện hạ!"

Lý Cực ôm ngực nhìn Tằng Khuynh Lạc, Tằng Khuynh Lạc hoàn toàn không liếc nhìn nàng lấy một cái, đang cùng Đệ Ngũ Khuyết nói chuyện, khóe miệng còn mang theo nụ cười.

Giờ phút này Tằng Khuynh Lạc đang cùng Đệ Ngũ Khuyết nói gì, Lý Cực đã hoàn toàn không nghe được, trong đầu ầm ầm vang lên, ngực càng nóng rát và đau.

Trầm mặt hung dữ nói "Còn không đi", Khang Dật và Phồn Chi bên này kéo xích sắt, mang nàng bay lên.

Nghe được tiếng xích sắt, Tằng Khuynh Lạc đi theo Đệ Ngũ Khuyết cùng Thẩm Nghịch cùng nhìn về phía Lý Cực.

Lý Cực nhắm mắt lại, không nhìn nàng.

Bình Luận (0)
Comment